Cái Bóng Của Bí Mật - Chương 04
4
Trái với nguyên tắc của mình, Goo Dong Chi đi ra cửa hàng tiện ích mua một lon cà phê nóng. Gã cũng mua hai lon bia cho bản thân. Không mua đồ nhắm. Gã đã chần chừ mất một lúc xem có nên mua hạnh nhân hay không, nhưng rốt cuộc không mua. So với đậu phộng và hạt hồ trăn, Goo Dong Chi thích hạnh nhân hơn. Lý do chỉ có một, bởi vì nó không để lại vỏ. Goo Dong Chi đi lên cầu thang, gã chính nhịp bước chân cho đều với tiếng lon cà phê nóng và hai lon bia lạnh va vào nhau trong túi ni lông đen.
Lee Young Min ngồi trên ghế gấp dành cho khách, run từ đầu đến chân. Goo Dong Chi quan sát ông ta từ phía sau, tuy hơi chạnh lòng nhưng gã cũng không nhường ghế của mình cho ông ta. Phá vỡ nguyên tắc một lần là quá đủ. Goo Dong Chi đặt cà phê và bia lên bàn. Lee Young Min nắm lấy lon cà phê nóng như đang tóm cổ ai.
“Ch... Chết rồi, anh biết chưa?”
Lee Young Min lắp bắp nói.
“Chết?”
“Giám đốc Bae ấy.”
“Anh quen anh Bae Dong Hoon sao?”
“Vâng, quen chứ.”
“Hai người quen biết như thế nào?”
“Giám đốc Bae là thành viên câu lạc bộ tennis.”
“Câu lạc bộ Noble?”
“Vâng, Noble. Anh không biết ạ?”
“Chuyện đó làm sao tôi biết được. Trước tiên anh cứ uống cà phê đi đã.”
Goo Dong Chi mở lon bia. Vừa uống một ngụm, mùi lúa mạch đã xộc lên tận chóp mũi. Gã lấy ngón tay lau những giọt nước đọng trên lon bia. Bề mặt lon nhôm láng bóng đến sắc lạnh. Hơi lạnh từ đầu ngón tay gã truyền qua bắp tay, qua vai, tới tận tim.
“Nghe tin giám đốc Bae qua đời, tôi đột nhiên thấy sợ hãi tất cả mọi thứ.”
“Sợ hãi?”
“Mới vừa hôm kia chúng tôi còn ăn tối cùng nhau. Tôi không ngờ anh ấy lại ra đi dễ dàng như vậy.”
“Vâng, đúng là chuyện đáng tiếc. Nhưng mà, anh đến tận đây giữa đêm khuya như thế này là để nói chuyện về cái chết của anh Bae Dong Hoon?”
“Nhớ tới lời thám tử Goo nói ban sáng đầu óc tôi trở nên rất hỗn loạn, cứ nghĩ đến giám đốc Bae tôi lại thấy sợ.”
“Ban sáng... tôi đã nói gì nhỉ?”
“Anh nói, việc chết đi một cách tươm tất không dễ như tưởng tượng. Lời nói của thám tử Goo cứ liên tục hiện lên trong tâm trí tôi. Con ngưòi, dù bằng cách nào đi chăng nữa cũng để lại vết tích, xét cho cùng chính những vết tích ấy mới là bản chất thực sự của họ. Tôi không muốn bị nhớ đến như một kẻ tồi tệ.”
“Ai cũng vậy thôi.”
“Thám tử Goo đã đảm nhận việc deleting cho giám đốc Bae phải không ạ?”
“Chuyện đó tôi không thể trả lời anh được.”
“Tôi đã nghe cô Han Yoo Mi kể lại như vậy.”
“Dù anh Lee Young Min có biết chuyện gì thì tôi cũng không thể trả lời anh.”
“Điều đó nằm trong quy ước bảo vệ bí mật của khách hàng ư?”
“Bí mật gì tôi không biết, đó chỉ là nền tảng cơ bản của nghề thám tử thôi.”
“Anh đã từng thất bại trong việc deleting chưa?”
“Tôi không thể nói cho anh được.”
“Anh không nói thì hẳn là anh từng thất bại rồi. Nếu chưa thất bại bao giờ anh đã khoe tỷ lệ thành công của mình là một trăm phần trăm.”
“Anh Lee Young Min, tôi không rõ anh muốn tìm hiểu chuyện gì, nhưng hiện anh đang vô cũng bất lịch sự với tôi. Tôi không phải loại thám tử rẻ tiền thổi phồng năng lực của mình rồi đi nhặt nhạnh mấy mảnh vụn vãi xung quanh để kiếm ăn. Tôi đương nhiên cũng không phải người chỉ chuyên đi xóa mấy lời bẩn thỉu trên mạng Internet. Nếu anh có ý định thuê tôi, tôi sẽ cố gắng chịu đựng thêm một chút. Đó là quy ước bảo vệ tính mạng khách hàng. Nhưng nếu không thì, tôi khuyên anh tốt hơn hết nên nhanh nhanh quay đầu và chạy thục mạng xuống cầu thang luôn đi. Bị ăn đấm thì mắt sẽ sưng húp không nhìn thấy đường đâu.”
Nói dứt lời, Goo Dong Chi liền nốc cạn lon bia. Tiếng bia trôi xuống cổ họng gã vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. Uống xong, Goo Dong Chi đặt vỏ lon lên bệ cửa sổ. Rồi gã nhấn nút bật cái máy nhạc Chột Mắt ở trên bàn, không buồn liếc nhìn Lee Young Min. Tiếng hát của ca sĩ giọng nam cao lập tức phát ra từ loa.
“Tôi chỉ muốn hỏi nốt một câu cuối cùng.”
“Nếu lại là một câu hỏi bất lịch sự nữa, tôi sẽ đuổi thẳng anh ra khỏi đây đấy.”
“Vâng, tôi biết rồi. Tôi cũng không biết đây có phải là một câu hỏi lịch sự hay không nữa. Giả sử việc deleting thất bại, tôi sẽ nhận được bồi thường như thế nào? Tôi chết rồi thì nhận bồi thường bằng cái gì được? Con trai hay con gái tôi nhận bồi thường thì có ý nghĩa gì chứ? Với cá nhân tôi thì tất cả mọi loại bồi thường đều đâu có ý nghĩa gì, phải không? Không ai có thể truy cứu trách nhiệm về thất bại của thám tử Goo được.”
“Anh Lee Young Min sẽ không nhận được khoản bồi thường nào cả.”
“Thế là bảo vệ khách hàng kiểu gì vậy?”
“Anh Lee Young Min trả tiền để mua sự tín nhiệm của tôi. Một khi đã trở thành khách hàng của tôi, tôi sẽ xử lý mọi việc đến cùng. Dù thành công hay thất bại, tôi cũng sẽ cố hết sức mình để theo đuổi tới tận cùng, không buông tay. Đương nhiên, cũng có thể tôi sẽ không xóa sạch được hoàn toàn vết tích của khách hàng. Cũng có thể sẽ nảy sinh những chuyện mà tôi không cáng đáng nổi. Nhưng dù thế nào chăng nữa, tôi cũng sẽ làm hết sức mình. Tôi có thể hứa chắc chắn như vậy. Bởi vì, chữ tín chính là sinh mệnh của công việc tôi đang làm. Chỉ khi tôi lo chu toàn hậu sự cho người chết thì những người còn sống mới nhìn vào đó và tiếp tục phó thác việc của họ cho tôi. Nếu việc deleting của tôi thất bại, tôi sẽ không có gì bồi thường cho anh Lee Young Min, nhưng tôi cũng sẽ bị thiệt hại nhiều tương đương như vậy. Tên tôi sẽ dính vết nhơ. Việc ấy với tôi là chuyện sống còn. Lý do anh Lee Young Min tìm đến tôi là gì, anh nhớ chứ?”
“Hẳn rồi.”
“Là bởi vì tôi có giá trị. Bởi vì tôi có giá trị, nên người khác mới giới thiệu tôi với anh.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi tin thám tử Goo. Chúng ta ký hợp đồng đi.”
Goo Dong Chi nhìn vào mắt Lee Young Min. Sâu trong mắt ông ta ẩn chứa sự bất an. Đó là kiểu bất an gì, gã không quan tâm. Nỗi bất an nằm trong đáy mắt cũng giống như con chim non chưa mổ vỏ chui ra. Nỗi bất an lớn dần có thể trở thành sự sợ hãi, có thể hóa thành bạo lực, và đôi khi cũng có thể teo nhỏ và tan biến mất. Goo Dong Chi yêu sự bất an của loài người. Nếu không bất an, sẽ chẳng ai tìm đến các thám tử. Gã là người kiếm ăn và sống nhờ sự bất an của kẻ khác.
Goo Dong Chi vặn nhỏ loa cái máy nhạc Chột Mắt, rồi lôi từ ngăn kéo thứ hai bên phải ra một bản hợp đồng deleting. Hợp đồng có tổng cộng bốn trang. Trang đầu tiên là các khoản mục chi tiết, trang thứ hai là tất cả các mã số bí mật, trang thứ ba là danh sách những món đồ cần được tiêu hủy sau khi khách hàng chết đi và vị trí của những món đồ đó. Với mức giá cơ bản, có thể yêu cầu dịch vụ deleting với tối đa ba món đồ, nhưng tùy thuộc vào vị trí cất giữ món đồ đó mà giá cả cũng có thể chênh lệch. Đồ cất trong két sắt ngân hàng thì thực hiện deleting khá dễ, nhưng hô biến món đồ nào đó trong ngăn kéo nhà riêng thì tương đối phức tạp. Việc này cần đột nhập gia cư, xác suất bị phát hiện cũng rất cao. Đối với những món đồ lúc nào cũng mang theo bên người như điện thoại di động hay sổ tay, mức giá cao tới không ngờ. Đó là do việc ăn trộm hoặc tráo đổi di vật của người chết trong bệnh viện không hề dễ dàng. Dưới chỗ viết danh mục đồ cần tiêu hủy là dòng chữ: “Kỳ hạn cho việc deleting là năm ngày”. Deleter trong vòng năm ngày phải hủy hết tất cả những món đồ được ghi trong hợp đồng. Dưới đó nữa là phần xác nhận của người làm chứng. Khách hàng có thể chọn cho mình một người làm chứng, người này sẽ kiểm tra xem việc deleting đã được thực hiện hay chưa, và chính là người cuối cùng xác nhận hiệu lực của bản hợp đồng. Cũng có nhiều khách hàng không chọn người làm chứng.
Trang cuối cùng của bản hợp đồng là thông báo miễn trừ trách nhiệm của deleter. Trên đó có viết một dòng chữ cỡ lớn: “Trong trường hợp khách hàng bị sát hại, deleter sẽ không thực hiện deleting, đồng thời hoàn toàn không chịu bất kỳ trách nhiệm nào liên quan tới cái chết của khách hàng”. Bởi nếu đụng tay vào những món đồ liên quan tới án mạng, rất có thể sẽ phạm tội tiêu hủy vật chứng. Ngoài ra, bên dưới còn viết chi chít những điều khoản lắt nhắt khác về miễn trừ trách nhiệm, chẳng hạn như nếu món đồ của khách hàng bị rơi xuống nước thì deleter không có nghĩa vụ tìm vớt lên, vân vân.
Sau khi điền kín những khoảng trống trong hợp đồng và đọc tỉ mỉ những lưu ý miễn trừ trách nhiệm của deleter, Lee Young Min ngẩng đầu lên.
“Tôi không hiểu chỗ này lắm.”
“Mục nào?”
“Trường hợp bị sát hại ấy.”
“Anh có nguy cơ bị sát hại à?”
“Đời người ai mà biết được.”
“Nếu anh bị giết, phí deleting sẽ tăng gấp ba lần.”
“Phí tăng bao nhiêu không quan trọng. Giám đốc Bae hẳn cũng đã chọn mục này phải không?”
“Anh có vẻ quan tâm nhiều đến hợp đồng của người khác nhỉ. Anh nghĩ là anh Bae Dong Hoon bị sát hại à?”
“Thám tử Goo nghĩ sao?”
“Tôi không có phán đoán gì hết. Phán đoán là chuyện của cảnh sát.”
“Nhưng để quyết định có deleting hay không thì anh phải biết đấy là chết do tai nạn hay bị giết chứ, không phải sao? Tuy nhiên, nếu chọn mục này thì anh sẽ tiến hành deleting vô điều kiện. Vậy chắc hẳn giám đốc Bae đã chọn mục này rồi. Có thể lắm. Anh ta nhiều tiền mà.”
“Tôi không thể trả lời câu hỏi đó của anh được. Tôi chỉ có thể nói với anh thế này. Việc lựa chọn hay không lựa chọn hạng mục deleting sau khi bị sát hại hoàn toàn là quyền tự do của anh Lee Young Min. Thế nhưng, nếu thực sự có ai đó đang nhắm đến mạng sống của anh, thì anh phải nói trước với tôi. Ai, tại sao, người đó đang nhắm tới món đồ nào của anh, anh cần nói hết cho tôi. Tôi tuyệt đối không thực hiện deleting những món đồ bất minh. Làm nghề thám tử lâu dài, tự khắc sẽ đưa ra được quyết định việc gì phải làm, việc gì không được làm thôi.”
“Hẳn là thế rồi. Đây là vấn đề sống chết mà.”
Lee Young Min đã không còn run nữa. Lee Young Min run rẩy ngồi ở góc cầu thang đã biến đi đâu mất, để Lee Young Min thích chú trọng tiểu tiết và huyên thuyên không ngừng lại xuất hiện. Cứ như thể trong lúc Goo Dong Chi không để ý, ông ta đã lột lớp vỏ ngoài và ném ra ngoài cửa.
“Anh Goo Dong Chí, làm thám tử anh kiếm được bao nhiêu?”
“Vừa đủ sống.”
“Anh nghĩ tôi một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Hẳn là cũng đủ sống.”
“So với suy nghĩ của anh Goo Dong Chi thì nhiều hơn hẳn đấy. Không phải tôi đang khoe khoang đâu. Kiếm được ngần ấy tiền thì thế nào cũng sẽ có rất nhiều kẻ thù. Kẻ thù ở đây không phải người nào cụ thể mà là do hoàn cảnh tạo ra. Tôi cứ bước đường của tôi, nhưng những người bị tôi giẫm chân qua sẽ nghĩ tôi là thù. Tôi mua những thứ tôi thích, nhưng những người không mua được thứ đồ đó cũng sẽ coi tôi là thù. Ý tôi nói gì anh hiểu chứ?”
“Anh nói dài như vậy cũng nên tóm lại điểm cốt lõi luôn giùm tôi đi chứ. Tôi nghe phát chán lên rồi.”
“Anh hỏi tôi người nào và tại sao người đó lại muốn nhắm tới những món đồ của tôi ư? Nếu tôi mà biết hết được những chuyện đó thì tôi đã có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa rồi.”
“Tôi hiểu rồi. Đầu tiên chúng ta cứ ký hợp đồng đã. Sau khi nhận được tiền đặt cọc tôi sẽ bắt đầu tiến hành điều tra những thông tin cơ bản về anh Lee Young Min. Khi đó thì mọi chuyện sẽ rõ ràng cả thôi.”
“Nếu không rõ ràng thì sao? Thì sẽ hủy hợp đồng à?”
“Đời người ai mà biết được. Ban nãy chính anh nói vậy mà.”
“Vậy anh đã điều tra cơ bản về giám đốc Bae rồi chứ?”
“Mời anh ký vào đây.”
Lee Young Min viết tên mình và ký vào dòng cuối cùng trong hợp đồng. Không phải chữ ký gì đặc biệt, đơn thuần chỉ như viết tên mình một cách nguệch ngoạc. Goo Dong Chi chăm chú quan sát bộ dạng Lee Young Min khi ký tên. Sau khi ký xong cả hai bản hợp đồng, Lee Young Min uống nốt chỗ cà phê còn lại.
“Anh không cần người làm chứng sao?”
Goo Dong Chi sắp xếp lại giấy tờ và hỏi.
“Anh Goo Dong Chi, thám tử Goo Dong Chi sắt đá của chúng ta, tôi thử tin anh một lần vậy.”
“Vậy thì giờ tôi sẽ chính thức bàn với anh về thỏa thuận xóa bỏ những dấu vết và thông tin trên mạng Internet. Đó là việc xóa sạch những vết chân của anh trên mạng. Tôi sẽ giúp xóa hết những chuyện anh Lee Young Min đã thực hiện và cũng sẽ khiến cho anh hoàn toàn được lãng quên ở thế giới ảo. Tôi chưa từng thực hiện một hợp đồng bất hợp pháp nào hết, anh Lee Young Min cũng chưa từng ủy thác cho tôi công việc nào kiểu như deleting hết, chúng ta là những người đối diện nhau trong giới hạn cho phép của pháp luật. Tôi nói gì anh hiểu chứ?”
“A, dĩ nhiên rồi. Xin nhờ cả vào anh.”
Lee Young Min chìa tay ra. Goo Dong Chi bắt tay ông ta một cách miễn cưỡng. So với tay Lee Young Min, bàn tay Goo Dong Chi dày gấp đôi.
“Quả là cứ như vừa đóng bảo hiểm xong vậy, thấy trong lòng thoải mái hẳn. Hóa ra sức hấp dẫn của mấy cái thể loại ‘bảo hiểm’ chính là thế này đấy nhỉ?”
Lee Young Min đứng dậy và nói lớn. Goo Dong Chi cũng đứng dậy theo mà không đáp lời. Gã chỉ chờ tiễn ông ta ra khỏi cửa cho nhanh. Gã muốn dành thời gian ngồi im lặng một mình, sắp xếp lại những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay và chuẩn bị kế hoạch cho ngày mai. Lee Young Min đang đi ra phía cửa thì liếc mắt nhìn tủ đựng tài liệu kê sát tường.
“Anh cất cái gì trong này vậy?”
Lee Young Min hỏi đầy tò mò.
“Chỉ là mấy đồ tạp nham thôi.”
Goo Dong Chi trả lời cộc lốc, gã không muốn nói chuyện gì thêm nữa.
“Trông có vẻ như được sắp xếp rất cẩn thận. Mỗi ngăn tủ cũng có chìa khóa riêng nữa nhỉ.”
“Anh Lee Young Min, anh bớt quan tâm tới chuyện thiên hạ đi một chút thì nguy cơ bị sát hại cũng sẽ giảm đấy.”
Nghe thấy hai từ “sát hại”, ông ta giật bắn mình. Goo Dong Chi đứng thẳng người và nhìn Lee Young Min chằm chằm. Gã cao hơn ông ta khoảng 10 xen ti mét nhưng nhìn qua thì cứ như hơn hẳn 20 xen ti mét vậy. Trước dáng đứng uy hiếp của Goo Dong Chi, Lee Young Min không dám ho he thêm. Nhưng ông ta không run.
“Có vẻ tôi lại hỏi mấy chuyện không đâu rồi. Thám tử thì phải có nhiều bí mật chứ. Tôi xin lỗi.”
Lee Young Min đi thẳng ra của. Ông ta vừa ra ngoài, Goo Dong Chi lập tức khóa cửa lại. Khoảng thời gian của riêng mình đã trở lại với gã. Gã chỉnh tiếng cái máy nhạc Chột Mắt to lên rồi cởi áo khoác và treo vào tủ quần áo. Chỉ cần treo áo lên thôi cũng khiến gã có cảm giác như đã thu xếp gọn ghẽ một điều gì đó.
Goo Dong Chi lấy tài liệu của Bae Dong Hoon từ trong túi xách ra. Ngay sau khi nghe tin, gã đã tới văn phòng Bae Dong Hoon trộm về những thứ này. Trong số bốn món đồ được Bae Dong Hoon yêu cầu deleting, có ba thứ gã chắc chắn đã nắm trong tay. Một quyển sổ tay nhỏ cất trong ngăn tủ văn phòng công ty, một cái USB nằm trong hộc bí mật bên dưới bàn làm việc, và quyển nhật ký ở thư phòng tại nhà của ông ta. Suốt cả ngày, gã đã bám sát đuôi Bae Dong Hoon - một người đã chết. Vấn đề duy nhất là cái máy tính bảng. Nó đã biến đi đâu mất mà gã không có cách nào tìm ra.
Goo Dong Chi gác hai chân lên bàn, ngả người ra phía sau và mở quyển nhật ký của Bae Dong Hoon. Goo Dong Chi không thích những người viết nhật ký. Người viết nhật ký thường là người luôn tự kiểm điểm mình một cách quá mức, mà những người như thế sẽ lại lấy việc tự kiểm điểm đó ra làm cái cớ để gây ra những chuyện còn tồi tệ hơn, Goo Dong Chi nghĩ vậy. Gã không viết nhật ký, nhưng lại thích đọc nhật ký của người khác. Vì trong nhật ký, xét theo khía cạnh nào đi nữa, cũng có sự chân thực, và những điểm dẫu nhỏ nhặt cũng chứa đựng ít nhiều thông tin. Đôi khi, dù không được khách hàng yêu cầu Goo Dong Chi vẫn lấy trộm nhật ký của họ. Xem xét tỉ mỉ những khoảng trống trong nhật ký hoặc sổ tay mà khách hàng thường viết cũng giúp gã lần ra đầu mối dẫn đến những món đồ cần tìm.
Những khi không có việc gì làm, sở thích của Goo Dong Chi chính là đọc nhật ký của khách hàng. Những quyển nhật ký của những người đã chết. Ngay cả trong việc đọc nhật ký, gã cũng có nguyên tắc riêng. Những quyển nhật ký có thể gây thị phi nếu bị công khai trước thế gian, gã sẽ không giữ lại. Những quyển nhật ký có thể gây nguy hiểm tới tính mạng hoặc làm vấy bẩn thanh danh của người khác, gã sẽ thiêu hủy không để lại chút dấu vết. Những quyển nhật ký như vậy, nếu không may bị lộ ra ngoài, có thể gây ra hậu quả khủng khiếp. Goo Dong Chi chỉ thích đọc giải khuây những quyển nhật ký không có bí mật gì đặc biệt. Gã vừa đọc nhật ký vừa tìm hiểu về con ngưòi. Vào những lúc cấp bách, người ta sẽ suy nghĩ ra sao; khi rơi vào cảnh nguy hiểm cận kề, người ta sẽ giải quyết vấn đề thế nào; thảy đều được ghi chép lại trong nhật ký. Những quyển nhật ký của khách hàng, so với tiểu thuyết, còn chứa đựng nhiều cuộc đời và sự kiện thú vị hơn hẳn.
Thực ra làm vậy là có lỗi với người đã chết. Nếu biết quyển nhật ký họ đã ký hợp đồng deleting lại bị lấy ra đọc tiêu khiển, hẳn sẽ có không ít người đội mồ mả lao ra mất.
Thế nhưng Goo Dong Chi nghĩ, gã sẽ không công khai những thông tin này với ai cũng sẽ không kể nội dung này tới bất kỳ nơi nào, như vậy là có thể chấp nhận được. Gã coi việc này cũng như một loại phí dịch vụ đặc biệt.
Tuy nhiên, Goo Dong Chi đọc nhật ký của Bae Dong Hoon không phải để giết thời gian. Gã cần tìm ra tung tích cái máy tính bảng thông qua nội dung quyển nhật ký và sổ tay của ông ta. Goo Dong Chi mở nốt lon bia còn lại. Khí lạnh để lại vật chứng là rất nhiều những giọt nước đọng trên vỏ lon. Có thể cảm nhận được sự biến đổi nhiệt độ bằng những giọt nước này. Qua cửa sổ để mở, gã nghe thấy tiếng động cơ ô tô. Thằng cha này, giờ mới chịu đi à? Goo Dong Chi nhớ tới gương mặt Lee Young Min. Bộ dạng không gây thiện cảm chút nào. Goo Dong Chi vừa uống bia vừa chậm rãi lật quyển nhật ký và sổ tay. Hầu hết đều là chuyện công việc. Ông ta ghi chép toàn những thứ kiểu như lịch trình dựng clip, thông tin liên lạc của các diễn viên quần chúng, hay những ý tưởng mới nảy ra. Trong nhật ký chỉ toàn mấy cụm từ vắn tắt, chẳng có câu cú hoàn chỉnh. Goo Dong Chi gom những từ ngữ ấy lại. Gã cảm giác như đang ngồi ghép dán mảnh giấy đã bị xé rách.
Lúc gã vươn vai, bài hát yêu thích của Goo Dong Chi vang lên. Gã không nhớ chính xác toàn bộ lời bài hát, nhưng đại để đó là một bài aria nói về việc con người luôn phải chiến đấu không ngừng, tới tận khi cái chết cho chúng ta được yên nghỉ. Goo Dong Chi thích giai điệu bi thương của ca khúc này.
Giữa đêm dài mệt mỏi, ánh trăng vuốt ve mái tóc của tòa nhà Cá Sấu, ngày mai có lẽ trời sẽ rất nhiều mây, chẳng ai biết trước được định mệnh. Goo Dong Chi nhặt những cụm từ ngắn trong tập tài liệu mà ngân lên theo nhạc. Không thể biết chắc chắn được thời tiết hay những việc sẽ xảy ra, nhưng gã có cảm giác mai sẽ là một ngày cực kỳ bận rộn. Goo Dong Chi ngả hẳn lưng ghế ra sau, nằm yên và nhắm nghiền mắt lại.