Cái Bóng Của Bí Mật - Chương 05
5
Từ phía bên kia bức tường vang lên tiếng gió vỡ. Đừng tách gió ra, phải đập nát gió. Hiểu chưa? Khao khát đập nát gió. Mỗi khi nghe thấy tiếng bóng va vào vợt tennis, Goo Dong Chi lại có cảm giác bên tai văng vẳng tiếng huấn luyện viên tennis thời trung học. Goo Dong Chi yêu thích sân tennis hơn bất kỳ ai. Ở nhà gã có rất nhiều chuyện nhức đầu, nhưng chỉ cần chơi thể thao là gã liền cảm thấy nhẹ nhỏm hơn hẳn. Việc dồn tất cả dây thần kinh xuống đầu ngón tay rồi quất thật mạnh vào quả bóng tennis cho gã cảm giác như được đập vỡ một bức tường chắn ngang trước mặt. Hễ có chút thời gian rảnh là gã chạy đến sân bóng luyện tập, mỗi khi có dịp gã đều chăm chỉ luyện rèn cơ tay. Khoảng năm lớp Mười một, gã bị chấn thương khuỷu tay cũng là bởi đã vắt kiệt sức mình như vậy. Nếu biết luyện tập hợp lý hơn thì chưa biết chừng bây giờ mình đã trở thành một vận động viên kha khá rồi, Goo Dong Chi nghĩ.
Cuộc sống của một vận động viên tennis là như thế nào nhỉ. Hẳn ngày ngày đều vừa nghe tiếng gió vỡ nát vừa vung vợt đánh quả bóng màu xanh chuối, lau mồ hôi, rồi lại tiếp tục đổ mồ hôi sôi nước mắt cùng quả bóng xanh chuối ấy. Điều chỉnh tư thế với huấn luyện viên, rồi đi thi đấu, có lúc thắng có khi thua, rồi lại chỉnh tư thế với huấn luyện viên, sửa chữa khiếm khuyết, cứ thế mà sống. Goo Dong Chi thèm muốn cuộc sống ấy. Điểm khiến gã thích nhất khi học tennis là, chỉ cần điều chỉnh bản thân là có thể thắng được đối phương. Không cần đánh hay cắn hay chỉ trích đối thủ mà vẫn có thể giành thắng lợi, chỉ cần duy trì được trạng thái cân bằng của chính mình. Đương nhiên khi thi đấu phải biết bám rịt lấy điểm yếu của đối thủ mà liên tục tấn công, nhưng không gì quan trọng hơn sự cân bằng của bản thân mình. Goo Dong Chi bị chấn thương là do không thể giữ được sự cân bằng ấy, vì quá yêu thích thứ gì đó mà để vuột mất tất cả, gã vô cũng hổ thẹn. Mỗi khi thấy thích cái gì, Goo Dong Chi lại lập đi lặp lại một suy nghĩ. Thay vì quá yêu thích thà ngay từ đầu đã không thích còn hơn. Kể cả đối với con người cũng vậy.
Câu lạc bộ Noble nằm giữa một khu rừng ở vùng ngoại ô, rộng mênh mông với sân gôn chín lỗ, năm sân tennis, trường bắn, hồ bơi... Đi qua cổng chính và tiến vào khu quản lý ngự ngay trung tâm câu lạc bộ, Goo Dong Chi tỉ mỉ quan sát xung quanh. Tất cả những thiết bị xếp nối nhau bên lề đường đều sáng choang. Cỏ được cắt tỉa gọn gàng, trên vạch trắng của sân tennis không có lấy một vết chân. Tấm lưới căng giữa sân không một bóng người duy trì cảm giác căng thẳng bức bối. Chà, đánh ở chỗ này thì chuẩn vị tennis đấy. Goo Dong Chi vừa gõ ngón tay lên vô lăng theo nhạc vừa lẩm bẩm.
Han Yoo Mi đứng trước khu quản lý đợi Goo Dong Chi. Cô ta mặc áo phông và váy tennis màu trắng, từng nếp áo váy phẳng phiu như vừa mang ra khỏi tiệm giặt là. Nếu không nhìn kỹ mặt mà chỉ đoán qua cách ăn mặc cùng dáng người, rất có thể sẽ nghĩ cô ta mới hai mươi mấy tuổi.
“A, anh Dong Chi, anh đến rồi đấy à?”
Han Yoo Mi vẫy nhẹ tay phải và cất tiếng chào.
“Cô đang cosplay nữ y tá đấy à? Tôi muốn mau mau giơ mông ra để được tiêm một phát quá.”
Goo Dong Chi vừa đóng cửa ô tô vừa đùa.
“Ôi chao, anh đang coi thường trang phục tennis truyền thống đấy ư?”
“Đâu có, tôi chỉ đang bộc lộ sở thích sinh lý của mình thôi mà.”
“Tôi không ngờ anh lại có sở thích này đấy.”
“Tôi đã mơ ước làm vận động viên tennis sau khi nhìn thấy hình ảnh tà váy tennis tung bay trong gió mà.”
“Thật sao?”
“Cô thích nghĩ sao thì nghĩ.”
“Gì vậy, anh Dong Chi, anh làm người ta bối rối quá đi.”
“Nguời cô muốn giới thiệu cho tôi đâu? Cô bảo sẽ giới thiệu một nhân vật khủng lắm nên tôi cứ tưởng từ xa đã phải trông thấy rồi cơ đấy.”
“Thật không đỡ được anh mà. Mời anh đi theo tôi.”
Han Yoo Mi dẫn Goo Dong Chi lên xe và đi về phía sân bóng số 3. Chiếc xe chạy bằng điện, khi di chuyển hầu như không phát ra tiếng động. Tựa như một viên đá trơn trượt trên nền băng giá. Những rung động nhỏ của chiếc xe cũng chính là âm thanh làm nên câu lạc bộ Nobie. Thứ âm thanh nghe lúc được lúc chăng bình thản lắng xuống bên dưới tất cả, thứ âm thanh mà như thể dưới lòng đất có hỗn loạn đến đâu thì mọi thứ trên bề mặt cũng luôn lặng yên không xê dịch. Goo Dong Chi cảm thấy tiếng động nhỏ xíu của chiếc xe điện này rất chướng tai.
Đến gần sân bóng, gã lại nghe thấy tiếng gió vỡ. Gã nghe thấy tiếng không khí bên trong quả bóng tennis căng tròn bị méo đi. Những âm thanh ấy làm sống lại ký ức của Goo Dong Chi. Chỉ cần nghe thấy tiếng bóng tennis là mùi đất, mùi mồ hôi, màu nắng gắt chói chang của thời trung học đều dậy lên trong gã. Gã nhớ cái cảm giác tay nắm vợt hơi vặn đi khi đánh bóng, và cả đám bụi đất bay lên khi trượt chân vì đỡ trả bóng. Bây giờ gã vẫn tới câu lạc bộ chơi tennis, nhưng những cảm giác thời đó không còn nữa. Giờ gã chỉ còn thấy mình cầm vợt và thảnh thơi đánh bóng qua lưới mà thôi.
“Vị kia là Chủ tịch Cheon Il Soo.”
Han Yoo Mi đỗ xe điện ở chỗ có thể trông xuống sân bóng và chỉ về phía một người. Trên sân có bốn người đang chơi đánh đôi, người Han Yoo Mi chỉ là một người đàn ông tóc ngắn và bạc trắng. Dù tóc đã bạc, nhưng vóc dáng ông ta trông vẫn cường tráng. Ông ta cao khoảng hơn 1 mét 80, vai nở nang, bắp chân nổi cơ tròn lẳn nhìn khá đẹp mắt. Sức tập trung khi đánh bóng của ông ta cũng rất tốt. Mỗi khi ông ta vung vợt quất bóng, có một tiếng rên ngắn thoát ra.
Người chơi cặp với Cheon Il Soo là thư ký riêng của ông ta, Song Mi Young, còn phía đối thủ là một cặp nam nữ trẻ tuổi mặc bộ đồ tennis khá kiểu cách. Trông họ cứ như vừa đi tham dự một buổi trình diễn thời trang về rồi nổi hứng rủ nhau vào chơi ván tennis vậy. Thay vì gắng sức đánh bóng, dường như họ đang cố hết mình để tạo dáng cho thật hoàn hảo thì đúng hơn.
“Trận đấu thú vị thật đấy.”
Geo Dong Chi khoanh tay, nhìn xuống sân bóng và nói.
“Thú vị ở chỗ nào?”
Han Yoo Mi tiến đến sát Goo Dong Chi, hỏi.
“Một phía thì đang thi đấu, còn một phía thì đang dâng bóng lên bàn thờ còn gì.”
“Bàn thờ á?”
“Hai người kia kìa. Cô không thấy sao? Họ đang cống bóng cho Chủ tịch Cheon Il Soo đập nhiệt tình đấy thôi.”
“Ấy, lẽ nào lại thế, chắc năng lực kém nên vậy thôi.”
“Cô biết bọn họ à?”
“Cũng biết, họ gia nhập câu lạc bộ Noble chưa lâu nên tôi không biết chính xác, nhưng nghe nói họ làm gì đó về nhập khẩu rượu vang Pháp.”
“Nói vậy là cô không biết rồi.”
“Thì tôi không biết rõ mà.”
Sau khi nghe Goo Dong Chi nhận xét, Han Yoo Mi bắt đầu chăm chú quan sát trận đấu. Có lẽ cô ta đã hiểu vì sao gã lại nói vậy. Bóng do hai người kia đánh hầu như đều rơi xuống vị trí thuận lợi cho Chủ tịch Cheon Il Soo đỡ trả. Theo Han Yoo Mi thì họ làm vậy không phải có ý đồ gì cả. Han Yoo Mi cũng là một người chơi tennis không giỏi cho lắm, nên cô ta hiểu tâm trạng của hai người kia. Nỗi khổ tâm khi rất muốn đánh những cú quyết định thật đẹp mắt vào góc hiểm để đối thủ phải bó tay nhưng khốn nỗi lúc nào cũng chỉ có thể dâng bóng ngay trước mũi đối thủ, Han Yoo Mi có thể hiểu rất rõ tâm trạng ấy.
Trận đấu mau chóng kết thúc, cả bốn người tiến đến gần lưới và chuyện trò qua lại. Đôi nam nữ trẻ cúi đầu trước Cheon Il Soo mấy lần liên, Cheon Il Soo vừa cười vừa vỗ vỗ vai cậu trai. Han Yoo Mi và Goo Dong Chi nhanh chóng bước xuống sân bóng.
“A, tôi đã nghe nói nhiều về cậu. Nghe nói cậu là thám tử tư.”
Cheon Il Soo chìa tay ra và bắt tay Goo Dong Chi. Goo Dong Chi có thói quen vừa bắt tay người khác vừa tìm hiểu tính cách và khuynh hướng hành động của người đó. Tay đổ mồ hôi nhiều hay ít, thô ráp ra sao, chai sần chỗ nào, lực nắm tay mạnh đến đâu, gã tin rằng dựa vào những điều đó có thể phán đoán sơ phần nào về cuộc đời của một người. Nhưng với Cheon Il Soo thì không như thế. Vừa chơi tennis xong nên tay ông ta ướt đẫm mồ hôi, ông ta bắt tay Goo Dong Chi mạnh như một người sắp sửa gây chiến khiến gã mải phòng ngự không kịp suy đoán gì. Goo Dong Chi cũng vận hết sức bóp vào tay Cheon Il Soo.
“Thám tử gì đâu ạ, chỉ là lông bông chỗ nọ chỗ kia và giải quyết mấy việc vặt vảnh không đâu thôi ấy mà.”
“Nghe nói trước kia cậu cũng là vận động viên tennis...”
“Cũng chưa tới mức vận động viên, chỉ đủ để đánh bóng không rúc lưới thôi ạ.”
“Cô Han Yoo Mi có nói cậu là người khiêm tốn thế này đâu nhỉ.”
“Tôi không khiêm tốn đâu ạ. Chỉ là hôm nay tôi không có tâm trạng khoe khoang thôi.”
“Có chuyện gì khiến cậu không vui sao?”
“Có vẻ như sắp có chuyện không hay xảy ra, nên tôi đang cố gắng sống khiêm tốn trước từ ngay hôm nay.”
“Hy vọng cậu tránh được mấy chuyện đó. Hôm nào chúng ta chơi một trận nhé.”
“Vâng, tôi thì thích quá đi chứ. Sẽ không dễ dàng như trận đấu với hai vị ban nãy đâu ạ. Tôi có thể hứa chắc với Chủ tịch điều đó.”
“Ai da, tôi rất mong chờ đấy.”
“Chưa biết chừng tay chân ngài Chủ tịch sẽ phồng rộp hết lên đấy.”
“Lần sau nhé. Hôm nay tôi có chút việc bận nên xin cáo từ trước.”
“Vâng, vậy hẹn gặp lại ngài.”
Goo Dong Chi chăm chú nhìn Cheon Il Soo từ phía sau. Mồ hôi khiến chiếc áo thun dính chặt vào người ông ta. Nhìn thoáng qua cũng có thể biết ngay đấy là tấm lưng của người chơi thể thao.
“Chủ tịch có vẻ thích anh Dong Chi đấy.”
Han Yoo Mi chọc nhẹ vào sườn Goo Dong Chi và nói.
“Thích tôi mà lại bỏ chạy như vậy à?”
Goo Dong Chi nhún vai trả lời.
“Thích mà. Ngài ấy còn rủ anh chơi tennis còn gì.”
“Ôi chao, đúng là vinh dự tuyệt vời. Hẳn là tôi cũng sẽ phải dâng bóng đến trước mũi Chủ tịch mất thôi.”
“Anh Dong Chi, không phải như vậy mà. Ngài ấy rất bận rộn nên mới thế.”
“Người bận rộn như vậy mà lại ở đây chơi tennis sao?”
“Không có ngày nào ngài ấy bỏ chơi tennis đâu.”
“Mỗi ngày lại có một người đến chơi tennis cùng ngài Chủ tịch rồi bị ngài ta khinh bỉ hả?”
“Anh Dong Chi, đừng nói nữa, hôm nay đi ăn tối với tôi đi. Tôi mới vớ được một khoản tiền lóa mắt đây.”
“Hôm nay tôi bận nên chắc không được đâu.”
“Ngày nào mà anh chả bận. Thế thì bao giờ đây?”
“Để xem nào, khoảng ngày kia chắc là được?”
“Gặp được anh đúng là vất vả quá đi. Anh còn bận hơn cả Chủ tịch nữa.”
“Vì Chủ tịch có cần kiếm mấy khoản tiền lóa mắt như tôi đâu.”
“Hôm nay gặp được Chủ tịch cũng coi như hai người đã quen mặt nhau rồi, sau hãy gặp ngài ấy một lần tử tế nhé.”
“Đương nhiên rồi, phải thế chứ. Khách hàng siêu cao cấp nên tùy tiện sao được.”
“Quen được ông ấy chưa biết chừng sẽ có ngày nhờ cậy được đấy”
“Sống lâu ở đời rồi ai cũng đến lúc nhờ cậy được thôi.”
“Anh Goo Dong Chi đúng là giỏi nói kháy thật đấy.”
“Người lúc nãy chơi cặp với ông ấy là thư ký riêng à?”
“Cô Mi Young á? Sao thế? Anh để ý đến cô ấy à?”
“Hình như tôi đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi.”
“Đàn ông các anh, để ý đến cô nào cũng nói là hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”
Goo Dong Chi phớt lờ lời nói của Han Yoo Mi và leo lên xe điện. Trên đường quay lại khu quản lý, gã nhìn lại sân tennis khi nãy. Trận đấu vừa kết thúc là ngay lập tức có ba nhân viên chạy vào san phẳng lại mặt sân và vẽ về phía các đường kẻ vạch. Cái kiểu ám ảnh với việc sắp xếp lại mọi thứ cho đúng trật tự của họ đầy vẻ gượng ép. Sự gượng ép ấy lây lan khắp câu lạc bộ Noble như một căn bệnh truyền nhiễm. Cảm giác như nếu tuyết rơi, họ sẽ bắt lấy tất cả các bông tuyết và làm chúng tan chảy, hay nếu trời âm u, họ sẽ lấy quạt khổng lồ mà thổi bay những đám mây đen. Goo Dong Chi ghét cái dáng vẻ ấy, nhung dù vậy, ở một góc sâu thẳm nào đó trong lòng, gã lại nảy ra suy nghĩ muốn được sống ở đây. Một thế giới mà mọi thứ đều được sắp xếp một cách hoàn hảo và bị khống chế một cách triệt để, một thế giới mà mọi vật đều ở đúng nơi nó phải ở, và chỉ tồn tại những người cần tồn tại. Goo Dong Chi biết thế giới đó là không tưởng. Ở một thế giới hoàn hảo như thế, gã sẽ chẳng còn việc gì để làm. Những đám mây trên bầu trời xanh ngắt cũng như thể đang chuyển động theo sự điều khiển của câu lạc bộ Noble, lơ lửng trôi trên sân bóng xanh lá.