Cái Bóng Của Bí Mật - Chương 06
6
Kim In Cheon nhìn chằm chằm vào lớp da bọc ngoài chiếc ghế xô pha suốt hai mươi phút. Anh ta đang tu luyện kỹ năng hóa thành lớp da nâu của chiếc ghế bằng cách tưởng tượng mình rạch một rãnh nhỏ trên bề mặt da và chui vào trong. Cả sinh mạng lẫn linh hồn đều biến mất, chỉ còn suy nghĩ và lớp da sót lại. Nhập vào làm một với da, anh ta nghĩ về mông của những người ngồi xuống ghế. Mấy tháng trước, Kim In Cheon đã xem một chương trình về thiền trên ti vi, người ta nói khi bản ngã mất đi thì đau đớn và thống khổ cũng đều tan biến hết, nhưng vấn đề là đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa tìm thấy bản ngã của mình. Phải tìm ra bản ngã thì mới xóa bỏ được nó chứ, nhưng nào có thấy nó ở đâu. Suy nghĩ có vẻ cũng không phải là bản ngã. Nhìn thật kỹ một đồ vật nào đó rồi hợp nhất chính bản thân mình với món đồ ấy là phép thiền Kim In Cheon đã học được từ chương trình đó. Anh ta nghĩ phép thiền ấy hợp với nghề cảnh sát, và chưa gì đã bắt đầu thực hành rồi. Suốt hai mươi phút đồng hồ, Kim In Cheon cố gắng hết sức xóa bỏ ranh giới giữa cái ghế xô pha và bản thân mình, nhưng kết quả là đến phút cuối cùng anh ta vẫn không thể gạt bỏ một ý nghĩ duy nhất, đó là không biết cái ghế này bao nhiêu tiền. Trông có vẻ phải hơn mấy triệu won.
“Cái ghế xô pha này giá bao nhiêu vậy?”
Giọng Kim In Cheon không tỏ vẻ gì là thực sự bận tâm, như thể anh ta chỉ vu vơ hỏi để bắt chuyện vậy thôi. Kim In Cheon không cao, khuôn mặt nhỏ, duy chỉ có cái mũi là to, nên từ bé đã thường xuyên bị trêu đùa. Sau khi trở thành cảnh sát, anh ta còn có thêm thói quen khịt mũi. Mỗi khi đặt câu hỏi, anh ta cứ vô thức đẩy môi trên lên khiến lỗ mũi nở ra thật to, bộ dạng ấy nhiều khi cũng khiến cho người đối diện mất hết nhuệ khí. Kim In Cheon không hề có ý định sửa thói quen đó của mình.
“Dạ?”
Đang ngồi trước màn hình máy tính xử lý tài liệu, Song Mi Young, thư ký riêng của Cheon Il Soo, giật mình hỏi lại.
“Cái xô pha ấy. Loại xô pha này hẳn là đắt lắm phải không?”
“Vâng, hẳn là thế.”
“Có vẻ cô không phải trực tiếp đi mua cái xô pha này nhỉ.”
“Vâng, đương nhiên rồi. Có những người khác phụ trách việc đó mà.”
“Công việc được phân chia tỉ mỉ thật đấy. Mấy công ty xịn đều thể cả, nhỉ.”
“Vâng.”
“Cái nghề cảnh sát ấy mà, cứt đái nhất là gì, à xin lỗi, bực mình nhất là gì cô biết không? Là một khi đã phụ trách một vụ thì cô phải nhúng tay vào mọi thứ. Cô phải điều tra tài liệu, phải bắt giữ kẻ tình nghi, mẹ kiếp, phải tô vẽ ra cả cái biên bản báo cáo nữa, à xin lỗi. Cứ thế đấy, mấy câu nói tục dính chặt vào mồm tôi mất rồi, nói chung là việc gì cũng phải làm hết.”
“Vâng, chắc là các anh vất vả lắm.”
“Cô thì làm gì vậy?”
“Sao cơ?”
“Việc cô đảm nhận ấy. Giữa một đống công việc được băm nhỏ ra như thế thì cô phụ trách cái gì?”
“Anh cứ như đang hỏi cung ấy nhỉ?”
“Đâu có, bệnh nghề nghiệp ấy mà, cứ dính mông nguyên một chỗ là chuyện gì tôi cũng thấy tò mò cả.”
“Tôi là thư ký riêng của ngài Chủ tịch.”
“Thư ký riêng, chà, công việc cũng không khác tôi mấy nhỉ.”
“Dạ?”
“Thì cô phải đảm đương tất cả mọi việc liên quan đến ngài Chủ tịch còn gì. Không phải sao?”
“Vâng, cũng có thể nói là như vậy. Quả là cũng tương tự nhau.”
Cách trả lời cộc lốc của Song Mi Young khiến Kim In Cheon ngừng lời. Thay vì nhìn cái xô pha anh ta chuyển sang quan sát Song Mi Young. Thân hình mảnh khảnh, mặc áo cánh màu xanh lam, quấn một chiếc khăn trắng hai vòng quanh cổ. Tóc cột gọn ra phía sau. Ngón tay thon dài, đôi môi đầy đặn là điểm nhấn đáng chú ý nhất trên khuôn mặt. Khóe miệng hơi nhếch sang một bên, chỉ vì một biến hóa nhỏ về góc độ ấy mà nhìn tổng thể gương mặt cô ta trông có vẻ hơi cáu kỉnh. Khi đối diện với người khác cô ta luôn tươi cười nhưng khi một mình tập trung làm việc, cô ta chẳng để lộ ra chút cảm xúc nào. Hơi quay đầu đi là trông cô ta lại khác. Vầng trán hơi nhô ra tương đối ăn ý với đôi môi dày, khiến nhìn nghiêng cô ta lại trở nên khá dễ thương. Đôi khuyên tai có hình thù hơi đặc biệt.
“Cái cô đang đeo trên tai là cái gì vậy?”
“Khuyên tai chứ gì nữa ạ.”
“Tôi biết là khuyên tai rồi. Nhưng tại trông hơi lạ.”
Song Mi Young đưa tay lên sờ đôi khuyên tai. Cô ta không nhớ sau khi chơi tennis mình đã đeo đôi khuyên nào nữa.
“Là khuyên tai hình quả bóng tennis.”
“À thảo nào... Tôi thấy màu xanh chuối nên đã nghĩ vậy.”
“Không phải là màu vàng sao a?”
“Có thể nói là màu ‘xanh vàng’. Màu vàng kết hợp với màu xanh, nhung gốc cơ bản là màu xanh nên trông màu xanh nổi hơn. Cô chắc muốn hỏi thế liệu có màu ‘vàng xanh’ không, phải không? Nhưng mà màu đó thì lại được gọi là màu vàng nhạt rồi.”
“Vâng, cũng có thể coi như thế.”
“Cô có vẻ thích tennis nhỉ?”
“Vâng.”
Song Mi Young lại im lặng. Không thể moi thêm lời nào từ miệng cô ta nữa. Kim In Cheon lại đưa mắt nhìn cái xô pha bọc da. Điện thoại của Song Mi Young vang lên tiếng chuông khe khẽ. Sau bốn mươi phút để Kim In Cheon ngồi đợi trong phòng tiếp khách, Cheon Il Soo xuất hiện. Song Mi Young theo Cheon Il Soo vào phòng Chủ tịch, thấp giọng báo cáo ngắn gọn với ông ta một vài việc. Giọng cô ta nhỏ ở mức độ hoàn hảo, đủ để không lọt đến tai Kim In Cheon. Sau khi hai người họ vào phòng Chủ tịch một lúc, Song Mi Young quay lại.
“Ngài Chủ tịch mời anh vào ạ.”
Song Mi Young gật đầu với Kim In Cheon.
“Vô cùng cảm ơn cô.”
Kim In Cheon nhại theo giọng điệu của Song Mi Young giễu cô ta. Phòng Chủ tịch rộng thênh thang và trống trải đến độ bất kỳ vị khách nào bước vào cũng dễ có cảm giác bị áp đảo. Rộng ngang một cái sân tennis. Đồ đạc gồm một cái ti vi to đùng đặt ở bậu cửa sổ, một bộ bàn ghế Cheon Il Soo đang ngồi, và một cái ghế cho khách, tất cả chỉ có vậy. Một bên tường dán ảnh các nghệ sĩ mà công ty Noble Entertainment đang quản lý, ở tường bên kia vẽ một tấm lưới tennis có kích cỡ đúng bằng lưới thật. Người ở trong căn phòng này làm công việc gì, những bức tường và đồ đạc cùng màu sơn có thể trả lời hộ cho câu hỏi đó. Kim In Cheon ngồi xuống chiếc ghế đã đặt sẵn trước bàn.
“Anh là cảnh sát?”
“Tôi tới để hỏi chút việc liên quan đến vụ của anh Bae Dong Hoon. Cảm ơn ngài Chủ tịch đã dành thời gian.”
“Vâng, nhất định là phải hợp tác hết mình rồi. Tôi không có nhiều thời gian nên mong anh hỏi nhanh giúp cho. Anh dùng trà nhé?”
“Thôi ạ. Không có thời gian nên tôi sẽ hỏi nhanh thôi. Chủ tịch và anh Bae Dong Hoon có quan hệ như thế nào?”
“Cũng không gọi là có quan hệ được. Anh ấy chỉ là một trong những doanh nghiệp mà chúng tôi đặt hàng bên ngoài. Tôi có giao anh ấy thực hiện vài cái clip ca nhạc. Nếu anh cần biết nội dung cụ thể thì để tôi hỏi giúp.”
Cheon Il Soo ấn nút điện thoại kết nối với đường dây nội bộ của công ty và yêu cầu mang đến những tài liệu chi tiết liên quan đến việc công tác cùng Bae Dong Hoon. Giọng điệu ông ta lạnh nhạt và súc tích.
“Theo lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của anh Bae Dong Hoon, vài tiếng trước khi chết anh, ấy và Chủ tịch có nói chuyện với nhau.”
“Tôi định nhờ anh ấy phụ trách một công việc mới.”
“Ồ, ngài Chủ tịch cũng trực tiếp yêu cầu đối tác như vậy ư?”
“Những việc quan trọng thì như vậy.”
“Đó là việc gì vậy?”
“Nội dung công việc có liên quan đến thông tin cơ mật của công ty, tôi nhất thiết phải nói ư?”
“Nếu đó là chuyện quan trọng tới mức có thể cân luôn cả việc bị tình nghi giết người, thì Chủ tịch không nói cũng được.”
“Anh vừa nói gì?”
“Dạ? Ý tôi là Chủ tịch không nói cũng được.”
“Trước đó cơ. Anh nói tôi đang bị tình nghi giết người sao?”
“Vâng, đúng là như thế.”
“Vậy tức là tôi bị coi là nghi phạm đã giết chết anh Bae Dong Hoon?”
“À, ngài Chủ tịch không cần phản ứng thái quá như vậy đâu. Trên đời này ai cũng đáng nghi hết. Chủ tịch cũng là nghi phạm, cô thư ký riêng của Chủ tịch ở ngoài kia cũng là nghi phạm, cả tôi cũng là nghi phạm. Chỉ khác nhau ở chỗ ai là nghi phạm của vụ án nào mà thôi. Kiểu như, chúng ta mỗi người cầm một cái túi ni lông đen ấy, không ai biết trong túi của người khác có gì cả. Chúng ta chỉ biết túi của chính mình thôi.”
“Bây giờ anh đang giảng đạo cho tôi đấy à?”
“Ôi không, hoàn toàn không. Loại như tôi thì biết gì mà giảng đạo. Tôi chỉ muốn nói một điều thế này. Nếu Chủ tịch che giấu thứ gì đó, thì thứ đó sẽ chỉ làm giàu thêm cho trí tưởng tượng của những kẻ làm nghề cảnh sát như chúng tôi thôi. Chủ tịch chỉ cần hé cái túi ni lông cho chúng tôi ngó xem bên trong có gì là xong, nhưng nếu ngài không làm vậy thì mấy thằng hay lo nghĩ như chúng tôi sẽ lại tưởng trong đó hẳn có thứ gì kinh khủng khiếp lắm. Là dao à, hay là súng, hoặc cũng có thể là tiền, chúng tôi sẽ cứ tưởng tượng không ngừng như vậy đấy. Cứ thế mãi thì chúng tôi vì quá tò mò mà không dừng được, sẽ chỉ muốn xé toạc cái túi ấy ra luôn.”
“Tôi định nhờ anh ấy thực hiện clip ca nhạc cho một nhóm nhạc nữ mới.”
“Ồ, ra là sắp có một nhóm nữ mới ra mắt. Tên nhóm là gì nhỉ?”
“Vẫn chưa được quyết định. Nhưng cũng đã có vài lựa chọn.”
“Tò mò thật đấy. Chuyện này hẳn là cơ mật của công ty ngài đấy nhỉ?”
“Cảm ơn anh đã hiểu cho.”
“Trong lúc nói chuyện với anh Bae Dong Hoon, Chủ tịch không để ý thấy điểm gì bất thường ư? Anh ấy tỏ ra bi quan quá mức với cuộc sống, hay nói lung tung khác với ngày thường chẳng hạn...”
“Không, giống hệt như lúc bình thường thôi.”
“Binh thường anh Bae Dong Hoon là người như thế nào?”
“Anh ấy bi quan hay lạc quan, tôi không đủ thân thiết tới mức biết được những điều đó, nhưng những lúc làm việc thì anh ấy là kiểu người khá nhạy cảm. Khả năng cảm nhận nhịp điệu để làm clip của anh ấy cực kỳ xuất sắc.”
“Vậy nên Chủ tịch mới hợp tác cùng anh ấy.”
“Hắn là vậy rồi.”
“Vâng, hẳn là vậy rồi.”
Kim In Cheon nhìn quanh phòng. Chẳng có gì để quan sát cả. Trong phòng hầu như không có gì thể hiện được tính cách của chủ nhân. Thứ duy nhất gây chú ý là hình vẽ tấm lưới tennis trải dài dọc một bên tường. Kim In Cheon đứng dậy và tiến tới gần tường. Anh ta chạm vào tấm lưới. Nước sơn trên tường có cảm giác sần sần như tranh sơn dầu. Kim In Cheon phát hiện ra một chiếc vợt tennis dựng ở góc.
“Chắc Chủ tịch thường luyện chơi tennis với cái tường này nhỉ?”
Kim In Cheon quay lại hỏi Cheon Il Soo.
“Thi thoảng vận động chút ấy mà.”
Cheon Il Soo trả lời.
“Tôi thử một lần được chú? Hồi xưa tôi cũng có chơi thể thao...”
“Anh cảnh sát từng chơi tennis sao?”
“À không, tôi chơi cầu lông...”
“Anh đánh thử đi.”
Kim In Cheon cầm vợt đứng trước bức tường. Có cảm giác như đang đứng giữa một sân bóng thực thụ. Kim In Cheon đập quả bóng xuống sàn rồi dùng hết sức vung vợt. Một tiếng “bụp” vang lên, cùng lúc quả bóng bay đi. Bóng đập vào bức tường trắng rồi bật trở lại với tốc độ cực nhanh. Kim In Cheon nắm chặt cây vợt và nhìn quả bóng chằm chằm.