Cái Bóng Của Bí Mật - Chương 29
29
Ngăn kéo dưới cùng bàn làm việc của Kim In Cheon đã bị khóa. Goo Dong Chi dùng sức giật mạnh cái ngăn kéo đó ra. Những cảnh sát xung quanh không dám hé răng nói gì với gã, chỉ lơ đãng nhìn theo. Goo Dong Chi lôi từ trong ngăn kéo ra một tập giấy và một cuốn sổ. Tập giấy chính là bản thảo tiểu thuyết trước kia gã từng đọc, còn cuốn sổ viết chi chít những nội dung có vẻ như là của tiểu thuyết anh ta mới bắt đầu sáng tác gần đây. Tiêu đề tiểu thuyết là “Vụ án mạng đổi vai”. Goo Dong Chi cầm tập giấy và cuốn sổ rồi đi ra khỏi sở cảnh sát. Chẳng có ai giữ gã lại. Cũng chẳng có ai hỏi thứ gã mang đi là gì.
Goo Dong Chi ngồi vào ghế lái trong xe ô tô và đọc thử phần đầu của “Vụ án mạng đổi vai”. Quả nhiên nhân vật chính vẫn là cảnh sát. Một tay cảnh sát rất hay chửi thề. Tới hơn một nửa lời thoại là chửi thề. Cảnh đầu tiên là cảnh thẩm vấn kẻ tình nghi. Giây phút đọc những lời thoại trong tiểu thuyết, Goo Dong Chi không chịu nỗi mà trào nước mắt. Kim In Cheon đang dùng chính giọng nói của mình để kể chuyện trong tiểu thuyết. Dường như gã đang nghe thấy giọng của anh ta. Hình như gã nhìn thấy cả dáng dấp của anh ta. Lần cuối cùng gặp nhau ở quán trà, Kim In Cheon đã vừa cười vừa nói, “Có chuyện gì xảy ra thì liên lạc nhé.” Còn Goo Dong Chi không cười mà đáp, “Lỡ có chuyện xảy ra thì chúng ta còn thời gian mà liên lạc với nhau chắc?” Khi Goo Dong Chi rời chỗ, Kim In Cheon đã hét với theo, “Đi cẩn thận rồi về.” Goo Dong Chi đã không ngoảnh lại, cũng không đáp lời. Vì sao lại không ngoảnh lại, vì sao lại không trả lời, Goo Dong Chi không thể tha thứ cho bản thân. Đó là những việc đơn giản cơ mà. Gã đã có thể quay đầu lại và nói một câu gì đó cơ mà. “Vâng, tiền bối cũng cẩn thận nhé.” Chỉ cần nói vậy là được cơ mà. Goo Dong Chi chẳng bao giờ nói được lời nào tình cảm. Ngay cả cú điện thoại cuối cùng với Kim In Cheon, gã cũng đã thô lỗ cúp máy. Gã đã không nói được lời cuối cùng với anh ta tình cảm hơn một chút. Tiền bối cẩn thận đấy, lúc nào em cũng biết ơn tiền bối, em rất kính trọng tiền bối, gã đã không thể nói như thế. Con người ta hầu hết đều nói những lòi cuối cùng mà không biết rằng đó là những lời cuối cùng. Lời cuối cùng là lời không thể nói. Là lời bất khả. Luôn luôn là lời trống rỗng. Lời cuối cùng trống rỗng ấy càng làm Goo Dong Chi thêm đau khổ. Cứ như thể gã đã chẳng thể nói gì và để Kim In Cheon ra đi. Goo Dong Chi không thể đọc tiếp tiểu thuyết Kim In Cheon viết được nữa. Trong đó có Kim In Cheon. Vì Kim In Cheon ở trong đó nên gã không thể đọc nổi nữa.
Goo Dong Chi đỗ xe ở bệnh viện. Gã không biết mình nên làm gì với tập bản thảo này. Gã nên bỏ nó đi hay nên giữ nó lại, gã không biết nữa. Goo Dong Chi dự định sẽ không làm deleter nữa. Có vẻ như Kim In Cheon đã trở thành khách hàng cuối cùng của gã trong nghề deleter. Cơn gió lạnh lẽo từ cửa sổ thổi vào đã lau khô nước mắt của Goo Dong Chi. Bóng của những tòa nhà nằm dài trước đầu xe ô tô gã. Những cái bóng dần dần kéo dài ra nữa. Gã có cảm giác thời gian đang trôi rất nhanh. Cái bóng dài của ngày Chủ nhật dường như đã chạm tới thứ Hai rồi. Chiếc xe chèn qua những cái bóng và lướt nhanh qua thời gian.