Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 3-05
Sau lần gặp gỡ tình cờ đó, nhỏ Thắm nói chuyện với tôi thêm lần nào nữa. Ở trên lớp, tôi và nó ngồi ở hai dây bàn khác nhau nên nếu muốn tôi cũng không có dịp gợi chuyện. Những phân tích độc địa của thằng Phan càng góp phần đánh quỵ ý chí tôi, khiến tôi gỡ bỏ khỏi đầu ý định lân la đến gần nhỏ Thắm.
Thỉnh thoảng tôi thấy nhỏ Thắm nhìn về phía tôi khi tôi liếc trộm nó. Lần nào cũng vậy, bắt gặp ánh mắt của tôi là nó hấp tấp quay mặt đi. Tôi không rõ nhỏ Thắm nghĩ gì trong lúc đó, còn tôi luôn luôn bị mất tập trung với hàng mớ câu hỏi hiện ra lăn tăn trong đầu: Tại sao nó nhìn mình? Cái nhìn đó có ý nghĩa gì? Có phải nó nhìn mình như một ngôi nhà hoang? Từ khi bắtđầu chơi thân với nhỏ Thắm đến nay, chưa bao giờ tôi phải làm cái việc vất vả là đoán xem nó nghĩ gì. Tôi cũng không nghĩ chuyện dò xét người khác lại làm tôi mệt mỏi đến vậy.
Tôi định nhờ thằng Phan giải đáp nhưng tôi nhanh chóng dẹp bỏ ngay ý định đó. Tôi sợ nó lại gieo vào đầu tôi những ý nghĩ đen tối và giúp cho nỗi tuyệt vọng trong lòng tôi nhanh chóng lên ngôi.
Tôi cũng không nói gì với chú tiểu Khôi, vì không muốn một lần nữa nhìn bàn tay xoa xoa chiếc đầu láng bóng kèm theo câu "lạ quá há" chán ngắt
Những ngày này tôi cũng không bén mảng đến nhà nhỏ Lan. Tôi hết ham trèo lên cây khế hái trái cho nhỏ Phượng. Tôi sợ nhỏ Thắm biết được, sẽ giận tôi. Đôi khi tôi không hiểu nổi mình. Nhỏ Thắm đã hắt hủi tôi, đã quay lưng với tôi một cách thô bạo, vậy mà tôi vẫn không muốn làm trái ý nó. Tôi cứ sợ nhỏ Thắm biết được tôi vẫn tiếp tục chơi với chị em nhỏ Lan, chuyện tình cảm tôi sẽ bị bít lối về.
Hoang mang, buồn chán, tôi đi tìm sự khuây khoả bằng cách một mình lần mò vào con suối ở xóm Trong. Tôi đi tìm kỷ niệm. Kỷ niệm bao giờ cũng đẹp và đặc biệt là không biết phản bội. Quê tôi bắt đầu vào mùa mưa, cỏ lên xanh rờn dọc khắp lối đi. Nắng chiều hửng lên cuối chân trời và trên cao mây tụ thành bầy trông như hàng nghìn cánh cò chen chúc. Đám trẻ chăn bò thấp thoáng xa xa trên bãi thả nhưng hôm nay dường như biết tôi buồn, chẳng đứa nào có ý định gây hấn. Tôi đi thơ thẩn giữa cánh đồng li ti hoa dại, thấy lòng từ từ dịu lại. Có cảm giác những cánh bướm chập chờn chung quanh đã cõng nỗi buồn của tôi đem đi đâu xa lắm. Tôi mỉm cười khi nhớ lại nét mặt hoảng hốt của nhỏ Thắm khi nó phát giác tôi buông tay để nó bơi một mình ven suối. Tôi cũng nhớ cả lúc nó nhặt cây đánh nhau với lũ trẻ chăn bò để giải cứu tôi, sau đó hai đứa sánh bước bên nhau nhẩn nha ăn chung một trái ổi trên đường về.
Con suối thơ mộng dần dần hiện ra trước mặt tôi. Trong khi tôi bước đến gần, đưa mắt ngắm những cành lá xum xuê đổ bóng xuống mặt nước và định tìm một gốc cây ven bờ để ngồi chơi, miệng tôi bỗng há hốc.
Ai như là nhỏ Thắm? Đúng là nó rồi. Nó ngồi trên bờ, thõng hai chân xuống suối. Mặc dù nhỏ Thắm ngồi xoay lưng về phía tôi nhưng tôi vẫn nhận ra nó đã thôi thắt bím. Cả chiếc xe đạp màu vàng nằm nghiêng trên bãi có kia cũng đúng là chiếc xe nó thường đi.
Nhưng điều này làm ngực tôi tức nghẹn là chiếc áo màu xanh lá cây trên người nó. Đã lâu lắm tôi mới thấy nhỏ Thắm mặc chiếc áo này. Đã vậy, trên đầu nó hôm nó đang đội một chiếc nón vải cùng màu, chả rõ nó vòi mẹ mua từ lúc nào.
Tôi đứng yên sau lưng nhỏ Thắm một lúc lâu, không dám cất tiếng gọi, không dám nhúc nhích. Tôi đứng đó, gần như bất động, cứ sợ chỉ cần thở mạnh hình ảnh trước mắt tôi sẽ tan đi như một giấc mơ.
-Đăng phải không? - Nhỏ Thắm thình lình cất tiếng, nó gọi tôi mà sao tôi nghe như gió gọi tên tôi.
Nhỏ Thắm hỏi mà tôi không ngoái đầu lại. Tôi chẳng rõ bằng cách nào nó biết tôi đang đứng đó, nhưng tôi không ngạc nhiên. Tôi đã sớm nhận ra hồi còn nhỏ, tôi biết nhiều thứ hơn nó. Nhưng từ đầu năm lớp Chín đến nay, dường như nó đã biết nhiều thứ hơn tôi.
-Ơ - Tôi ngẩn ngơ đáp.
-Đăng đi bơi hả?
Tôi nuốt nước bọt:
-Không.
-Vậy Đăng lại đây ngồi chơi với mình.
Tôi e dè bước lại, vẫn loay hoay chân trên cỏ.
Nhỏ Thắm vỗ tay lên cạnh chỗ ngồi:
-Đăng ngồi xuống đi!
Tôi ngập ngừng ngồi xuống, ngạc nhiên thấy mình ngoan ngoãn như đang ngồi cạnh cô Sa năm nào.
Trong khi tôi đang còn lúng túng chưa biết xếp hai tay của mình vào đâu, nhỏ Thắm quay sang tôi, mỉm cười:
-Đăng nghỉ chơi với chị em nhỏ Lan rồi hả?
-Ờ - Tôi chép miệng, tự dưng thấy mình có lỗi với nhỏ Lan, nhỏ Phượng quá chừng. -Mình đâu có bảo Đăng nghỉ chơi với hai đứa đó. Mình chỉ không thích ngày nào. Đăng cũng chạy xuống nhà tụi nó thôi.
Tôi nói như phân bua:
-Tại nhầ tụi nó kế nhà nội tôi.
Đột nhiên tôi phát hiện khoé mắt nhỏ Thắm ươn ướt. Tôi dè dặt hỏi, thấy bụng mình thót lại:
-Thắm vừa khóc hả?
Nhỏ Thắm không trả lời câu hỏi của tôi. Nó đong đưa chân, nói:
-Đăng thấy cái gì đây không?
-Thấy. Đôi giày xanh.
Nó sờ tay lên chiếc nón:
-Cái này nữa?
-Tôi thấy từ nãy rồi. Chiếc nón xanh.
-Hôm nay Đăng thấy mình giống cây gì?
Tôi nhìn chiếc áo xanh của nó, tủm tỉm:
-Cây chuối non.
-Đăng còn giận cây chuối non không?
Tôi biết tôi còn oán trách "cây chuối non" nhiều lắm. Những ngày vừa qua thái độ của nhỏ Thắm làm tôi buồn thỉu buồn thiu. Nhưng chỉ cần vài phút ngồi cạnh và trò chuyện vui vẻ với nó, nỗi hờn giận trong lòng tôi bay biến mất. Tôi lại thấy ngày xưa của tôi quay về trong nụ cười của nhỏ bạn thân.
Tôi đáp, giọng dịu dàng:
-Trước đây thì giận. Bây giờ tôi hết giận rồi.
Tôi nhận ra tôi đã không còn "mày-tao" với nhỏ Thắm, không hiểu tại sao. Có lẽ vì nhỏ Thắm đã lớn. Cả tôi nữa, tôi cũng không còn là chú bé ngày nào. Mối quan tâm của tôi bây giờ đã khác, nỗi buồn vui trong lòng tôi bây giờ cũng khác. Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ờ, ngay cả giấc mơ cũng lớn lên đó thôi.