Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 3-07
Những cơn mưa thị trấn kéo dài lê thê khiến tôi thấy lòng mình ướt sũng trong nhiều ngày. Tôi đã thấy thôi giận nhỏ Thắm nhưng không vì vậy mà đầu óc tôi thanh thản hơn. Có phải từ nay tôi đã mất một người bạn? Ý nghĩ đó cứ bám chặt lấy tôi, làm tôi buồn muốn khóc.
Tôi tò mò hỏi mẹ tôi:
-Mẹ lấy chồng năm mấy tuổi hả mẹ?
-Mười chín tuổi.
Mẹ tôi đáp. Và bà ghẹo tôi:
-Sao tự nhiên con hỏi chuyện này? Con đã định lấy vợ rồi sao?
Tôi nhẩm tính. Như vậy năm năm nữa nhỏ Thắm sẽ lấy chồng. Và tôi giận dỗi nhủ bụng: Kệ nó đi! Nó chả thích lấy chồng sớm để được tô son môi như cô Sa là gi!
Tôi chạy qua chùa Giác Nguyên tìm chú tiểu Khôi:
-Mẹ chú lấy chồng năm mấy tuổi hả chú?
-Tôi không biết.
-Ờ.
-Tôi đâu có biết ba mẹ tôi là ai. Thầy Chân Tuệ bảo tôi là đứa con nít, thầy nhặt được đem về nuôi.
Thầy Chân Tuệ là sư thầy trụ trì chùa Giác Nguyên. Thầy đã nói vậy, chắc chú tiểu Khôi không biêt gốc gác của mình thật.
Hôm sau đến lớp, tôi kéo vai Phan
-Mẹ mày lấy chồng năm bao nhiêu tuổi, mày có biết không Phan?
-Mười bảy tuổi.
Thằng Phan làm tôi méo xệch miệng. Nếu nhỏ Thắm lấy chồng sớm như mẹ thằng Phan thì nó chỉ còn tự do có ba năm. Ờ, nhưng trong ba năm đó, nó có được tự do hẳn đâu. Mẹ nó đâu có cho nó chơi với tôi. Mẹ nó đâu có biết nó vẫn khóc thầm về chuyện đó. Tôi nhớ lại câu hỏi của nhỏ Thắm bên bờ suối lúc hai đứa chuẩn bị chia tay "Nếu mai mốt mình đi lấy chồng, Đăng có còn thích chơi với mình nữa không?". Lúc đó suýt chút nữa ôi đã quay lại cách xưng hô cũ: "Tao thì vẫn thích chơi với mày nó có rượt đánh rao không thôi!". May mà đến phút chót tôi kịp dằn lại cơn giận bất thần. Và tôi buồn bã đáp:
-Lúc nào tôi cũng thích chơi với nhỏ Thắm á.
Tôi biết tôi luôn thích chơi với nhỏ Thắm. Điều đó mãi mãi không thay đổi, dù nó có lấy chồng hay không. Nhưng những giọt nước mắt tôi nhìn thấy trên má nó hôm nào khiến tôi xót xa.
Chắc nhỏ Thắm không muốn lấy chồng theo cách đó. Nó không muốn lấy chồng theo cách đó.
Nó không muốn lấy người nó không hề yêu thương, thậm chí không hề biết mặt. Tội nó ghê!
Nhưng ngay cả khi lấy được người mình thương, lấy chồng chưa chắc đã vui. Như cô Sa lấy anh Thắng. Tuần vừa rồi, nhỏ Ngọc về chơi hai ngày. Nó bảo nó nhớ nhà nên xin anh Thắng cho nó đáp xe về thị trấn thăm ba mẹ. Gặp lại bạn bè, nhỏ Ngọc vui lắm. Nhưng trong lúc nó cười, tôi vẫn thấy bóng mây u buồn phảng phất trong mắt nó. Chỉ vì cô Sa đã bỏ về nhà ba mẹ ở Duy Xuyên. Theo như nhỏ Ngọc buồn rầu kể lại với tôi, trong một lần có hơi men anh Thắng vui miệng tiết lộ chính anh là người phao tin đứa con riêng của cô Sa bị tượng đè chết ngoài công viên Đà Nẵng. Anh bảo nhờ mưu mẹo đó, anh mới cưới được cô Sa. Anh khoe chính tình yêu đã mách nước cho anh. Nào ngờ cô Sa đùng đùng nổi giận, mắng anh Thắng ác miệng. Cô kết tội anh đã đánh lừa cô. Và ngay hôm sau, cô bất ngờ bỏ nhà ra đi. Nhỏ Ngọc bảo khi tỉnh rượu, anh Thắng hối hận lắm. Nhưng cô Sa đã đi mất rồi.
Tôi không rõ cách anh Thắng chinh phục trái tim cô Sa là đúng hay sai. Chỉ biết câu chuyện của họ khiến đầu tôi quay quay, và trái tim tôi như bị bị gi cào. Bởi tôi yêu quý cả anh Thắng lẫn cô Sa. Tôi không bao giờ quên tuổi thơ của tôi lớn lên cùng với họ.
Nhỏ Ngọc bắt tôi thế thốt không được tiết lộ bí mật của vợ chồng anh Thắng với bất cứ ai. Dĩ nhiên nếu nó không căn dặn, tôi cũng sẽ không hé môi. Riêng bí mật của nhỏ Thắm, tôi e tôi không đủ sức ôm trọn một mình. Đôi lúc tôi muốn quên nó đi, tôi muốn ai đó mang nó ra khỏi người tôi phải đối diện với nó mỗi ngày. Luôn có cái gì đó loi choi quẫy đạp trong ngực tôi khiến mỗi khi nghĩ tới tôi lấy thấy tức thở.
Một hôm không nén được, tôi chạy qua chùa Giác Nguyên.
-Gì đó, Đăng? - Chú tiểu Khôi tò mò khi nhìn thấy vẻ mặt nhớn nhác của tôi.
-Có chuyện bí mật này tôi muốn nói chú nghe.
Chú tiểu Khôi nhướn mắt:
-Chuyện gì vậy?
Tôi hít vào hơi:
-Nhỏ Thắm sắp lấy chồng.
-Đăng đừng có xạo. Chẳng ai lấy chồng tuổi này.
-Nó không lấy chồng ngay bây giờ. Nhưng ba, bốn năm nữa nó sẽ lấy. Ba nó đã hứa với người ta rồi.
Chú tiểu Khôi bắt đầu nhận ra tôi không đùa. Chú nhíu mày:
-Sao Đăng biết?
-Chính nhỏ Thắm nói với tôi. Đó là lý do mẹ nó không cho nó chơi với tôi.
Chú tiểu Khôi gãi trán:
-Nhỏ Thắm lấy ai vậy?
-Tôi không biết.
-Nhỏ Thắm không nói với Đăng sao?
Tôi nhún vai:
-Ngay cả nhỏ Thắm cũng không biết chồng tương lai của nó là đứa nào.
-Đăng đang kể chuyện tiếu lâm hả?
Tôi định nói "Tiếu lâm cái đầu chú!" nhưng cái nhìn đầu cạo nhẵn của chú, tôi sợ mắc tội với nhà Phật, bèn nuốt câu nói vào bụng.
-Hồi trước ba nó và bạn của ba nó giao hẹn sau này sẽ gả cho nhau. Nhỏ Thắm chỉ biết vậy thôi.
Nó không biết bạn của ta nó là ai.
Chú tiểu Khôi lộ vẻ trầm tư:
-Thế thái độ của nhỏ Thắm thế nào?
-Còn thế nào nữa! Nó khóc.
-Thật không đó?
Sự nghi ngờ của chú tiểu Khôi làm tôi nổi khùng. Tôi nghiến răng:
-Tôi nói xạo tôi làm con chó. Tôi vừa gặp nó ở con suối xóm Trong.
Lúc bình thường, thế nào chú tiểu Khôi cũng chọc ghẹo chuyện tôi gặp nhỏ Thắm ở trong suối.
Chú sẽ bảo hai đứa tôi bí mật hẹn hò. Hôm nay mải nghĩ ngợi về chuyện lấy chồng của nhỏ Thắm, chú tiểu Khôi quên trêu tôi. Chú chỉ chép miệng:
-Tội nhỏ Thắm quá há, Đăng?