Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 3-08

Lần thứ hai tôi giã từ tiệm cho thuê truyện của chú Lãm. Trong những ngày này, các chuyện tình sướt mướt của Quỳnh Dao chẳng giúp ích gì cho tôi ngoài việc chất thêm vào lòng tôi những khối sầu.

Tôi quay lại nhà thầy Vỹ. Tôi muốn tìm xem trong tủ sách trinh thám của thầy có cách thức nào giải cứu cho nhỏ bạn của tôi không.

Từ khi lên lớp Chín, tôi đã thôi học thầy Vỹ. Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn vào hội trường chơi bóng bàn với thầy.

Thầy Vỹ chớp mắt khi thấy tôi bước vào nhà:

-Lâu quá em không ghé thầy

-Thưa thầy, lâu nay em bận học.

-Ờ, em ráng học cho tốt. - Thầy đặt tay lên vai tôi. Năm nay là năm cuối cấp rồi.

Thầy ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi mượn truyện.

-Em vẫn có thì giờ đọc truyện cho đầu óc bớt căng thẳng sau khi học bài.

Thầy Vỹ không biết tôi nói dối. Thầy gật gù:

-Ờ, đó cũng là một cách thư giãn tinh thần.

Tôi ôm một chồng sách từ nhà thầy Vỹ về, vùi đầu nghiên cứu. Tôi thức khuya lơ khuya lắc, đọc đến mắt đỏ kè, vẫn không thấy một điệp vụ nào trong đó các thám tử giúp một cô bé mười bốn tuổi thoát khỏi một cuộc hôn nhân áp đặt.

Tôi liệng sách trinh thám qua một bên, lục lọi đống truyện ông ngoại tôi mới tăng. Sách ngoại tôi mua mới cho, lúc này đã xếp kín mặt bàn, nhưng cũng chẳng có cuốn sách nào bày vẽ cho tôi được mưu kế gì.

Trong khi tôi chìm vào tuyệt vọng, thị trấn bất ngờ xảy ra một chuyện lạ lùng.

Một sáng sớm, bà ƯỚC mở cửa dọn hàng thấy trước vách nhà có ai dán một tờ giấy, ghi "Phản đối hôn nhân lạc hậu. Con gái lớn lên phải được lấy người mình thương".

Bà ƯỚC tá hoả, giật vội tờ giấy khỏi vách, đem vào giấu trong nhà. Tất nhiên hai vợ chồng bà không kể chuyện này với ai, sợ thiên hạ thắc mắc, đàm tiếu. Nhưng những kẻ đi chợ sớm có người nhìn thấy tờ giấy đó. Thế là đồn râm ran cả thị trấn, mặc dù không ai biết rõ nội tình.

Buổi sáng xảy ra chuyện, buổi trưa nhỏ Thắm đạp xe lên nhà tôi.

-Đăng!- Nó ngoắt tôi ra cổng.

Đã lâu lắm nhỏ Thắm không ghé tôi. Sự xuất hiện bất ngờ của nó khiến tôi tròn xoe mắt. Tôi hấp tấp chạy ra:

-Thắm lên chơi hả?

Ngược với vẻ mừng rỡ của tôi, mặt nhỏ Thắm hầm hầm:

-Mình lên hỏi tội Đăng.

-Hỏi tội? -Tôi thụt lui một bước - Hỏi tội gì?

Cho tới lúc đó, tôi vẫn chưa biết chuyện tờ giấy vì hôm đó là chủ nhật, tôi ngủ một mách đến trưa trở trưa trật. Khi nhỏ Thắm đến tìm, tôi vẫn chưa bước chân ra khỏi nhà.

-Tộii làm mẹ mình suý đứng tim mà chết chứ tội gì.

Tôi vẫn ù ù cạc cạc:

-Thắm nói gì tôi không hiểu.

-Đăng đừng có giả vờ - Nhỏ Thắm cao giọng - Nếu không phải Đăng thì tối hôm qua ai dán tờ giấy đó lên vách nhà mình.

-Tờ giấy nào?

Nhỏ Thắm xoáy mắt vào tôi:

-Còn hỏi nữa! Đăng nói thật đi! Chuyện đó do Đăng làm phải không?

Tôi nhăn nhó đưa tay bứt tóc:

-Đến lúc này tôi vẫn chưa biết Thắm nói chuyện gì.

Có lẽ vẻ mặt khó coi của tôi khiến nhỏ Thắm động lòng. Nó nhíu mày, phân vân:

-Chẳng lẽ mình nghi oan cho Đăng?

-Thắm nói rõ cho tôi nghe xem. Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sau một thoáng ngần ngừ, nhỏ Thắm thuật cho tôi nghe chuyện sáng sớm nay mẹ nó đã nhìn thấy tờ giấy trước cửa nhà như thế nào và bà đã suýt ngất ra sao. Nó vừa kể vừa nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò.

Trong một phút, tôi thấy gò má mình nóng bỏng và phải vất vả lắm tôi mới không quay mặt đi.

Lúc đó, tôi nghĩ ngay đến chú tiểu Khôi. Ngoài tôi ra, chỉ còn chú biết được bí mật của nhỏ Thắm. Nhưng tôi vẫn cảm thấy ngờ ngợ. Tôi không tin một đệ tử nhà Phật nửa đêm lẻn ra khỏi chùa để xuống chợ làm một chuyện mà người trần tục còn không dám làm.

Tôi nghĩ lung tung trong đầu nhưng ngoài mặt làm ra vẻ ngạc nhiên:

-Ai vậy ta?

Nhỏ Thắm tặc lưỡi:

-Đăng có kể bí mật của Thắm cho ai nghe không?

-Không - Tôi chối, nghe bụng mình thót lại.

-Lạ thật.

-Ờ, lạ ghê!

Tôi lật đật hùa theo và tin cách đuổi khéo nhỏ Thắm bằng cách quay đầu vào nhà, vờ la lớn:

-Mẹ đợi con một chút! Con vào ngay đây!

Lần đầu tiên trong đời, tôi cầu mong nhỏ bạn thân của tôi về lẹ lẹ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3