Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 4-10

Như vậy, con trai ông Hoạch không học ở Sài Gòn, cũng không hề phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt của ông. Con trai ông đã vào chùa và thành chú tiểu Khôi. Những lời bịa tạc của ông chỉ nhằm mục đích dựng lên một lý do chính đáng để rút lui êm thắm, để phòng cơn rủa từ phía ba nhỏ Thắm.

Một cách tình cờ, có một sợi dây vô hình cột chặt chúng tôi lại với nhau theo một vòng tròn: tôi- nhỏ Thắm - chú tiểu Khôi - nhỏ Lan nhỏ Phượng - rồi lại là tôi. Giống như số phận nghịch ngợm vẽ ra cái vòng tròn bí ẩn đó và bắt chúng tôi xoay mòng mòng như chiếc đèn kéo quân vẫn được ông thầy Thám treo trước hiên nhà vào mỗi mùa Trung Thu.

Dĩ nhiên tôi không hề kinh ngạc khi nhỏ Thắm nên tên ông Hoạch vì ngay khi buột miệng hỏi, trực giác đã mách bảo tôi người đó chính là ông. Câu chuyện chú tiểu Khôi xảy ra chưa lâu, còn nóng hổi trong tâm trí và chiếu sáng từng ngóc ngách trong vò não tôi. Sự trùng hợp của hai câu chuyện, lại xảy ra chẳng xê xích bao lăm về mặt thời gian, làm tôi ngờ ngợ. Bây giờ tôi mới hiểu ra tại sao tôi, thằng Phan và chú tiểu Khôi thất bại thảm hại trong việc truy tìm "người chồng tương lai" của nhỏ Thắm. Chúng tôi chỉ phỏng vấn những đứa con trai trong lớp. Nhỏ Lan là con gái, dĩ nhiên trượt khỏi sự chú ý của bọn tôi, vì vậy không đứa nào biết ba nó từng đi học ở Huế. Tôi đã không nói gì với nhỏ Thắm trong buổi sáng nắng gắt và không khí trên đồng cỏ tràn ngập gió giêng hai đó. Gió đi thành từng luồng, vướng vào hai đứa tôi, tự gỡ ra rồi tiếp tục lao nhanh về phía biển. Hôm đó những chuyển động xung quanh tôi có vẻ vội vã những tôi thì bắt đôi môi mình chậm lại. Tôi sợ tôi ngứa miệng sẽ làm tung tóe mọi thứ.

Cho đến giờ phút này, trong cái vòng tròn luẩn quẩn đó tôi là mắt xích duy nhất biết được tất cả bọn tôi được nối với nhau bởi điều gì.

Nhỏ Lan nhỏ Phượng không biết chú tiểu Khôi là anh nó. Nhỏ Thắm không biết chú tiểu Khôi là người suýt trở thành chồng nó. Ngược lại, chú tiểu Khôi không biết nhỏ Thắm là người mà ba nó đã chọn cho nó nếu nó chịu trở về nhà. Buồn cười nhất là "người chồng tương lai" đó là người rất hăng hái trong việc chống lại hôn ước của chính mình mà không tự biết. Khi chú tiểu Khôi vẽ bức tranh nhỏ Thắm, chú hoàn toàn không hay biết đó chính là "người vợ tương lai" của mình nếu chú quyết định từ giã cửa Thiền theo dự tính của ba chú mười lăm năm về trước. Thật là phiền phức, những người lớn! Kể từ lúc đó, tôi bắt đầu nghiệm ra người lớn luôn có những bí mật. Và thế giới mà bọn trẻ đàn nhìn thấy thực ra là những gì họ muốn cho bọn trẻ nhìn thấy. Nói cách khác, nếu không tình cờ khám phá ra những góc khuất, bọn nhóc tì chúng tôi rốt cuộc chỉ nhìn thấy thế giới qua cặp mắt của người lớn. Cứ như thể họ chủ ý tạo ra những ống kính với những nút điều chỉnh theo ý họ rồi nhét vào tay chúng tôi và bảo "Tuyệt lắm đó! Nhìn thử đi!". Rất nhiều năm về sau này, tôi nhận ra trong thế giới người lớn đằng sau câu chuyện này còn có một câu chuyện khác, rồi đằng sau câu chuyện khác đó rất có thể đang che giấu một câu chuyện khác nữa. Để biết được cái lõi của sự thật, đôi khi phải tỉ mỉ bóc tách từng lớp con người của họ như bóc một củ hành tây cho đến khi mắt cay xè và óc thì choáng váng - mà trẻ con lớp Chín như bọn tôi lúc đó thì không đủ từng trải lẫn kiên nhân để đi đến sự thật cuối cùng theo cách như vậy.

Chỉ do may mắn tình cờ mà tôi biết được những ẩn khúc đằng sau câu chuyện của nhỏ Thắm. Thoạt đầu, tôi quyết định không thổ lộ bí mật đó với ai nhưng rồi tôi cũng biết nếu tôi chôn câu chuyện trong lòng chẳng khác nào tôi chôn một quả mìn. Người tôi sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.

Sau một đêm cân nhắc, chiều hôm sau tôi chạy qua chùa Giác Nguyên

-Vừa xảy ra chuyện gì rồi phải không? - Vừa trông thấy bộ tịch khác thường của tôi, chú tiểu Khôi hỏi ngay.

Tôi hừ mũi:

-Chú đừng có bắt chước thằng Phan ra vẻ ta đây cái gì cũng biết!

-Vậy là không có chuyện gì à?

- Có. - Tôi hất đầu về phía chú - Nhưng là chuyện của chú, không phải chuyện của tôi.

-Chuyện của tôi? Chú tiểu Khôi ngơ ngác - Chuyện gì của tôi?

-Chuyện vợ con của chú chứ chuyện gì!

-Đăng đừng có nói bậy! - Chú tiểu Khôi nhăn mặt.

-Bậy á? - Tôi nhếch môi - Thế chú có biết tại sao ba chú quyết kêu chú trở về nhà không?

Tới đây thì chú tiểu Khôi lộ vẻ bối rối:

-Ờ, thì vì lý do...nối dõi tông đường....

Chú nhìn tôi dò xét:

-Hôm trước tôi đã nói với Đăng chuyện này rồi mà. Có gì mới lạ đâu!

Tôi xoa hai tay vào nhau, tặc tặc lưỡi:

-Thôi được rồi. Nếu chú muốn mới lạ, tôi sẽ kể chú nghe chuyện này.

Chú tiểu Khôi không nói gì, chỉ nhướn mắt ra ý hỏi. Trông chú có vẻ cảnh giác trước kiểu ăn nói vòng vo của tôi.

-Tôi đã điều tra ra "người chồng tương lai" của nhỏ Thắm là ai rồi. - Tôi đột ngột thấp giọng như sợ có người nghe lỏm.

-Là ai? - Chú tiểu Khôi xoáy mắt vào tôi, vẻ căng thẳng.

Tôi cố ý nói thật chậm:

-Là chú đó.

-Đăng đừng có...

Tôi giơ tay, cắt ngang:

-Tôi không có nói bậy Chính nhỏ Thắm vừa kể cho tôi nghe.

Mồ hôi trên trán chú tiểu Khôi ứa ra thành giọt. Có lẽ thái độ úp mở của tôi đã làm chú chột dạ ngay từ đầu và đến khi tôi đột ngột nhảy từ chuyện của chú sang chuyện của nhỏ Thắm, chú đã đoán ra tới định dẫn dắt câu chuyến đến đâu.

Mặt chú tiểu Khôi tái đi từng phút:

-Kiểu này thì mai mốt làm sao....

-Chú yên tâm đi. - Tôi nói nhanh - Nhỏ Thắm chỉ biết "ba chồng" của nó là ông Hoạch thôi. Nó không hề biết "chồng" của nó là ai.

Lúc bình thường, chắc chú tiểu Khôi đã giãy nảy trước kiểu nói năng bỗ bã của tôi. Nhưng lúc này nỗi lo lắng của chú đang vượt lên trên những tiếng "chồng", "ba chồng" tôi chêm lung tung vào câu nói.

Trán chú tiểu Khôi giãn ra sau sự trấn an kịp thời của tôi. Nếu nhỏ Thắm biết được chú tiểu Khôi là con ông Hoạch, chắc chắn cả hai sẽ không dám nhìn mặt nhau suốt một thời gian dài. -Ngay cả khi nhỏ Thắm không biết gì về thân thế của tôi, tôi vẫn cảm thấy sượng sùng khi gặp lại nó, Đăng à. - Chú tiểu Khôi trầm ngâm.

Tôi nháy mắt:

-Chú cởi áo ta về nhà đợi nó lớn rồi cưới nó làm vợ thì hết sượng sùng liền à.

-Đăng nói vậy không sợ có tội với Phật tổ hả? - Chú tiểu Khôi nhìn tôi với vẻ trách móc.

- Tội gì chứ! Chú từng vẽ hình nó. Chú lại ăn bánh cưới của anh Thắng cô Sa nữa.

Chú tiểu Khôi quên khuấy câu chuyện cũ.

-Là sao? - Mắt chú trố lên.

Tôi cười hi hi:

-Ai lỡ ăn bánh cưới thì lớn lên phải lấy vợ chồng chứ sao!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3