Chỉ Dòng Sông Biết - Chương 41 - 42 - 43

CHƯƠNG 41

Nàng tới cửa hiệu sách Digby rồi bước vào trong ngôi nhà tối tăm. Không thấy có khách hàng. Digby cũng không ngồi ở chiếc bàn sau quầy.

“Ông Digby?”

Không ai đáp lại. Cửa sang phòng sau đóng.

Nàng đợi một lát. Vẫn không thấy ai xuất hiện, nàng đi ra sau quầy, gõ vào cửa trong.

“Ông Digby? Ông có trong đó không? Tôi đến lấy quyển Milton đây. Vẫn chưa đến năm giờ. Nếu ông bán cuốn sách cho người khách khác rồi là tôi bực mình lắm đấy.”

Không có tiếng động nào đằng sau cửa.

Nàng bóp bàn tay đi găng vào nắm đấm cửa rồi xoay thật nhẹ. Cửa bật mở vào trong, dẫn tới một căn phòng tối ám, không đèn, vô cùng bừa bộn. Sách chất thành chồng trên cái bàn thợ. Hòm và hộp lổn nhổn khắp nơi. Có một súc giấy nâu lớn và cặp kéo trên bàn.

Thoang thoảng mùi gì đó, hơi ngòn ngọt khiến nàng nhăn mũi. Nàng cố đoán xem là mùi gì thì nhìn thấy đôi giày to sụ thò ra sau một thùng giấy mở. Đôi giày thò ra từ dưới một cặp chân mặc quần dài màu nâu.

“Ông Digby. Chuyện gì thế?”

Nàng chạy ào vào phòng đi qua thùng giấy. Digby nằm xoải chân tay, úp mặt xuống sàn. Mắt ông ta nhắm lại. Không thấy có máu ở đâu cả. Có thể ông ta đã lên cơn nhồi máu hoặc trụy tim.

Nàng ngồi xổm bên cạnh ông ta, bỏ một chiếc găng ra, tìm mạch đập trên cổ Digby. Nàng nhẹ cả người khi phát hiện ông ta vẫn còn thở, mặc dù rất khẽ, và mạch đập vẫn đều, dù hơi chậm. Nàng bắt đầu nới cà vạt cho ông ta.

Tiếng ván sàn kêu két đằng sau nàng. Tất cả báo động chỉ có chừng ấy trước khi một cánh tay đàn ông mạnh mẽ chộp lấy người nàng rồi nhấc bổng lên. Nàng há miệng định thét thì một vuông vải lớn nhàu nát - một khăn tay đàn ông hoặc khăn lau - đã áp vào mũi và miệng nàng, buộc nàng phải thở qua miếng vải. Mùi chloroform ngòn ngọt bủa vây, khí của nó xâm ngạt mũi và ngập đầy phổi nàng. Cơn váng vất muốn nhấn chìm các giác quan nàng. Nàng quẫy đạp điên cuồng, chỉ để nhận ra hai tay mình đã bị bóp chặt bên sườn.

Nàng đá lấy đá để, bàn chân đập vào một thùng giấy khiến nó đổ nhào. Nàng thử lại lần nữa. Lần này có một tiếng bịch khá dễ chịu đi đôi với tiếng chửi thề giận dữ khi gót ủng đi bộ của nàng khua trúng da kẻ tấn công nàng.

“Con mụ chết tiệt,” Quinby lầm bầm, Hắn siết chặt nàng hơn. “Mày tốn công hơn là giá trị của mày. Nếu có quyền, tao đã cắt cổ mày và thế là xong.”

Cơn váng vất càng đè nặng hơn. Nàng thấy toàn thân mình ấm lên. Ruột gan quặn lại. Nàng đã nghe ở đâu đó rằng chloroform thường có tác dụng trong vài phút đầu, có khi nhanh hơn, quá nhiều sẽ gây chết người. Còn rất ít thời gian.

Nàng thôi cào cấu tay Quinby rồi thình lình rũ xuống, hi vọng hắn sẽ tưởng thuốc mê đã có tác dụng, nhưng kẻ bắt cóc hiển nhiên không định liều lĩnh. Hắn thắt miếng vải kinh tởm thật chặt ngang mũi và miệng nàng.

Giờ thì nàng hầu như không còn suy nghĩ được. Mọi thứ đều rất mù mờ. Nàng chỉ lờ mờ nhận thấy mình còn phải làm gì đó trước khi bất tỉnh.

Quinby lôi nàng qua phòng, rõ ràng là đang nóng lòng muốn đem nàng ra khỏi hiệu sách. Nàng cảm thấy sức nặng của cái bao tay lủng lẳng dưới sợi nhung mảnh được buộc vào cổ tay mình. Nàng lúc lắc bàn tay một cách yếu ớt, mong rằng nếu Quinby có để ý, hắn cũng chỉ cho động tác đó là báo hiệu cuộc vùng vẫy của nàng đã sắp đến lúc chấm dứt.

Điều cuối cùng nàng nghe được là tiếng cửa mở ra. Nàng vẩy tay nhè nhẹ. Dường như các giác quan sắp ngủ yên của nàng cảm nhận được sức nặng của bao tay khi nó tuột đi, nhưng nàng không dám chắc. Bóng tối và mùi chloroform kinh khiếp nuốt lấy nàng.

CHƯƠNG 42

“Bà nói thế là sao, bà ấy vẫn chưa về ư?” Anthony lấy chiếc đồng hồ vàng khỏi túi để xem giờ. “Đã gần sáu rưỡi. Bà ấy muộn mất một tiếng rồi.”

“Vâng, thưa ông Stalbridge, tôi biết điều đó.” Miệng bà Galt dẩu ra chê trách. “Tôi nhận thấy giờ giấc của bà Bryce thất thường lắm. Thêm nữa, bà ấy có thói quen ra ngoài mà không cho ai biết rõ rằng bà ấy đi đâu hoặc lúc nào sẽ quay về. Ít ra lần này bà ấy cũng nói mình đến hiệu sách Digby.”

Tra hỏi bà Galt chỉ vô ích. Chàng quan sát hành lang. Mũ và áo khoác của Louisa không có đây. Điều này chỉ thông báo cho chàng rằng nàng không có nhà. Cái đó thì chàng đã biết.

“Bà nói bà ấy nhắn tôi đợi à?” chàng hỏi.

“Vâng thưa ông. Lúc về đến nhà sau khi ghé qua đường Swanton, bà ấy đã nói gì đó về việc muốn nói chuyện với ông càng sớm càng tốt.”

Điều đó khiến chàng chú ý. “Chiều nay bà ấy đến đường Swanton à?”

“Vâng thưa ông.” Bà Galt khụt khịt. “Tôi không biết vì sao bà ấy phải tới đó lắm thế. Cho tiền những người làm việc tế bần thì cũng tốt thôi, nhưng một quý bà đứng đắn không cần thiết phải tự mình tham gia mấy việc đó.”

“Cảm ơn, bà Galt. Cảm ơn sự giúp đỡ của bà. Tôi sẽ ra ngoài tìm bà Bryce.”

“Tôi chỉ có thể nói là chúc ông may mắn, thưa ông.” Bà Galt mở cửa ra.

Chàng bước xuống thềm, nghĩ về hướng đi tiếp theo. Đêm đang đổ xuống rất nhanh. Chàng không thích cái ý nghĩ rằng Louisa đang ở ngoài đường, đâu đó, chỉ có một mình.

Chàng sẽ bắt đầu ở chỗ Digby. Có thể ông bán sách sẽ biết chút gì vè chuyện nàng định đi đâu sau khi rời hiệu sách.

CHƯƠNG 43

Louisa tỉnh dậy với cái đầu hơi nhức nhối và một mùi ẩm ướt thường khiến người ta nghĩ đến tầng hầm và những nơi chìm dưới đất. Nàng đang nằm trên một bề mặt rắn và lạnh. Nỗi kinh sợ tràn qua nàng.

Mình đang ở trong nhà xác. Lạy thánh thần, mình chết rồi.

Không, không phải thế. Chắc chắn là nếu đã chết nàng sẽ không cảm thấy khó chịu thế này. Tất nhiên, trừ phi nàng đã rơi thẳng xuống địa ngục vì tội lỗi sát nhân của mình.

Nàng mở mắt ra. Bóng tối rất gần, đen thẫm bao quanh nàng, nhưng vẫn có những sọc ánh sáng trên tường. Những vệt ánh sáng nhìn khá sắc nét, không hề nhòe nhoẹt. Tốt. Nàng vẫn còn đang đeo kính. Đó là một bằng chứng nữa cho thấy nàng vẫn còn đang ở cõi người.

Nàng cố lục lại vài ký ức mạch lạc có thể giải thích cho tình trạng hiện thời. Một hình ảnh về Digby nằm sõng sượt trên sàn lướt qua óc nàng. Nàng chợt nhớ lại cảm giác kinh hoàng khi bị một bàn tay thép bóp chặt trong lúc nàng quẫy đạp kháng cự.

“Con mụ chết tiệt.” Là giọng của Quinby. Sau đó, mọi thứ đều tối mịt.

Nàng thận trọng ngồi dậy, ấn kính chặt hơn trên sống mũi. Ơn trời cơn đau đầu không trở nặng hơn. Tuy thế ruột gan nàng vẫn chộn rộn. Nàng từ từ hít vào mấy hơi dài. Làm vậy xem ra đã đỡ hẳn.

Thời gian trôi qua đã bao lâu rồi? Nàng lập cập đứng dậy, quay một vòng, cố phân tích các chi tiết của quang cảnh xung quanh. Luồng sáng gắt rất mờ của một ngọn đèn luồn qua ba chấn song sắt trong lỗ trổ trên một cánh cửa gỗ nặng. Nàng ở trong một không gian hẹp có một trần cong thấp. Không có cửa sổ. Một buồng trữ đồ từ xưa, nàng kết luận, hoặc bí phòng của một nữ tu. Dựa theo phần đá và công trình nề, nơi này phải có từ thời Trung cổ.

Không mong đợi gì nhiều, nàng đến bên cửa thử xoay nắm đấm. Nắm đấm không xoay. Cảm thấy chất sắt lạnh dưới ngón tay mình, nàng nhận ra mình đã đánh mất một chiếc găng. Nàng lờ mờ nhớ lại mình đã tháo găng để kiểm tra mạch của Digby.

Lỗ trổ trên cửa đặt ngang tầm mắt. Nàng ngó ra giữa chấn song và thấy mình đang nhìn vào một căn phòng đá cổ xưa, trần thấp. Ngọn đèn là nguồn sáng duy nhất đặt trên cái bàn thấp ở chính giữa căn phòng bên ngoài. Chỉ vừa đủ sáng cho nàng nhìn thấy cánh cửa đóng trên một bức tường và cái miệng tối sẫm của cầu thang đá hẹp, các bậc đã mòn, ăn vào bức tường đối diện.

Nàng chuẩn bị quay đi khám phá căn xà lim thì nghe tiếng vọng mơ hồ của giày da trên mặt đá. Một luồng sợ hãi nữa lại ập lấy nàng. Có ai đó đang xuống cầu thang. Nàng nhìn thấy trước tiên mép váy của một bộ đồ đen thanh lịch và một đôi ủng đen đi đường rất kiểu cách.

Người đàn bà kia xuống đến bậc cuối cùng liền đi vào phòng chính. Vật cuối cùng trong phục trang của bà ta, một chiếc mũ đen nhỏ, ngự trên suối tóc vàng óng. Chiếc mạng đen dày che phủ khuôn mặt bà ta.

Louisa hít một hơi thật sâu. “Victoria Hastings, có phải không? Hay tôi nên gọi là Madam Phượng Hoàng?”

Người đàn bà thoáng dừng lại, giật mình vì đã bị nhận ra. Rồi bà ta chầm chậm lướt qua sàn đá đến bên cửa xà lim. Lạnh lùng, bà ta đưa một bàn tay đeo găng đen lên, vắt mạng lên vành mũ. Victoria có một khuôn mặt thiên thần, Louisa nhận xét, nhưng cái ánh bệnh hoạn, tàn độc trong đôi mắt xanh dương của bà ta lại là của ác quỷ.

“Ta rất tiếc khi buộc phải bắt cóc cô,” Victoria nói, “nhưng cô chỉ có thể trách cứ chính mình. Quả thật cô đã tới quá gần sự thật, bà Bryce. Hay ta nên gọi là I. M. Phantom?