Chiếc Lồng Xương Thịt - Chương 86

Tiêu Giới Tử giận dữ, bước phăm phăm ra khỏi sân, suýt nữa ngã nhào vì giẫm lên dây giày. Lúc đó cô mới nhận ra rằng vừa nãy vội quá, đi giày mà chưa kịp buộc dây.

Cô cúi xuống buộc chặt dây giày, rồi chạy thẳng tới chiếc xe bán tải đỗ ngoài cổng, nghiến răng nghiến lợi mở cửa, hậm hực ném mình vào ghế lái.

Cuộc sống này thật không thể chịu nổi nữa, ai muốn sống thì cứ sống đi.

Cô giận dữ một lúc, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc đó là hoàng hôn, trời đã gần tối. Hóa ra cô đã ngủ gần cả ngày.

Tiểu viện nằm ở vùng ngoại ô, gần đồng cỏ, xa xa có núi, nhưng núi ở Nội Mông không cao vút như ở Tây Bắc. Đa số các ngọn núi ở đây trông như những ngọn đồi đất, giống như những chiếc bánh mì lớn bị ép bẹp xuống nhưng vẫn xốp và mềm mại, tô điểm cho ranh giới phẳng phiu giữa trời và đất bằng vài nét cong mềm mại.

Hoàng hôn hôm nay thật đẹp, khung cảnh xa gần đều được phủ lên những gam màu cam đỏ, vàng óng, vàng rực. Chân trời có vài đám mây mỏng trôi nhẹ trông hệt như một nửa cánh bướm, cả cảnh tượng này rất giống với miếng mã não vân xoắn mà Giang Hồng Chúc sưu tầm.

Ở trong thế giới đá lâu ngày đôi khi nhìn hiện thực cũng có chút mơ hồ, cảm giác như cả trời đất đều là một khối đá lớn. Được cảnh đẹp chữa lành, chẳng phải là cách ta rút năng lượng từ khối “đá khổng lồ” của thiên nhiên đó sao?

Ngày xưa có một người tên Trang Tử, chắc hẳn cũng nuôi đá, và trong bụng ông ta lại là một con bướm. Thế nên sau khi mơ hóa thành bướm, ông tỉnh dậy không còn phân biệt được thực tại là mơ hay mơ là thực, không rõ mình là người hay là bướm.

Mang thai, mang thai... rốt cuộc là cô đã mang thai khối đá trong kia, hay khối đá đó đã “mang thai” cô trong thế giới hiện thực này?

Tiêu Giới Tử dần bình tĩnh lại.

Nhớ lại khi nãy, Giang Hồng Chúc đúng là phát điên, nhưng hành vi của mình cũng chẳng kém phần điên dại, quả thật gần mực thì đen.

Cô lẩm bẩm: “Sống như mụ đàn bà chanh chua…”

Sách nói rằng phụ nữ không nên dễ nổi giận, cáu kỉnh, vì như thế dễ sinh bệnh, phải luôn giữ cho mình thoải mái, tự coi mình là một bông hoa, sống đẹp đẽ và tao nhã.

Tiêu Giới Tử hạ thấp gương chiếu hậu trong xe. Nhìn vào gương, cô không khỏi kinh ngạc: tóc tai rối bời, ánh mắt hung tợn, mặt mày méo mó vì giận dữ.

Cô từ từ dùng tay vuốt lại mái tóc.

Thế này thì không được. Giang Hồng Chúc điên loạn, mình cũng bị cuốn theo, thế còn đâu nhịp sống của bản thân nữa? Tính khí của mình vẫn chưa đủ ổn định, cần phải đi mua một chậu hoa về nuôi để rèn luyện tâm trí.

Tiêu Giới Tử nổ máy xe. Khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh, cô liếc nhìn lại tiểu viện một lần nữa.

Giang Hồng Chúc, cứ để cô ta ở đấy suy ngẫm, không thì chẳng bao giờ biết rút kinh nghiệm.

---

Sant: 19h mỗi ngày nha các bạn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3