Chồng Quỷ Tuyệt Mỹ - Chương 06
Lúc đi ra tới cửa, cha tôi đang ngồi trên tảng đá lớn ở cửa chờ tôi, thấy tôi đi ra rõ ràng ông đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặt cha tôi trắng bệch, trong mắt cũng đã đỏ từng tơ máu, vẻ tiều tụy đến đáng sợ, rõ ràng cả đêm không ngủ mà thức canh ở cửa.
Mắt tôi cay cay, dường như nước mắt chỉ chực chờ rơi xuống. Chuyện tối qua chỉ khiến tôi uất ức, nhưng cảnh cha tôi lo lắng bảo vệ lại khiến tôi đau lòng.
Chúng tôi không hẹn mà cùng không nhắc tới chuyện tối qua, sau khi ăn cơm xong hai cha con cùng đi tìm ông nội. Những gì ác quỷ kia nói tối qua vẫn khiến tôi canh cánh trong lòng.
Chúng tôi đi vào phòng họp, ông nội ngồi ở ghế trên, trong phòng còn có mấy người lớn tuổi cùng vài anh em họ của tôi. Mấy người anh em của tôi thấy tôi không có thương tích gì đi đến liền nhìn nhau mỉm cười. Bọn họ nói khẽ với nhau, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười tục tĩu, tai tôi chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ “có chồng là quỷ”. Sự thơ ơ và hả hê khi người khác gặp họa kia khiến tôi ớn lạnh.
Đây mà là người thân sao?
Nếu không phải còn có chút huyết thống ràng buộc thì tôi tình nguyện mình chưa từng quen biết bọn họ. Loại tình thân này khiến tôi từ đầu đến chân đều có một cảm giác ghê tởm không thở nổi.
Ông nội nhìn thấy chiếc nhẫn đầu lâu trên tay tôi liền biến sắc, sau đó cung kính chào đón tôi ngồi ghế trên.
Đây là thế nào?
Tôi không hề thấy vui vẻ hào hứng gì với chuyện này, chỉ cảm thấy sởn gai ốc!
Ông nội tôi có địa vị cao nhất trong gia tộc, từ trước đến nay chưa từng thấy bất cứ kẻ nào trong gia tộc có can đảm làm trái ý của ông, chiếc ghế này trước giờ đều là vị trí dành cho ông nội tôi, nào có người nào khác dám ngồi?
Tôi đã từng thấy ông nội vung quải trượng đầu rồng nặng trĩu đuổi theo ông ba năm nay đã gần 70 tuổi chỉ vì ông ba cả gan cãi lời.
Chuyện gì đang xảy ra đây
Vài người nhìn nhau, cũng mang vẻ mặt khó tin.
Bọn họ cũng không hiểu được tâm tư của ông nội.
Không nhịn được, một người anh họ lên tiếng: “Ông cả, vị trị của ngài từ khi nào lại tới lượt một con nhóc ngồi?”
“Đúng vậy đúng vậy, ngài luôn thiên vị cho con nhóc này. Ngay cả huyết ngọc tổ truyền của Mục gia cũng truyền cho nó, hiện tại lại cho nó làm chủ tọa, ngài có ý gì?”
“Lão gia, Mục gia chúng ta từ trước tới nay đều là truyền nam không truyền nữ, ngài đừng có định làm gì không đúng.”
Nghe được lời này, mấy người khác sao có thể chịu được? Một đám đều ở trong tối nhìn lén nhìn ông nội, nghe mấy lời này đều mở to mắt nhìn chằm chằm.
Tuy Mục gia thôn chúng tôi là một thôn trang ở nơi hẻo lánh, nhìn bề ngoài trông rất bình thường nhưng bên trong có rất nhiều lợi ích, đặc biệt là vị trí chủ trì gia tộc mà ông nội tôi đang ngồi này đã sớm bị mấy người già khác trong gia tộc xua như xua vịt tranh đoạt.
Cũng may cha tôi không hề để trong lòng những vật ngoài thân này.
Ông nội tôi tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: “Thế nào? Còn coi ta là chủ không?”
Mấy vị trưởng bối kia không tình nguyện cũng yên tĩnh lại, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi xấu hổ ngồi xuống, đứng ngồi đều không yên.
Trước mặt mình đều là các trưởng bối hoặc là đàn anh hơn mình cả chục tuổi, mình là phận nhỏ tuổi nhất nhưng lại ngồi ở vị trí hàng đầu. Cảm giác này cực kỳ quái dị, cũng cực kỳ xấu hổ.
Tôi biết, hành động khác thường này của ông nội tôi chắc chắn có liên quan tới người “chồng quỷ” của tôi, xem ra tôi thật sự có một người chồng cực kỳ lợi lại. Tôi khẽ mỉm cười, dù sao cũng phải gả cho một con quỷ chi bằng chọn con quỷ thật lợi hại.
Ông nội tôi phất tay đuổi những người khác rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi, cha tôi cùng ông nội.
Ông nội tôi hỏi tỉ mỉ chuyện xảy ra tối qua, đương nhiên bỏ qua những nội dung khiến tôi xấu hổ. Tôi kể hết chuyện hắn lấy đi huyết ngọc, đẩy lùi quỷ khí, để lại chiếc nhẫn đầu lâu.
Hóa ra, mấy trăm năm trước xuất hiện một vết nứt giữa hai giới âm dương, âm dương điên đảo, thiên địa hỗn loạn, có quỷ rất lợi hại từ âm giới trốn trở về dương giới. Bắc Minh đế quân cho dù pháp lực vô biên nhưng con quỷ kia đã cắn nuốt rất nhiều hồn phách người, đã biến thành người sống sờ sờ, không còn trong phạm vi cai quản âm phủ. Khi đó trưởng tộc Mục gia gom đủ toàn bộ gia tộc tương trợ giúp Minh Vương bắt lấy ác quỷ này. Trận đại chiến này dường như đã phá hủy toàn bộ Mục gia, lực lượng trung kiên gần như không còn, nhân tài tiêu tán. Minh Vương cảm nhớ Mục gia bèn để lại một viên huyết ngọc, trên đó còn có thêm pháp lực của đế quân, có khối huyết ngọc này gia tộc Mục gia mới có thể thuận lợi nghỉ ngơi từ từ bồi dưỡng. Nhưng theo thời gian trôi qua, pháp lực huyết ngọc dần dần tiêu hao, cũng không còn đủ mạnh để bảo hộ cho toàn bộ gia tộc. Bởi vậy khi ông nội tôi còn trẻ đã đem cất viên huyết ngọc coi như bảo bối của gia tộc, tới khi tôi sinh ra mới đem huyết ngọc trao cho tôi nhằm trấn hồn bảo mệnh, ngăn cách âm dương.
Khi đó ông nội tôi đã mơ hồ cảm thấy tôi cùng Đế Quân đại ngân có duyên phận, không ngờ lại có duyên phận tới mức độ này. Tôi không biết là nên khóc hay cười, loại “duyên phận” này… hẳn là nghiệt duyên.
Vốn dĩ ông nội tôi không ôm bất cứ hy vọng gì với chuyện kết minh hôn của tôi và đế quân, không ngờ đế quân thật sự lại đưa tôi chiếc nhẫn đầu lâu tượng trưng cho vợ của Minh Vương đế quân. Tôi đưa tay lên chạm vào chiếc nhẫn, buổi sáng thức dậy thấy chiếc nhẫn tôi đã thử gỡ nó ra, nhưng nó giống như được cắm vào tay thôi vậy, dù tôi kéo đến đỏ tay cũng không cách nào gỡ ra được.
Trước khi đi, ông nội dặn dò tôi: “Tuy rằng hiện tại con cùng Đế Quân đại nhân thuận lợi kết thành minh hôn nhưng thể chất cực âm của con vẫn rất hấp dẫn quỷ hồn, hàng ngày con vẫn phải cẩn thận.”
Tôi gật đầu. Dù người “chồng quỷ” của tôi có lợi hại thì cũng có ích lợi gì đâu? Hắn thoắt ẩn thoắt hiện, dù gặp nguy hiểm tôi cũng không biết gọi hắn tới như thế nào, vậy thì tự mình cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Ông nội dặn dò tôi vài câu liền rời đi, nhưng tôi nghe ra ý của ông đơn giản là muốn tôi đừng có chân trong chân ngoài có ý đồ gì khác, cứ ngoan ngoãn làm vợ của Đế Quân đại nhân cho tới khi tôi già, cho tới khi tôi chết.
Đây là số mệnh của tôi, tôi nhận.
Một ngày trôi qua thật nhanh, bóng đêm nhanh chóng bao trùm toàn bộ thôn làng xa xôi này. Nhớ tới ông chồng quỷ đáng sợ đêm qua, tôi không nhịn được mà rùng mình, chỉ nghĩ tới chuyện lát nữa phải “hậu hà” người chồng ngủy này cũng đủ khiến tôi run rẩy sợ hãi.
Cha tôi đưa tôi đến cửa phòng, dường như ông muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn chỉ thở dài rồi rời đi.
Tôi biết cha tôi vừa làm cha vừa phải làm mẹ, nuôi tôi lớn đến chừng này cũng không dễ dàng gì, nhưng một người đàn ông 40 tuổi nói với con gái về “chuyện kia” thì quả thật khó khăn. Mỗi lần ông thử nhắc tới chuyện này đều ngượng ngùng bỏ qua.
Tôi nằm trên giường, tay chân cứng đơ như một xác chết, hai mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà, chờ “chồng quỷ” của tôi. Đau đớn từ đêm qua vẫn chưa hết, thân thể vẫn đau nhức, đặc biệt nơi đó…
Nằm trên giường trợn mắt chờ thật lâu, trong phòng chỉ có ánh sáng từ một chiếc đèn nhỏ, trước mặt chỉ là mờ mờ, tôi thở phào nhẹ nhõm, dường như đêm nay hắn không tới.
Thật sự quá tốt.
Đầu óc được thả lỏng, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Bỗng nhiên, trong lúc mơ ngủ tôi loáng thoáng cảm giác có một đôi tay lạnh băng đang đùa nghịch thân thể tôi, đôi tay kia đang vuốt ve làn da của tôi, mơn trớn mặt, cổ… Tôi rùng mình một cái, đột nhiên mở mắt ra.
Là hắn!
Vẫn mang mặt nạ.
Hắn vẫn tới.
Trong phòng tối đen như mực, chiếc đèn nhỏ trên bàn không biết đã tắt từ khi nào.
Không khí xung quanh lạnh băng, tôi cắn răng, chân tay luống cuông, cơ thể run lên, muốn chạy trốn nhưng không biết trốn cách nào. Mặc cho tôi sợ hãi như thế nào, hai tay của hắn vẫn ôm chặt lấy eo tôi khiến tôi không thể nhúc nhích.
“Há miệng ra.”
Tôi nơm nớp lo sợ nhìn hắn.
Hắn đưa tay lạnh băng lên mặt tôi, dùng sức bóp một cái khiến miệng tôi hé ra, sau đó đàu lưỡi hắn xâm nhập vào khóe môi tôi, ướt mềm, lạnh băng.
Đầu óc tôi trống rỗng, thậm chí ngay cả thở cũng không còn tự nhiên, chỉ có thể ngửa đầu nhận lấy từng nụ hôn của hắn, chất lỏng trong suốt theo khóe mắt trượt xuống…
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi.
Phải hiến cho ác quỷ mà tôi chưa từng biết mặt này.
Chóp mũi tôi có thể chạm vào làn da lạnh lẽo của hắn, cũng may, ít nhất da hắn vẫn nhẵn mịn bình thường, không phải là máu me be bét như trong tượng tượng…
Khoan đã… tôi đã kịp phản úng lại, lúc này hắn không đeo mặt nạ.
Tôi kìm nén sự sợ hãi, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn thấy gương mặt của hắn, nhưng trong nhà quả thật quá tối, không không thể thấy được rõ ràng.
Hơi thở lạnh thấu xương của hắn phả lên mặt tôi khiến tôi nổi gai ốc. Bất chợt hắn nói đầy hờ hững, giọng rất lạnh lùng: “Trở thành vợ của ta là vinh hạnh của ngươi.”
Đúng vậy, là vinh hạnh của tôi.
Nếu hắn không tiếp nhận tôi thì tôi đã sớm chết.
Tôi đưa tay lên che mắt lại, nước mắt lại trào ra theo gương mặt chảy xuống làm ướt gối, trong bóng đêm tối tăm chỉ mơ hồ thấy được vẻ lạnh như băng của hắn.
Tôi nên mang ơn hắn, rốt cuộc chỉ cần hắn vẫy tay một cái, nếu hắn không đồng ý kết minh hôn với tôi thì tôi đã chỉ là một khối thi thể lạnh lẽo. Tôi chỉ là một người bình thường, để kết minh hôn cũng đã là thiệt thòi cho hắn rồi.
Dường như sự sợ hãi cùng ý kháng cự của tôi khiến hắn có ham muốn chinh phục cùng cảm giác mới lạ, cả đêm tôi bị sự lạnh lẽo của hắn bao phủ. Sau đó tôi thật sự không chống đỡ được, hôn mê bất tỉnh nhân sự.