Chồng Quỷ Tuyệt Mỹ - Chương 15
Chương 15
15
Hai cảnh sát đã hỏi kỹ lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối. Sau khi thẩm vấn xong, họ cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cho chúng tôi rời đi. Phó Lệ Lệ tỏ vẻ không vui, vừa lẩm bẩm vừa than vãn: “Thật là, sao họ không hỏi đến mình chứ? Mình có cảm giác như mình vô hình ấy. Mình vừa nghĩ ra cả đống phiên bản sống động để miêu tả chi tiết cảnh tượng chứng kiến cái chết của ông ta, đảm bảo mọi người sẽ cảm thấy như đang ở hiện trường.”
Tôi cạn lời. “Sao giờ cậu lại không sợ nữa?” Mới nửa tiếng trước, cậu còn sợ đến mức suýt bóp nát cánh tay tôi.
“Ban đầu thì sợ đấy, nhưng sau khi nghe tin hắn định giở trò với cậu, mình chỉ thấy hắn chết chưa đủ thảm, chưa đủ nhanh.”
“Đồ thần kinh.” Tôi đưa tay vỗ đầu cô ấy. Dù miệng thì cằn nhằn, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Không hổ danh là bạn tốt của tôi.
“Đi mau thôi, tiết này là tiết của giáo viên chủ nhiệm đấy. Trễ thế này, chắc chắn ông ấy sẽ giận tím mặt!”
Cũng đúng. Tôi vội kéo Phó Lệ Lệ chạy như bay.
Chiều hôm đó, khi tôi và Phó Lệ Lệ bước vào lớp, mũi tôi chợt ngửi thấy mùi tanh hôi của máu. Bạn cùng lớp, Tiêu Mộng Kỳ, tay cầm một xô nước đỏ, tạt thẳng vào người tôi. Tôi nhanh tay đẩy Phó Lệ Lệ ra, và lập tức, nước trong xô tạt hết lên người tôi. Đó là máu chó. Máu chó đổ khắp mặt tôi, từng giọt nhớp nháp và tanh tưởi từ tóc trán nhỏ xuống. Tiêu Mộng Kỳ chống nạnh, nhìn tôi với vẻ thách thức, bên cạnh là đồng bọn của cô ta, Lâm San. Hai người này có thể coi là thủ lĩnh của đám kẻ thù của tôi.
Tôi đờ người trong giây lát, sau đó là cơn giận dữ dâng trào như sóng. Máu chó trên mặt và người kích thích mũi tôi đến mức muốn nôn, và tôi hét lên: “Bọn cậu bị điên à? Định làm cái gì vậy?”
Phó Lệ Lệ, may mắn thoát khỏi cú tạt máu, vội lấy giấy từ túi, điên cuồng lau mặt tôi, mắt ầng ậc nước vì giận dữ: “Các cậu làm gì thế? Quá đáng quá rồi!”
Tiêu Mộng Kỳ cười lạnh: “Không cần cảm ơn đâu, máu chó đen này là mình tốn bao nhiêu công sức trưa nay mới lấy được đấy. Mệt chết đi được.”
Tôi phẫn nộ hét lớn: “Cảm ơn cái đầu cậu! Cậu thử để người khác tạt máu chó lên cậu xem cậu có vui nổi không!”
“Bọn tôi không phải ‘quỷ’, cần gì phải tạt máu chó?” Dường như từ “quỷ” rất buồn cười, Lâm San và Tiêu Mộng Kỳ cười phá lên.
“Đúng thế, bọn tôi là người bình thường. Còn cậu, thầy giáo toán chỉ giúp cậu học bù mà chết thảm thế kia, thật là xui xẻo. Lấy đồ của cậu rồi biến khỏi lớp này đi!”
“Phải đó! Mau cút khỏi lớp chúng tôi!” Lâm San hùa theo, đúng kiểu đồng bọn của Tiêu Mộng Kỳ, luôn làm theo lệnh.
Phó Lệ Lệ cuối cùng cũng lau sạch mặt tôi, rồi quay lại đứng chắn trước tôi: “Đừng làm thế! Chúng ta đều là bạn học mà.”