Chương 2: Em Sẽ Chờ

Đã ba ngày nay, tôi không có việc gì để ra ngoài nên tôi không thể ghé quán Coffee Love. Tôi đang ngồi mơ màng nhìn ra cửa sổ cạnh bàn làm việc của tôi. Từ tầng 5 nhìn cảnh xung quanh vào buổi chiều nắng đẹp và dòng xe chạy trên đường. Bất chợt nhìn thấy một dáng người cao ráo rất quen đang băng qua đường. Không ai khác chính là anh chàng người Mỹ tôi hay gặp ở quán Coffee Love. Tôi đoán chắc anh ta băng qua đường để đi đến quán Coffee Love gần công ty tôi nè. Tôi cứ mãi dõi theo anh ta đến khi khuất tầm nhìn mới thôi.

“Có bạn nào rãnh không? Giúp chị gởi hồ sơ cho ngân hàng kế bên công ty mình không?” Chị trưởng phòng chợt lên tiếng hỏi.

“Dạ. Để em đi cho ạ.” Tôi vừa nghe chị lên tiếng. Tôi như bắt được cơ hội tốt. Liền đứng bật dậy giơ tay xung phong đi.

Tôi cầm hồ sơ trên tay vừa đi vừa cười trong lòng cảm thấy vui vui. Tôi vào ngân hàng chỉ cần gởi hồ sơ cho người phụ trách thôi. Nhanh chân bước vào quán Coffee Love. Nhìn xung quanh quán một vòng. Vẫn không thấy anh ta đâu.

“Kì lạ… không lẽ anh ta không vào quán ư? Hay anh ta chỉ mua nước rồi mang đi? Hay là mình nhìn nhầm. Không thể… rõ ràng là anh ta mà…” Tôi cứ cắn nhẹ đầu móng tay suy nghĩ. Chỉ khi em nhân viên lên tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “xin chào quý khách. Quý khách dùng gì?”

“À… cho chị một ly cà phê sữa nhé!” Tôi mỉm cười nhìn em nhân viên và gọi món.

Cảm giác hăng hái khi rời khỏi phòng làm việc khi nãy đã biến mất. Thay vào đó là tâm trạng hụt hẫng khi quay lại phòng làm việc của tôi.

*****

Mấy ngày trôi qua. Tôi vẫn hy vọng sẽ gặp lại anh ta nên tôi thường xuyên ghé quán mỗi khi chiều đi làm về hoặc có việc ra ngoài. Tôi vẫn không gặp anh ta. Mỗi lần hy vọng đến quán sẽ gặp thì lại thất vọng ra về.

Nhiều ngày như vậy, tôi chợt nhận ra rằng tôi luôn nhớ khuôn mặt và nụ cười của anh. Tôi biết mình đã thầm thích đơn phương rồi. Thật lạ và khó hiểu không lý giải được con tim tôi lại rung động khi thích một người nước ngoài. Trong khi tôi lại không nghe được tiếng anh. Tôi đã quyết tâm phải nghe nói tiếng anh được nên tôi đã đăng ký học một khoá tiếng anh giao tiếp vào buổi tối.

Từ lúc đi học cho tới khi ra trường. Môn học tôi ngán nhất và học tệ nhất lại là môn tiếng anh. Nhưng lần này tôi lại quyết tâm rất cao. Tôi sẽ cố gắng học môn này. Với hy vọng một ngày tôi sẽ nghe và nói chuyện với anh.

Có lẽ ông trời không phụ lòng tôi nhỉ? Tôi rất vui được gặp lại anh vào một buổi trưa tại quán Coffee Love. Tôi nhìn thấy anh trước. Anh vẫn ngồi chỗ cũ gần cánh cửa lớn của quán. Anh đang bận bàn vấn đề gì đó mà trông anh rất nghiêm túc với các anh chị người nước ngoài ngồi cùng bàn với anh.

Tôi nhận ly nước từ nhân viên. Tôi không vội rời quán như mọi lần. Vì tôi muốn nán lại vài phút để nhìn ngắm anh đang say sưa nói bàn luận về công việc. Anh chợt nhìn thấy tôi. Anh nở nụ cười tươi, nụ cười mà đã làm tôi xao động và nhớ mãi ấy đang ở trước mắt tôi đây. Tôi đã bị anh phát hiện rồi. Tôi cảm thấy tim đập rất nhanh và hồi hộp. Anh kéo ghế đứng dậy. Tôi liền nhanh chân chạy rời khỏi quán.

Buổi chiều hôm ấy. Trên đường về nhà, trời bỗng đỗ cơn mưa đầu mùa rất to khiến tôi ướt đẫm dầm mưa về nhà. Sáng hôm sau, tôi bị sốt cao, cảm lạnh không đi làm nổi. Tôi xin phép nghĩ một ngày để ở nhà.

Ngày hôm sau, tôi đi làm lại khi đã hết sốt hơi khỏe lại. Tôi tiếp tục ghé quán vào buổi chiều đi làm về. Tôi gặp em nhân viên đã dịch tiếng anh cho tôi hiểu anh ấy nói, em cho tôi biết một tin:

"Chị à. Sao hôm qua chị không đến vậy? Anh Kelvin đã chờ chị suốt cả ngày hôm qua. Vẫn không gặp được chị." Em nhân viên khuôn mặt lo lắng hỏi tôi.

"Hôm qua chị bị sốt..." Tôi bắt đầu lo lắng khi nghe em ấy nói anh ta chờ tôi.

"Anh ấy đã về nước hồi tối qua rồi. Anh ấy có dặn khi nào chị tới thì hãy đưa cho chị. Đây là phiếu dùng nước miễn phí trong ba tháng mà anh đã mua gởi chị. Anh ấy còn viết tờ giấy để lại cho chị nè." Em nhân viên đưa hết lại cho tôi.

Tôi chỉ biết đứng bất động, tim đau nhói, nước mắt lăn dài trên má khi nghe em ấy báo tin. Tôi không thể ngờ ngày hôm qua tôi lại sốt cao do quên mang theo áo mưa. Tôi tự trách tôi vì thói quen cứ hay để quên áo mưa ở nhà, để rồi tôi không được gặp anh lần cuối trước khi anh về nước.

Cầm tờ giấy anh ghi, tôi nhập từng chữ vào google dịch giúp tôi nội dung:

“Chào em! Anh tên Kevin. Anh là người đã làm đỗ ly cà phê vào người em đó. Em nhớ chứ?

Ngày hôm nay. Anh đã chờ em suốt ở quán mong gặp em để có thể mời em ly thức uống mà em thích và… rồi sau đó sẽ nói lời chào tạm biệt với em. Do anh có việc gấp phải về nước rồi… Tối nay anh đi rồi... Không biết khi nào sớm quay lại đây.

Nhưng anh rất mong em hãy cho anh cơ hội để chuộc lỗi và làm quen em được không? Anh nghĩ cách này không hay lắm. Em đừng cười nhé. Anh muốn mời em những ly cà phê sữa em thích mỗi ngày khi không có anh ở đây. Mong em đừng từ chối tấm lòng của anh. Chúc em luôn vui vẻ, luôn giữ mãi nụ cười hồn nhiên trên môi em nhé.

Tạm biệt! Anh nhất định sẽ quay lại. Hãy chờ anh nhé. Kevin.”

Những dòng chữ nhắn gởi của anh làm tôi cảm động, giọt nước mắt hạnh phúc cứ mãi rơi. Tôi không kiềm chế được cảm xúc bây giờ.

“Vâng… em sẽ chờ anh quay lại.” Tôi hứa sẽ đến quán Coffee Love mỗi ngày, đợi anh quay trở lại.