Chương cuối: Happy Ending

Thời gian chầm chậm trôi đến nay cũng đã gần ba tháng rồi. Tối nay tôi được nghĩ học tiếng anh do thầy giáo bận việc đột xuất. Tôi chạy xe dạo vòng quanh các con đường xa lạ, không biết mình nên đi đâu, đến khi tôi nhận ra tôi đã rẽ vào con đường quen thuộc và dừng xe trước quán Coffee Love.

Mỗi lần đến quán tôi vẫn ngồi chỗ bàn anh hay ngồi gần cánh cửa lớn. Trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn. Tôi ngồi nhìn mưa rơi mà nghĩ về anh. Ngày anh đi cũng là lúc trời bắt đầu vào mùa mưa. Những cơn mưa kéo dài rồi cũng tạnh. Những giọt nước mắt rơi rồi cũng ngừng. Duy nhất nỗi buồn của em cứ kéo dài mãi đến khi nào đây.

Nỗi buồn không biết tâm sự cùng ai. Tôi hay viết tâm sự và điều ước của mình “mong anh sẽ sớm trở về” vào tờ giấy note màu hồng, xếp lại thành hình trái tim và treo vào cây tình yêu của quán. Quán Coffee Love có một cây tình yêu nghe nhân viên nói rất linh nghiệm. Cây tình yêu này đã giúp rất nhiều điều ước của khách thành sự thật đã tìm thấy một nửa của mình khi treo những tờ giấy note vào cây để cầu nguyện. Tôi hy vọng điều ước của tôi sẽ thành sự thật.

Tôi đứng dậy đi về khi cơn mưa đã tạnh. Tôi lầm lũi rời khỏi bàn bước vài bước thì có người vừa mở cánh cửa bước vào quán vội đến nỗi đụng vào tôi. Đầu của tôi đập vào ngực người đó. Tôi nhăn nhó xoa đầu, ngước lên nhìn người đã đụng vào tôi.

“Xin lỗi… em có sao không?”

“A… anh… anh Kevin.” Tôi như không tin vào mắt mình. Người vừa va vào tôi là anh. Anh đang đứng trước mặt tôi đây mà. Nước mắt tôi lại rơi.

“Em không sao… không sao đâu.” Tôi khóc nên giọng nói cũng nghẹn lời.

“Đừng khóc nữa… anh đã về rồi đây. Anh nhớ em lắm.” Anh ôm tôi vào lòng xoa lưng tôi. Tôi khóc ướt đẫm áo anh mới thôi.

“Anh… anh đã biết nói tiếng việt rồi sao?” Tôi khóc xong mới chợt nhớ.

Anh cốc nhẹ vào đầu tôi, mỉm cười, nói giọng lơ lớ: “vì em đó cô bé. Vì muốn nói chuyện với em, muốn nói cho em biết tất cả suy nghĩ trong lòng anh. Anh đã mướn gia sư dạy tiếng việt riêng cho anh đó. Tiếng việt rất khó. Anh luôn tự ôn tự học mọi nơi mọi lúc khi anh rãnh.”

Nghe anh nói giọng lơ lớ, nói từng chữ một và còn không đúng thanh điệu nữa nhưng tôi hiểu là đủ rồi, tôi cảm động lắm liền ôm anh và nói tiếng anh với anh: “em cũng nhớ anh rất nhiều. Em cũng vì anh đã đi học tiếng anh. Môn học mà em chưa bao giờ thích cả.”

Buổi tối hôm ấy chúng tôi đã có thể nói hết những tâm tư tình cảm chất chứa trong lòng bấy lâu. Anh vừa mới xuống máy bay đã vội chạy đến quán để hỏi thăm tin tức về tôi. Nhưng không ngờ lại gặp tôi ở đây. Đúng là định mệnh.

Tôi nghĩ điều ước của tôi đã thành sự thật rồi. Tôi chỉ cho anh thấy những trái tim màu hồng tôi treo trên cây. Thật trùng hợp anh cũng đã xếp những con hạc màu xanh treo trên cây với điều ước tôi cũng sẽ thích anh như anh thích tôi.

Bây giờ đây tôi và anh đang rất hạnh phúc. Sự chờ đợi và cố gắng của chúng tôi đã giúp chúng tôi hiểu, trân trọng, yêu nhau nhiều hơn.

Tôi thú nhận nói anh biết: “em đã yêu đơn phương anh trước sau lần anh đổ ly cà phê lên đồ em đó.”

Anh cười và xoa đầu tôi: “cô bé ngốc ơi! Chuyện đó là anh đã cố ý lên kế hoạch để tiếp cận em đó.”

“Hả… thật vậy sao anh.” Tôi thật bất ngờ trước câu anh nói.

“Anh đã thầm để ý và thích em từ lâu rồi. Khi anh ngồi trong quán cứ luôn thấy một cô bé luôn cười rất tươi khi cầm ly nước mình vừa mua. Nụ cười hồn nhiên trong sáng của em khiến trái tim anh lỗi nhịp và mỉm cười theo em. Anh không biết phải gây chú ý với em như thế nào. Nên…”

Tôi hôn nhẹ vào má anh: “Cám ơn anh đã đến với cuộc sống em. Anh sẽ là mối tình đầu cũng là mối tình cuối duy nhất trong cuộc đời em. Em yêu anh.”

Anh đã kể tôi nghe những khoảng thời gian vất vả khi anh quay về nước để giải quyết công việc công ty bên Mỹ. Anh đã cố gắng giải quyết nhanh chóng và nghĩ ra dự án mới cho công ty phát triển ở Việt Nam. Có như vậy anh mới thuyết phục công ty để anh có thể làm giám đốc phòng dự án cho chi nhánh công ty đặt tại Việt Nam trong vòng một năm. Và trong vòng một năm ấy dự án kế hoạch lớn nhất của anh là chinh phục tôi làm vợ anh ấy và sinh cho anh ấy những đứa con.

End.

TaTaMai