Dụ tình - Hồi 04 - Chương 05 phần 1
Lạc Tranh không thể không thừa nhận, người đang gặp vận
xui thì làm chuyện gì cũng không được như ý. Sau khi từ dạ tiệc trở về,
đầu óc nàng chỉ có một cảm giác quay cuồng. Sau nửa đêm, toàn thân bắt
đầu nóng lên, một lúc sau lại lúc nóng lúc lạnh. Cuối cùng trong cơn mơ
màng Lạc Tranh ngủ thiếp đi đến sáng. Khi tỉnh lại, triệu chứng cảm mạo
lại càng tăng thêm.
Thân nhiệt đã giảm bớt không có nghĩa là bệnh đã đỡ hơn. Ngược lại, các
triệu chứng nghẹt mũi, choáng đầu, chảy nước mắt, cổ họng đau rát như
phải bỏng liên tục kéo tới. Có lẽ việc tối hôm qua rơi xuống nước đã
châm ngòi nổ, lại thêm chuyện từ khi nàng đến Paris căn bản chưa từng
được nghỉ ngơi thoải mái.
Xem chừng nàng đã bị bệnh thật.
Lạc Tranh là ví dụ điển hình của việc khuất phục thổ nhưỡng. Đương nhiên
đó là chỉ thân thể nàng. Còn về mặt tâm lý, nàng tuyệt đối có thể nhanh
chóng hoà nhập vào môi trường mới. Nhưng thân thể nàng thực sự không
được. Để có thể hoà nhập với hoàn cảnh mới xem ra nàng cần ít nhất vài
ngày mới có thể thích ứng một cách thoải mái được.
Lạc Tranh thực sự không muốn lãng phí thời gian, nhưng cũng không thể
không quyết định ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Hơn nữa, vừa sáng sớm đã có
mấy nhân công chạy tới chạy lui trong hoa viên của biệt thự. Hỏi ra mới
biết, mấy nhân công này được lệnh trong thời gian ngắn nhất, đem toàn bộ
hoa trong vườn dời đi nơi khác.
Lạc Tranh nằm sấp bên cửa sổ, toàn thân vô lực nhìn bóng dáng bận rộn
của mấy người nhân công dưới lầu. Chỗ vườn hoa sát cửa sổ kia trước giờ
nàng không dám đi qua lối đó, bởi vì phấn hoa sẽ khiến toàn thân nàng
không thoải mái. Lạc Tranh còn nhớ rõ đêm đầu tiên Thương Nghiêu đưa
nàng tới biệt thự này, nàng liền ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.
Không ngờ tới, nhanh như vậy đã có người tới giải quyết vấn đề làm nàng
khó chịu.
Nhưng… là ai thông báo cho mấy người nhân công này tới?
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có người đàn ông đó mà thôi!
Nhưng mà…
Lạc Tranh đưa tay đè lên mi tâm, đầu đau nhức dữ dội. Hắn không nên biết
chuyện nàng bị dị ứng phấn hoa mới đúng chứ. Làm sao lại tốt bụng đột
nhiên sai nhân công đến di dời vườn hoa như thế này?
Suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu cũng không tìm được đáp án, cho đến khi mấy
người nhân công rời khỏi, Lạc Tranh đã ngủ thiếp đi bên cửa sổ. Trong
giấc ngủ mơ hồ, nàng cảm thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên, được một
đôi tay rắn chắc ôm lấy, liền sau đó, đặt lên chiếc giường mềm mại…
Lạc Tranh chợt bừng tỉnh, mở mắt ra, đôi mắt nàng cùng đôi mắt tà mị như
chim ưng của hắn bất giác giao nhau, ý cười khẽ ẩn hiện bên khoé môi
hắn, khiến tận đáy lòng nàng nổi lên một hồi rung động khó tả…
Tâm tư của Lạc Tranh theo sự rung động bên khoé môi hắn bất giác càng lúc càng bất ổn….
“Anh...” Nàng có chút thất thần, chưa kịp phản ứng, nói năng hơi lắp bắp, “Anh vào bằng cách nào?”
Thương Nghiêu nhếch môi cười, bàn tay dường như say đắm khẽ vuốt ve
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Quên rồi sao? Tôi cũng có chìa khoá nơi
này.”
Lạc Tranh ngây người mất vài giây. Nàng không thể không thừa nhận, người
đang bị bệnh đầu óc rất thiếu sáng suốt. Mãi một lúc sau nàng mới nhớ
tới sự thật này, khó chịu hơi nhăn mũi, trừng mắt liếc hắn, “Anh tới đây
làm gì?”
Nói xong, ngây ngây ngô ngô bước xuống giường, đi tới chỗ máy pha cà phê
trong phòng khách. Vừa mới cầm lấy cái ly, bàn tay đàn ông to lớn từ
phía sau đã nhanh chóng đoạt lấy, cánh tay kia vòng qua eo nhỏ của nàng…
“Bệnh vậy rồi còn muốn uống cà phê?” Hắn đem cái ly đặt lại về chỗ máy pha cà phê, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói.
Lạc Tranh toàn thân không có sức lực, cũng chẳng thể đẩy hắn ra, đành để
mặc hắn tuỳ ý ôm mình. Lấy tay khẽ vuốt khoé mắt hơi đau, nàng khó chịu
nói, “Tôi muốn uống gì còn cần anh lo sao?”
Thương Nghiêu không giận mà còn cười khẽ, kéo nàng đến ngồi trên sofa,
xoay người đi vào phòng ăn. Lúc trở ra, trên tay cầm thêm mấy cái đĩa,
trên mặt bàn ăn không biết đã có thêm mấy món nóng hổi.
“Bệnh vậy rồi còn không quên cùng tôi tranh cãi.” Đặt đĩa xuống, hắn
thuận thế cũng ngồi ở bên cạnh nàng, cười cười kéo nàng về phía hắn,
thái độ vô cùng tự nhiên.
“Ở đây có cháo trắng, gan ngỗng, trứng chiên, salad dưa chuột, còn có
nước trái cây đã được giữ ấm. Em đang bệnh, đừng ăn những thứ nhiều dầu
mỡ. Chỗ này toàn đồ ăn nhẹ, rất phù hợp với khẩu vị em lúc này.”
Lạc Tranh sửng sốt nhìn một bàn đầy đồ ăn bày trước mặt, kinh ngạc quay
đầu nhìn hắn, “Những thứ này… căn bản không thể mua được ở bên ngoài?”
Tại Paris rất khó có thể mua được cháo trắng. Nhưng mà hầu như người
Hongkong nào cũng đều ưa thích món này, Lạc Tranh cũng không ngoại lệ.
Thương Nghiêu khẽ nhíu mày, “Đây là những thứ tôi tự làm cho em.”
A…
Lạc Tranh đầu óc có chút hỗn loạn không theo kịp ý tứ của hắn, “Anh làm?
Không phải vừa nấu xong sao? Anh đến đây bao lâu rồi? Tại sao tôi không
biết gì hết?”
“Tôi đến từ lúc em thiếp đi bên cửa sổ.” Thương Nghiêu đưa tay kéo nàng
ôm vào trong ngực, bàn tay đưa lên sờ trán nàng, “Tối hôm qua sốt rất
cao?”
“Ừ.” Lạc Tranh khẽ xoa xoa mũi. Cảm giác bị nghẹt mũi thật khó chịu, nàng chỉ đành dùng miệng để thở.
“Sao lại nghiêm trọng thế này? Em ngoan ngoãn ăn sáng xong, tôi lập tức đưa em tới bác sỹ.”
Thương Nghiêu nói xong, đưa tay bê bát cháo tới gần nàng.
“Đâu còn là trẻ con nữa, cảm mạo một chút liền tới bệnh viện khám bác
sỹ, thật phiền chết đi.” Lạc Tranh lập tức từ chối, nàng thật sự rất
ghét khung cảnh bệnh viện.
Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, “Vậy thì gọi bác sỹ tới nhà, nhưng mà tới bệnh viện sẽ kiểm tra tốt hơn một chút.”
“Tôi không muốn khám bác sỹ, nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ thôi.” Lạc Tranh bực bội nhíu nhíu mày.
Thương Nghiêu dường như bị bộ dạng của nàng chọc cười không ít. Xem ra, chỉ có cách cho nàng uống thuốc ở nhà vậy.
Bưng bát cháo lên, múc một muỗng đưa đến trước bờ môi nàng, hắn khẽ nói, “Em phải ăn chút gì đó, bệnh mới mau khỏi được, nào….”
Có trời biết, hắn lớn từng này rồi đây là lần đầu tiên dỗ dành phụ nữ.
Lạc Tranh nhìn hắn, lại nhìn đến muỗng cháo trắng kề sát miệng, có chút
lúng túng nói, “Cái này... anh thật phiền quá đi. Tôi… tự tôi ăn là được
rồi…”
...
Loại chuyện như vậy luôn luôn là việc Húc Khiên vẫn hay làm. Giờ khắc
này, một màn này tái diễn khiến cho nàng cảm thấy rất không tự nhiên.
Tuy nhiên, Thương Nghiêu vẫn giữ nguyên tay cầm muỗng, xem ra muốn cùng
nàng thử độ nhẫn nại. Đôi mắt vẫn ánh lên nét cười nhưng thái độ cũng vô
cùng kiên quyết.
“Khoan đã...” Lạc Tranh sắp xếp lại chút sự kiện đang hỗn loạn trong
đầu, nghiêm túc nhìn hắn, hỏi khẽ. “Anh sáng sớm đã tới đây, rốt cuộc là
vì cái gì?”
Thương Nghiêu không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt ám chỉ bữa sáng.
Lạc Tranh thực sự bị sốc, “Anh… Không phải sáng sớm anh chạy tới đây để
làm bữa sáng cho tôi chứ? Có khả năng này sao?” Nàng trước giờ vẫn luôn
có cảm giác, mỗi một việc người đàn ông này làm đều có mục đích rõ ràng.
Thương Nghiêu cười cười, rốt cục cũng mở miệng, “Em thật là người phụ nữ
vô tâm. Chẳng lẽ tôi sáng sớm chạy đến đây để bắt em đi làm. Em yên
tâm, em bị bệnh đến vậy rồi, tôi sẽ không ép em làm việc đâu. Vậy có thể
ăn được chưa?”
Nói dứt lời, cái muỗng lại tiếp tục kề sát bờ môi nàng.
Lạc Tranh biết rõ không lay chuyển được hắn. Hơn nữa nàng cũng biết cho
dù không đói bụng cũng phải cố ăn cái gì đó, nếu không bệnh nặng thêm
càng làm chậm trễ thời gian. Thấy bộ dạng hắn vô cùng kiên trì lại có
chút uy hiếp, nàng rốt cuộc đành nhượng bộ, há miệng ngoan ngoãn ăn.
Đối với việc Lạc Tranh ngoan ngoãn nghe lời, Thương Nghiêu dường như rất
hài lòng. Nụ cười bên khoé môi càng lúc càng đậm, hắn vô cùng kiên
nhẫn, mỗi lần đều chờ nàng ăn hết mới múc muỗng cháo tiếp theo.
Lạc Tranh lại cảm thấy vô cùng rầu rĩ. Có lẽ bởi vì nàng đang bị cảm,
lại thêm hắn kề cận ngay bên cạnh, tóm lại, nàng không cách nào nói rõ
được cảm giác của mình lúc này…
“Làm sao anh biết tôi bị bệnh?”
“Isabel sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi, nói em xin nghỉ. Tôi liền
qua đây xem thế nào. Thương Nghiêu cắt một phần trứng chiên đưa đến bên
môi nàng, nhẹ nhàng nói, “Nhất định là do tối qua bị ngã xuống nước, ăn
sáng xong, phải mau uống thuốc mới được.”
“Ừ.” Lạc Tranh không biết tại sao lại nghe lời hắn như vậy. Có lẽ, lúc
bị bệnh người ta đều rất yếu đuối, thích có người quan tâm chăm sóc cho
mình.”
“Vườn hoa...”
“À, những nhân công kia làm em thức giấc sao? Em bị dị ứng phấn hoa như
vậy, tôi mới sai người đem vườn hoa dời đi hết, để em có thể được dễ
chịu đôi chút.” Thương Nghiêu nói xong, lại cầm lấy ly nước trái cây, ép
nàng uống hết.
Lạc Tranh tâm tư bất giác run rẩy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ
lạ. Chuyện nàng bị dị ứng phấn hoa có rất ít người biết, ngay cả Húc
Khiên, đều là vì một lần tặng hoa cho nàng, xém chút hại nàng phải vào
bệnh viện nên mới biết, chẳng lẽ hắn… hỏi qua Húc Khiên?
Thương Nghiêu thấy nàng chăm chú nhìn mình, khẽ cười, “Em sao vậy? Không
phải thích những bông hoa kia chứ? Em bị dị ứng phấn hoa thì sau này
nên ít tiếp xúc với chúng vẫn tốt hơn.”
“Làm sao anh biết tôi bị dị ứng với phấn hoa?” Nàng rốt cục nhịn không nổi, cất tiếng hỏi hắn.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Em vừa vào biệt thự liền che mũi. Bộ dạng khó
chịu đều viết rõ cả trên mặt.” Thương Nghiêu đem chén để xuống, đột
nhiên ghé sát mặt lại bên nàng, xấu xa cười, “Em là người phụ nữ tôi
thích, tôi không muốn thấy em vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà phải nhập
viện chút nào.”
Lạc Tranh kinh hoàng vội vàng lui về phía sau, tim lại điên cuồng đập loạn.
Nàng không thể không thừa nhận, Thương Nghiêu là một người đàn ông cực
kỳ am hiểu lòng người, sự quan sát của hắn lại vô cùng tinh tế khiến
người khác phải giật mình. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, thậm chí
là một nét biểu cảm thoáng qua cũng khiến hắn có thể đoán chính xác suy
nghĩ của người đối diện.
Nếu yêu người đàn ông như hắn, thật sự hạnh phúc nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Hắn có thể dễ dàng hiểu rõ tâm tư phụ nữ, làm cho người phụ nữ hắn yêu
hạnh phúc tột cùng. Nhưng mà hắn cũng là người tình nguy hiểm nhất,
khiến cho người phụ nữ yêu hắn rơi vào tuyệt vọng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Tranh bất chợt cảm thấy lạnh run…
Người phụ nữ hắn yêu, nhất định phải rất tài năng... Bất giác, trong đầu nàng lại hiện lên hành vi càn rỡ của hắn tối hôm trước…
“Em sao vậy?” Thương Nghiêu khẽ nâng khuôn mặt nhỏ bé của nàng, cười hỏi.
Lạc Tranh vội vàng quay đi, hơi mất tự nhiên nói, “Tôi muốn nghỉ ngơi, xin anh hãy về đi.”
Nàng, thật sự không biết làm cách nào để có thể đối mặt với hắn.
“Tranh, em đang bệnh, tôi có thể ở lại chăm sóc em...”
“Không cần, tôi không thích người khác chăm sóc.” Lạc Tranh vội đứng
dậy, chân trần đi tới, mở cửa ra, “Thương Nghiêu tiên sinh, bệnh của tôi
là chuyện nhỏ, việc công ty mới là chuyện lớn, xin ngài mau về công ty
đi, tôi chỉ muốn ở lại một mình.”
Thương Nghiêu cười cười, vững vàng bước tới bên cạnh Lạc Tranh, cũng
không chịu đi ra ngoài theo yêu cầu của nàng. Hai tay hắnóp chặt đôi vai
nhỏ, đôi mắt thâm thuý tựa như có thể nhìn thấu tận đáy mắt nàng.
“Tranh, lúc này còn muốn giận dỗi với tôi sao?”
Lạc Tranh ngước lên, nhìn vào ánh mắt vô cùng sắc bén của hắn, lẳng lặng
nói, “Thương Nghiêu tiên sinh dùng từ này không được hợp lý lắm. Ngài
là ông chủ, tôi chỉ là nhân viên, sao dám giận dỗi chứ? Tôi chỉ muốn ở
nhà một mình nghỉ ngơi cho tốt, không muốn bị người khác quấy rầy.”
Thương Nghiêu nhìn nàng hồi lâu, sắc mặt vô cùng bình lặng, khiến người
khác không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Một lúc sau, hắn đột
nhiên nhếch môi, khe khẽ cười xoa đầu nàng, giọng nói trầm ấm vô cùng
bao dung.
“Được, vậy em nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong, hắn xoay người rời đi…
“Rầm...” Lạc Tranh đóng cửa lại, thân thể vô lực dựa lên cánh cửa, khó nhọc thở từng hồi.
Đưa mắt nhìn về phía bàn trà, mới phát hiện hắn đã chuẩn bị thuốc rất đầy đủ…
Trong nội tâm Lạc Tranh lại dâng lên một hồi hỗn loạn. Nếu như hết thảy
những lời này là của Húc Khiên, nàng nhất định sẽ cảm động tới chảy nước
mắt. Nhưng mà, hắn lại là bạn tốt của Húc Khiên, rốt cục hắn muốn làm
cái gì?
Đầu óc của nàng lúc này thật sự mê muội...
Hắn chắc hẳn đã kết hôn, có vợ... Hắn nhất định rất yêu vợ của mình.
Người như hắn, nếu không yêu thương, sao có thể tuỳ tiện kết hôn chứ?
Nếu đã kết hôn, hắn vì cái gì còn đến trêu chọc nàng?
Nghĩ tới đây, trong đầu Lạc Tranh thoáng hiện lên một câu Thương Nghiêu đã từng nói trước đây.
“Tôi năm nay 34 tuổi, giám đốc tập đoàn RM, chưa từng kết hôn.”
Hắn nói dối!
Rõ ràng ngay từ đầu đã là tên lừa gạt.
Nếu như hắn chưa kết hôn, tại sao tối hôm đó cô gái kia lại gọi hắn là anh rể?
Lạc Tranh chỉ cảm thấy buồn cười. Nàng sao lại có thể nhớ rõ ràng từng lời nói của hắn như vậy.
Ngay từ lúc đầu, hắn đã là tên lừa gạt rồi. Có lẽ, tất thảy mọi thứ về
hắn đều là giả, cũng giống như sự hoài nghi ban đầu của nàng, đó chỉ là
bộ mặt bên ngoài của người đàn ông này.
Hắn còn có một bộ mặt khác không để ai biết?
Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa từng nghe hắn đề cập đến các mối quan hệ
riêng tư, ví dụ như gia đình hay cuộc sống hàng ngày của hắn. Đương
nhiên, những chuyện này hắn không nói cho nàng cũng là bình thường.
Nhưng mà còn những nhân viên khác ở công ty thì sao? Khi nàng tình cờ
hỏi Isabel, nàng cũng đã giật mình. Isabel làm việc bên cạnh Thương
Nghiêu nhiều năm như vậy, mà đối với cuộc sống riêng tư của hắn cũng
không hề hay biết. Thậm chí, Isabel cũng chỉ biết gọi hắn là Thương
Nghiêu tiên sinh.
Hắn không thể nào đơn giản như vậy! Bề ngoài càng đơn giản, sau lưng sẽ
càng phức tạp. Nàng không tin người Pháp cũng sẽ gọi hắn bằng cái tên
Thương Nghiêu, cho dù hắn có là con lai đi nữa cũng vậy.
Càng nghĩ, tâm tình lại càng loạn. Nàng dứt khoát bước lên lầu, chuyện
gì cũng không muốn nghĩ nữa. Trở lại phòng ngủ, một lát sau, Lạc Tranh
thiếp đi, cái gì cũng không biết…
Ánh nắng ban ngày dần bị ánh trăng thay thế, màn đêm đã buông xuống tự khi nào…
Bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm vô cùng mỹ lệ. Ánh trăng hắt lên cửa kính,
chiếu lên thân ảnh một người đàn ông đang ngồi nhàn nhã trên ghế giám
đốc.
“Phải làm sao đây? Tôi nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ấy. Anh ấy
muốn rời bỏ tôi.” Một giọng nữ có chút bất lực truyền đến từ trong điện
thoại, nghe kỹ còn cảm thấy vài phần uỷ khuất.
“Hắn bỏ được sao?” Người đàn ông kia không hề đếm xỉa đến câu hỏi, khẽ
dựa lưng vào thành ghế. Ánh mắt hắn nhìn cảnh phồn hoa của thành phố về
đêm, khoé môi nổi lên nét lạnh lùng che khuất sự tà mị thường ngày.
“Anh ấy có cái gì không bỏ được? Anh ấy sắp kết hôn rồi, đương nhiêu
muốn đem mọi chướng ngại trừ bỏ hết.” Giọng nữ trong điện thoại mang đậm
ý tức giận khó kìm.
“Nếu như cô cũng tự coi bản thân mình là chướng ngại, còn muốn hắn coi
trọng cô sao?” Trên cửa kính phản chiếu một ánh mắt đầy khinh miệt cùng
tia nhìn thâm thuý mang đậm nét u ám.
“Vậy tôi phải làm sao đây? Người ta thực sự không nghĩ được cách nào cả.” Giọng nữ kia có chút nũng nịu.
“Thể hiện bản lĩnh của cô, cô càng ngốc, hắn sẽ càng thích, hiểu chưa?” Người đàn ông cất giọng nhàn nhạt nói.
“Vậy...” Giọng nữ kia dường như có chút chần chừ, dừng lại vài giây, sau
đó khẽ cất lên vô cùng dịu dàng, “Thương Nghiêu tiên sinh, người ta…rất
nhớ ngài.”
Nghe được câu này, quả nhiên Thương Nghiêu lạnh lùng nhếch môi, đáy mắt
nổi lên tia mỉa mai nồng đậm, “Vậy cô càng phải ngoan ngoãn thay tôi làm
việc cho tốt, như vậy mới không phụ sự kỳ vọng của tôi đối với cô.”
“Người ta biết rồi...” Giọng nữ kia lại yêu kiều đáp lại.
Lúc này….