Én Liệng Truông Mây - Hồi 25 - Phần 4

Lúc Trần Lâm ghé đến Cao gia trang đã thấy Đại Hồng chuẩn bị sẵn hai con ngựa. Hôm nay nàng mặc một bộ y phục ngắn bằng lụa đoạn cẩm màu mỡ gà với chiếc đai lưng màu hồng nhạt trông thật quyến rũ. Thấy chàng đến, với nụ cười rạng rỡ trên môi nàng nói:

- Đợi một lát, Tiểu Hồng đang chuẩn bị một vài thứ cho chúng ta.

Tiểu Hồng từ trong nhà xách ra một chiếc túi nhỏ trao cho Đại Hồng:

- Những món chị dặn đều ở trong này cả. Chúc hai người đi chơi vui vẻ nhé.

Đại Hồng nhìn em nháy mắt:

- Cảm ơn em.

Rồi nàng quay sang đưa chiếc túi cho Trần Lâm nói:

- Tặng anh cái này, hôm nay chúng ta đi dạo bằng ngựa nhé?

Trần Lâm đỡ chiếc túi, mỉm cười hỏi:

- Hai chị em bắt tôi phải mang chiếc túi này bên người để làm bùa hộ mạng khi phiêu bạt giang hồ hay sao?

Đại Hồng phì cười, nàng liếc chàng:

- Không cần đâu. Nếu anh muốn mang theo thì hãy mang theo một thứ khác, nhẹ nhàng hơn. Chúng ta đi.

Hai người đến chỗ hai con ngựa. Trần Lâm đỡ nàng lên con Huyết câu có sắc lông đỏ rực rồi tung mình lên con Ô Truy. Đại Hồng nói:

- Con Ô Truy này là thần mã, cha vừa gạ mua lại được của trại ngựa họ Đinh ở Bằng Châu với một giá cắt cổ. Anh thử xem nó có đuổi kịp con Huyết câu của Đại Hồng không nhé?

Nói rồi nàng thúc ngựa phóng đi trước, con Huyết câu lao như mũi tên bắn trong gió. Trần Lâm nhìn theo mỉm cười, chàng quay lại vẫy tay chào Tiểu Hồng rồi giục ngựa đuổi theo. Tiểu Hồng nói với theo:

- Anh Lâm phải coi chừng kẻo chị ấy té ngựa nữa đấy.

- Anh sẽ chú ý!

Tiểu Hồng nhìn theo bóng hai người nhỏ dần trên bãi biển mà buông tiếng thở dài, nàng lẩm bẩm một mình:

- Hai người ấy bỗng dưng lại thân thiết, chuyện cũng lạ thật. Nhưng mà nhìn họ vui vẻ bên nhau quả thật đẹp đôi.

Con Ô Truy đúng là con thần mã, bốn vó của nó sải đều, nhanh mà êm như đang phi nước kiệu. Trần Lâm khen thầm trong bụng, tuy vậy chàng vẫn vờ không cho nó vượt qua con Huyết câu. Đại Hồng phóng ngựa phía trước, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn, cười lớn rồi tiếp tục cho ngựa chạy dọc theo bãi biển. Đến bãi Nhạn Châu, nàng thúc ngựa lên đỉnh đồi, nơi hai người gặp nhau hôm nọ. Con Huyết câu vừa dừng vó thì con Ô Truy cũng kịp đến nơi. Trần Lâm nhảy xuống bước đến đỡ Đại Hồng vẫn đang ngồi trên lưng ngựa. Nàng mỉm cười nói:

- Tiểu Lâm Nhi bỏ đi mấy năm trở về đã trở thành chàng trai lịch lãm rồi đó. Học của ai vậy?

Trần Lâm nói:

- Đó chỉ là bản tính tự nhiên của cánh đàn ông, đâu cần phải học.

- Vậy là anh đã trở thành đàn ông chứ không còn là tên Tiểu Lâm Nhi bướng bỉnh, đáng ghét ngày xưa nữa rồi phải không?

- Tôi không thể tự nhìn thấy mình. Đại Hồng thấy thế nào?

Nàng bước đến ngồi xuống một tảng đá, chừa chỗ cho Trần Lâm rồi ngước mặt lên, nheo mắt nhìn chàng đáp:

- Tên Tiểu Lâm Nhi đáng ghét chết rồi, giờ hắn đã biến thành một Đại Lâm Nhi rất mực anh hùng và rất đỗi tài ba. Anh mang chiếc túi lại đây đi.

Trần Lâm mang chiếc túi đến ngồi xuống cạnh nàng:

- Tôi mở ra xem bây giờ có được không?

- Mở đi.

Trong chiếc túi là một chiếc hộp được chạm trổ rất tinh vi. Trong hộp có một bình rượu và hai chiếc chung bằng bạch ngọc. Trần Lâm nhìn Đại Hồng hỏi:

- Rượu gì đây?

- Rượu đặc biệt dành riêng để chúc mừng những vị anh hùng. Anh mở ra đi.

Trần Lâm cạy lớp sáp khằn rồi mở nút ra. Một mùi thơm ngào ngạt bốc lên mũi khiến chàng tấm tắc khen:

- Rượu quí! Hương rượu này tôi chưa từng biết qua.

Đại Hồng không đáp, nàng giành lấy bình rượu và rót ra hai chiếc chung bạch ngọc. Chung trắng càng làm cho màu hồng nhạt của rượu thêm đẹp và hấp dẫn đến mê li. Đưa một chung cho Trần Lâm, nàng mỉm cười nói:

- Chung này mừng Tiểu Lâm Nhi sống sót trở về.

Trần Lâm đón chung rượu uống cạn.

- Tạ ơn Cao đại tiểu thư. Rượu thơm và ngon quá.

Đại Hồng uống cạn chung của mình rồi rót tiếp chung thứ hai:

- Chung này mừng Đại Lâm Nhi đoạt chức vô địch anh hùng đại hội, danh chấn trời Nam.

Trần Lâm uống cạn:

- Đa tạ Quy Nhơn đệ nhất mỹ nhân.

Đại Hồng đang uống chung rượu của mình, nghe Trần Lâm nói thì nàng bật cười suýt sặc:

- Ai nói với anh hay anh tự đặt ra cái danh hiệu đó vậy?

- Cả thiên hạ đều nói thế. Tôi cũng đồng ý nữa.

Niềm vui sướng hiện rõ trong ánh mắt nàng. Nàng rót tiếp chung thứ ba:

- Chung này mừng anh lập được đại công, nhất kiếm diệt Ma Vương trừ hại cho dân lành.

- Cảm ơn cô bạn gái Đại Hồng.

Loại rượu này hương vị rất đằm thắm, ngon, dễ uống nhưng chất rượu lại mạnh. Đại Hồng mới cạn ba chung mà hơi men đã bốc lên làm đôi má như cánh đào của nàng càng thêm hồng. Dưới ánh hoàng hôn, vẻ đẹp của nàng càng trở nên diễm lệ vô song. Sự quyến rũ mê hồn toát ra từ người nàng khiến Trần Lâm thoáng nhìn đã say, chàng vội đưa mắt nhìn xuống bình rượu, tránh đôi mắt đen láy long lanh ướt mềm của nàng.

- Đây là loại rượu gì vậy? Hương vị của nó thật quí phái, thoát tục.

- Đây là loại Tiên tửu chỉ có ở cung đình để dành riêng cho vua Chiêm ngày xưa uống, trong dân gian không có đâu. Về sau vương triều Chămpa sụp đổ, loại rượu này mới thất lạc ra dân gian. Bình rượu này có mặt trong nhà họ Cao của em đã gần một trăm năm rồi đó. Có lẽ nó là bình Tiên tửu duy nhất của vua Chiêm còn sót lại trên đời.

Trần Lâm giật mình, chàng chợt nhận ra Đại Hồng đã đổi cách xưng hô, tiếng “em” của nàng có âm hưởng thật dịu dàng, êm ái. Nhưng chàng giật mình vì nguồn gốc của bình rượu nhiều hơn, chàng hỏi:

- Đã là vật báu gia truyền sao Đại Hồng lại đem tặng cho tôi? Cao trang chủ biết chứ?

Đại Hồng mỉm cười:

- Biết chứ. Rượu không quí làm sao dám tặng anh hùng?

Rồi nàng hỏi:

- Anh thấy con Ô Truy thế nào?

- Đúng là con thần mã như Đại Hồng đã nói.

- Anh thích nó không?

- Rượu ngon, kiếm báu và ngựa quí là ba thứ mà không một khách giang hồ nào không ham muốn.

- Nếu anh thích thì tặng cho anh đó.

Trần Lâm nhìn nàng hỏi:

- Là Đại Hồng tặng tôi hay Cao trang chủ?

- Anh làm gì mà khẩn trương quá vậy? Là em xin cha để tặng cho anh đó.

- Món quà lớn quá tôi làm sao dám nhận?.

Đại Hồng xoáy tia mắt thật sâu nhìn chàng hỏi:

- Anh cho rằng hai món quà này là quá lớn ư?

- Đôi khi vật không cần quí nhưng nó lại mang một ân tình lớn, huống chi là hai báu vật thế này. Tôi còn tay trắng không có gì để đền đáp nên những ân tình lớn tôi thật không dám nhận vì biết rằng mình không trả nổi.

Giọng của Đại Hồng trở nên buồn bã:

- Chỉ có một con ngựa thôi mà anh không dám nhận hay sao? Vả lại có ai cần anh phải trả đâu mà nợ lớn với nợ nhỏ.

Trần Lâm cười, nói lảng sang chuyện khác:

- Tôi nhận bình rượu này là đủ rồi. Nó là rượu mừng của Đại Hồng dành cho tôi mà.

Rồi chàng rót rượu ra chung, tay bưng lên trao cho nàng:

- Ly này tôi rót, uống mừng cho tình bạn của chúng ta mãi mãi vui vẻ, không ai giận hờn ai.

Chàng cạn chung. Đại Hồng bưng chung rượu, nhìn chàng bằng đôi mắt buồn sâu thẳm, đoạn đưa lên uống thật nhanh. Nàng hướng mắt về phía biển, hỏi nhỏ:

- Tình bạn mãi mãi là bao lâu?

- Là cho đến khi Đại Hồng lập gia thất, con cháu đầy nhà, tóc tơ bạc hếu.

- Nếu em không lập gia thất thì sao?

- Thì cho đến khi tôi và Đại Hồng tóc bạc, răng rụng hết, chúng ta vẫn còn là bạn, mãi mãi không ai giận hờn ai.

- Lời chúc của anh ngay từ lúc này đã không thành hiện thực được rồi.

- Vì sao?

- Vì em đang giận anh đây.

Trần Lâm đùa:

- Đã uống chung rượu đó thì không được giận, nếu muốn giận thì phải trả rượu lại trước đã.

Nàng quay lại dùng hai tay đấm vào ngực chàng liên tiếp mấy cái, giọng như muốn khóc:

- Anh ác lắm, anh đùa cợt trên lời nói chân thành của người ta.

Trần Lâm sợ nàng khóc thật nên vội nắm lấy hai tay nàng.

- Tôi xin lỗi. Tôi đùa là vì không muốn nhìn thấy Đại Hồng buồn.

Nàng ngã người, gục đầu vào ngực chàng nói nhỏ:

- Anh có biết khi hay tin anh và hai người bạn vào sào huyệt của bọn cướp, em đã lo sợ đến mức nào không? Anh có biết là từ lúc gặp lại anh rồi nhìn thấy anh hiên ngang đứng trên võ đài, em đã không còn coi anh là tên Tiểu Lâm Nhi đáng ghét ngày xưa nữa không? Cho đến khi biết anh đang dấn thân vào nơi nguy hiểm, em càng nhận ra rằng mình không thể mất anh. Lúc ấy, em chỉ mong mình có phép mọc cánh và bay thẳng ra đảo để được ở bên cạnh anh, cùng sẻ chia hoạn nạn. Anh có biết hay không?

Trần Lâm nghe nàng bày tỏ mà tâm tư rối như tơ vò. Giọng của nàng dịu ngọt, hơi ấm từ da thịt nàng và mùi hương từ thân thể nàng như có ma lực khiến cho đầu óc chàng trở nên ngất ngây, nhịp tim bấn loạn. Chàng hít một hơi dài để trấn định tâm thần, đưa hai tay lên vai nàng định đẩy nàng ra nhưng lại không nỡ làm cho nàng bị đả kích nên đành để yên cho nàng gục đầu vào lòng mình. Đại Hồng vẫn úp mặt vào lòng Trần Lâm, cảm giác hai bàn tay chàng đặt lên đôi vai mình mà cứ ngỡ là chàng đang ôm mình. Nàng thấy như có một niềm hạnh phúc vô biên tràn ngập trong lòng nên thỏ thẻ hỏi:

- Sao anh không trả lời?

- Tôi không biết. Giờ nghe Đại Hồng nói mới biết.

- Giờ biết rồi anh còn từ chối quà tặng của em nữa không?

- Nhận hay không cũng chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi. Tôi sẽ nhận.

- Bên trong thì sao?

- Bên trong tôi còn hai gánh nặng phải đeo mang nên không thể.

- Là hai gánh nặng gì?

- Sự nghiệp của một người trai ở đời. Lời nguyện của một đứa con bất hiếu.

- Sự nghiệp và lời nguyện đâu có liên quan gì đến tình cảm?

- Với tôi nó liên quan rất lớn. Xin lỗi Đại Hồng.

Nàng vẫn gục đầu trên ngực chàng, hai vai run run. Nàng hỏi:

- Không thể cho em cùng chia sẻ hai gánh nặng đó hay sao?

- Đó là những thứ vô hình, vô bóng thì làm sao san sẻ ra được?

- Tình cảm cũng là những thứ vô hình vô bóng mà. Dùng vô hình để chia sẻ sự vô hình, anh không thấy điều đó là hợp lý hay sao?

- Chỉ một phần nhỏ thôi. Phần lớn thì không.

Đại Hồng vụt ngồi dậy, đôi mắt đen ánh lên vẻ cương quyết nhìn Trần Lâm:

- Không biết anh cần bao nhiêu thời gian để thực hiện hai chí nguyện đó, em sẽ đợi anh.

Trần Lâm thật sự cảm thấy chới với trước sự quyết liệt của nàng. Chàng không trả lời, với tay lấy bình rượu rót cho mình một chung rồi uống cạn. Nàng nói:

- Rót cho em với chứ!

- Đại Hồng đừng uống nữa.

- Sợ em say rồi nói bậy phải không? Anh cho rằng những lời em vừa nói là do men rượu à?

- Không có. Tôi biết Đại Hồng đang nói thật lòng mình.

- Vậy sao không rót cho em?

- Men rượu là chất nuôi lớn nỗi buồn nhanh nhất và thấm thía nhất. Tôi không muốn Đại Hồng đau buồn.

- Nghĩa là anh không cho em sẻ chia gánh nặng trong lòng?

- Chỉ vì không thể.

- Tại sao lại không thể?

- Vì có thể suốt đời tôi sẽ không trút được hai gánh nặng đó. Đại Hồng còn nhan sắc và tuổi xuân, đừng vì tôi mà phí bỏ. Nhất định là không thể. Xin coi nhau là bạn như ngày xưa chúng ta đã từng.

Nàng nhìn trân trân vào nét mặt cương quyết của Trần Lâm một lúc rồi quay mặt ra biển. Có một nỗi thất vọng tràn trề. Chiều nay gió thổi khá mạnh, biển Quy Nhơn sóng xô lớp lớp, vỗ ì oạp vào gành đá bên dưới. Nàng có cảm tưởng như những con sóng đó đang vỗ miên man vào lòng mình. Hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống, lóng lánh trong nắng nhạt như những viên ngọc nhỏ rơi nhẹ lên ngực áo.

Nàng khóc!

Mỹ nhân khi khóc thì nước đổ, thành nghiêng!

Trần Lâm bỗng nghe lòng mình nhói lên, lý trí của chàng như muốn đổ theo những giọt nước mắt đó của nàng. Chàng đưa tay định kéo nàng vào lòng nhưng đã kịp dừng lại. Nàng ngồi yên nhắm mắt chờ đợi. Chàng rót rượu ra chung lặng lẽ uống mãi. Từng chung, từng chung..., như cố nhờ hơi nóng của men rượu giữ cho trái tim thoát khỏi sự cám dỗ đầy ma lực của nàng.

Bỗng Đại Hồng quay lại, nàng ôm mặt Trần Lâm, hôn vào đôi môi của chàng, sau đó cắn thật mạnh môi chàng đến bật cả máu. Trần Lâm sững sờ ngồi yên nhìn nàng, cố nén tiếng rên vì đau. Đại Hồng cắn xong đứng lên, miệng còn đỏ tươi vết máu của chàng, bước nhanh đến chỗ con Huyết Câu, lặng lẽ leo lên rồi phóng xuống đồi. Nàng phóng ngựa thật nhanh như cố chạy trốn khỏi những cảm giác yêu, thương, thẹn và hận đang cuồn cuộn trong lòng.

Trần Lâm đứng lên dõi mắt nhìn theo cho đến khi hút bóng nàng mới ngồi xuống buông tiếng thở dài, rót tiếp rượu đưa lên môi. Máu nhỏ xuống nhuộm đỏ cả chung rượu, chàng thở hắt ra một hơi dài rồi uống cạn. Chàng biết với tính cách của Đại Hồng, sự đả kích này sẽ tạo nên một vết thương rất lớn trong lòng nàng. Lớn đến độ nàng không còn biết la lối, trách móc như trước kia, mỗi khi có ai làm phật ý nàng. Chính sự im lặng đó mới hằn sâu nỗi đau vào trái tim nàng.

Trần Lâm uống nốt giọt rượu cuối cùng, lẩm bẩm nói một mình: “Thứ cho tôi, vì không còn cách nào khác. Chúng ta dứt khoát sớm sẽ hay hơn”.