Én Liệng Truông Mây - Hồi 41 - Phần 2

Trong thành Truông Mây, nhân đã hai ngày qua không thấy binh triều công thành, sự căng thẳng trong lòng từ đầu lĩnh cho đến nghĩa binh như được giảm xuống rất nhiều. Mọi người ai nấy đều thở ra nhẹ nhõm, tuy vậy Trần Lâm vẫn cắt đặt bố phòng nghiêm ngặt, ngừa sự tấn công bất thần của địch.

Sáng hôm đó, nhân cuộc họp các thủ lĩnh vừa xong, chú Nhẫn đề nghị:

- Hôm nay vừa đúng kỵ một trăm ngày của cha Hồ, hơn nữa các đầu lĩnh như Hồng Liệt, Văn Bảo, Võ Tiến, Đinh Cường... và mấy ngàn nghĩa binh đã tử trận mà chúng ta đến giờ vẫn chưa có dịp nào thắp cho họ một nén hương. Tôi nghĩ mình nên nhân lúc binh triều án binh bất động, làm một lễ cầu siêu nho nhỏ để an ủi vong linh của họ. Các chú nghĩ sao?

Lía là người nhiều tình nghĩa nên khi nghe chú Nhẫn đề nghị như thế chàng liền đồng ý ngay:

- Ý kiến của chú rất hợp tình. Bấy nay việc quân bận rộn, trong lòng cháu cũng muốn chính thức lạy trước nấm mồ chung của anh em một lần. Tuy anh em vì nghĩa vui vẻ hi sinh nhưng khi nghĩ đến cái chết của họ thật không khỏi ngậm ngùi thương tiếc.

- Vậy chúng ta chuẩn bị đúng ngọ hôm nay sẽ làm lễ trước mộ anh em một lần. Hà! Ai biết được mai này ai còn ai mất đây?

Trưa hôm ấy, tất cả các đầu lĩnh Truông Mây và hầu hết anh em nghĩa binh, trừ một số anh em phải túc trực ở các trạm canh đều đến lạy trước nấm mồ tập thể phía sau thành. Chú Nhẫn đặt sẵn một thùng rượu lớn gần đó để mọi người tự mình múc một ly, uống một nửa còn lại một nửa rưới lên nấm mồ tập thể. Chú Nhẫn gọi đó là li rượu chia li lần cuối. Bản thân ông vừa uống rượu vừa phủ phục trước mồ cha Hồ và mồ tập thể của anh em mà khóc nức nở, trông rất thương tâm làm cho ai nấy cũng phải động lòng. Cả ngàn trái tim của những chàng nghĩa sĩ như bị tắt nghẽn, xúc động đến nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng.

Lễ tan, Lía trở về phòng. Đại Hồng rất ít khi xuất hiện trước anh em nên hôm nay nàng cũng không tham dự lễ. Nhìn thấy vẻ mặt buồn xo của Lía, nàng nói:

- Trước giờ em chưa từng thấy anh đau khổ như hôm nay. Chiến tranh là chết chóc, đau buồn, anh đã biết sao còn thương tâm quá làm gì?

Lía nói:

- Biết vậy nhưng tất cả đều là những anh em tốt, những nghĩa sĩ kiêu hùng. Lạy trước nấm mồ chung của những người như họ làm sao tránh khỏi thương tâm.

Đại Hồng thở dài hỏi:

- Anh em nghĩa binh hiện giờ còn lại được bao nhiêu?

Lía nhìn vợ có chút ngạc nhiên, hỏi:

- Sao hôm nay em lại hỏi đến chuyện này?

- Anh trả lời đi.

- Khoảng một ngàn.

- Anh định đưa số anh em này xuống một nấm mồ tập thể khác nữa hay sao?

- Ý em là sao?

- Anh nghĩ, với số anh em còn lại, anh có thể giữ được cái thành Truông Mây cỏn con này và có thể đánh thắng được hàng vạn binh triều đình trong cả nước sao?

Lía mỉm cười nhìn Đại Hồng:

- Em muốn anh buông đao quy hàng bọn chúng à?

Đại Hồng cúi đầu nói nhỏ:

- Em thấy chỉ còn cách đó mới có thể cứu sống được số anh em còn lại. Cả anh nữa.

- Không đời nào! Anh thà chết giữa chiến trường chứ không bao giờ đầu hàng bọn tham quan, ô lại kia. Em đừng khuyên anh vô ích. Vả lại, em không thấy anh em họ cười nhạo Nguyễn Cửu Thống khi nhận được những tờ giấy chiêu hàng hay sao?

Đại Hồng ngước lên nhìn Lía:

- Em biết anh là một anh hùng dám vì nghĩa hi sinh. Nhưng anh hãy nhìn xem, Truông Mây qui tụ gần bốn ngàn nghĩa sĩ, bây giờ thì còn lại bao nhiêu? Gần một năm nay anh và Lâm đệ đã giết chết bao nhiêu anh em của mình, bao nhiêu binh lính của triều đình rồi? Và rốt cuộc anh được cái gì? Hay chỉ là để thỏa mãn tính tự phụ, ỷ tài cao của Lâm đệ?

- Em sai rồi. Lâm đệ một lòng vì hạnh phúc của bá tánh. Hắn đã hiến trọn cả đời mình, hi sinh tất cả những tình cảm riêng tư để chỉ mong mang lại cơm no áo ấm cho đồng bào. Chưa bao giờ anh thấy hắn thể hiện một chút tự phụ, kiêu căng nào cả.

Đại Hồng cười mỉa:

- Lâm đệ hi sinh tình cảm của mình hay vì hắn là người quá sức kiêu ngạo, không để thiên hạ vào mắt?

- Em căn cứ vào đâu mà nói vậy?

- Thì anh cứ nghĩ lại xem. Tiểu Hồng nhà em là cô gái thế gian có một, vậy mà nay phải sớm mõ chiều kinh cũng chỉ vì bị Lâm đệ hất hủi. Cả cô bé Trần Hồng Liên nữa. Họ yêu hắn biết bao, rốt cuộc thì thế nào?

- Chỉ vì Lâm đệ có nỗi khổ tâm riêng, em không hiểu, đừng trách hắn.

- Khổ tâm gì mà đến độ không thể yêu thương được những cô gái tốt, nặng tình với mình?

Lía thở dài:

- Lẽ ra anh không nên nói, vì đó là tâm sự riêng của Lâm đệ, nhưng để từ nay em không còn hiểu lầm hắn nữa thì anh đành phải nói cho em nghe.

Đại Hồng rất muốn nghe nhưng nàng giả vờ nói:

- Nếu anh không muốn thì đừng nói ra.

- Chưa biết ngày mai sẽ ra sao, thôi thì để anh nói cho em hiểu. Nếu không em sẽ có lỗi với Lâm đệ vì sự hiểu lầm đó. Cuộc đời của hắn có những tao ngộ rất đáng thương. Lúc bảy tuổi hắn đã mồ côi mẹ. Mười một tuổi, hắn lỡ tay làm chết đứa em gái của mình rồi sợ cha nên chạy trốn, không ngờ lạc lên đoàn thuyền của cậu Trung. Hắn thương đứa em gái đó lắm, cha hắn lại đặt cả chí lớn và niềm tin của hai họ nội ngoại vào một mình hắn, vì vậy trong những ngày lưu lạc hắn đã thề nếu chưa làm nên sự nghiệp thì sẽ không về gặp lại cha mình. Đồng thời hắn cũng nguyện không bao giờ để cho chuyện tình cảm làm vướng bận, coi đó như một sự tạ lỗi với em gái và mẹ mình. Đợt trước, hắn thấy việc Truông Mây đã thành hình nên trở về định rước cha lên Truông Mây thì mới biết cha hắn vì buồn nhớ hắn, sinh bệnh mà chết. Đứa em gái hắn lần đó vẫn chưa chết. Trước lúc qua đời, cha hắn đã gởi cô bé lại cho bà hàng xóm nuôi. Mụ ta hành hạ cô bé trăm điều, lớn lên một chút, thấy cô bé có nhan sắc, mụ đem bán cho người khác. Em gái hắn uất hận trong lòng nên đã trầm mình xuống sông Hương chết mất xác. Từ đó, hắn càng đau khổ hơn, chỉ lặng lẽ lao đầu vào công việc mà quên cả bản thân mình. Hắn mất tình thương của gia đình nhỏ nên đã thề dành tất cả tình thương cho anh em, cho đồng bào nghèo khó.

Đại Hồng ngồi nghe Lía nói, nét mặt biến đổi không ngừng. Cuối cùng, không ngăn được nữa, nàng bật lên khóc nức nở:

- Không ngờ cuộc đời của Lâm đệ lại nhiều bi thương như thế. Vậy mà bấy lâu nay em vẫn hận hắn, nghĩ hắn là một tên kiêu căng, cậy tài, muốn mượn tay anh em để thực hiện tham vọng của riêng mình. Em thật có lỗi với Lâm đệ.

- Em hiểu được cho hắn là vui rồi. Em không biết hắn đã dành cho anh và em những tình cảm đặc biệt như thế nào đâu.

- Tình cảm thế nào?

- Hắn huấn luyện một toán vệ sĩ dành riêng để bảo vệ em ở đây, chắc em không biết. Ngoài chiến trận, hắn đặc biệt giao một toán quân cảm tử kiêu dũng, thiện chiến lên đến ba trăm người để đi theo sẵn sàng chết hộ vệ cho anh. Trong khi bản thân hắn chỉ có năm mươi tên kỵ mã bên mình. Hắn cho rằng anh là linh hồn của Truông Mây, sự an toàn của anh quyết định tất cả. Một con người như vậy, còn có chỗ nào để oán trách?

Đại Hồng hít một hơi dài, cố nuốt cái nghẹn nơi cổ.

- Về toán hộ vệ của em, có lần gạn hỏi, Lâm đệ đã cho họ trình diện để em an tâm nên em có biết. Con người Lâm đệ thật phi thường. Vậy mà lúc nào em cũng căm hận và muốn hãm hại hắn.

- Lâm đệ tài trùm thiên hạ, chỉ tiếc lòng trời không tựa chúng ta nên nhiều lần việc đang cát lại hóa hung. Cho dù tình cảnh hôm nay có xấu đi, anh cũng chỉ có mỗi một điều ân hận duy nhất còn giữ trong lòng mà thôi.

- Anh ân hận vì việc gì?

Lía nhìn vợ bằng ánh mắt âu yếm:

- Đó là đã giữ em ở lại nơi này khiến em phải chịu nguy hiểm. Lẽ ra em phải được sống trong cảnh sung sướng và giàu sang ngoài kia.

Đại Hồng mỉm cười nói:

- Anh không cần tự trách. Nếu em muốn xa anh thì hôm trước về thăm cha, em đã ở lại Quy Nhơn rồi.

Lía cầm tay Đại Hồng, giọng cảm động:

- Cảm ơn em. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, dù cho có tan xương nát thịt anh cũng mãn nguyện rồi.

Đại Hồng nghe Lía nói, cảm nhận được tấm chân tình của chàng nên trong lòng chợt thấy hổ thẹn. Nàng cúi đầu nói nhỏ:

- Cảm ơn anh. Em thật hổ thẹn với bản thân mình.

Lía nhìn nàng ngạc nhiên hỏi:

- Em có làm gì đâu mà phải hổ thẹn?

- Thật ra khi về Quy Nhơn rồi trở lại đây, lòng em không hoàn toàn chỉ vì anh.

- Thì đã sao? Anh không đòi hỏi ở em điều gì cả. Em không cần nói ra.

- Để em nói. Em quyết định trở lại Truông Mây một phần cũng vì muốn trả thù Lâm đệ. Em định giúp Lý Vân Long hại các anh.

Lía cầm tay vợ cười nhẹ nhàng:

- Em tay yếu chân mềm thế này thì hại ai được mà đòi giúp hắn?

- Anh đừng chê bọn phụ nữ các em. Nhưng bây giờ dù Vân Long có liên lạc để nhờ, em cũng sẽ từ chối.

- Vì sao?

Mặt Đại Hồng ửng đỏ, nàng rút tay ra khỏi bàn tay của Lía, đấm nhẹ vào ngực chàng:

- Anh biết rồi, sao còn hỏi khó người ta?

Vậy đó. Nữ nhân dù cứng rắn đến đâu, trong thẳm sâu của tâm hồn họ cũng còn một điểm nhỏ thuần lương của nữ tính. Điểm nhỏ thuần nữ tính đó sẽ nẩy mầm nhân ái, khiến họ dễ bị cảm hóa trước những tấm chân tình mà người khác dành cho họ. Đại Hồng vốn là một cô gái hết sức cứng rắn, cứng rắn đến độ có thể nhẫn tâm, nhưng sống bên cạnh Lía một thời gian, tấm chân tình và đức độ của chàng đã làm thay đổi cả những suy nghĩ và hành động của nàng. Nàng đã tìm thấy hạnh phúc thật sự, tìm thấy con người thật của nàng.

Tình thương chân thật là một vũ khí hữu hiệu nhất để đánh đổ thù hận. Ngày xưa, bằng một lời dạy ngắn gọn của Đại Bi thiền sư, Lía đã được mẹ chàng dùng tình thương làm mất đi hung tính trong người chàng. Giờ đây, tình yêu của chàng, vô hình trung đã làm thay đổi tính tình khắc nghiệt vốn có từ thuở bé của Đại Hồng.

Hai người đang âu yếm thì có một cô hầu gái của Đại Hồng hớt hải chạy vào báo:

- Thủ lĩnh, phu nhân! Không biết tại sao có rất nhiều anh em cảm thấy tay chân bủn rủn, mất hết sức lực ở ngoài kia.

Lía nghe nói thất kinh, vội vàng chụp lấy thanh đao định chạy ra xem thử. Không ngờ thanh đao bỗng trở nên nặng trịch. Chàng hoảng hốt nói:

- Sao lạ thế này? Tay ta như bị mất hết sức lực, cầm thanh đao không nổi nữa.

Đại Hồng sợ hãi nói:

- Hay là chúng ta bị trúng độc cả rồi?

- Đi mau, chúng ta ra đại sảnh xem sao!

Chàng là người có nội lực thâm hậu nên miễn cưỡng bước ra được đến đại sảnh.

Chiều hôm ấy, Trần Lâm và Thiên Tường thả ngựa quanh thành để quan sát tình hình bố phòng. Hai chàng dừng ngựa trên một đồi đất cao, dõi mắt nhìn ra xa. Bên kia bờ hai nhánh sông Kim Sơn và An Lão, binh triều đóng trại dàn hàng, cờ xí rợp trời, mặt sau thành ở phía nam là đại quân của Nguyễn Cửu Thống. Thiên Tường lên tiếng hỏi:

- Lâm ca đã có kế hoạch gì chưa? Không lẽ chúng ta cứ tử thủ ở đây chờ chết?

Trần Lâm nói:

- Hai hôm trước Tín Nhi đã bí mật vượt núi ra bản Đá Vách để xin viện trợ lương thực rồi. Việc nếu thành chúng ta cũng đỡ lo một phần.

- Quân triều bao vây khắp nơi, không biết Tín Nhi có tránh khỏi tai mắt của chúng không? Việc này thật nguy hiểm!

- Ta cũng biết vậy nhưng với bản lãnh của Tín Nhi bây giờ chắc không sao. Hơn nữa hắn muốn xong việc ở đó sẽ tìm cách xuống kho lương Phú Đăng để nghe ngóng tin tức của sư phụ mình.

- Mong cho Tín Nhi được an toàn. Trường hợp bản Đá Vách không giúp được, chúng ta phải làm sao?

- Khi nào hết lối, đành phải bỏ Truông Mây, mở con đường máu chạy lên Tây Nguyên, làm lại từ đầu.

Thiên Tường thở dài, đưa mắt nhìn lên trời. Chiều nay chim én không biết từ đâu tụ về đây đông hơn mọi bữa. Chúng bay, chúng liệng và ríu rít kêu vang khắp cả một vùng núi rừng Truông Mây. Thiên Tường lấy làm lạ lên tiếng hỏi:

- Lâm ca nhìn kìa! Chiều nay sao có nhiều chim én tụ về bay lượn đầy trời Truông Mây của chúng ta vậy? Có điềm gì chăng?

Trần Lâm ngước lên nhìn, chàng cũng lấy làm lạ nhưng trấn an Thiên Tường:

- Mùa xuân chim én bay lượn là chuyện thường, đâu có gì lạ. Nếu có thì cũng chỉ là điềm cát tường như dân gian vẫn truyền tụng thôi.

Bóng chiều đã ngả, đàn én vẫn bay lượn và ríu rít kêu vang không ngừng trên đầu. Tiếng kêu của đàn én hôm nay nghe thật lạ, không vui tươi như thường lệ mà trong âm hưởng dường có chút hoảng sợ, bi thương. Thiên Tường thấy bực bội trong lòng bèn nhảy xuống ngựa, nhặt một viên sỏi ném mạnh vào đàn én. Viên sỏi bay lên được một đoạn ngắn thì rơi ngay xuống. Thiên Tường giật mình la lớn:

- Lâm ca, sao cánh tay của đệ bỗng như vô lực thế này?

Chàng lại nhặt một viên sỏi khác ném lên, viên sỏi này bay một đoạn ngắn hơn viên trước. Trần Lâm mặt biến sắc, vội nhảy xuống nắm tay Thiên Tường bắt mạch và nhìn vào mắt xem xét. Chàng nói nhanh:

- Đệ bị trúng độc rồi. Mau lên, chúng ta trở về trại ngay!

Chàng vội vàng lấy viện tỵ độc châu nhét vào miệng Thiên Tường, ôm Thiên Tường đặt lên lưng ngựa rồi phóng lên giục ngựa chạy như bay trở về trung quân. Chàng lớn tiếng nói:

- Đệ ráng vận công điều hòa kinh mạch, hi vọng viên tỵ độc châu có thể khử được chất độc này. E rằng đại ca cũng bị như đệ thì nguy.

Thiên Tường hỏi:

- Lâm ca không bị trúng độc sao?

- Ta may mắn nên bách độc bất xâm. Hãy lo vận công lưu thông máu huyết đi.

Con ngựa đang phóng xuống đồi thì bỗng từ phía nam có một viên pháo hiệu bắn lên trời cao. Trần Lâm thất kinh nói lớn:

- Chúng ta bị hạ độc cả rồi. Trong anh em đã có người phản bội.