Én Liệng Truông Mây - Hồi 41 - Phần 3

Về tới sân diễn võ, Trần Lâm kinh hãi đến rụng rời. Trước thềm đại sảnh, rất đông anh em, trong đó có cả Lía và Đại Hồng đang ngồi với nhau, nét mặt mọi người trông hết sức thảm não, lo âu. Chàng vội nhảy xuống ngựa. Thiên Tường cũng nhảy xuống theo, nhả viên tỵ độc châu ra trả lại cho Trần Lâm, giọng chàng mừng rỡ:

- Lâm ca, đệ thấy khỏe lại như xưa rồi.

Trần Lâm vội vàng chạy lại chỗ Lía ngồi nói nhanh:

- Đại ca mau ngậm vào đi rồi vận công điều tức. Tất cả chúng ta đã bị kẻ phản bội nào đó bỏ độc ám toán rồi. Tường đệ hãy ở lại đây bảo vệ cho đại ca và đại tẩu, ta phải đi xem anh em các nơi thế nào đã.

Lía vội vàng bỏ viên tỵ độc châu vào miệng rồi vận công điều tức. Từ xa, ở cả ba mặt đã nghe thấy tiếng hò hét của quân lính triều đình. Chúng đang xông vào tấn công thành. Trần Lâm huýt gió, lập tức đã thấy ba mươi mốt vệ sĩ của Đại Hồng xuất hiện. Trần Lâm nói nhanh:

- Anh em ráng bảo vệ mọi người ở đây, viên tỵ độc châu có thể giải trừ chất độc, hãy chuyền cho nhau.

Rồi phóng lên ngựa chạy đi. Đại Hồng lo lắng nói với theo:

- Lâm đệ hãy cẩn thận!

- Cảm ơn đại tẩu!

Bóng chàng mất hút sau câu nói. Đại Hồng hỏi đám vệ sĩ:

- Các anh em không bị trúng độc sao?

Một người trong bọn đáp:

- Dạ không. Có lẽ vì lúc trưa chúng tôi không tham dự lễ tế mộ.

Thiên Tường nóng nảy hỏi:

- Ai đã bỏ độc vào rượu lễ? Chú Nhẫn đâu? Tam ca đâu?

Một nghĩa binh nói:

- Không thấy chú Nhẫn đâu cả, còn tam đầu lĩnh đang ở tuyến phòng thủ phía bắc.

Tiếng quân reo hò mỗi lúc một gần hơn. Lía ngồi điều tức một lúc đã thấy khỏe lại, chàng vội vàng chộp lấy cây đao đứng lên và nhả viên tỵ độc châu đưa cho một nghĩa binh gần đó. Chàng nói:

- Tất cả ở đây chờ, ta phải ra ngoài xem sao.

Lía vừa định phóng người đi thì Trần Lâm đã dẫn một toán nghĩa binh chạy về. Trên lưng ngựa của chàng là Lam Tiểu Muội. Trần Lâm vội hỏi lớn:

- Viên tỵ độc châu đâu?

Một tên nghĩa binh nghe hỏi liền nhả ra nói:

- Ở đây, quân sư.

Trần Lâm vội bế Lam Tiểu Muội nhảy xuống ngựa, chạy lại đặt ngồi bên cạnh tên nghĩa binh. Chàng nhận viên tỵ độc châu, nhét vào miệng Lam Tiểu Muội xong hỏi:

- Anh em đã giải độc được chưa?

Tên nghĩa binh đáp:

- Dạ rồi.

Lía hỏi:

- Tình hình bên ngoài thế nào rồi Lâm đệ?

Trần Lâm lắc đầu đáp:

- Tất cả anh em dự lễ lúc trưa đều bị trúng độc mất hết khí lực, chú Lê Trung đã tử trận, số còn lại quá ít không ngăn được các cuộc tấn công của địch. Họ liều chết không chịu lui, đệ phải ra lệnh rút lui họ mới theo đệ chạy về đây. Riêng trại bắc của tam ca ở xa nên đệ không biết thế nào. Tình hình trại nam của Bàng Châu e cũng chẳng khá hơn gì.

Vừa nói đến đây thì đã thấy có một nghĩa binh người đầy máu me chạy vào, giọng đứt quãng:

- Tam trại chủ và hầu hết các anh em ở trại bắc đều bị tử nạn, tôi phải liều mạng chạy về đây báo cáo.

Đoạn, người nghĩa binh ấy ngã ra tắt thở. Bên ngoài, đại binh triều đình từ bốn mặt đã kéo vào thành như vào chỗ không người. Các doanh trại bị phóng hỏa, lửa đã bắt đầu bốc lên cao. Trần Lâm vội nói:

- Tất cả ngồi xuống như đã bị trúng độc. Tường đệ chuẩn bị phi đao, mọi việc để tôi ứng phó rồi cứ theo dấu mà hành động.

Mọi người bèn ngồi hàng ngang trên thềm võ trường, nét mặt tỏ ra không còn một chút khí lực nào. Vừa vặn lúc ấy có tiếng cười lớn của Nguyễn Cửu Thống vang lên, tiếp liền sau đó, toán quân triều đình xông vào bao vây kín hết sân diễn võ, trên tay bọn chúng cung tên đã sẵn sàng. Nguyễn Cửu Thống đi đầu, cạnh ông ta là Đỗ Thành Nhơn, Phan Ngọc Chánh, còn phía bên kia là Nguyễn Cửu Dật, Nguyễn Phúc Hương, Lưu Khâm và Lý Vân Long. Họ tiến tới gần thềm võ sảnh rồi dừng lại ngay trước mặt anh em Truông Mây. Cửu Thống cười đắc ý hỏi:

- Lía, Trần Lâm! Ha ha... Hai ngươi một long một hổ bấy nay vẫy vùng, hung hăng một cõi, các ngươi không ngờ là có ngày hôm nay phải không?

Trần Lâm trừng mắt nói:

- Không phải mới hôm nào đây ngươi vừa nghe tiếng Truông Mây là đã vỡ mật chạy dài hay sao? Hay hớm gì cái trò lén lút hạ độc mà ngươi bày đặt lên mặt huênh hoang?

Cửu Thống cười lớn nói:

- Ngươi không biết câu “binh bất yếm trá” à? Ha ha... Để hôm nay ta chặt hai cái đầu của ngươi và thằng Lía xuống, coi thử xem cái Truông Mây quỉ quái này có còn nữa hay không?

- Ngươi có chặt đầu ta rồi cũng sẽ có người khác chặt đầu những tên tham quan vô lại như các ngươi. Không có Truông Mây này rồi cũng sẽ có một thành trì khác dựng lên, đánh đổ các ngươi.

Phan Ngọc Chánh bước tới trước lớn tiếng:

- Hôm trước ta thề sẽ rửa mối hận bến Phù Ly, hôm nay chính tay ta sẽ chặt đầu ngươi xuống để đem tế linh hồn các tử sĩ thì ta mới hả dạ.

Đại Hồng chợt lên tiếng hỏi:

- Lý Vân Long, là ngươi hạ độc phải không?

Lý Vân Long nhích người tới trước, nở nụ cười đanh ác đáp:

- Đúng vậy. Lúc trước muội nói với huynh là thề sẽ giết tên Trần Lâm mà. Nay huynh tạo cơ hội tốt cho muội đó, muội có thể quay sang đâm hắn một kiếm. Hắn bây giờ còn yếu hơn cả muội nữa đấy. Ha ha...

Đại Hồng trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi đi theo tên sư phụ bại hoại của ngươi sang Tàu để học toàn những thứ độc ác. Người mà bây giờ ta muốn đâm một kiếm là ngươi chứ không phải Lâm đệ.

Lý Vân Long đưa đôi mắt trắng dã nhìn Đại Hồng:

- Vô độc bất trượng phu. Muội có biết câu nói này không?

Đại Hồng xì một tiếng khinh bỉ hỏi:

- Cặn bã của bọn Hán nhân độc ác! Lúc trước ngươi hẹn sẽ liên lạc với ta rồi sao ngươi không làm? Ngươi đã dụ dỗ được ai để sử dụng độc kế này vậy?

- Huynh thấy muội tỏ vẻ lưỡng lự khi nói đến việc tiêu diệt cả thằng Lía cho nên huynh thay đổi kế hoạch. Đối với huynh, việc gì không chắc chắn, huynh không bao giờ làm.

- Ngươi đã dụ được ai?

- Muội muốn biết lắm sao?

- Ngươi không dám nói ra cũng không sao. Đằng nào chúng ta cũng chết cả mà.

- Muội nhất định chết theo bọn cướp này ư? Muội quên mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đệ nhất mệnh phụ phu nhân sao? Muội quên rằng muội còn có một gia tài ức vạn trong tay sao?

- Ta bỏ tất cả! Ta đã hiểu thấu lẽ sống chết của mình, ngươi đừng bận tâm.

Mặt Lý Vân Long đỏ bừng lên vì giận, hắn gằn giọng:

- Vậy thì để huynh nói cho muội và bọn khốn kiếp này nghe để tất cả được chết an lòng. Người hạ độc chính là vị trưởng lão khả kính chú Nhẫn của các ngươi đó.

Bọn Lía nghe nói đều buột miệng ồ lên kinh ngạc. Cả các tướng lĩnh của triều đình cũng ngạc nhiên không kém. Lía thở dài nói:

- Không ngờ lại là ông ta! Lúc trước ta cứ lo Bân đệ sẽ là người dễ bị sa ngã nhất.

Vân Long cười đắc ý nói:

- Ta có thử qua Hồ Bân, nhưng cũng chỉ dùng hắn để đánh lạc hướng các ngươi mà thôi. Ha ha...

Thiên Tường tỏ vẻ mệt mỏi nói:

- Thảo nào ông ta cứ nằng nặc đòi làm lễ tế anh em. Thì ra đó chỉ là sự giả dối. Ông ta thật đáng chết ngàn lần!

Đại Hồng nhìn Lý Vân Long hỏi:

- Ta thấy chú Nhẫn là người trầm lặng, kín đáo, hăng say làm việc, ngươi dùng cách gì mà mua chuộc được ông ta vậy?

Lưu Khâm bước lên cười đắc chí đáp:

- Ta đã bỏ ra ngàn vàng cho nàng Quỳnh Dao xinh đẹp quyến rũ hắn. Ngài Quốc phó lại cấp cho hắn một tờ bổ nhiệm chức tri huyện, hắn là kẻ khôn ngoan, thức thời nên đã vui lòng chấp nhận. Ha ha...

Tất cả mọi người có mặt nghe Lưu Khâm nói rõ âm mưu đều tỏ vẻ kinh ngạc. Bọn nghĩa sĩ Truông Mây buông tiếng thở dài buồn bã. Nguyễn Cửu Thống lại khoái chí cười ha hả nói:

- Tiền tài, mỹ sắc, danh vọng, ha ha... Ba thứ này thì dù cho hắn có là sắt đá cũng phải đổ nhào. Ha ha... Hay lắm! Hay lắm!

Ánh mắt Đại Hồng lóe lên ngàn tia oán hận nhìn Lý Vân Long:

- Cha ta thật vô phước khi đã bỏ công nuôi lớn một độc vật như ngươi! Căn bệnh kỳ lạ gần đây của cha ta cũng là do độc thủ của ngươi phải không?

Lý Vân Long thoáng biến sắc, giọng ấp úng:

- Ta... không có.

Phan Ngọc Chánh bước tới nói lớn:

- Các ngươi đã thỏa mãn chưa?

Trần Lâm quay sang nhìn Thiên Tường và Lía rồi nói:

- Cầm tặc cầm vương. Các ngươi có giết thì giết ta và đại ca ta đủ rồi, nên tha cho... Lên!

Câu “cầm tặc cầm vương” là Trần Lâm nói với Lía. Chỉ thấy hai ngọn phi đao trong tay Thiên Tường nhoáng lên như vô ảnh ghim thẳng vào thiên đình của Lý Vân Long và Lưu Khâm. Hai tên này ngã ra chết ngay tức khắc, không kịp la lên một tiếng nào. Trong khi đó, thân hình của Lía như con báo đen phóng vút tới chộp trúng cổ họng của Phan Ngọc Chánh. Trần Lâm vọt nhanh về phía Nguyễn Cửu Thống, vươn tay định bắt ông ta thì Đỗ Thành Nhơn đứng cạnh bên đã vung vội cây thương đâm tới một nhát. Trần Lâm liền rút tay về, thanh kiếm trong tay phải từ dưới hất lên gạt cây thương của Thành Nhơn sang bên. Cửu Dật vội vung đao chém tới một nhát. Trần Lâm thất kinh điểm mũi kiếm vào lưỡi đao của Cửu Dật, mượn đà tung người về phía sau. Bọn Cửu Thống cũng lui lại, ông ta vừa định ra lệnh bắn tên thì Lía đã hét lớn:

- Dừng tay! Các ngươi mà vọng động, ta bóp nát cổ tên Phan Ngọc Chánh này liền.

Tiếng hét của chàng như tiếng sấm vang động khiến cho tất cả mọi người muốn điếc tai. Trong lúc đó, hai mươi bốn tên vệ sĩ và Lam Tiểu Muội cũng đã tung người đứng lên. Nguyễn Cửu Thống lớn tiếng hỏi:

- Ngươi muốn gì?

Lía nói:

- Hạ tên xuống, để bọn ta ra đi. Ta hứa sẽ không làm tổn thương một sợi lông của Phan Ngọc Chánh.

Cửu Thống cười ha hả nói:

- Ngươi đòi đem tính mạng của một người đổi lấy chừng ấy tên phản loạn hay sao? Có ai dại gì đem hổ thả vào rừng. Ngươi đừng nằm mơ!

Phan Ngọc Chánh sau một thoáng hoảng sợ, nói lớn:

- Nguyên soái đừng lo cho tôi, hãy giết tất cả bọn chúng, tôi có chết cũng rất vui lòng.

Cửu Thống nói:

- Hay lắm! Triều đình sẽ truy tặng và cấp bổng lộc cho gia đình ông. Bắn!

Tức thì trong ánh sáng lờ mờ của buổi hoàng hôn và từ những ngọn lửa bập bùng ở các dãy trại bị đốt, hàng ngàn mũi tên như cát vãi nhắm vào đám người Truông Mây bắn tới. Bọn binh sĩ triều đình liên tục thay phiên nhau bắn nên tên bay không ngớt. Trần Lâm, Thiên Tường và hai mươi bốn vệ sĩ cùng số nghĩa binh ít ỏi xếp thành trận thế, vung kiếm tạo thành bức tường thép để che chở cho Đại Hồng và Lam Tiểu Muội cùng những người bị hạ độc. Nhưng vì tên bắn không ngừng nên chỉ được một lúc thì tất cả đều đã bị trúng tên, nhiều người đã ngã xuống. Lía một tay múa tít thanh đao, một tay dùng Phan Ngọc Chánh làm bia đỡ tên và từ từ lui lại nhập vào toán người của mình.

Thương thay Phan Ngọc Chánh, khắp người ông ta tên găm có đến hàng trăm mũi, chết thảm thương trên tay Lía. Bỗng nghe Đại Hồng rú lên một tiếng rồi ngã xuống. Nàng đã bị ba mũi tên bắn trúng vào ngực. Nàng gọi:

- Lâm đệ, Lâm đệ!

Trần Lâm đang ở gần đó vội phóng tới đỡ nàng đứng lên. Chàng nói:

- Đại tẩu, cố gắng lên. Đệ sẽ đem đại tẩu thoát ra khỏi chốn này.

- Không cần đâu, đệ hãy tự lo cho mình. Ta chỉ muốn nói lời xin lỗi đệ lần cuối thôi. Đệ hãy tha lỗi cho ta nhé?

Trần Lâm ôm Đại Hồng trong tay, vừa múa tít thanh kiếm để gạt tên vừa nói:

- Đại tẩu đâu có lỗi gì với đệ. Đừng nói nữa.

Đại Hồng hé miệng nở một nụ cười mãn nguyện rồi gục đầu xuống. Trần Lâm kêu lớn:

- Đại tẩu, đại tẩu!

Vì một chút lơ đãng, hai mũi tên đã cắm xuyên vào vai trái của chàng khiến chàng buông tay, để rơi thân hình của Đại Hồng xuống đất. Tên vẫn tiếp tục bắn vào như mưa. Cửu Thống thấy đám người người của Truông Mây đều đã bị trúng tên nên hét lớn:

- Tấn công! Giết sạch bọn chúng cho ta!

Tức thì, hàng ngàn binh sĩ theo sau các tướng la ó vang trời rồi ào ạt xông vào chém giết. Lía nổi giận xung thiên, thanh Đoạn Hồn đao trong tay vun vút vung lên, giết chết không biết bao nhiêu là binh triều mà nói. Quanh chàng, từng nghĩa binh một đã từ từ ngã xuống. Chỉ thương cho Đại Hồng, người một thời nức tiếng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, giờ đây giữa chiến trường, thân xác của nàng đã bị đám loạn quân giày nát, thật đúng với hai câu thơ:

Mỹ nhân, danh tướng xưa nay

Thế gian chẳng hứa mấy khi bạc đầu.

Lam Tiểu Muội, Thiên Tường rồi đến Trần Lâm cũng đã ngã xuống. Lía bấy giờ uất khí tràn đầy, chàng vận dụng công phu Phật môn sư tử hống, rống lên một tràng dài không dứt. Tiếng rống của chàng xoáy vào tai đám binh tướng triều đình khiến tất cả từ tướng lãnh cho tới quân sĩ đều cảm thấy như có ai chọc đũa vào màng nhĩ, đau buốt tận tâm can. Họ vội vàng buông khí giới, dùng hai tay bịt chặt hai tai lại. Tuy vậy, từng chuỗi âm thanh vẫn như những cơn sóng vỗ mạnh vào màng tai khiến cho cả ngàn người phải ngã nhào xuống đất, lăn lộn rên xiết vì không chịu nổi sự đau đớn. Nhiều tên lính máu mũi, máu tai ứa ra, trông thật ghê rợn.

Lía nhìn quanh thấy tất cả anh em đều đã chết, lại thấy đám binh triều lăn lộn đau đớn bỗng động lòng trắc ẩn nên ngưng tiếng rống. Chàng không muốn giết thêm nhiều người nữa, dù đó là những kẻ thù. Bởi chàng biết, cuộc đấu tranh đã trở nên vô vọng, có giết họ thì cũng không đem lại chút ích lợi gì cho chàng và Truông Mây. Thảm cảnh trước mắt khiến chàng ứa lệ. Với sự đau đớn tột cùng quặn thắt trong tim, chàng lảo đảo như đứng không vững nữa. Uất khí và nỗi thương tâm chợt bùng lên, chàng đã hộc máu tươi từng bụm. Chợt tỉnh sau một thoáng choáng váng, chàng chạy vội đến bên Trần Lâm, đưa tay lên mũi kiểm tra thì thấy vẫn còn chút hơi thở mỏng manh. Chàng vội lấy trong người Trần Lâm ra một lọ thuốc, bỏ vào miệng Trần Lâm hai viên và thổi vào để thúc cho thuốc trôi xuống bụng. Sau đó, chàng cõng Trần Lâm trên lưng, dùng hai lọn tóc cột chặt vào, tay cầm đao, ngậm ngùi nhìn xác Đại Hồng và anh em nghĩa binh lần cuối rồi nhắm hướng đèo Màn Lăng băng mình phóng đi. Sau lưng chàng, thành Truông Mây chìm trong ánh lửa giữa đêm khuya. Chạy được một đoạn, chàng nghe có tiếng quân sĩ triều đình hò hét đuổi theo. Có lẽ họ đã khôi phục lại tinh thần sau cơn chấn động bởi tiếng rống của chàng nên dẫn quân truy đuổi.

Cuộc chiến hãi hùng chỉ kéo dài hơn canh giờ nhưng đã để lại một khung cảnh thảm tuyệt nhân hoàn. Thành Truông Mây bị cháy rụi, toàn bộ nghĩa binh bị diệt gọn, vô số binh triều bị tử thương, hàng trăm người bị tiếng sư tử hống làm cho điếc tai, điên loạn. Cuộc khởi nghĩa của đám người cùng khổ dưới sự lãnh đạo của chàng hiệp sĩ chú Lía đã bị dập tắt, để lại trong lòng người dân nghèo một nỗi tiếc thương vô hạn. Quốc phó Trương Phúc Loan vẫn treo giá mười ngàn lạng vàng cho mỗi chiếc đầu của Lía và Trần Lâm nhưng không một ai tìm thấy họ.

Những người dân nghèo đồn rằng Lía vì thấy Trần Lâm đã chết, trong cơn tuyệt vọng chàng cũng tự vận chết theo. Họ đồn như thế nhằm mục đích đánh lạc hướng để quan quân khỏi truy tìm hai người nữa. Với tình thương dành cho vị thủ lĩnh Truông Mây, cho dù có lệnh của quan Quốc phó là phải chém đầu ngay tức khắc những ai vi phạm, nhưng bà con vẫn lén lút truyền tụng nhau bài vè “Chú Lía”. Từ miền đất Quảng Ngãi và Quy Nhơn vào tận phương Nam xa xôi, khắp nơi ai ai cũng biết bài vè này. Về sau, vì sự trừng phạt quá gắt gao của phủ chúa, bà con đã sửa đổi bớt nội dung bài vè để hình ảnh của chú Lía chỉ còn là một viên tướng cướp nghĩa hiệp, chứ không phải là một vị lãnh đạo cuộc đấu tranh chống lại sự hà khắc của triều đình.

Mỗi khi xuân đến, từng đàn chim én lại bay liệng trên bầu trời Truông Mây, kêu lên những tiếng thảm thiết như để nhắc nhở mọi người đừng quên những chàng hiệp sĩ đã vì bà con nghèo mà bỏ mình. Dân gian truyền tụng hai câu thơ thay cho niềm thương tiếc mà mãi đến ngàn năm sau sử sách vẫn còn ghi:

Chiều chiều én liệng Truông Mây
Cảm thương chú Lía bị vây trong thành.