Hải Nguyệt Thâm Thâm - Chương 23

Hải Nguyệt Thâm Thâm
Chương 23
gacsach.com

Hóa ra là như vậy! Không thể tưởng được một nhân vật tầm cỡ như Phất Lôi Đức · Hán Khắc thế nhưng cũng yêu Quang Y sâu đậm. Một người như thế mà cũng không có được Quang Y, Lăng Tước đã là cái gì chứ. Dặn dò vài câu, liền nhanh chóng cúp điện thoại. Hắn không có xem nhẹ tiếng nói của một người đàn ông khác trong điện thoại không ngừng truyền ra, biết là cậu đang hạnh phúc đi. Yên tâm mà thở dài.Hắn vẫn là nên đi xem tù binh xinh đẹp của hắn thôi! Vừa nghĩ, liền nhanh chân đi đến nơi cần đến.

Vừa mở cánh cửa phòng, tiếp đón hắn chính là một cái bình hoa bay cái vèo đến. Nhưng đương nhiên bình hoa không có trúng đầu hắn, đập vào tường rơi xuống vỡ vụn tan tành. Lắc đầu, hắn đóng cửa lại đi về phía cái người đang phát giận kia.

“Làm sao thế? Nhớ tôi thì cũng không cần dùng chiêu này để gọi tôi nha! Gọi người nói cho tôi biết một tiếng là được rồi.”

Mấy ngày nay không biết đã có bao nhiêu đồ đạc bị cậu phá hư rồi. Tuy rằng hắn không phải là không có tiền, nhưng là cứ thế sớm muốn gì cũng bại a!

“Nhớ anh!?” Tinh Thần chịu không nổi kêu to, cười đến mỉa mai,“Đúng vậy, tôi nhớ anh đến mức muốn anh đi chết đi!” Lời còn chưa dứt, một quyền đã muốn hôn lên mặt Lăng Tước.

Lăng Tước nghiêng sườn mặt, lại lùi về phía sau tránh đòn, vừa tránh vừa giảng giải lý thuyết:“Cậu tư thế không đúng... Tay phải cao hơn chút... Chân dùng lực một chút... Ừ, cứ thế... Lại nâng lên một chút...”

Tinh Thần càng nghe càng phát hỏa, muốn cho hắn thêm một đòn. Người lại bay lên không, bị Lăng Tước chặn ngang ôm lấy. Không khỏi kêu to,“Cho tôi xuống dưới! Hỗn đản! Súc sinh! Cẩu nuôi dưỡng...” Liên tiếp chửi bậy, âm thanh gào thét từ đôi môi đỏ mọng xinh đẹp bắn ra.

“Xem ra thương thế của cậu đã tốt lắm rồi! Tôi đây cũng sẽ không nhịn nữa!” Một phen đem cậu quăng lên giường. Hắn cũng nhảy dựng lên, đè ép đi lên, hôn lấy cái môi đang không ngừng chửi bậy.

“Ưm... Hỗn...” Trừng đôi mắt đẹp, Tinh Thần không ngừng đánh lên người ở trên cậu, nhưng dù sao sức quá yếu, Lăng Tước giống như không có cảm giác đau, vẫn tiếp tục hoạt động nhiệt tình.

Đang muốn cắn đầu lưỡi của Lăng Tước,nhưng Lăng Tước phảng phất giống như biết cậu nghĩ gì, thoáng rời đi,“Cậu dám cắn, cũng đừng trách tôi không khách khí!” Tay hơi hơi dùng sức nơi hạ thân cậu. Bất đắc dĩ, Tinh Thần chỉ có thể buông tha giãy giụa, mặc cho miệng Lăng Tước không ngừng tàn sát bừa bãi.

Lăng Tước muốn ngừng mà không được, hôn khắp toàn thân người nằm dưới. Tiểu tử này hôn lên cảm giác thật đúng là bay bổng! Trong mắt dục hỏa càng cháy càng hăng. Một bàn tay cởi bỏ áo của chính mình, nhanh chóng quần áo lập tức phân tán trên mặt đất. Lại dùng một tay kéo quần xuống.

“Nha...” Tinh Thần không khỏi vô lực kêu rên,“Anh thật sự là con mẹ nó cầm thú!”

“Cầm thú?” Lăng Tước tà tà cười, cúi đầu liếm một bên sắc phấn hồng nổi lên không ngừng cắn,rồi lại khẽ cắn.

“A...” Nghe thấy chính mình phát ra thanh âm, Tinh Thần lập tức cắn môi dưới. Lăng Tước nhìn thấu ý đồ của cậu, lập tức nắm lấy cằm của cậu. Hắn nhưng là cực kì muốn nghe tiếng kêu của cậu nha! Tay lại cầm lấy phân thân của cậu làm cho nó đứng lên.

“Ưm... A... A...” Đột nhiên khoái cảm hướng cậu đánh úp lại, tiếng rên rỉ không thể khống chế từ miệng truyền ra, chỉ bạc theo khóe miệng chảy xuống, thân thể khó nhịn vặn vẹo.

Như vậy một bức tranh hương diễm kích thích thần trí! Thính giác cùng thị giác bị kích thích mạnh, khiến cho Lăng Tước rốt cuộc kiềm chế không được lấy phân thân sớm sưng ra, đang muốn vọt trong cơ thể cậu, nhưng lại nghĩ đến hình ảnh lần trước máu chảy đầm đìa, chỉ có thể chịu đựng thống khổ, ân cần chăm sóc cho hạ thân của Tinh Thần.

“A...” Chất lỏng màu trắng ngà bắn tại trên tay Lăng Tước. Lấy thứ trên tay hắn trà sát ở mật huyệt Tinh Thần, theo sau chính mình liền khẩn cấp vọt đi vào.

“A... Ừm...” Tuy rằng không chảy máu nhưng vẫn là đau muốn chết! Súc sinh! Tinh Thần thân thể lạnh băng, chịu đựng đau đớn.

“Thoải mái, thả lỏng nào...” Lăng Tước cúi xuống phủ đầy những dấu hôn trên người cậu. Chính hắn cũng nhẫn thật sự vất vả nha!

“Anh con mẹ nó... Chính mình... Ở dưới... Thử xem xem!” Tinh Thần không ngừng thở phì phò, đối mặt với người ở phía trên không ngừng gào thét.

“Ha ha... Cậu vẫn còn có khí lực để nói chuyện, thế thì tôi đây sẽ không khách khí!” Kỳ thật chính hắn sớm nhịn không được, nắm lấy eo nhỏ của Tinh Thần, bắt đầu chuyển động.

“A...Con mẹ nó... A... Hỗn đản...” Tinh Thần chính mình cũng hiểu được chửi bậy như vậy thật sự không có tính uy hiếp, còn khiến hắn cuồng dã hơn thế nhưng cậu quá đau mà. Đã thế cậu ghé vào lỗ tai hắn kêu to lên. Kêu cho hắn điếc luôn đi!

Lăng Tước buồn cười nhìn người nằm dưới, ngay từ đầu có chết cũng không chịu kêu, hiện tại lại kêu so với ai khác đều lớn tiếng hơn! Hoàn hảo phòng hắn cách âm rất tốt, nếu không người bên ngoài sẽ tò mò suy đoán xem hắn đang làm cái gì!

Aiiiiiii, Hắn thật sự là đối với cậu càng ngày càng cảm thấy hứng thú!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3