Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Quyển 1 - Chương 61
Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Mê Loạn Giang Sơn
https://gacsach.com
Quyển 1 - Chương 61 - Chó Cắn Chó
Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt thấy thỏa mãn cùng nhau ăn bữa sáng: "Tiểu Nguyệt, nếm thử cái này đi!"
"Tạ ơn tiểu thư!" Tiểu Nguyệt ăn mà trong lòng thấp thỏm bất an, "Tiểu thư, ngài không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?" Người nào đó đang nhét thức ăn phồng mồm ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn nàng, hình như cần phải lo lắng lúc này là Mục Điệp Y chứ nhỉ?
"Điệp phu nhân nói sẽ tìm mấy nam nhân đến đây, nhỡ chúng ta đánh không lại..."
Một đôi đũa gõ lên cái đầu heo của nàng: "Trước tiên chúng ta cứ đánh, đánh không được thì gào thật to lên! Không phải mấy người Thanh Trúc đều ở trong phòng sát vách sao?" Bây giờ còn sớm, đoán chừng họ còn chưa dậy thôi.
“Ồ, cũng đúng!" Tiểu Nguyệt xoa xoa chỗ vừa bị gõ, cúi đầu tiếp tục ăn, càng ăn càng thấy lo lắng, nhưng, ai đó càng ăn càng kích động, ai chà, sao lại phấn khích thế này!
Sau khi ăn no uống đủ, Vũ Văn Tiểu Tam chạy vào phòng, đóng cửa lại, cầm hai cây gậy gỗ lớn, quẳng một cây cho Tiểu Nguyệt: "Để cho bọn họ được mở mang kiến thức, biết vì sao gọi là ‘hai phu* canh giữ cửa ngõ, vạn người không thể khai thông’!"
(*phu trong từ phu phen = culi, cũng là dùng để chỉ người đàn ông)
Một giọt mồ hôi lăn qua sau gáy Tiểu Nguyệt... Là: "Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông" chứ?
Rồi sau đó, hai người, mỗi người đứng một bên, chờ những kẻ phía trước tiến đến tự tìm tới cái chết...
Đợi mãi cho đến khi Vũ Văn Tiểu Tam sắp ngủ gục, rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân sột sột soạt soạt, liền quay về phía Tiểu Nguyệt: "Xuỵt" một tiếng...
Tiểu Nguyệt căng thẳng nắm cây gậy, mồ hôi trên tay chảy ra thành dòng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa...
"Đây rồi, chỗ này chính là phòng của nữ nhân kia, chắc hẳn bây giờ đã ngấm mị dược, đang chờ các ngươi đấy, chỉ cần các ngươi làm tốt chuyện này, phu nhân tuyệt đối không bạc đãi!" giọng nói của Thu Cúc ở ngoài cửa vang lên.
Thanh âm cực kỳ nhỏ nhưng tràn đầy hoài nghi của một nam tử vang lên: "Người ở phòng sang trọng như vậy thật chỉ là một nha hoàn hả?" Trong lòng càng nghĩ càng không yên. Có loại nha hoàn nào mà vị "Phu nhân" trong truyền thuyết kia không thể tự mình dọn dẹp, còn phải tìm bọn họ động thủ, hơn nữa lại ở gian phòng sang trọng như vậy. Bọn họ không muốn đụng phải người không nên đụng đâu, mất mạng như chơi đấy!
Thanh âm sốt ruột của Thu Cúc vang lên: "Nói rồi, đấy là nha hoàn của Vương phi nhà chúng ta. Ngươi đã nghe qua về Vương phi nhà chúng ta rồi chứ, đó là người đàn bà đanh đá nhất tại đế quốc Hiên Viên này. Ngay cả chỗ nha hoàn của nàng ở cũng tốt hơn so với của phu nhân nhà ta. Tiện tỳ này ỷ có vương phi làm chỗ dựa, nhiều lần không để phu nhân nhà ta ở trong mắt, cho nên phu nhân mới lệnh ta tìm các ngươi giúp một tay! Đi vào mau đi, qua canh giờ này thì thị vệ của vương phủ sẽ tới đó!"
"Vậy cũng được, chúng ta xông vào! Nhưng mà... chuyện thù lao..." Nha hoàn này đột nhiên tìm tới, bọn họ còn chưa biết rõ thân phận đâu.
"Các ngươi xử lý việc này cho tốt, giờ tý đêm nay đứng chờ ở hậu viện của Vương phủ!" Nếu như các người còn có mệnh sống đến giờ tý đêm nay thì hãy nói tiếp nhé.
(Giờ tý là từ 23h - 1h sáng)
"Ừ! Một lời đã định!"
"Một lời đã định, vậy ta đi về trước phục mệnh!" Thu Cúc nói xong vội hốt hoảng rời đi.
(phục mệnh: báo cáo sau khi chấp hành mệnh lệnh, đây cách nói của người xưa)
Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu một cái...
Tiếp theo, cửa bị đẩy ra...
Mấy nam nhân tiến tới, thò đầu vào nhìn dáo dác...
"Bốp!" Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt ra tay cùng một lúc, nện một gậy trên đầu hai gã trong đó... Hai gã kia nằm thẳng đơ, hôn mê bất tỉnh...
Hai tên khác còn chưa kịp quay đầu xem là ai ra tay, đã bị đập một gậy lên đầu... sau đó hôn mê bất tỉnh...
"Hừ!" Vũ Văn Tiểu Tam ném cây gậy xuống, phủi phủi tay, còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại nào đó, hại nàng cẩn thận như vậy, không ngờ lại là mấy “cọng rau” oặt ẹo thế này.
"Tiểu thư!" đôi mắt Tiểu Nguyệt sáng bừng nhìn nàng.
Thấy vậy, cả người nàng trở nên mất tự nhiên: "Thế nào?"
"Chơi quá hay!" Mỗ thị nữ kích động, nước mắt ầng ậc dâng lên nơi khóe mắt.
Mồ hôi lạnh chảy xuống... Đứa nhỏ này não tàn a!
"Đừng vui mừng quá sớm, chúng ta còn có nhiệm vụ đấy!" Mỗ nữ cười đến cực độ bỉ ổi.
"À? Còn có nhiệm vụ gì?"
...
Hiên Viên Ngạo vẻ mặt hồ nghi bị Nguyện Vô Hạ lôi lôi kéo kéo đi đến phòng của Vũ Văn Tiểu Tam...
Dùng xong bữa sáng, Nguyệt Vô Hạ nói muốn hắn đi theo nàng sang xem Vương phi tỷ tỷ. Vốn không muốn để ý, dù sao gần đây việc quốc sự có nhiều âu lo. Nhưng, nhìn nàng nhõng nhẽo quấy rầy, tỏ vẻ không đạt mục đích thề không bỏ qua, trong lòng cảm thấy khác thường, cho nên mới cùng đi tới...
Đến cửa điện của Vũ Văn Tiểu Tam, ngay cả một thị tỳ canh cửa cũng không có, đang muốn gõ cửa, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói mang theo chút ý vị rên rỉ của nữ nhân kia: "Thật thoải mái... A... Đúng rồi, chính là như vậy... Ừm... Tiếp tục đi,...ừ, xuống thấp một chút... Ừm... Thoải mái a..."
Chợt, lại thấy vang lên một tiếng hét có phần gay gắt: "A... Đau, nhẹ một chút..."
Mặt mỗ Vương gia lập tức tối đen, trong cặp mắt lạnh lùng kia đều là hừng hực lửa giận! Tiện nhân Vũ Văn Tiểu Tam này đang cắm sừng hắn ư?
Nghe thấy tiếng của Vũ Văn Tiểu Tam, khóe môi Nguyệt Vô Hạ nâng lên nụ cười đắc ý, nhìn sang sắc mặt của Hiên Viên Ngạo, con ngươi thuần khiết thoáng hiện qua một tia hưng phấn...
"Rầm!" một tiếng, Hiên Viên Ngạo hung hăng một cước đá văng cửa điện!
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi, kẻ tiện nhân này! Bổn vương... " Híc... Nói tới đây thì mỗ Vương Gia im bặt.
Nụ cười nơi khóe môi Nguyệt Vô Hạ cứng lại...
Chỉ thấy ở chính giữa gian phòng, trên sập quý phi, Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng người, tựa vào phía trên, Tiểu Nguyệt đang bóp chân cho nàng, mỗ nữ híp mắt vẻ mặt rất hưởng thụ, ngón tay chỉ dẫn: "Lên trên", "Xuống dưới"
Nghe thấy tiếng đẩy cửa cùng tiếng người mắng chửi, mỗ nữ giống như mê muội, quay đầu nhìn bọn họ một cái, sau đó thở phì phò đứng lên, như hung thần ác sát vọt tới trước mặt hắn, đôi tay chống nạnh, hiện lên hình ảnh người đàn bà chanh chua đanh đá, hung tợn mở miệng: "Vương gia, vừa mới sáng tinh mơ, Lão Nhân Gia ngài nổi điên cái quái gì vậy! Bổn vương phi lại đắc tội ngươi hả? Ngươi không biết là cửa điện của bổn vương phi rất quý sao? Đá hư thì phải bồi thường!"
Hiên Viên Ngạo hơi lúng túng... Là bản thân hắn chủ động hiểu lầm trước... Nhưng, rõ ràng đây là vương phủ của hắn, tại sao hắn đá hư cửa còn phải bồi thường?
Nguyệt Vô Hạ cũng không dám tin mà nhìn một màn này. Tại sao vậy? Kế hoạch thay đổi ư? Vì sao Mục Điệp Y không thông báo với nàng?
"Khụ khụ... Bổn vương... " Hiên Viên Ngạo ngừng nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.
Vũ Văn Tiểu Tam nhíu lông mày nhìn hắn một lúc, chợt làm ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo lại dùng loại ánh mắt chọn lựa đồ vật để quan sát hắn từ trên xuống dưới hồi lâu, khiến toàn thân Hiên Viên Ngạo không được tự nhiên.
Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của người nào đó treo lên nụ cười trào phúng, khinh bỉ nói: "Có phải Vương gia nghe thấy âm thanh của bổn vương phi nên liên tưởng tới chuyện xấu xa bẩn thỉu gì rồi hả?"
Tâm tư bị phơi bày, Hiên Viên Ngạo có phần hơi tức giận, nữ nhân này đáng chết, sáng sớm đã kêu những tiếng mất hồn như thế, hắn hiểu lầm vậy là bất bình thường sao?
Thấy hắn không đáp lời, mỗ nữ tiếp tục: "Bổn vương phi băng thanh ngọc khiết, là nữ nhân tốt, không dám so với “đôi cánh tay ngọc ngàn người gối” của Vương Gia, cho nên kính xin Vương Gia không cần luôn áp đặt tâm tư xấu xa của cá nhân mình lên trên thân người khác!"
Dứt lời lại cố ý nho nhỏ nói thầm: "Sáng sớm đã nổi điên, tinh trùng lên não à! Quỷ háo sắc!"
Hiên Viên Ngạo vừa nghe xong, trước mặt bỗng tối sầm, suýt nữa giận đến ngất lịm..."Đôi cánh tay ngọc ngàn người gối"? Tại sao nghe nữ nhân này nói xong thì hắn đường đường là một Thân Vương lại giống như kỹ nữ thế nhỉ? Tâm tư cá nhân của hắn xấu xa? Nếu nữ nhân này không kêu lên như vậy thì sao hắn hiểu sai chứ? Quỷ háo sắc? Hắn ư?!
Đang lúc này, một nam tử áo đen vội vội vàng vàng đi vào, dung mạo không tồi, cũng coi như là đẹp mắt: "Vương Gia!"
"Chuyện gì?" giờ phút này Hiên Viên Ngạo vừa lúng túng vừa giận, Ám ảnh tới đây thật đúng lúc hóa giải tình huống này.
Chỉ thấy Ám ảnh tiến tới bên lỗ tai hắn nói mấy câu...
Khuôn mặt vốn lạnh lùng kiêu ngạo trong nháy mắt liền xanh mét! Không để ý nữ nhân kia nữa, soải bước nhanh đi ra...
Nguyệt Vô Hạ cuống quít mở miệng: "Ngạo ca ca, chờ ta với..." Sau đó cũng xông ra ngoài, đi theo...
Tiểu Nguyệt quay sang nhìn tiểu thư nhà nàng, nàng có một linh cảm, Vương gia đi ra ngoài có thể liên quan tới mấy nam nhân kia: "Tiểu thư, vừa rồi người đem mấy nam nhân kia đi đâu?"
Khi nãy, tiểu thư và nàng cùng nhau mang mấy kẻ đó ra ngoài cửa, mỗi một lần tiểu thư vác hai gã, hai lượt khiêng bọn họ chuyển ra ngoài, khiến cho nàng phải xoa xoa cái chân đau nhức...)
"Hừ, khiêng đến cửa của Mục Điệp Y, ném vào trong cho nàng ta, chắc hẳn bây giờ nàng ta đang hưởng thụ!" trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam xuất hiện nụ cười hả hê đắc ý, Hiên Viên Ngạo mới vừa vội vội vàng vàng đi ra ngoài, chắc hẳn cũng là vì thế.
Muốn hại nàng à? Sao không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng!
"Đi thôi!" Vũ Văn Tiểu Tam nói rồi bước ra cửa.
"Đi làm gì?" Sớm như vậy đã phải đi kể chuyện à?
"Có người dày công tính kế bày ra một vở kịch, chúng ta không đi xem chẳng phải là lãng phí một phen tâm ý của người ta hay sao?" lúm đồng tiền của mỗ nữ như hoa đào nở, chỉ là nụ cười chưa từng chạm tới đáy mắt. Dám chọc nàng, muốn tỉnh ngộ sẽ phải trả giá thật lớn! Cho tới tận bây giờ, nàng không phải là Thánh mẫu cứu vớt nhân sinh, người cho ta một gậy, ta trả ngươi gấp mười*, hơn nữa nàng cũng chỉ là hoàn trả nguyên vốn, còn chưa có đòi lợi tức đâu!
( *nguyên văn là: ngươi kính ta một thước, ta mời ngươi một trượng. Một thước = 0,23m còn 1 trượng = 10 thước = 2,3m)
Dứt lời liền chạy về hướng gian phòng của Mục Điệp Y kia, Tiểu Nguyệt vội vội vàng vàng đi theo phía sau nàng...
Ngay từ xa, chỉ thấy rất nhiều thị vệ bu đầy trước cửa phòng bên kia, cửa cũng mở toang ra.
Đến nơi, mọi người cùng mở miệng nói: "Bái kiến vương phi!"
"Ừ, đứng lên đi!" Nàng mở miệng, cười hì hì, đã biết rõ sự việc nhưng vẫn hỏi, "Mới sáng sớm các ngươi đứng ở đây làm gì vậy?"
Bọn thị vệ không dám lên tiếng, chỉ chỉ vào trong phòng, mỗ nữ nhìn theo thấy Hiên Viên Ngạo cùng Nguyệt Vô Hạ quay lưng về phía nàng, liền bước thật nhanh đi vào...
Chỉ thấy một nữ nhân cả người không mảnh vải nằm ở giữa phòng, miệng kêu lên: "Người ta còn muốn, còn muốn nữa..."
Bên cạnh có bốn nam tử lõa thể co rúm lại quỳ xuống, khắp gian phòng đều là mùi ám muội, trên mặt nữ tử nhuốm chút sắc đỏ...
"Dội tỉnh nàng cho Bổn vương!" giọng nói lạnh lẽo đè nén tức giận.
"Dạ!" Một người thị vệ đi tới, hắt chậu nước lên trên người nàng.
Mục Điệp Y kia mê mê mang mang mở mắt ra, tròng mắt sau khi khôi phục lại sự trong sáng nhìn thấy Hiên Viên Ngạo đang xanh mặt, còn có ánh mắt phức tạp của Nguyệt Vô Hạ ở bên cạnh, lại ngó ngó thấy ánh mắt chứa ý cười của Vũ Văn Tiểu Tam...
Có chút kinh ngạc, nói: "Vương Gia, vì sao ngài lại tới?"
"Nếu bổn vương không đến, ngươi còn muốn làm ra bao nhiêu chuyện tốt nữa?" Âm thanh lạnh lùng làm cho người ta phát run.
Lúc này Mục Điệp Y mới phát hiện ra bản thân mình không một mảnh vải, lại nhìn tới mấy người nam tử bên cạnh, trước mặt bỗng tối sầm, suýt nữa ngất đi...
Nàng nhớ lại lúc ăn sáng, có cảm giác nóng quá, sau đó... Sau đó thì...
Chuyện này... không phải nên xảy ra ở trên người của Vũ Văn Tiểu Tam sao? Nàng hung hăng quay mặt sang, nhìn nụ cười trong mắt Vũ Văn Tiểu Tam: "Là ngươi! Là ngươi! Nhất định là ngươi đúng không?"
Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt đần độn gãi gãi đầu: "Là ta cái gì?"
"Chớ giả bộ! Nhất định là ngươi, Vũ Văn Tiểu Tam, ta liều mạng với ngươi!" Mục Điệp Y nói rồi đứng lên, giống như phát điên nhào tới phía Vũ Văn Tiểu Tam, trong đôi mắt nồng đậm hận ý, suýt nữa đốt cháy nàng...
Còn chưa đến gần Vũ Văn Tiểu Tam đã bị Hiên Viên Ngạo hung tợn tát một cái, ngã lăn trên đất: "Tiện nhân! Không biết hối cải, còn muốn bất kính với vương phi!"
Tuy là lửa giận ngút trời, nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút hoài nghi. Từ sáng sớm Nguyệt Vô Hạ kéo hắn đi tới phòng của Vũ Văn Tiểu Tam, hắn đã cảm thấy khác lạ, mà hôm nay biểu hiện của nữ nhân Vũ Văn Tiểu Tam này quả thật cũng có chút kỳ quái!
Song, trong tiềm thức lại cho là: Vũ Văn Tiểu Tam, nữ nhân đanh đá này tuy có hung hãn một chút, nhưng tuyệt đối không thể nào chủ động đi hại người, cho nên hắn mới tát một cái làm Mục Điệp Y ngã nhào. Mặc dù hắn cũng không hiểu tại sao mình lại tin tưởng Vũ Văn Tiểu Tam sẽ không chủ động đi hại người.
"Vương Gia, ngài nghe ta giải thích! Không phải như thế đâu!" Mục Điệp Y bò thật nhanh đến dưới chân Hiên Viên Ngạo, túm vạt áo của hắn, gương mặt luôn mang theo chút ngang ngược kiêu ngạo giờ phút này đều là vẻ nhếch nhác hòa cùng với nước mắt, cũng dễ dàng nhận ra dấu tay hồng hồng.
Hiên Viên Ngạo kéo trở lại vạt áo của mình: "Giải thích? Bổn vương cũng muốn biết ngươi sẽ giải thích như thế nào!" Dứt lời liền đi tới ghế chủ vị, ngồi xuống.
Lạnh lùng nhìn bốn nam tử kia: "Bổn vương hỏi các ngươi, tại sao xuất hiện ở chỗ này?"
Đám nam tử này liếc nhìn nhau, không dám trả lời...
"Nói! Nếu có nửa câu dối trá, Bổn vương diệt cửu tộc lũ người các ngươi!" Hiên Viên Ngạo hung hăng đập tay lên trên bàn, khay trà bị đập nát bấy! Mục Điệp Y đối với hắn cũng chỉ là một công cụ để giải quyết chút nhu cầu, nhưng, tiện nhân này dám cắm sừng cho hắn, đem tôn nghiêm của hắn đặt ở đâu hả!
Vũ Văn Tiểu Tam ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt, cũng tự mình đi tìm chỗ ngồi xuống.
Mấy người kia vừa nhìn tới, sợ đến hồn bay phách tán, nhanh chóng thú nhận toàn bộ tội lỗi của bản thân: "Vương Gia, là một nha đầu của vương phủ mướn chúng ta vào đây! Nói là thị tỳ của vương phi không để phu nhân nhà nàng ở trong mắt, muốn chúng ta dạy dỗ một chút, nhưng, chẳng biết tại sao lúc chúng ta vào phòng thì bị đánh đến hôn mê, tỉnh dậy đã ở trong gian phòng này rồi, còn bị nữ nhân thân thể trần truồng này nhào tới, cho nên... Cho nên..."
"Nha hoàn kia là ai?" âm thanh lạnh lẽo không có chút tình cảm nào, khiến cho đôi chân những người này run run.
"Vương Gia, chúng tiểu nhân không biết!" Bọn họ run lẩy bẩy.
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, nhìn thấy Thu Cúc đứng ở mé cửa định chạy ra ngoài, gầm lên giận dữ: "Ngươi, tiện tỳ kia, rốt cuộc là như thế nào? Sao lại có thể để phu nhân nhà các ngươi làm ra chuyện như vậy, còn không quay lại đây cho bổn vương phi!"
Hừ, nàng đặc biệt dậy từ sớm đi bỏ dược vào bên trong đồ ăn sáng, còn để nàng phải ngồi đợi chờ lâu như vậy, bây giờ muốn chạy ư, thiết nghĩ quá đơn giản rồi?
Lần này tất cả mọi người quay đầu nhìn Thu Cúc, bốn nam tử kia lập tức mở miệng: "Chính là nàng!"
Thu Cúc sợ hãi, chân mềm nhũn, cảm thấy hốt hoảng không thôi, còn chưa đợi ai hỏi, lập tức quỳ xuống, một mạch bò tới: "Vương Gia, Vương Gia tha mạng! Vương Gia tha mạng! Nô tỳ phụng lệnh của phu nhân mới mướn bọn họ vào đây, Vương Gia tha mạng a!"
Nhìn Thu Cúc trực tiếp bán đứng nàng như vậy, Mục Điệp Y dữ tợn quay đầu lại: "Thu Cúc, uổng cho bản phu nhân đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại dám vu oan bản phu nhân!"
Thu Cúc suy nghĩ thật nhanh trong đầu, nếu nói thật rằng nàng phối hợp cùng phu nhân muốn hại vương phi, chắc chắn nàng chỉ có một con đường chết, vội điều chỉnh lại sắc mặt, vì sự sống còn của nàng, Điệp phu nhân, thật xin lỗi!
Thu Cúc quay đầu nhìn Mục Điệp Y, mở miệng nói: "Phu nhân, chính ngài nói Vương Gia đã lâu không tới chỗ này của ngài,... Sự thật là mang người nhà của nô tỳ ra uy hiếp, ép nô tỳ đi mời nhiều người như vậy, giả vờ đồng ý muốn giáo huấn nha đầu của vương phi, kì thực đánh ngất xỉu rồi mang họ tới phòng của ngài, tại sao bây giờ có thể nói là nô tỳ vu oan cho người?"
Mục Điệp Y vừa nghe xong suýt nữa ngất đi, vẻ mặt không thể tin nổi quay sang nhìn nàng: "Cái đồ tiện tỳ này! Khi nào thì bản phu nhân đã nói như vậy. Vương Gia, người không nên tin nàng, nhất định là Vũ Văn Tiểu Tam mua chuộc nàng, để nàng đến hại ta, Vương Gia... Người phải tin ta, Điệp nhi đối với ngài là một tấm chân tình, Vương Gia!"
Hiên Viên Ngạo mặt lạnh không nói lời nào, hắn cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, đặc biệt là khóe mắt dư quang nhìn thấy Nguyệt Vô Hạ ở bên cạnh sốt ruột vặn vặn cái khăn, càng cảm thấy có vấn đề!
Vũ Văn Tiểu Tam nhếch miệng giễu cợt cười nhạt, nàng thật không ngờ Thu Cúc sẽ nói như vậy, với cách nói này không thể nghi ngờ là cấp cho Thu Cúc một con đường sống, đồng thời đưa Mục Điệp Y vào đường cùng!
"Điệp muội muội, dám làm không dám nhận, vì sao luôn mồm nói tới bổn vương phi? Bổn vương phi biết lần trước đánh muội muội, muội muội cảm thấy khó yên lòng, cho nên dù chết cũng muốn kéo bổn vương phi làm đệm lưng, nhưng Điệp muội muội phải biết, đây tất cả đều là ngươi gieo gió gặt bão, không được oán bất luận kẻ nào!"
Nàng muốn nói cho nàng ta hiểu, ban đầu đánh ngươi là bởi vì ngươi muốn chèn ép ta, hôm nay dẫn tới ngươi có kết quả này cũng là do chính ngươi nổi lên ý nghĩ muốn hại người trước, không có một chút nào liên quan đến Vũ Văn Tiểu Tam- nàng!
Mục Điệp Y mềm nhũn trên mặt đất, lời Vũ Văn Tiểu Tam nói như mũi giáo tàn nhẫn đâm vào tim. Đúng là nàng tự tìm đến! Nhưng nàng không cam tâm! Không cam chịu đâu! Vì sao nàng bị rơi vào kết quả này? Còn Nguyệt Vô Hạ, rõ ràng Nguyệt Vô Hạ cũng tham dự trong đó nhưng lại không gặp chuyện gì! Hiện tại thấy nàng gặp chuyện bất trắc cũng không nói giúp một câu.
Ngẩng đầu lên nói: "Vương Gia, Điệp nhi không có lời nào để nói, chỉ là sự tình cũng không phải như tiện tỳ này nói, mà là..." dứt lời, quét ánh mắt âm độc về phía Nguyệt Vô Hạ.
Nguyệt Vô Hạ trong lòng cả kinh, lập tức mở miệng: "Vương Gia, nếu chuyện đã vậy, ngài trực tiếp xử tử nàng là xong, còn có cái gì để mà nói!" Không có gì kín hơn so với miệng của người chết!
"Nguyệt Vô Hạ, ngươi đừng nghĩ là có thể để cho một mình ta chịu trách nhiệm, rõ ràng ngươi cũng tham dự trong chuyện này, đêm qua..." Mục Điệp Y thấy Nguyệt Vô Hạ mở miệng không phải giúp mình cầu cạnh, mà là trực tiếp đẩy mình vào cái chết, lập tức vội nói ra.
Đang lúc này, Thanh Trúc đi vào, nhìn đám người quỳ trên mặt đất một cái, rồi chạy đến nói cái gì đó bên tai của Hiên Viên Ngạo,...
Sau đó, cặp mắt lạnh lùng kia quét một vòng qua những người ở dưới đất, lại nhìn sang Nguyệt Vô Hạ, tiếp theo, nhìn tới Vũ Văn Tiểu Tam, đem chuyện ngày hôm nay sâu chuỗi lại với nhau.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy ánh mắt của hắn, trực tiếp đáp trả bằng một cái nhìn khiêu khích. Hiên Viên Ngạo không phải kẻ ngu, tất nhiên có thể đoán ra chuyện ngày hôm nay đã xảy ra như thế nào, trong lòng chắc hẳn đang oán giận vì sao nàng không trực tiếp vạch trần Mục Điệp Y, trừng trị nàng ta một phen là được, cứ khăng khăng phải làm cho huyên náo như vậy! Tuy nhiên, nàng - Vũ Văn Tiểu Tam là người dễ nói chuyện thế sao?
Việc đã như vậy rồi mà còn ra sức giải thích, muốn thuận đường kéo Nguyệt Vô Hạ xuống nước ư? Thở dài một hơi, mắt lạnh nhắm chặt chợt mở ra, lạnh giọng mở miệng: "Không cần phải nói nữa, xử tử toàn bộ những người liên can, đánh nha đầu kia 100 đại bản rồi đuổi ra khỏi Vương phủ! Nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, thì các ngươi sẽ biết hậu quả!"
"Dạ!" Mọi người đáp lời.
Dứt lời, đứng lên, đi ra ngoài, không để ý tới tiếng cầu xin tha thứ của Mục Điệp Y cùng bốn nam nhân kia nữa...
Lúc này, Thu Cúc quỳ dập đầu nói: "Tạ vương gia! Tạ vương gia!" Mặc dù sau 100 đại bản, chân của nàng hơn phân nửa sẽ bị phế, nhưng mà không phải nàng còn sống đó sao? Miễn còn sống là tốt rồi!
"Thu Cúc, kẻ tiện tỳ này! Ngươi..." Mục Điệp Y còn muốn mắng nàng.
Giờ phút này bọn thị vệ định kéo Thu Cúc đi chịu hình, Thu Cúc nhìn nàng, cười lạnh một tiếng: "Phu nhân, người đừng nên mê muội nữa, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bất luận vì nguyên nhân gì, trinh tiết của ngài bị hủy không thể nghi ngờ sẽ phải chết. Thu Cúc nói như vậy để cứu cái mạng của mình thì có gì không đúng? Chẳng lẽ phu nhân chết nhất định phải lôi kéo người khác làm bạn cùng đi sao? Nếu không phải ngài nổi lên ý nghĩ hại người, ta cũng sẽ không bị liên lụy như thế này!"
Dứt lời liền bị thị vệ kéo ra ngoài...
Mục Điệp Y vẫn còn quỳ, ngơ ngác, suy nghĩ về lời của nàng...
Nguyệt Vô Hạ lau lau mồ hôi trên trán, nhìn Mục Điệp Y mà hừ lạnh một tiếng, bản thân mình làm không xong chuyện còn muốn kéo nàng xuống nước, dễ dàng vậy sao?
Sau đó chỉnh sửa lại vạt áo, ung dung khoan thai chuẩn bị cất bước đi ra, chợt, giọng nói mang theo ý cười củaVũ Văn Tiểu Tam truyền đến từ sau lưng: "Trắc phi muội muội, bổn vương phi khuyên ngươi một câu: Về sau khi muốn hại người, nên núp ở phòng của mình mà nói thì tốt hơn, không nên nói ở bên ngoài, tai vách mạch rừng đấy!"
Nói xong thì cười duyên một tiếng, mang theo Tiểu Nguyệt chuẩn bị rời đi...
Nguyệt Vô Hạ thân thể cứng đờ, mạnh mẽ chống đỡ, mỉm cười mở miệng: "Vương phi tỷ tỷ nói gì vậy, muội muội sao lại muốn hại người chứ!"
"Ha ha... Không muốn hại người là tốt nhất, ác giả ác báo, tỷ tỷ không hy vọng tương lai muội muội cũng giống như Điệp muội muội hôm nay!" Sau khi nói xong không đợi nàng đáp lời, liền mang theo Tiểu Nguyệt rời đi.
Nguyệt Vô Hạ chết cứng ở cửa...
Mục Điệp Y nghĩ tới đây cũng không hề trách Thu Cúc và Vũ Văn Tiểu Tam nữa, hét lên the thé: "Nguyệt Vô Hạ, ta dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Nàng rơi vào kết cục này, quả thật như Vũ Văn Tiểu Tam đã nói, là nàng gieo gió gặt bão, nhưng còn Nguyệt Vô Hạ, rõ ràng cũng tham dự trong đó, không giúp nàng nói chuyện coi như xong, còn trực tiếp đẩy nàng đến chỗ chết, nàng không cam tâm!
Nguyệt Vô Hạ tiến lên phía trước, trên gương mặt thuần khiết tràn đầy ý vị khinh thường, hung hăng tát một cái lên má của nàng: "Đồ vô dụng, còn sống cũng là vô dụng! Chết cũng không bỏ qua cho ta... Hừ! Ta cũng muốn xem xem ngươi làm cách nào để không buông tha ta!"
Dứt lời liền phất tay áo rời đi, ở sau lưng nàng, Mục Điệp Y cao giọng chửi mắng...
...
"Tiểu Nguyệt, ngươi có cho rằng ta quá đáng không?" Vũ Văn Tiểu Tam ngừng bước, đột nhiên cảm thấy áy náy, lần này là năm cái mạng người đó, có lẽ nàng nên chọn lựa phương thức xử lý nhu hòa một chút! Lòng thầm nghĩ, chỉ cần Tiểu Nguyệt cũng nói nàng quá mức, nàng lập tức sẽ quay lại cứu Mục Điệp Y ra khỏi một đao!
"Tiểu thư, ngài tuyệt không quá đáng!" Tiểu Nguyệt bỗng nhiên nói rất kiên định.
"Sặc..."
"Bởi vì nếu như chúng ta không nghe lén được đoạn đối thoại kia, hiện tại kẻ chết chính là người! Coi như Vương Gia biết là ngài bị hại, ngài cũng khó thoát khỏi cái chết, vì trinh tiết của nữ nhân là tuyệt đối không thể hư hoại!" Tiểu Nguyệt nói ra lời chính nghĩa, Điệp phu nhân đó hoàn toàn giống như tiểu thư nói: gieo gió gặt bão mà!
Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam mới ý thức rằng đang ở cổ đại, nếu như họ không nghe thấy đoạn đối thoại kia, nàng cũng không biết về mị dược, khi ấy người chết chính là nàng, hơn nữa ở cái nơi xã hội phong kiến vạn ác này, nếu có chết tuyệt đối là đến xương cũng không còn!
Nghĩ vậy, cảm giác áy náy trong lòng liền biến mất không còn dấu vết, mang theo Tiểu Nguyệt trở về chuẩn bị thay quần áo rồi đi kể chuyện...
...
"Vương Gia, ngài biết rõ chuyện hôm nay..." Thanh Trúc mở miệng, cảm thấy khó hiểu, vì sao Vương Gia hoàn toàn tin lời nói của Thu Cúc, xử tử những người này, chưa từng chỉ trích vương phi và trắc vương phi?
Hình như hiểu rõ điều băn khoăn của nàng, nam tử lạnh giọng nói: "Vẫn chưa thể động tới Nguyệt Vô Hạ." Đúng, bởi vì Nguyệt Vô Hạ là sợi dây ràng buộc để liên hiệp với Thừa Tướng kia, bây giờ vẫn chưa thể chạm vào, mà một khi chân tướng việc hãm hại “đương gia chủ mẫu” bị bại lộ, Nguyệt Vô Hạ cũng chỉ có một con đường chết, cho nên hắn mới không vạch trần lời nói dối của Thu Cúc.
Mà nếu Mục Điệp Y và mấy nam nhân kia không chết thì mặt mũi của hắn biết đặt ở đâu? Về phần Thu Cúc lanh chanh đó, không thể không nói còn có chút đầu óc, coi như đã suy nghĩ giúp hắn có được cách nói hợp lý, tránh lộ ra chân tướng tới mức Nguyệt Vô Hạ không gánh nổi, hơn nữa nha đầu này cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, vì vậy hắn tha cho nàng một mạng!
Thanh Trúc lúc này mới thích ứng được: "Thuộc hạ ngu độn!" Nàng không biết rằng vẫn chưa thể động tới Nguyệt Vô Hạ.
"Vương phi cũng quá phận rồi, phá hỏng chuyện này là xong, cần gì phải tạo ra cảnh náo loạn như vậy!" sáng sớm hôm nay, nàng nhìn thấy Vương phi và Tiểu Nguyệt thần thần bí bí đi tới phòng bếp, tiếp theo, thấy Thu Cúc tiến vào, vội đi hỏi nhà bếp mới biết đại khái.
Trên gương mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười hiếm hoi: "Nữ nhân kia không làm như vậy, Bổn vương mới thấy kỳ quái! Hơn nữa, nàng “ứng đương tri đạo”*, nếu thật nàng bị trúng kế, Bổn vương nhất định sẽ giết nàng!"
(*ứng đương tri đạo 应当知道, tức là hiểu và thuận theo tình thế hiện tại mà đối phó hợp lý, tương tự như câu tùy cơ ứng biến)
Nếu dám ở trong Vương phủ gây loạn như vậy, hắn không giết nàng, người trong tông tộc và mẫu hậu cũng sẽ không bỏ qua cho nàng! Chẳng biết tại sao, giờ phút này, đáy lòng hẳn có chút vui mừng, may mắn là nữ nhân kia thông tuệ, may mắn là hôm nay người gặp chuyện bất trắc không phải nàng...
Thanh Trúc nhìn ra tâm trạng Vương Gia nhà bọn họ dường như không tệ, cảm thấy buồn bực, có một phu nhân cho hắn đeo đôi sừng lớn như vậy là đáng vui mừng thế ư?
...
"Phu nhân, hôm nay Điệp phu nhân bị xử tử rồi!" Tiểu nha hoàn đứng ở bên cạnh bẩm báo.
Hoa Mị Ảnh ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc...
Nha đầu kia nói ra chuyện mình chứng kiến, Hoa Mị Ảnh giương môi cười một tiếng, trong đầu cũng hiểu được đại khái, Vương Gia quan tâm Nguyệt Vô Hạ như vậy, biết nàng xen vào rồi, còn giả vờ không biết vẫn muốn giữ được nàng...
"Phu nhân, Điệp phu nhân thật đáng thương!" âm thanh cảm thán vang lên, nàng ở vương phủ đã lâu, Điệp phu nhân tuy có ngang ngược kiêu ngạo, nhưng họ đều nhìn ra nàng đối với Vương Gia là thật lòng, nàng không tin Điệp phu nhân làm ra chuyện như vậy!
Hoa Mị Ảnh hé lộ nụ cười trào phúng: "Từ khi kẻ ngu xuẩn kia đi theo hợp tác với Nguyệt Vô Hạ, ta đã tính đến nàng sẽ có một ngày như thế này!" Hợp tác? Cũng chỉ là tìm đến cửa tử mà thôi!
...
Hôm nay Vũ Văn Tiểu Tam ra ngoài không dán râu ria nữa, dáng vẻ giống như là đang ra phố đi chợ mua một sọt rau vậy...
Ám ảnh nhìn thấy, nhớ lời Vương Gia nói "Đi theo nàng", do dự một chút, nhưng cũng không phái người đi theo xem Vương phi làm việc gì...
Bước lên lầu hai của "Vân Trung Thành", đã có rất nhiều người chờ nàng...
"Tiểu huynh đệ, cuối cùng ngươi đã tới, khiến bọn chúng ta sốt ruột muốn chết!" Một nam tử hôm qua đã bỏ tiền mua được niềm vui mở miệng.
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt cảm động nói: "Khó được huynh đài nhớ thương tại hạ như vậy, tại hạ cũng hết sức tưởng nhớ các vị huynh đài!", hai từ “túi bạc” ở nửa vế sau của câu không được thốt ra.
(ý của Tam nhi là “tưởng nhớ túi bạc của các vị huynh đài” )
MộcThanh Y đứng lên: "Tiểu huynh đệ, đi bên này..."
Vũ Văn Tiểu Tam vọt tới nhanh như bay, tỏ vẻ đáng thương mở miệng: "Tại hạ còn chưa ăn cơm!"
"Chúng ta mời khách!"
Vậy là, mỗ vương phi vô lương mang theo mỗ thị nữ lặng im, cùng nhau ăn một bữa cơm trưa miễn phí.
Sau khi ăn xong, mỗ nữ lại bắt đầu văng nước bọt tung tóe, huơ tay múa chân kể chuyện...
"Lại nói, một ngày kia, Tam vương gia ôm trọn lấy thân thể của Nhị vương gia, hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn nhìn trời chiều, Tam vương gia hứng tình nói: ‘Diệu, vầng tà dương đẹp vô ngần, chỉ tiếc nó sắp lặn mất rồi! Nếu như có thể, ta thật sự nghĩ muốn cả đời ngắm hoàng hôn cùng với ngươi!” Mỗ nữ nói xong cảm thán một câu ”ôi, quá cảm động rồi!".
Những người khác lau lau nước mắt trên khóe mi, gật đầu thật nhịp nhàng: "Không ngờ Nhị vương gia và Tam vương gia tình cảm sâu đậm như vậy!"
"Nhị vương gia cũng xúc động, nói: ‘Ngạo, nếu có một ngày Diệu sẽ chết, ta rất muốn chết ở trong vòm ngực của ngươi!’ Tam vương gia rất tức tối cắn môi Nhị vương gia một cái, sau đó nói: ‘Nói ngu ngốc gì thế, nếu Diệu chết rồi, ta nguyện sống chết cùng nhau!’ "
...
Tiểu Nguyệt nghe tiểu thư nhà bọn họ nói bậy mà mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu. Nếu như tiểu thư kể chỉ là chuyện của một đôi tình nhân đơn thuần thì cũng không có gì, mọi người chỉ biết cảm thấy rất xúc động!
Nhưng nàng lại cố tình kể chuyện về hai người đàn ông, còn là hai nam nhân quyền cao chức trọng sống chết yêu nhau...
Nếu không vì sợ tiểu thư nhà nàng ăn gan hùm mật gấu, kể chuyện tình giữa Hoàng thượng và Thất vương gia, nàng sẽ không đi theo ra ngoài chịu sự hành hạ dày vò như vậy!
Người ở đây nồng nhiệt nghe, nhưng lại sợ nếu đến quá gần “Hắn", ai cũng biết "Vân Trung Thành" do Hi Vương Gia mở, ngộ nhỡ bị Hi Vương Gia biết, vậy thì bọn họ nhất định phải chết, cho nên đều duy trì khoảng cách nhất định mà nghe nàng thao thao bất tuyệt diễn giảng...
Chỉ có Mộc Thanh Y to gan, không hề tỏ ra thận trọng vẫn cùng ngồi chung một chỗ với nàng...
Mọi người càng nghe sóng lòng càng sôi sục, vừa là kích động, vừa là phỉ nhổ, còn có cả sự đồng tình... Vì vậy mỗ nữ càng nói lá gan càng lớn, càng kể càng khoa trương...
...
Biết được động tĩnh của nàng ở Tam vương phủ, lông mày của Hiên Viên Vô Thương siết thật chặt. Xem ra Tam vương phủ rất không an toàn, lần này vận khí của nàng tốt nên tránh thoát, vậy lần sau thì sao đây? Nghĩ tới đó liền quay đầu nói với Đình Vân: "Nói cho mọi người biết đem hết toàn lực bảo vệ Tam vương phi, không cho phép xảy ra một chút gì ngoài ý muốn, nếu có nửa điểm bất trắc, hãy mang đầu trở về gặp Bổn vương!"
"Dạ!" lúc này, Đình Vân cũng thoáng thay đổi một phần cách nhìn về Vũ Văn Tiểu Tam, xem ra nàng không phải là một nữ nhân chỉ biết tham tài háo sắc, cũng có chút thủ đoạn mánh khoé sinh tồn.
Nam tử tuyệt mỹ suy nghĩ một lúc, đoán chừng hôm nay nàng lại muốn đi "Vân Trung Thành" nói vài chuyện kỳ quái, vì vậy đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đến Vân Trung Thành!"
Liên Hoa đang muốn lên tiếng trả lời, lại thấy có người hầu đi vào: "Vương gia, Nhị vương gia cầu kiến!"
Mày kiếm nhíu khẽ, quay ngược trở lại, ngồi trên ghế: "Cho hắn vào."
"Vâng!"
Hiên Viên Diệu bước vào cửa, đầu tiên là cung kính hành lễ: "Hoàng thúc!"
Hiên Viên Vô Thương khẽ cười một tiếng, tuy đã biết rõ vẫn còn giả vờ hỏi: "Hôm nay Diệu lại có thời gian tới đây ư?"
"Dĩ nhiên là đến thăm hoàng thúc!" Hắn cũng không vội nôn nóng nói rõ mục đích tới đây.
"Ngồi đi! Dâng trà! Nơi này của Hoàng thúc không có thứ khác, nhưng lại có một ít trà ngon, hôm nay Diệu tới đây, vừa đúng dịp phẩm trà!" Giọng nói rất chậm rãi còn là dịu dàng như vậy, làm cho người ta nghe mà không đoán được tâm tình.
(phẩm trà: thưởng thức và bình phẩm trà, giống như 1 buổi trà đạo)
Tiếp đó, một thị nữ bưng đến khay trà, trên cái khay để một bình ngọc màu xanh, bình ngọc này bởi vì dùng chất liệu rất mỏng, cho nên thoạt nhìn cũng không phải hoàn toàn là sắc màu xanh biếc, mà có phần hơi trong suốt, bên cạnh bình ngọc là mấy cái chén có tính chất tương tự...
"Trà này được đặt tên là ‘Vụ Lý Khán Hoa’, trà không có gì mới mẻ, chủ yếu là trà này chỉ chứa đựng trong bình ngọc và chén ngọc được chế tạo từ ‘hàn băng Ngọc’, mới có thể thưởng thức ra mùi vị. Diệu có thể nhìn qua rồi nếm thử một chút."
(Vụ Lý Khán Hoa – ngắm hoa trong sương mù. hàn băng ngọc: loại đá ngọc tỏa ra khí rét lạnh)
Hắn nói xong, thị nữ kia nhẹ nhàng nâng bình ngọc tới, tư thái cực kỳ ưu nhã dâng trà cho hắn, nước chảy róc rách vào trong chén, thật tạo cho người ta một loại cảm giác ở trong sương mù dày đặc nhìn thấu bản chất mọi sự...
Cầm lên nhẹ nhàng chạm khẽ, trong lòng đang suy nghĩ hoàng thúc lấy "Vụ Lý Khán Hoa" cho hắn uống là có ý gì...
"Mùi vị như thế nào?" Nam tử tà mị khẽ cười.
"Không tệ! Trà ngon, đúng là cực phẩm!” Suy nghĩ một chút, vẫn có phần không nhẫn nại được...
Còn đánh Mê Tung Quyền như vậy, sao nói rõ ràng được!
(Mê Tung Quyền - đường quyền biến ảo còn gọi là Yến Thanh Quyền, chi tiết có thể lên đại ca google để tìm hiểu. Ở đây ý ẩn dụ của Hiên Viên Diệu là: 2 người đang vờn nhau dền dứ như múa quyền không dứt khoát.)
"Không dối gạt hoàng thúc, lần này Diệu đến đây vì có chút nghi hoặc, hi vọng hoàng thúc có thể giải đáp cho ta!" Hiên Viên Diệu kìm nén nửa ngày, vẫn là nhịn không được phải vào thẳng chủ đề.
Lại nghe người nọ khẽ cười một tiếng: "Diệu, ngươi quá nóng nảy rồi."
Không có tính nhẫn nại như vậy, khó trách hắn sai Đình Vân trong vòng ba ngày phong tỏa sản nghiệp của y, Đình Vân chỉ làm trong hai ngày đã xong!
Hiên Viên Diệu cứng đờ, nhưng vẫn mở miệng: "Không biết hoàng thúc vì sao phải ép Diệu đến đường cùng?"
"Lời ấy có ý gì?" Ép đến đường cùng ư? Đừng khoa trương như vậy chứ!
"Hoàng thúc sai người phong tỏa sản nghiệp của Diệu, không phải đang ép Diệu tới đường cùng sao? Chẳng lẽ hoàng thúc muốn nhìn thấy có người tới Nhị vương phủ đòi nợ, vứt bỏ thể diện hoàng gia?" Hiên Viên Diệu có phần hung hăng gây sự.
Nam tử tuyệt mỹ không nóng không lạnh cầm chén trà trong tay đặt xuống, nhẹ giọng nói: "Người nào dám tới vương phủ đòi nợ?"
Nói không sai, coi như hắn, Hiên Viên Diệu thiếu một số khoản nợ, cũng không thể có người to gan dám tới vương phủ của hắn đòi nợ, đắc tội với Quận Vương một nước.
Nhưng, quả thật vẫn có người dám đến vương phủ của hắn đòi nợ đấy, phía sau kẻ này ắt phải có người làm chỗ dựa lưng! Ngoại trừ vị hoàng thúc này của hắn, thật đúng là hắn không nghĩ ra người nào có nhiều bản lĩnh khiến năm thương hội lớn cũng quấn lấy hắn không thả!
"Hoàng thúc không biết ư?" Giọng điệu rõ ràng đã có sự khác biệt.
"Bổn vương làm sao biết được?" Hắn chỉ để cho người ta mơ mơ hồ hồ tiết lộ rằng hắn đã từng có lời qua tiếng lại, xích mích với Nhị vương gia, về phần đã tạo thành hậu quả gì, hiển nhiên không liên quan tới hắn.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Hiên Viên Diệu suýt nữa nổ tung! Nhưng vẫn tiếp tục kiên nhẫn mở miệng: "Nếu hoàng thúc không biết, vậy cũng xin hoàng thúc công khai vì sao phải cho người phong tỏa sản nghiệp của Diệu được không? Nếu chất nhi có điểm nào phạm vào hoàng thúc, kính xin hoàng thúc đại nhân đại lượng không cần so đo với chất nhi."
Trong lòng tức giận muốn chết, nhưng trên mặt lại không thể không giả trang tạo dáng vẻ thành khẩn. Một là bởi hắn hi vọng Hiên Viên Vô Thương có thể nhớ tới tình nghĩa chú cháu, trả lại cửa hàng cho mình. Hai là, trong lòng hiểu rõ tình trạng của mình bây giờ cũng chưa phải thê thảm nhất, nếu hắn thật sự hoàn toàn đắc tội với nam nhân được xưng là "Hoàng thúc" này, chỉ sợ kết quả sẽ càng bi thảm hơn mà thôi!
"Tại sao Diệu có thể ác ý suy đoán hoàng thúc như vậy? Những chuyện kia được giao cho người hầu xử lý, bọn họ dĩ nhiên là tận lực giúp hoàng thúc thu tiền tài trong thiên hạ, sao có thể cố ý chống đối với ngươi? Ngươi nghĩ quá nhiều đấy!" Hiên Viên Vô Thương cười xinh đẹp, nếu hắn không có chút ít gian trá, sao có thể là người giầu nhất thiên hạ đây?
Lời này cũng khiến Hiên Viên Diệu không dễ ứng đối. Nếu hoàng thúc thừa nhận là cố tình ra tay, y có thể nói xin lỗi, sau đó cầu hoàng thúc trả lại cho hắn, nhưng mà, hiện tại hoàng thúc không thừa nhận, hắn hoàn toàn không có lý do mở miệng!
Trong lòng vô cùng tức giận, vô duyên vô cớ phong tỏa việc buôn bán của hắn, làm hao phí không ít ngân lượng, vậy mà nói chỉ là vì kiếm tiền. Hắn, Hiên Viên Diệu cũng không phải người ngu!
"Diệu hôm nay bần khốn chật vật, hoàng thúc là người giàu nhất thiên hạ, có thể vươn tay cứu giúp hay không?" Hắn âm thầm cắn răng, sản nghiệp không trả lại, cũng không còn nữa, ít nhất người này cũng nên giúp hắn giải quyết vấn đề mấy kẻ đòi nợ chứ!
"Thật không may, Diệu cũng biết rất có khả năng đế quốc Hiên Viên khai chiến với đế quốc Mông Mạn, ở bên kia việc buôn bán của hoàng thúc cũng có một vài vấn đề xảy ra, nhu cầu cấp bách cho nên tiền bạc phải chu toàn, cũng không có tiền dư." Hiên Viên Vô Thương trực tiếp chặn lời hắn.
Người giàu nhất thiên hạ không có tiền? Đánh chết hắn cũng không tin!
Cắn răng, định bụng chuẩn bị quay người bước đi, nhưng nghĩ tới sau khi trở về phải đối mặt với những kẻ đòi nợ đó, quả thực hắn sắp phát điên rồi! Vương Gia một nước lại nghèo túng đến mức này, chắc hẳn mấy ngày nữa hắn sẽ trở thành đề tài đàm tiếu của cả kinh thành mất thôi!
Hắn không hề biết là do mỗ nữ nào đó ra sức diễn thuyết, hắn và Hiên Viên Ngạo vốn đã trở thành câu chuyện cười chê lớn nhất khắp kinh thành!
Cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, chợt đứng lên, quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Vô Thương: "Cầu xin hoàng thúc cho chất nhi một con đường sống!"
Hôm nay hắn chịu cúi đầu, ngày mai hắn lại có thể trở về làm một Quận Vương vạn người kính ngưỡng, cuộc trao đổi này có lãi!
Hiên Viên Vô Thương bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, con ngươi tà mị thoáng qua chút thâm ý, cuối cùng thở nhẹ một hơi, dù sao cũng là chú cháu, mặc kệ thường ngày có qua lại hay không, vẫn còn có mối liên hệ huyết thống.
Vì vậy, cánh môi tựa hoa anh đào khẽ mở: "Diệu, vương phi của ngươi thiếu giáo dưỡng."
Câu này nói ra đầy hàm ý, nếu Hiên Viên Diệu có thể hiểu ra, hắn có thể tha cho y một lần, nếu không thể hiểu vậy thì không nên trách hắn!
Lông mày của Hiên Viên Diệu nhíu nhíu, là nữ nhân Hoa Nhược Yên kia gây chuyện ư? "Không biết tiện nhân kia đắc tội với hoàng thúc như thế nào?"
"Nàng cũng không đắc tội với Bổn vương, là đắc tội với nữ nhân của Bổn vương." Đắc tội hắn, hắn có thể coi là hậu bối không biết nặng nhẹ, nhưng đắc tội với Tam nhi của hắn, hừ...
Hiên Viên Diệu cau mày suy tư. Nữ nhân của hoàng thúc? Hắn không phải là không gần nữ sắc sao?
"Tốt lắm, nếu không có việc gì, ngươi về đi." Nhìn sắc trời không còn sớm, hôm nay sợ là không gặp được nha đầu kia rồi, trong lòng có chút than thở...
Hiên Viên Diệu cắn răng, sau đó nói: "Hoàng thúc yên tâm, Diệu sẽ không để ngài thất vọng!"
"Mong là vậy!" Trên dung nhan tuyệt mỹ lần nữa hé ra nụ cười tột cùng xinh đẹp diễm lệ.
Hiên Viên Diệu xoay người sải bước rời đi...
Đột nhiên, nam tử mặc áo trắng kia ho nhẹ mấy tiếng... vừa đúng lúc Đình Vân bưng thuốc tới: "Vương Gia, ngài nên uống thuốc!"
"Ừ." Nhẹ nhàng tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch, ngón tay thon dài đưa tới, ưu nhã lau đi nước thuốc dính bên môi, rồi sau đó mở miệng, "Tam vương phi đã về sao?"
"Đã về rồi! Lại kiếm được rất nhiều bạc!" Đình Vân không biết phải nói gì hơn, bọn họ có thực lực kinh tế hùng hậu, nhưng mà, cũng không dễ dàng kiếm tiền được như Tam vương phi, mỗi ngày bịa bịa đặt đặt vài chuyện, hơi mở miệng là có thể lừa gạt được nhiều tiền như vậy!
Tam vương gia thật đáng thương, hắn vô cùng lo lắng Vương Gia của mình và Tam vương phi tiếp tục phát triển như vậy, nếu một ngày thật sự cưới nàng về, không chừng ngay lập tức có thể sẽ diễn thuyết "chuyện xưa của Hi Vương Gia và một mỗ Vương Gia nào đấy"!
Tuy nhiên, như đã nói qua, mặc dù hắn không thích nữ tử kinh khủng giống như Tam vương phi, nhưng hắn không thể không thừa nhận, từ khi cái vị Tam vương phi này xuất hiện, Vương Gia nhà bọn họ mới bắt đầu chăm uống thuốc, số lần ho ra máu cũng không thường xuyên như trước kia, nếu nàng có thể khiến Vương Gia nhà bọn họ thật sự quý trọng thân thể của mình, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không tiếp nhận nổi cái loại nữ chủ tử làm cho người ta không còn lời nào để nói đó!
"Ừ, chú ý bảo vệ an toàn của nàng!" Nhẹ giọng mở miệng.
"Thuộc hạ hiểu!" Mặc dù hắn cũng rất hiểu, rằng, trên cái thế giới này không có người nào an toàn hơn so với Tam vương phi...
...
"Tiểu thư à, cứ tiếp tục như vậy sẽ đại loạn đấy!" Hiện tại, Nhị vương gia và Tam vương gia là đoạn tụ, loạn luân yêu nhau đã làm dư luận xôn xao ầm ỹ rồi, Không sớm thì muộn có một ngày sẽ truyền tới tai Vương Gia thôi!
"Càng náo nhiệt càng tốt, cơ hội phát tài của bản tiểu thư lại tới rồi! Đang lúc mọi người hết sức đồng tình với bọn họ, câu chuyện này được vô cùng ưa chuộng, có thể đem nó viết thành sách, hoặc vẽ thành một bộ manga dài kỳ, có thể kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền, vậy là chúng ta phát tài rồi!" Mỗ nữ nói, cao hứng tới độ suýt nữa thì cơ thể bay bay lên...
“Viết thành sách” thì nàng hiểu, nhưng, "Manga" là cái gì vậy?!
Khóe miệng giật giật, bệnh điên của tiểu thư nhà bọn họ hết thuốc cứu rồi! Tiểu Nguyệt trên đầu lấm tấm mồ hôi đi theo phía sau nàng. Sớm hay muộn có một ngày, cái đầu của nàng và tiểu thư sẽ xuất hiện trên bàn bán thịt...
Lại nghe nàng mở miệng: "He he... Yên tâm đi, sẽ không có người biết là chúng ta làm đâu. Ai cũng biết cái người kể chuyện là Vũ Văn Lão Nhị, có ai nghĩ được là ta- Vũ Văn Tiểu Tam hả? Oa ha ha ha ha..."
Mặt của Tiểu Nguyệt như đưa tang... Đây mới là điểm khiến nàng buồn bực nhất! Dường như cái tên “Vũ Văn Lão Nhị” làm cho người ta quá dễ dàng liên tưởng đến “Vũ Văn Tiểu Tam” đấy. Vương Gia nhà bọn họ không phải người ngu, điều đơn giản như vậy sao có thể không nghĩ ra được chứ?
Tiểu thư lấy tên giả cũng không biết né cho xa một chút! Lão Nhị, Tiểu Tam... Thật phiền muộn