Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 48

Chương 48: Tốc độ kinh hồn

Chớp mắt tốc độ kiếm của Lục Nguyên bỗng tăng nhanh. Tốc độ kiếm nhanh tuyệt diệu đâm thẳng, đem lá, cành cây Triệu Nam dùng pháp thuật đánh tới cứng rắn chắn. Mấy trăm lá cây đều bị một kiếm chắn, tốc độ kiếm như vậy thật khiến người giật mình!

Nếu nói trong đám pháp thuật khó chặn nhất thì nên là Địa Thứ thuật.

Địa Thứ thuật từ mặt đất đâm ra, cho người thời gian phản ứng ít đến đáng thương.

Triệu Nam thấy Lục Nguyên tăng tốc độ kiếm, lấy tốc độ kiếm siêu hanh chặn đám cành, lá, nhưng gã không chút bối rối. Gã còn có Địa Thứ thuật. Thời gian Địa Thứ thuật đâm ra khỏi mặt đất quá ngắn, căn bản không kịp phản ứng. Triệu Nam rất tự tin vào Địa Thứ thuật. Gã giơ tay lên, lại là một Địa Thứ thuật.

Địa Thứ thuật này mới đánh ra, mắt thấy sắp đâm vào chân Lục Nguyên thì ánh sáng lạnh lóe lên, gốc cây trồi lên khỏi mặt đất chớp mắt bị trường kiếm chặt được.

Thế này cũng được?

Thế này cũng được?

Đùa cái gì! Địa Thứ thuật đâm ra mặt đất thời gian ngắn đến không cần chớp mắt, lúc này phản ứng kịp thì tốc độ kiếm của Lục Nguyên nhanh cỡ nào chứ, phản xạ thần kinh của hắn đáng sợ đến đâu? Triệu Nam trợn tròn mắt, gã vẫn không thể tin, sao có người có thần kinh phản xạ nhanh như vậy! Tốc độ kiếm có thể mau như thế!

Lúc này kiếm tông Nam phong Vệ Bi đứng xem cũng nuốt lệ câm nín, khoảnh khắc ngắn ngủi Đại Thứ thuật đâm ra vung kiếm chặt đứt, cái này cần tốc độ kiếm nhanh cỡ nào! Thế này cũng được!?

Vốn tại Đông Lục huyện thành phát hiện kiếm thuật Lục Nguyên đã đáng sợ rồi, ai ngờ hơn một năm không gặp, Lục Nguyên tăng tốc độ kiếm đến trình độ khủng khiếp như vậy, Vệ Bi đúng là bùi ngùi xót xa.

Lúc này Vệ Bi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Triệu Nam. Đấu với Lục Nguyên kiếm đạo thiên tài, vị khí tông Triệu Nam này đúng là đáng thương quá.

Kiếm thật nhanh!

Kiếm nhanh sắc bén như vậy!

Đem tấn cả lá cây, địa thứ, nhánh cây đều chặt đứt, chặn lại hết.

Đức Hưng phạn trang ngồi đa số người biết hàng, đều kinh ngạc, kiếm nhanh như vậy đúng là khiến người sửng sốt!

Triệu Nam cũng thấy thật khó tin. Pháp thuật của gã lại bị người dùng trường kiếm chắn hết, thật là không thể tưởng tượng. Loại chuyện này chưa từng xảy ra khi gã đấu với đệ tử chân truyền khác, người dùng pháp thuật một khi để đối thủ đến gần thì không phải chuyện vui vẻ gì.

Pháp thuật ở cự ly gần không có nhiều tác dụng, chỉ có dùng kiếm.

Lật tay một kiếm đâm hướng Lục Nguyên.

Bình thường Triệu Nam hơi tự tin vào kiếm của mình, nhưng muốn đối Lục Nguyên thì không còn chút niềm tin. Mới rồi Lục Nguyên chỉ dùng kiếm tay trái đã hoàn toàn phá kiếm chiêu của gã, bây giờ hắn đổi dùng kiếm tay phải sẽ là kết cuộc gì? Triệu Nam có thể tưởng tượng kết quả cuối mình thê thảm ra sao.

Đích thực, Triệu Nam dùng pháp thuật bị tới gần, càng bi kịch.

"Phong Lai Kiếm Nhiễu", "Cuồng Phong Quá Giang"... "Đại Phong Khởi Hề", Lục Nguyên tùy ý vài kiếm đã phá hủy kiếm chiêu của Triệu Nam, mới năm chiêu trường kiếm đã chỉ cổ họng Triệu Nam đâm sâu chút là có thể lấy mạng gã.

Thua, lúc này đầu óc Triệu Nam trống rỗng, không nghĩ gì được.

- Không tệ lắm, vốn cho rằng ngươi không thể buộc ta nhúc nhích nửa bước, giờ ngươi có thể khiến ta di chuyển né tránh, còn dùng kiếm tay phải.

*Keng!* một tiếng, Dưỡng Ngô kiếm về vỏ, Lục Nguyên gật đầu bình luận.

Dù sao là đồng môn so tài, chỉ có thể đánh đến đây.

Cái này xem như đánh giá kiểu gì!

Triệu Nam cảm thấy muốn khóc. Gã bình thường là thiên chi kiêu tử khí tông Tây phong, là đệ tử thiên tài trong khí tông, được nhiều cửu đại kiếm tiên khích lệ. Lần này gã phụng mệnh sư phụ Triệu Thương Chi đến đối phó Lục Nguyên, kết quả thua thê thảm, không chỉ là thua, thua xong còn bị đối phương đánh giá: ngươi không tệ, có thể buộc ta di chuyển né tránh, còn dùng kiếm tay phải.

Kiểu nói đó, đánh giá đó sao mà giống trưởng bối đánh giá vãn bối.

Trời thấy đổ lệ, mình chỉ muốn thắng đối phương.

Kết quả thua thảm như vậy! Còn bị đối phương đánh giá như thế.

Quá thống khổ!

Bây giờ Triệu Nam cảm thấy tất cả người trong Đức Hưng phạn trang, đều đang cười nhạo mình. Bây giờ là giây phút đau khổ nhất đời gã, là bi kịch nhất trong đời.

Chỉ thấy chưởng quỹ Đức Hưng phạn trang tiến đến hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

Triệu Nam gật đầu, lòng dâng lên cảm động, vẫn có người quan tâm mình thôi, không tính tuyệt vọng.

Chưởng quỹ Đức Hưng phạn trang thấy Triệu Nam gật đầu thì nói tiếp:

- Mới rồi ngươi dùng pháp thuật đánh nát hai mươi cái bàn, ba mươi ba bình trần niên mỹ tửu, mười sáu bát cơm tẻ bao gồm linh khí, ba bát thượng đẳng linh rượu, tổng cộng phải bồi thường tiệm anh của ta ba mươi hai linh thạch.

Triệu Nam vốn cho rằng chưởng quỹ đến an ủi mình, kết quả không ngờ phải bồi thường, còn bồi thường cao đến ba mươi linh thạch.

- Tại sao Lục Nguyên cũng đánh vỡ mà ngươi không tìm hắn đòi?

Chưởng quỹ cao giọng nói:

- Bởi vì Lục Nguyên từ đầu tới đuôi không tổn hại vật gì hết, luôn là pháp thuật của ngươi đập phá. Sao, không muốn bồi thường? Tiệm ăn chúng ta được Dung trưởng lão Diệp Dương Dung trong Bắc phong cửu đại kiếm tiên bảo hộ à!

Triệu Nam bi thương tuyệt vọng, mới rồi còn tưởng thua dưới tay Lục Nguyên là giây phút bi kịch nhất đời mình, giờ cảm thấy sau thất bại bị chưởng quỹ đòi nợ mới là giây phút bi kịch nhất đời.

Lục Nguyên thật là cái tên khiến mình nghe liền muốn khóc.

Bắc phong đúng là nơi khiến mình muốn khóc.

Nhưng Triệu Nam lập tức phát hiện đây chưa phải là lúc muốn khóc nhất, đợi thấy sư phụ ồi, nếu sư phụ nghe nói gã thua Lục Nguyên thì chắc chắn đó là lúc gã khóc rống.

Sư phụ Thương Khí Kiếm Tiên Triệu Thương Chi đã sớm nói rồi:

- Thua ai cũng không thể thua đệ tử của Lý Nguyên Bạch.

Sư phụ Triệu Thương Chi hậnt hù kiếm khí tông Lý sư bá chính là đổ nước tam giang ngũ hồ cũng tẩy không sạch.

Tình địch!

Từ nhỏ đến lớn không biết bao nhiêu lần Triệu Nam nghe sư phụ Triệu Thương Chi nhắc tới tình địch Lý Nguyên Bạch, không biết bao lần nói gã phải thắng đệ tử của Lý Nguyên Bạch Lục Nguyên, lời nói còn văng vẳng bên tai.

Kỳ thực Triệu Nam không phát hiện sư phụ Triệu Thương Chi cũng muốn khóc như gã. Triệu Thương Chi luôn đem Lý Nguyên Bạch thành tình địch lớn nhất, nhưng vấn đề là Lý Nguyên Bạch không ghi nhớ người này, một kẻ thua cuộc mà thôi, đây là ấn tượng của ông với Triệu Thương Chi.

Ngươi đem người ta thành tình địch, người ta căn bản không đặt ngươi trong lòng, cái này còn chưa muốn khóc sao?

Đôi sư đồ Triệu Thương Chi, Triệu Nam kỳ thực là tổ hai người muốn khóc.

Khi Triệu Nam tuyệt vọng muốn khóc thì tại Đức Hưng phạn trang, kiếm tông Nam phong đệ tứ đệ tử chân truyền Vệ Bi đánh rùng mình. Vốn gã định tìm Lục Nguyên đấu lần nữa, nhưng giờ xem ra không nên đi tìm hắn, đấu với thiên tài kiếm đạo thế này rất đáng sợ. Cho dù gã có luyện thành Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm thức cũng quyết không đấu cùng Lục Nguyên.

...

Lục Nguyên đi ra Đức Hưng phạn trang, tay cầm một hồ lô rượu, đang suy tư trận chiến vừa ròi.

Hắn hơi lười, vì lười nên phải tốn càng ít thời gian đạt thành nhiều mục đích.

Ví dụ tổng kết sau cuộc chiến.

Tổng kết sau cuộc chiến có lợi ở chỗ tổng kết ra sở trường và khuyết điểm của mình, càng tốt nhìn rõ bản thân.

Có thể nói người giỏi tổng kết sau cuộc chiến mất một nửa sức lực là có thể đạt đến hiệu quả những người khác cố gắng.

Tùy tiện hớp ngụm rượu, hắn tiếp tục suy tư. Lần này hắn lại một lần xinh đẹp lấy kiếm phá pháp.

Nhưng không phải nói bây giờ hắn có thể một kiếm phá vạn pháp, muốn chân chính một kiếm phá vạn pháp thì hắn còn cần tu hành, cần cố gắng hơn.

Tổng kết lần này là, hắn có thể phá mộc hệ pháp thuật, bởi vì mộc hệ pháp thuật cần lá cây mộc hệ thi triển, hắn chặt đứt hoặc chặn hết lá cây mới phá được mộc hệ pháp thuật. Tương đối thì hỏa hệ pháp thuật, thủy hệ pháp thuật, lôi hệ pháp thuật cần vật truyền tải không phải loại lá cây mà là hỏa, thủy, lôi thì khó chắn.

Nhất kiếm phá vạn pháp, nói thì dễ nhưng làm không dễ chút nào.

Mình nên quay về tàng thư các của sư phụ, xem coi có sách ghi chép làm sao lấy kiếm phá pháp thuật không. Đứng trên vai người đi trước ít tốn sức nhiều. Trường Xuân Cư đã ở trước mắt, Lục Nguyên sải bước.

Lại một hớp lớn rượu.

Rượu vào bụng, nửa tỉnh nửa say, thoải mái.

Kỳ thực đấu với người giống như Triệu Nam khí tông Tây phong là chuyện chẳng đáng gì.

Trong lúc chủ Bắc phong đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân chính sự nên là tiếp đãi khach từ các nơi đến, cùng với canh gác. Bắc phong đến nhiều người như vậy, canh gác phải nghiêm ngặt hơn, cần nhiều người phòng vệ.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến mình chứ?

Lục Nguyên đi trong đường nhỏ, tay cầm hồ lô rượu hớp ngụm rượu, thoải mái.

Cái gì chính sự tiếp đãi khách không cần tìm mình, mình làm không được, cũng lười làm chuyện này.

Nhưng bây giờ tâm tình mình rất vui, thắng một trận khiến tâm tình vui vẻ. Đa số người đều giống nhau, thích thắng không thích thua. Đúng rồi, giờ mình đang quay về Trường Xuân Cư, xem coi có sách nào tiền bối để lại cách lấy kiếm phá pháp không. Mình trời sinh để luyện kiếm, đối với pháp thuật có học đôi chút nhưng không mấy hứng thú.

Không hứng thú với pháp thuật nhưng sau này khó tránh khỏi đụng tới nó, cho nên phải học cách phá pháp thuật.

Hắn vừa đến Trường Xuân Cư, phát hiện cửa đứng một đạo đồng chờ.

- Kính chào lục sư huynh, phong chủ lệnh ngươi đi thư phòng của ngài một chuyến.

Nguyên Nguyên sư bá tìm mình làm gì? Hơi kinh ngạc nhưng nếu Nguyên Nguyên sư bá đã kêu đi thì mình chỉ có nước đi. Lập tức đi theo sau đạo đồng hướng tới thư phòng của Nguyên Nguyên sư bá. Thư phòng của Nguyên Nguyên sư bá ở đỉnh cao Hoa Sơn Bắc phong, một đường rốt cuộc đến đỉnh núi Hoa Sơn Bắc phong.

Tới chốn này mây mù dày nặng.

Người như ở trong mây mù, khắp nơi mây trắng vờn quanh, như là chỗ của tiên gia. Nơi này nguyên khí thiên địa càng nồng đậm, hơn Trường Xuân Cư gấp mấy lần. Càng đi lên cao thì đường núi càng hiểm trở, không dễ đi. Nếu quay đầu nhìn sang bên sẽ phát hiện bên cạnh là vực sâu vạn trượng.

Tiếp tục leo lên trên.

Đi một đoạn thời gian, đằng trước trong mây mù dần xuất hiện một góc mái cong. Tiến thêm chút sẽ phát hiện chỗ này có một gian đình viện lầu các do đá, gỗ chế thành, trong mây trắng vờn quanh thật như thắng cảnh tiên gia. Bước vào sân, đến trước lầu các, chỉ thấy một tấm biển treo ngang, viết "Trung Chính Bình Hòa Trai".

Trung Chính Bình Hòa Trai, cũng khá chính xác.

Nguyên Nguyên sư bá làm người trung chính bình hòa, có lão lãnh đạo, thực lực Bắc phong từ từ mạnh hơn.

Cũng vì lão trung chính bình hòa nên làm việ cũng trung chính bình hòa.

Đương nhiên, nếu thật sự chọc giận lão thì sẽ không trung chính bình hòa nữa.

Lúc đó có người ám sát Lục Nguyên, ám sát đệ tử chân truyền là điều Nguyên Nguyên Thượng Nhân không thể tha thứ nhất. Lập tức có trận bão tố thổi quét.

Hắn vứt bỏ suy nghĩ lung tung, tiến vào lầu các.

Vừa vào lầu các, đập vào mắt là một cái bàn dài vân hoạt thạch cực kỳ dài, có mấy chiếc ghế hoàng lê mộc. Lúc này một ông lão chắp tay sau lưng đưa lưng hướng Lục Nguyên nhìn ngoài khung cửa sổ vân khởi vân diệt, vân quyển vân xá. Vách tường bên cạnh ông lão râu tóc bạc trắng treo hai chữ lớn rồng bay phượng múa "Hài hòa".

Ông lão râu tóc bạc trắng đứng đó, thân hình không cao to nhưng cho người cảm giác tựa uyên đình nhạc trì.

Lục Nguyên chợt phát hiện không chỉ mình hắn đến, đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình cũng có mắt. Một lúc kêu ba người đến không biết có chuyện gì, hắn thầm nhủ.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân quay đầu lại, thấy Lục Nguyên thì cười mắng rằng:

- Lục Nguyên ngươi giỏi thật, tới chỗ lão phu còn cầm hồ lô rượu!

Vân Dật, Vân Bình ngoái đầu thấy Lục Nguyên như vậy thì thầm nghĩ, vị lục sư đệ này thật là không chú ý hình tượng gì cả, ở trước Nguyên Nguyên Thượng Nhân mà cầm hồ lô rượu.

Lục Nguyên hơi lúng túng. Bình thường ở trước mặt mấy vị sư bá hắn sẽ chú ý hình tượng một chút, hết cách, đệ tử danh môn chính phái là như thế đấy. Tuy tính hắn lười biếng nhưng cần làm bộ thì vẫn là làm tịch được. Kết quả giờ tốt lắm, luống cuống một phen, bi kịch. Hắn vội cất hồ lô rượu vào trong tay áo.

Nguyên Nguyên Thượng Nhân nói:

- Không sao, lão phu không phải người cứng nhắc như Phương sư thúc các ngươi.

- Được rồi, bắt đầu nói chính sự. Tìm các ngươi đến lafcos việc, việc này phải nói từ hơn bốn trăm năm trước. Hơn bốn trăm năm trước...

...

Ngoài Trung Chính Bình Hòa Trai, vân quyển vân thư, vân khởi vân dũng.

Vực sâu vạn trượng ngay trước mắt.

Tĩnh, tĩnh như chết.

Chỉ có gió thổi qua cây tùng nơi vách núi phát ra thanh âm.

Trong Trung Chính Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên Thượng Nhân kể chuyện xa mấy trăm năm trước.

Lục Nguyên dần hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì.

Việc này phải nói từ hơn bốn trăm năm trước. Hơn bốn trăm năm trước lúc đó đệ tử chân truyền trung tâm tổng cộng có hai người, một là Nguyên Nguyên Thượng Nhân, còn một tên Nguyên Lăng. Nguyên Lăng đó không phải nhân vật đơn giản, thiên phú trên cả Nguyên Nguyên Thượng Nhân, nhưng làm việc nóng vội, cho nên cuối cùng, tổ sư đệ bát đại giao vị trí chủ Bắc phong vào tay Nguyên Nguyên Thượng Nhân.

Giao thì cứ giao đi, cố tình Nguyên Lăng thiên phú cực cao, hành động vội vàng, cứ cho rằng mình chỗ nào cũng thắng Nguyên Nguyên Thượng Nhân bình thường ngay thắng, tất nhiên là không phục Nguyên Nguyên Thượng Nhân thưởng vị trí phong chủ gã để ý đã lâu, cho nên phát động làm phản. Không thể không nói Nguyên Nguyên Thượng Nhân thoạt trông bình thường nhưng cũng là hạng giấu kim trong bông, không phải dễ chọc.

Vung tay lên, dập tắt Nguyên Lăng phản loạn.

Nhưng khi đó Nguyên Nguyên Thượng Nhân dù gì còn trẻ, không gừng già như bây giờ. Nguyên Lăng thật sự không phải nhân vật đơn giản, dù cuối cùng phản loạn thất bại, Nguyên Lăng không chết mà trốn ra ngoài.

Sau khi trốn đi, nghe nói Nguyên Lăng bắt đầu thành lập thế lực của mình, dường như là tổ chức có số thành viên khổng lồ.

Lần này đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân nhiều khách từ các nơi tiến đến, là lúc long xà hỗn tạp. Kết quả Nguyên Lăng cũng muốn thừa dịp làm chút trò quỷ, sai một số thuộc hạ tiến vào nhưng bị Nguyên Nguyên Thượng Nhân biết được, định tối nay tiêu diệt hết tay chân Nguyên Lăng sắp đặt. Lấy thực lực thuộc hạ của Nguyên Nguyên Thượng Nhân muốn tiêu diệt đám người quấy rối không phải chuyện gì khó, nhưng lão muốn sắp đặt một số đệ tử chân truyền rèn luyện một phen. Kết quả lão kêu ba người đến, xem như cho ba người rèn luyện. Đương nhiên đó cũng là vì bây giờ thập đại đệ tử chân truyền chân chính có thể dùng là ba người Vân Dật, Vân Bình, Lục Nguyên, bảy người khác còn hơi non, không tham gia vào rèn luyện độ khó cao như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3