Hồi Ức Chiến Trường K - Chương 121
Chương 5 Trận đánh hụt và bọn Pốt hủi
* * *
Đêm hôm đó D7 chúng tôi đã bỏ qua một lực lượng địch trên đường hành quân để tìm đến đúng mục tiêu đã định, thực hiện như đã được cấp trên phân công cho nhiệm vụ của đơn vị luồn sâu hành quân tác chiến. Những nguyên tắc cơ bản của chiến thuật cho những đơn vị luồn sâu đánh nở hoa trong lòng địch là tránh giao tranh với quân địch trên suốt dọc đường đi. Cái điều cấp trên cần là đơn vị đó phải vào đến đúng mục tiêu đã xác định, đúng thời gian đánh vào những mục tiêu quan trọng mang tính quyết định của chiến địch chứ không phải giao tranh hơn thua với mấy thằng lính địch hay đơn vị lẻ tẻ của địch trên dọc đường đi, yếu tố bí mật bất ngờ, táo bạo pha chút lạnh lùng của chiến trận cần thiết hơn.
Khoảng 4h sáng là chúng tôi đã vào gần sát mục tiêu được xác định sẵn, mục tiêu là cái chùa cũ xác xơ và vài căn nhà sàn xiêu vẹo cùng thời gian, nơi đây có lẽ từ rất lâu rồi không có người ở. Vẫn rừng bao quanh cái phum cũ này, cây cối um tùm mọc tràn cả vào những khoảng đất mà có lẽ xưa kia là những nương rẫy trồng trọt canh tác của người dân địa phương.
Tạm dừng lại triển khai đội hình tác chiến sau khi trinh sát vòng trở lại báo cáo địa hình phía trước. Một ban chỉ huy tác chiến gồm D trưởng Hồng, tác chiến Điều tây, trinh sát E, D và các cán bộ C bộ binh nhanh chóng chia đội hình D7 vào vị trí chiến đấu, các cánh quân cũng được nhanh chóng triển khai vây bọc kín cái phum với mấy mái nhà và cái chùa cũ nát kia. Mệnh lệnh cũng khá rõ ràng, cố gắng bắt sống địch để khai thác tin tức và chỉ hạ gục khi chúng cố sống cố chết chống trả hay bỏ chạy.
C2 được giao nhiệm vụ bọc sâu xuống cuối phum nằm chờ phục kích khi địch tháo chạy về hướng đó còn mũi đánh chính trong D7 là C3 và C5 hỏa lực, C1 vòng bên cánh phải phum, tiểu đoàn bộ đi cùng C1. Lúc đó cũng còn gần cả tiếng đồng hồ nữa trời mới sáng, đủ thời gian cho các đơn vị triển khai theo hướng của mình. Nhận lệnh xong chúng tôi vận động theo mũi của đơn vị mình ngay không chậm trễ, trời sắp sáng rồi, cũng chính thời điểm này là thời điểm quyết định sự thắng thua. Bất ngờ nổ súng ở cự ly gần khi địch còn đang mắt nhắm mắt mở thì phần thắng cầm chắc trong tay, vì hiểu được điều đó nên những người lính chúng tôi rất có ý thức kỷ luật chiến trường, cố gắng hết sức giữ bí mật đến giờ nổ súng trong suốt thời gian ép sát mục tiêu này.
Khoảng 5h sáng khi ánh sáng ban mai bắt đầu ló lên lờ mờ thì chúng tôi đã vào vị trí của mình từ lâu rồi, những người lính C2 chúng lặng lẽ ôm súng trong tư thế chiến đấu nấp sau những địa hình có lợi nhất chờ đợi thời khắc quan trọng của trận đánh. Đúng lúc đó thì 3 phát đạn bên hướng C1 nổ rồi im lặng, sự im lặng muôn thủa của vùng đất này. Không một bóng người, không có bất kể một sự phản ứng nào xảy ra và đáp trả lại 3 phát súng đó chỉ là sự im lặng. Chỉ một loáng đã thấy lính C3 đi lại trong những con đường cái nhà và cái chùa đổ nát ở phum đó. Phum không có người, không có địch và cũng chẳng có gì hết ngoài những gì chúng tôi có thể thấy bằng mắt thường, các cánh quân bao bọc cái phum này bắt đầu đổ dồn về giữa phum. Kết thúc một trận đánh không có kết quả.
Lính chúng tôi chán nản người ngồi góc này góc kia quanh cái phum đó nghỉ ngơi, ai đó xách súng đi vào mấy cái nhà kia lục lọi tìm tòi, lục lọi cái gì? Có gì nữa ở đây đâu mà lục lọi, họa may có mấy ông du kích K đầu xùm xụp mũ cối đi lục đồ chứ mấy thằng lính chúng tôi thì chẳng thiết tha gì mấy thứ đồ vớ vẩn đó. Anh em sau khi đi ngó nghiêng về thì kháo nhau :
- Này! Có dấu tích để lại là ở đây mới có người ở, bếp tro còn mới, vỏ củ quả còn tươi vứt quanh đó.
Người thì bất mãn phát biểu :
- Biết thế này đêm qua thì đánh luôn cái bọn mà mình gặp dọc đường đó lại hóa hay hơn. Vào tới đây chẳng được cái chó gì vừa mệt vừa vất vả.
Anh em thấy tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội diệt địch dọc đường luồn sâu, ai đó nhận định rất tham mưu :
- Chắc cái bọn hôm qua mình gặp giữa đường nó đã ở đây, nó đi ra mình đi vào chứ còn ai nữa, đáng ra mình đánh luôn mới là đúng, đỡ rách việc.
Lúc đó anh Tấn B phó, lính Thái bình người bé con con ngồi gần nghe lính kháo nhau tức tai quá nên cáu rồi vừa mắng vừa nói :
- Chúng mày biết cái quái gì mà nói, lính luồn sâu mà gặp đâu đánh đó thì còn nói gì là chiến thuật đánh nở hoa trong lòng địch nữa, đã không biết thì im mồm đi cứ tham mưu vớ vẩn bàn tán lung tung. Cấp trên họ đâu có ngu mà phải đến lượt chúng mày tham mưu, họ cần chúng ta đánh vào bộ phận chỉ huy đầu não của địch nên mới cần chúng ta vất vả thế này, không gặp địch ở đây thì đơn vị khác họ sẽ gặp và tiêu diệt chúng chứ sao. Vớ vẩn.
Anh ấy nói có lý và cũng đúng thế thật, lính thì tiếc thế thôi chứ chiến lược chiến thuật thì cái cấp chiến sỹ biết thế nào được mà bình luận. Chúng tôi ở lại vị trí này hết ngày hôm đó, hình như có phải đi càn quét chung quanh vị trí đó nhưng trên D xét thấy không cần thiết nên cũng lờ đi cho lính chúng tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi thì phải. Trưa hôm đó lính tráng chúng tôi mắc võng nghỉ tùm lum trong những vạt rừng quanh khu đó, nhiều người bỏ đi qua những C khác chơi với anh em đồng hương đồng khói của mình thấy nhàn tản lắm, phút nhàn rỗi trên chiến trường nó cũng bình thường như những cuộc sống đời thường khác.
Chiều tối hôm đó chúng tôi lại tiếp tục hành quân luồn sâu tiếp, công tác chuẩn bị cũng đơn giản, sau bữa cơm chiều mỗi người 2 nắm cơm là đủ, chúng tôi đã quá quen với chuyện này rồi, giờ đây có thêm đám du kích K đi cùng nên những gì nặng nhọc họ gánh vác đỡ, lính chúng tôi cũng đỡ vất vả hơn. Cái anh du kích K tên Dân kia khỏe ra phết, gánh nặng trĩu trên vai đi băng băng, cái quần ngắn đến nửa bụng chân với cái ống quần phất phơ nhìn đến buồn cười, đã vậy trên đầu lúc nào cũng xùm xụp cái mũ cối với cái khăn cà ma sọc đỏ trên cổ, nhìn không ra loại người này thuộc phe cánh nào nữa.
Lúc này chúng tôi biết rất rõ mục tiêu sắp đến của D7 chúng tôi sẽ phải vào đến nơi trong sáng ngày mai, gì chứ chỗ này chúng tôi không lạ, đó là cái thác nước lần trước chúng tôi đã vào, khu vực này có cái chùa đổ với những tượng Phật lăn lóc dưới đất trên bờ suối cao, mấy mái nhà tôn phía dưới sát suối. Nhiệm vụ được giao là khi vào sát đó thì C2 sẽ đi xuống bờ suối đánh ngược lên thác, các đơn vị khác sẽ bọc phần trên bờ, bộ phận phục vụ và du kích K sẽ theo đội hình D, không bám theo chúng tôi lúc chiến đấu. Anh Phượng phổ biến nhiệm vụ và phân công các B rất cụ thể đến từng chiến sỹ, cũng chẳng có mấy người, cả C2 chiến đấu chúng tôi có vẻn vẹn 20 người nên ai cũng nắm rất rõ trách nhiệm của mình trước trận đánh.
Đêm hôm đó lại là một đêm nữa luồn sâu khá vất vả, càng vào sâu càng khó đi hơn nhất là cắt rừng trong đêm, vướng víu lắm, leo dốc hay qua suối đều phải bám vào nhau mà đi, súng ống lỉnh kỉnh. Nhưng so với lần trước vượt dãy Urang thì chẳng thấm thía vào đâu. Gần sáng, lúc đó cũng đã tờ mờ sáng rồi thì chúng tôi vào đến gần thác nước sâu trong Amleeng. C2 tách khỏi đội hình D7 xuống cánh trái, đi dọc bờ suối thốc ngược lên thác nước, bụi nước cùng âm thanh thác đổ vẫn vang vang bên tai như hôm nào. Chúng tôi dàn hàng ngang càn lên, đi qua những lùm cây ẩm ướt của núi rừng, bụi chuối rừng gày guộc mọc sát ven suối, con suối với những tảng đá to giữa dòng nước cuộn trôi, lòng suối rộng khó có thể vượt qua. Nếu không có địch ở đây thì chịu chứ nếu có thì đố thằng Pốt nào chạy thoát nổi khỏi tay chúng tôi.
Bỗng tiếng súng bên trên lưng chừng đồi phía trên nổ rộ, thằng Hùng thông tin vội lên máy hỏi vọng lên chờ lệnh D. Chúng tôi có lệnh khẩn trương vận động theo dọc suối thật nhanh, lúc này cũng đã gần đến mấy mái nhà tôn kia rồi, thấp thoáng bóng nhà tôn sau những cành lá chuối rừng. Chúng tôi xốc nhanh đội hình C2 vượt lên, súng phía trên vẫn nổ đì đùng, mũi chúng tôi cũng đã bắt đầu nổ súng, mấy thằng bên B3 phát hiện ra 2 bóng lính Pốt chạy từ cái nhà tôn ra lao lên dốc chạy ngược lên chỗ chùa đổ nên nổ súng bắn đuổi theo. Cũng phải đuổi một quãng thì anh em hạ xong 2 thằng này thu về một khẩu AK, tôi bám theo anh em lên đến nơi thì đã thấy 2 thằng Pốt nằm đó rồi, chúng ngã ra nằm treo nhùng nhằng giữa những bụi cây.
Cùng lúc đó hướng trên thác, súng cũng nổ vang, tiếng nổ vọng vào vách đá dội ngược lại chátchúa bên tai, rồi tiếng nước chảy của thác ầm ầm tạo lên mớ âm thanh hỗn độn, rồi tiếng anh em lính mình phía trên gọi vọng xuống ầm ỹ cả. Lúc đó chúng tôi mới biết C1 đã gặp địch chạy ngược lên thác nên nổ súng đánh chặn đường khiến chúng phải bỏ chạy ngược trở lại hướng chúng tôi, địa hình quá hiểm ác, chúng không thể vượt qua bên kia suối trong hoàn cảnh này nên chạy quanh như chuột bị sập bẫy vậy. Đội hình C2 đẩy cao theo suối đi qua mấy cái nhà tôn trống hơ trống hoác đó, đâu đây tôi thoáng thấy mùi gì đó không bình thường, chua chua khó ngửi và hình như giữa cái nhà mái tôn kia có cái gì đó động đậy trên cái bệ xi măng, trên đó hàng đống giẻ hay quần áo chăn chiếu gì đó. Mấy thằng lính chúng tôi quay súng định nã đạn vào chỗ đó cho chắc ăn trước lúc vượt qua nhưng anh em khác gạt đi nói :
- Chúng tao xem rồi, 2 đứa con gái Pốt sốt rét gần chết, chúng tao mới ngó vào nhìn nó, ghê lắm chỉ có da và xương.
Chúng tôi cài lại vài người chỗ khu mái nhà tôn này rồi vận động ngược theo lên thác, C1 dồn xuống C2 dồn lên cho đến khi gặp nhau thì quay lại, không thằng Pốt nào chạy thoát khỏi những tay súng của C1 ở đoạn trên thác.
Khi quay lại khu nhà tôn chúng tôi mới có thời gian kiểm tra lại khu vực này, những cái bể xi măng kia được chúng ngâm măng chua loét, bể nào cũng đầy măng, cả một khu vực bẩn không gì tả hết. Ăn ở sinh hoạt của lính Pốt ở đây thuộc loại hủi, đống giẻ chăn chiếu cáu bẩn, mùi bốc lên khiến chúng tôi thằng nào cũng liên tục nhổ nước bọt với nhăn nhó. Anh Hồng cùng số anh em trên D lội xuống theo triền dốc đứng của vách suối, xuống chỗ chúng tôi kiểm tra kết quả trận địa, chắc không chịu nổi cái cảnh này lên anh ra lệnh phá hủy đi rồi rút khỏi đây. Nhưng phá hủy thế nào đây? nhà tôn mấy cái cột cây với mái tôn, bể xây xi măng thì đốt làm sao cho được nên cuối cùng anh Hồng quyết định phá bằng cách bắn cho mỗi cái bể ngâm măng chua kia quả B40 cho nó vỡ ra, cái gì đập được thì đập cái gì ném được xuống suối thì ném.
Khi hỏi về 2 con Pốt còn đang thoi thóp vì sốt rét kia giải quyết thế nào thì anh Hồng xăm xăm đi lại xem mặt mũi chúng nó ra sao, tôi cũng bám theo anh Hồng vào cái mái tôn đó. Lật tấm chăn lên thì lộ ra 2 đứa con gái Pốt nằm đó, một cảnh tượng khiến tôi rùng mình mà cả đời này chắc chẳng bao giờ quên, chúng là 2 bộ xương tóc tai rũ rượi, con mắt chỉ còn lòng trắng đảo lên nhìn lại anh em chúng tôi, không còn một phản xạ tự nhiên nào khác. Hoàn toàn trần truồng không mặc quần áo gì hết, cả thân hình chúng được quấn, đắp bằng mớ rẻ rách, phân và nước tiểu chúng thải ra cũng nằm luôn ở đó. Chúng đang chờ thần chết đến mang đi, khỏi cần chúng tôi phải động thủ, chúng bệnh tật ốm đau trên mức bình thường chúng là những con ma giữa ban ngày chứ không phải là con người nữa.
Anh em tôi quay ra ngay không thể chịu nổi sự khủng khiếp của sự bẩn thỉu đó thêm một giây nào nữa, anh Hồng ra lệnh phá hủy rồi lội ngược leo lên vách suối còn chúng tôi phá huỷ xong thì theo đường cũ mà lên. Anh em C2 lùi lại cho xạ thủ B40 giải quyết mấy cái bể măng ngâm kia, 4-5 phát B40 nổ vang trời, những bao muối được lính chúng tôi lẳng hết xuống suối, vác con mác ra chặt đổ mấy cái cột của mái nhà tôn cho tan hoang rồi rời bỏ đi ngay. 2 con Pốt nằm lẫn trong đống ngổn ngang kia chẳng biết nó còn sống hay đã chết, chắc khó có thể sống nổi sau mấy tiếng nổ của đạn B40 nổ ngay cạnh, kể cả không bị mảnh B40 hay mảnh vật liệu khác văng phải chúng cũng không thể sống thêm nổi nữa. Bể măng ngâm vỡ bung bét, nước chua chảy lênh láng mùi càng khủng khiếp, măng nát bét văng vít lung tung cả, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi khu vực này không ai muốn ở lại đó thêm một giây nào nữa.
Không bao giờ chúng tôi quay lại cái thác nước này nữa nhưng phải thừa nhận một điều rằng nếu như không có mấy cái mái nhà tôn trống hơ trống hoác kia, những bể măng ngâm chống đói của bọn lính Pốt và 2 đứa nữ Pốt kia thì tôi khẳng định rằng đó là một nơi rất đẹp mà thiên nhiên đã ban tặng cho con người. Chiến tranh đã làm cho méo mó tất cả những gì con người đáng ra nên hưởng thụ.