Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 51-2
Chương 51-2: Thục nam hộ giá (2)
"Cô đang ở đâu? Tôi đến đón cô." Âu Dương Minh chậm rãi từ cầu thang bộ đi ra ngoài, nhìn đến cửa lớn đang đóng chặt ở cuối hành lang, trong đôi mắt thành thục chợt lóe ra ánh sáng.
"Tôi đang ở phòng làm việc, anh cứ chờ ở đó, tôi có thể tự đi xuống!" Tô Song Song vừa nói vừa đưa tay với lấy chiếc nạng, dùng sức chống một cái rồi chòi người lên.
"Tôi lên đón cô." Âu Dương Minh nói xong, liền đi về phía trước, Tô Song Song ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, có chút hốt hoảng.
Cô chống nạng lung tung về phía trước, bởi vì quá hốt hoảng, tay dùng sức không đúng, nạng liền bị lệch, Tô Song Song không kịp phản ứng liền mất đi cân bằng, thân thể còn nghiêng về phía trước.
"Choảng!" Trong nháy mắt cô như bị lực hấp dẫn của trái đất hút xuống, ngã trên mặt đất, điện thoại di động cũng văng ra, lúc rơi xuống bị chia năm xẻ bảy chết không toàn thây!
Tô Song Song nằm trên đất, hơi ngẩng đầu, nhìn mảnh vỡ của điện thoại, tự dưng khóc không ra nước mắt.
Cô muốn ngồi dậy, nhưng vừa động một cái, trên chân liền truyền đến đau đớn, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đưa tay chống xuống đất, dướn người về phía trước một chút.
Thật vất vả mới chạm được đến di động, cầm lên nhìn, màn hình đã vỡ tan, lòng của cô cũng theo đó mà vỡ vụn.
Tô Song Song thở dài, quay người, nằm thẳng dưới đất, chậm rãi cử động chân, thấy đã đỡ đau hơn, liền muốn đứng dậy.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra kèm theo tiếng ầm ĩ.
"Âu Dương phó tổng, tổng giám đốc không có ở đây, ngài..."
Ở ngoài cửa phòng làm việc, thư ký còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Tô Song Song đang xui xẻo nằm dưới đất, câu nói kế tiếp liền bị nuốt xuống, anh ta theo bản năng muốn tới đỡ cô dậy.
Âu Dương Minh nhanh hơn anh ta một bước, trực tiếp sải bước đi qua, nửa ngồi xuống, ân cần hỏi thăm: "Trên người có chỗ nào đau không?"
Lúc này thư ký của Tần Mặc cũng đi tới, ngồi chồm hổm xuống, nhìn Tô Song Song, người này có thể làm thư ký của Tần Mặc, cũng là tinh anh trong tinh anh, tự nhiên đã nhìn thấu được quan hệ giữa Tần Mặc và Tô Song Song có gì không đúng, liền nói một câu: "Tôi thông báo cho Tần tổng nhé?"
"Không! Không! Không!" Tô Song Song bị dọa sợ đến mức nói liền ba chữ không, nếu để Tần Mặc nhìn thấy bộ dạng này của cô, thể nào cũng bị chê cười đến chết.
Cô ở trước mặt anh đã không còn hình tượng nào, bây giờ đã trở thành trò cười của anh rồi, cô thật sự không nghĩ muốn thêm sự nổi bật nào nữa.
Thư ký thấy thái độ của cô, dịu dàng trên mặt mang theo một chút nghi ngờ, thế nhưng anh lại không nói gì nhiều, chỉ hỏi lại một câu: "Thế có cần gọi xe cấp cứu không?"
"Không, không, không!" Tô Song Song khẩn cấp cự tuyệt, bây giờ đang giờ tan tầm, có rất nhiều người, nếu cô bị mang ra ngoài sẽ càng mất mặt hơn.
"Vậy ngài có chuyện gì không?" Thư ký lại hỏi thăm một câu, nhìn Âu Dương Minh, như đang hỏi anh nên làm gì.
"Tôi không có chuyện gì, chỉ không cẩn thận bị ngã, chân cũng không sao cả." Tô Song Song hiện tại đã không còn cảm giác đau nhức.
Cô thấy vừa rồi có thể do bị ngã trên đất nên đã động đến cái chân bị thương, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng.
Cô giật giật cái chân bị thương, chứng minh mình không có chuyện gì, sau đó lại nhìn thư ký, kéo ra vẻ lúng túng nở nụ cười.
"Anh xem, tôi không sao đâu!"
Âu Dương Minh thấy cô không có chuyện gì, liền đưa tay ra đỡ cô dậy, ngồi lại lên ghế, sau đó anh ngồi xổm xuống, kiểm tra chân cô.
Tô Song Song nhìn anh nửa ngồi nửa quỳ trước mặt mình liền sợ hãi trợn to đôi mắt, lúng túng muốn thu chân lại, nhưng dường như cũng cảm nhận được có chút đột ngột, đành phải kiên nhẫn để anh kiểm tra.
Mà thư ký đứng bên cạnh, tầm mắt dao động nhìn hai người, trên khuôn mắt đầy vẻ nghi ngờ.
"Cái đó... tôi thật sự không có chuyện gì!" Còn cho tới bây giờ vẫn chưa có người đàn ông nào có thể dịu dàng với cô như thế, dáng vẻ nửa quỳ nửa ngồi của anh giống như một kỵ sĩ đang bảo vệ cô, khiến cô không thích ứng kịp, không biết nên làm thế nào, cho nên vội vàng thúc giục anh đứng lên.
Âu Dương Minh xem xét kỹ lưỡng chân của cô, thấy cô không còn đau đớn gì, cũng biết vừa rồi không có lo ngại gì, liền đứng dậy.