Ngày xưa có một chuyện tình - Chương 11

Trong mắt tôi, nó vẫn là đứa bé ngây thơ ở tuổi lên bảy.

Những ý nghĩ của nó bao giờ cũng ngộ nghĩnh và đáng yêu.

- Chú à. - Một hôm nó hỏi - Tại sao hoa mướp màu vàng mà hoa chanh lại màu trắng hở chú?

Câu hỏi của nó khiến tôi vô cùng bối rối.

- Ờ, hình như những loại cây ra trái như cây ớt, cây ổi, cây bưởi, cây chanh, cây cau đều ra hoa màu trắng con à.

- Cây mướp cũng ra trái đấy thôi.

Tôi tặc lưỡi:

- Nhưng đó là loại dây leo. Dây leo như mướp, bí, khổ qua thì ra hoa vàng.

Tôi rất hài lòng với cách giải thích của mình cho đến khi nó hỏi tiếp:

- Thế tại sao cây khế lại ra hoa tím?

- Ờ há. Chú cũng không biết nữa.

- Con biết. - Nó cười.

- Tại sao?

- Con nghĩ các loài cây đều ra hoa theo cách chúng thích. Giống như con thích đội chiếc mũ trắng nhưng thằng bạn con thích đội chiếc mũ vàng. Và một đứa khác thì thích chiếc mũ tím. Nhiều khi chỉ để không giống hai đứa kia.

- Nhưng chú chẳng bao giờ thấy con đội mũ. - Tôi nhìn cậu bé dò xét, quả thật từ khi quen nó tôi chưa thấy nó đội mũ bao giờ dù hôm đó trời nắng đến mức mọi bụi cỏ đều sẵn sàng bốc cháy.

- Con không thích đội mũ. Nói chung con không thích đội mũ lẫn mang dép. Nhưng nếu không mang dép thì ba mẹ con không cho con ra khỏi nhà.

Hồi bằng tuổi cậu bé, tôi cũng thế. Ra khỏi nhà là tuột dép cầm tay. Chạy chân trần chán, về sắp tới cổng nhà mới mang dép vào để không bị mắng.

Người lớn muốn trẻ em đội mũ để che nắng, mang dép để khỏi bị gai đâm. Nhưng mọi đứa trẻ đều cảm thấy vô cùng vướng víu cái ý muốn tốt đẹp đó.

Tôi nhìn mái tóc cháy nắng của nó:

- Nhưng không đội mũ con sẽ bị đau đầu đó.

-------

Tôi chưa thấy Miền đội mũ bao giờ. Nón lá nó cũng không đội. Con gái thị trấn mười đứa ra đường hết chín đứa đội nón lá. Đứa thứ mười là Miền. Nó luôn luôn để đầu trần đến lớp. Tới nhà ông ngoại tôi, lần nào tôi cũng thấy mái tóc dài của nó tung bay trong gió.

Mái tóc nhỏ Miền chỉ thôi bay khi tôi chép miệng nói:

- Miền nè.

- Gì hở Phúc?

Cách chúng tôi mở đầu cuộc trò chuyện giống hệt như lần trước khiến tôi có cảm giác buổi sáng hôm nay là đứa em song sinh với buổi sáng hôm nọ.

- Người bạn trong lớp thích Miền ấy mà! - Tôi nói, cố lấy giọng thản nhiên.

- Bạn ấy sao?

Tôi khụt khịt mũi:

- Miền có biết là ai không?

- Là ai?

- Miền không biết thật hở?

- Thật.

Tôi trố mắt:

- Thế sao hôm trước Miền bảo Miền cũng thích bạn đó?

- Tại vì...

- Tại vì sao? - Tôi liếm môi.

Miền nhìn ra sân nắng, nơi đặt những chậu cây kiểng của ông tôi. Tôi không rõ nó đang ngắm những thân cây uốn lượn nằm kế bờ giậu hay đang tránh ánh mắt dò hỏi của tôi. Chỉ nghe giọng nó ngập ngừng như gió thoảng:

- Tại vì Miền đoán bạn đó là...

Tôi nôn nóng vọt miệng, nhận ra mình hấp tấp hơn bình thường:

- Là Vinh phải không?

- Không.

Lời phủ nhận của Miền không làm tôi bất ngờ, thực sự là như vậy, vì thời gian qua tôi đã lờ mờ đoán ra Miền đang thích ai nhưng khi nghe Miền tự nói ra điều đó, tôi vẫn thấy choáng váng.

- Thế Miền nghĩ bạn đó là ai? - Tôi khép mắt lại và nghe giọng nói của mình phát ra từ một âm vực thấp đến mức ngay cả tôi cũng không nghe rõ.

Lâu thật lâu tôi không nghe Miền trả lời. Đến khi tôi tưởng như thời gian đã đóng băng mãi mãi (và khi tôi mở mắt ra thì Miền đã không còn ở đó nữa), một giọng nói bất thần vẳng tới tai tôi, mỏng manh, vi vu, xa tít tắp, như không phải phát ra từ đằng sau mái tóc của Miền mà đến từ đằng sau lũy tre xanh ở cuối Gò Rùa:

- Là người bạn thân nhất của Vinh!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3