Những Bông Hồng Đầu Hạ - Chương 17

“Hương Giang yêu quý, anh thật tiếc là em đã không chịu cùng anh tới Arnelles. Mùa thu năm nay nơi này rất tuyệt diệu. Ở đây có thể tách mình ra khỏi cuộc sống náo nhiệt ồn ào, nếu em đến, chính nữ chủ nhân sẽ giúp em việc này vì nàng rất thông cảm với em. Em ạ, anh không thể ngờ khi đưa tặng Công Nguyên đứa con gái nuôi nghèo khổ của em ngày nào, giờ đây đã trở thành một người đàn bà lý tưởng, duyên dáng, quý phái và tuyệt đẹp kia. Thú thật là anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy nàng có thể tiếp đón khách khứa một cách tự nhiên và dễ dàng như thế.

“Dù sao nàng cũng thật khác biệt khi ở Hauts Sapins. Anh nhớ đến chiếc áo cũ kỹ nghèo nàn mà nàng đã cố gắng vá víu ngày nào, và bây giờ, nàng vẫn có vẻ thật tự nhiên trong những chiếc áo thật sang trọng mà giá tiền có thể nuôi được cả gia đình nàng trong nhiều tháng. Những chiếc áo do chính tay Công Nguyên chọn! Vậy đủ hiểu phải không em? Khiếu thẩm mỹ của Công Nguyên về sự hoà hợp và sắc đẹp cùng ý thích đứng đắn tao nhã của Thiếu Lan đủ gạt bỏ những lố lăng kiểu cách xấu xí của những chiếc áo tân thời đang được các bà ưa chuộng. Vì vậy, con gái nuôi của em thật đẹp và đã được tất cả mọi người ngưỡng mộ kính trọng. Điều ngạc nhiên nhất là con bé không có vẻ gì say sưa trước cuộc sống mới này. Hôm nọ anh khen nàng về chiếc áo màu hoa cà rất đẹp mà anh biết là ngay cả bà mẹ Công Nguyên cũng phải thèm muốn có được. Nàng trả lời với một nụ cười mê hồn mà anh vẫn thường kể em nghe:

“- Cháu đã bớt buồn khi mặc những hàng ren giá trị này từ khi cháu được biết chúng là nguồn sống của một số đông thợ thuyền và nó giúp cho sự phục hồi của một nền kỹ nghệ cho phép người đàn bà có công việc làm ở nhà. Nhưng còn cái này thì…

“Nàng chỉ vào chiếc vòng kim cương lóng lánh trên cổ.

“- …Bác thử tưởng tượng, cháu không dám đeo chuỗi vòng ngọc trai nữa từ khi cháu được Tường Oanh cho biết giá trị của nó. Thế mà cháu lại thích đúng cái đó nhất trong các đồ trang sức. Nhưng thật khủng khiếp, một gia tài đồ sộ như vậy lại nằm chết không ích lợi cho ai cả.

“- Nó ở trong hộp hay nằm trên cổ thì cũng không khác gì, cháu ạ. Anh cười đáp, nhưng trong thâm tâm anh cảm động trước sự lo ngại, mà không một người đàn bà nào khác cảm thấy đó.

“- Vâng, nhưng dù sao Công Nguyên cũng thật điên rồ mà mua cái này, phải không bác? Thú thật với bác cháu luôn luôn sợ hãi sự xa hoa quá đáng cũng như nhịp sống trưởng giả nơi đây.

“Cô bé thật dễ thương khi nói những lời này một cách giản dị, nghiêm trang.

“- Vậy cháu hãy yêu cầu chồng cháu thay đổi những điều đó đi chứ. Anh đáp.

“Nàng khẽ đỏ mặt rồi xoay câu chuyện qua hướng khác.

“Càng ngày anh càng chắc chắn Công Nguyên yêu nàng nồng nàn. Và nàng đã khiến cho chú ấy thay đổi như anh đã kể cho em trong bức thư trước, chú ấy đã đứng đắn hơn, bớt hoài nghi và ít châm biếm hơn. Hơn nữa, chú ấy còn là một người cha trẻ tuổi khả ái, đầy tình thương. Nếu trước kia chú ấy không đếm xỉa gì đến con nít thì nay chú ấy lại chú ý tới con cái. Người ta cũng cảm thấy chú ấy luôn kín đáo ân cần giúp đỡ vợ. Tường Oanh có kể lại cho anh là hình như khi mẹ chú đưa ra danh sách khách khứa được mời tới Arnelles, chú ấy đã xoá sổ nhiều tên, trong đó có nữ Bá tước Mỹ Ái hay ăn mặc thật chướng mắt, bà Tuyết Anh bị tiếng đồn không tốt, Hầu tước Quang Minh mà vụ ly dị xấu xa năm ngoái đã được báo chí làm rùm beng lên. Rồi chú ấy đã nhấn mạnh với Yến Loan, nữ quản đốc kịch trường tại Arnelles, là mình muốn kiểm duyệt mọi dự định trình diễn vì không muốn ai nhìn thấy tại nhà chàng những vở kịch đụng chạm ít nhiều tới luân lý như hồi năm ngoái.

“- Và từ đó em có thể tưởng tượng ra sự giận dữ, lẽ dĩ nhiên là được giấu kín của mẹ chàng và Yến Loan. Quang Minh là một kịch sĩ thời lưu hạng nhất, nữ Bá tước Mỹ Ái có một giọng nói tuyệt vời, bà Tuyết Anh có biệt tài tổ chức những thú vui. Lẽ tất nhiên không phải là vô cớ, mọi người điều cho đó là do ảnh hưởng của Thiếu Lan. Rất dễ nhận thấy là Công Nguyên đã cố hết sức tránh xa nàng tất cả những gì có thể làm nàng bị tổn thương. Chắc chắn chú ấy đã hiểu rõ, ngưỡng mộ và giữ gìn các tâm hồn tế nhị đó.

“Tâm hồn của Thiếu Lan vượt lên trên sự hiểu biết nhỏ nhen và lòng ghen ghét của bà mẹ chồng và bà chị lắm chuyện. Tuy nhiên họ không dám quấy nhiễu nàng vì Công Nguyên không chịu cho ai khiển trách vợ mình, nhưng trong lòng thì đầy oán hận.

“Em muốn biết về Mỹ Lệ à? Cô ấy vẫn luôn luôn bám sát Công Nguyên, vẫn tiếp tục có những cử chỉ đỏm đáng khêu gợi, không nản lòng trước thái độ ngày càng băng giá của chú ấy. Chắc Thiếu Lan cũng nhìn thấy những thủ đoạn này nên tối qua chú ấy đã lo ngại nói với anh:

“- Khi nào có dịp là tôi sẽ cho Mỹ Lệ biết là nàng nên nằm nhà thì hơn.

“Chú ấy có một vẻ gì khiến anh nghĩ là Mỹ Lệ sẽ không bao giờ dám trở lại đây nếu nhận được cái tối hậu thư của chú. Và qua một vài lời nói, anh cũng tin là Công Nguyên muốn đuổi xa khỏi Thiếu Lan người đàn bà chắc chắn đã thù ghét nàng hết sức.

“Dù Thiếu Lan bị bao quanh bởi những ganh ghét thù hận, nhưng sự chu đáo của Công Nguyên khiến anh yên tâm cho nàng. Anh có lý khi nghĩ rằng người đàn ông đó có giá trị hơn cái vẻ bề ngoài. Chú ấy rất dễ thương với anh. Có lẽ chú nhớ ơn anh đã đem lại cho chú viên ngọc vô giá đó. Điều đó có thể lắm, vì như anh đã nói, chú ấy rất si tình.

“Còn nàng? Làm sao mà tin được là nàng không yêu chồng? Nói rằng nàng không yêu chồng là điều vô lý. Công Nguyên đối xử với nàng thật hoàn hảo. Nàng không có gì trách chú ấy khi chú ấy đã huỷ bỏ hoàn toàn những sự ”ve vãn nghiên cứu” của chú, theo lời chú nói. Nhưng nếu vậy thì nàng đã quá kín đáo, vì ngay trước mặt những người thân thích, nàng vẫn giữ gìn trong cách cư xử với chồng, khiến nàng có vẻ như một người xa lạ chứ không phải là người vợ. Ngoài ra nàng còn tỏ ra rất dễ thương, tự nhiên và có nhiều cảm tình với Tường Oanh và vợ chồng Quận công Đức Hoà.

“Hương Giang yêu quý, hãy lên đây với anh và cho anh biết ý kiến về việc này. Khí hậu nơi này rất tốt cho sức khoẻ của em. Thiếu Lan nhờ anh thuyết phục vì nàng rất mong muốn được gặp em.

“Tuần qua, Mạc Giao đã tới đây với cậu con trai Trọng Thức. Ông đã trở nên hoạt bát và thán phục nể vì con rể như bậc thần linh. Lúc nào ông cũng có cái đầu óc thiển cận đó. Cũng may Trọng Thức khác hẳn cha, đó là một cậu bé thật dễ thương, nó là hình ảnh tinh thần của cô chị. Nói vậy chắc em hiểu?

“Tụi anh tiếp tục dự những cuộc săn, đã làm Arnelles nổi bật hơn cả. Công Nguyên lúc nào cũng ham mê thú vui này, đó là một đặc tính di truyền. Tổ tiên của chú ấy toàn là những người đi săn đam mê. Thiếu Lan cũng đi ngựa theo dõi cuộc săn. Nàng cưỡi ngựa rất nhanh nhẹn và khéo léo. Nhưng nàng không thể nhìn nổi cảnh con nai bị kết liễu nên luôn luôn tránh xa những lúc đó. Trái lại, Mỹ Lệ theo đuổi cuộc săn từ đầu đến cuối, có lẽ cô ấy tưởng như vậy sẽ làm Công Nguyên vui lòng. Nếu vậy cô ta đã lầm, vì hôm nọ khi trở về sau cuộc săn chim ưng, chú ấy đã bảo anh:

“- Tôi không chê trách những người đàn bà thích đi săn. Nhưng dù sao tôi thấy cử chỉ xa lánh trò thể thao này thật tế nhị, đầy phụ nữ tính và quyến rũ hơn đàn ông chúng ta.

“- Giống như Thiếu Lan phải không chú? Anh cười hỏi.

“- Phải, giống như Thiếu Lan. Tôi sẽ thấy nàng kém khả ái hơn nếu nàng thản nhiên trước cái chết của con vật như chị Yến Loan, Mỹ Lệ… và những kẻ khác. Sự xúc cảm thật khôi hài, nhưng đó là một trong những đức tính tuyệt diệu nhất nơi người đàn bà khi nó được điều khiển theo đúng ý hướng, đó là trường hợp của vợ tôi.

“Hương Giang ơi, như vậy chú ấy có yêu nàng hay không?”

Nơi phòng khách trắng, Thiếu Lan vừa viết thư cho mẹ xong. Khi với tay lấy chiếc bao thư để ghi địa chỉ, nàng thấy ông Mạc Giao bước vào, y phục đẹp đẽ, rõ ràng đã a dua theo những kẻ trưởng giả quanh Công Nguyên, bắt chước dáng đi và cách ăn mặc của chàng rể mà ông tôn thờ như thần tượng.

- Ba có chuyện muốn nói với con. Nhưng con đang bận đấy à?

- Thưa ba, không, con xong rồi, ba ngồi đi.

Ông vừa ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh nàng vừa ngẩng mặt nhìn khắp phòng.

- Không thể tưởng tượng được con gái tôi lại là chủ nhân những tráng lệ này! Thiếu Lan con còn nhớ ba đã nói gì khi Công Nguyên hỏi cưới con không? Bây giờ con có hối tiếc đã chấp thuận không?

Ông vừa cười vừa xoa vào tay nhau. Nàng quay mặt đi không đáp.

- Ở đây con là một bà hoàng … và ba cần tới uy quyền của con. Mùa hè này khi lưu lại ở Aix, ba đã đánh bài… chút ít, và ba đã xui xẻo thua sạch tiền. Lúc đó ba đã viết thư cho Công Nguyên, yêu cầu nó đưa trước cho ba một tam nguyên cá nguyệt cái lợi tức mà nó dành cho gia đình ta, nhưng không nêu lý do. Nó đã gởi cho ba số tiền đó và còn khả ái viết thêm “sẽ không trừ vào số tiền vẫn gửi thường xuyên”.

- Ồ! Ba ơi!

Nàng nhìn ông với vẻ trách móc đau đớn khiến ông Mạc Giao cúi gầm mặt xuống. Ông bức rức vuốt hàm ria mép muối tiêu.

- Phải, ba đã tỏ ra hơi quá đáng… nhất là lần thứ hai.

- Sao, lần thứ hai? Gì nữa hở ba? Thiếu Lan ngơ ngác hỏi.

- Phải, gần đây ba đã trở lại Aix để cố gỡ lại. Nhưng quả thật không làm gì được. Ba lại thua…

Đôi môi run rẩy của Thiếu Lan lại thốt ra những tiếng kêu.

- Người đối thủ rất lịch sự cho ba khất nợ. Nhưng ba không thể chậm trễ hơn nữa. Và chỉ có chồng con là có thể giúp ba. Con phải xin chồng…

- Con à? Nàng vội nói với một cử chỉ phản đối.

- Phải, là con, vì con sẽ gặt hái kết quả dễ dàng hơn ba. Vả lại dù Công Nguyên tỏ ra rất khả ái với ba, ba cũng thấy ngượng khi xin nó điều gì. Nhưng với con, Công Nguyên sẽ thấy bốn chục ngàn quan đó chẳng đáng gì nếu do con xin. Cái đồ trang sức nhỏ mà con đang cài trên áo ít ra cũng bằng này…

Thiếu Lan đứng phắt dậy, toàn thân run rẩy:

- Bốn chục ngàn quan? Có thể thế được sao? Con sẽ không bao giờ dám xin Công Nguyên từng đó khi chàng đã giúp đỡ gia đình mình quá nhiều!

- Điều đó chẳng có đáng gì với Công Nguyên. Con thật chỉ xúc cảm vì những chuyện không đâu! Theo ba nó sẽ rất sung sướng khi có cơ hội làm con vui lòng. Riêng ba, ba hứa với con sẽ không bao giờ mó tới cây bài nữa, ba rất xui xẻo. Nhưng con hãy giúp ba ra khỏi lối bí này.

- Ồ! Bao không thể biết được con phải trả giá nào nếu xin điều đó! Thôi ba hãy tự xin lấy đi!

Ông phát một cử chỉ cáu giận nóng nảy:

- Sao? Con phải sốt sắng giúp ba và tránh cho ba mọi điều phiền phức chứ!

- Thôi được, để con nói cho vậy! Nàng nhẫn nhịn nói.

Ông cầm lấy tay nàng, xiết thật chặt:

- Thế thì tốt quá! Tại sao lại cứ bắt ba phải van nài con đối với một việc thật đễ dàng và tự nhiên như vậy?

Thiếu Lan muốn trả lời ông rằng:

- Ba đã không thấy việc đó dễ dàng và tự nhiên như ba nói, vì chính ba đã không dám hỏi thẳng Công Nguyên mà.

Khi ông Mạc Giao đi khuất. Thiếu Lan dán bao thư lại, bấm chông giao lá thư cho người hầu, rồi ra sân thượng, nơi bà Quận công Đức Hoà thích ngồi chuyện trò giữa một đám đông ít nhiều tuỳ theo giờ giấc, vào những sáng thu đẹp trời ấm áp.

Lúc đó quanh bà chỉ có Vũ Dương, Diễm Mai, cùng vị hôn phu và bà mẹ chồng nàng vẫn còn mặc quần áo đi ngựa, vì bà vừa cưỡi ngựa đi dạo về và dừng chân lại trên sân thượng.

- Tưởng Công Nguyên ở đây. Thiếu Lan nói.

- Công Nguyên? Nó đang ở vườn hồng. Bà mẹ chồng nàng đáp – Lúc nãy khi đi qua công viên, mẹ thấy hình như nó và Công chúa Giáng Kiều đang hái hoa.

Đôi mi mắt hơi khép xuống, bà liếc nhìn con dâu. Nhưng Thiếu Lan quay mặt sang phía khác nên bà không thấy nét mặt nàng.

- Họ kia kìa. Vũ Dương nói.

Quả thật, Công Nguyên đang đi tới và bên chàng là Công chúa Giáng Kiều ôm trong tay một bó hoa hồng. Khi lên đến sân thượng cô đưa bó hoa lên cao:

- Nhìn xem! Những bông hoa thật tuyệt vời!

- Công chúa thân mến, cô đã là cái đích của một sự phí của hiếm có! Bà mẹ Công Nguyên mĩm cười kêu lên.

Công Nguyên lúc đó vừa lên tới sân thượng, đưa mắt nhìn bà lạnh lùng đáp:

- Mẹ không biết là xưa nay, con không bao giờ từ chối một người đàn bà, dù người đó như thế nào đi nữa, những bông hoa mà nàng xin à?

- Đúng vậy dù đó là những người nghèo khổ. Hoàng tử Xuân Kiệt vui vẻ thêm vào – Công Nguyên à, anh còn nhớ cái bà già đã chặn chúng ta lại khi chúng ta rời buổi dạ tiệc tại dinh cơ Hoàng gia ở Stockholm, hai năm trước đây, và xin chiếc hoa lan tôi cài trên áo để cho đứa cháu gái đang ốm vì nó rất yêu hoa không?

Công Nguyên gật đầu công nhận và kéo ghế lại gần bên vợ.

- Tôi đưa cho bà ta và anh cũng đưa luôn cho bà ấy bông hoa của anh.

- Đúng vậy! Cái bà già khốn khổ đó! Nhưng giờ đây, tôi hối hận vì đã không kèm theo đó một cái gì cụ thể hơn… Phải không Thiếu Lan, nhà chuyên môn về lòng nhân ái?

Chàng ngồi xuống cạnh vợ, nhìn nàng mĩm cười với sự thương yêu trìu mến mà ai ai cũng nhận thấy.

Nàng mĩm cười đáp:

- Chắc chắn bông hoa lan của anh không đem lại gì nhiều cho người đàn bà đáng thương đó về mặt vật chất. Nhưng biết đâu nó đã giúp cho sự phục hồi của cô gái trẻ, vì sự thích thú đã gây cho cô?

- Tôi cũng hy vọng thế. Nhưng giờ đây tôi sẽ làm cái cử chỉ ấy đầy đủ hơn.

- Cái cử chỉ nửa chừng của cháu cũng đủ khả ái rồi. Bà Đức Hoà cười nói – Nhưng Công Nguyên ạ, ta có nên nghĩ là cháu chỉ chú ý tới những bông hoa được tặng một cách tự nhiên không?

- Riêng về phần cháu thì đúng vậy. Cháu như thế đó, và có lẽ đây là một khuyết điểm quan trọng cháu xem cái ân huệ tự ý mình phát ra là điều duy nhất mà từ đó có thể lấy ra một suy luận.

Chàng cười nửa miệng và ánh mắt thoáng vẻ mĩa mai khi nhìn qua gương mặt linh động của Công chúa Giáng Kiều, rồi hơi cau trán nhìn sang mẹ.

- Tôi hoàn toàn đồng ý với anh. Vũ Dương nói, nét mặt hân hoan vì những lời của Công Nguyên – Những lời anh nói thật là đúng, nhất là về phương diện tình cảm.

Một cuộc thảo luận nho nhỏ tiếp theo sau đó về vấn đề này, giữa Công chúa Giáng Kiều và Vũ Dương. Công Nguyên im lặng nghe, vẻ lơ đãng, đùa nghịch với một nụ hồng vừa hé nở đang cầm trên tay.

- Em đi đâu vậy? Chàng khẽ hỏi khi thấy Thiếu Lan đứng lên.

- Em có chuyện cần nói với cô Yến Vĩnh đang ở công viên với lũ nhỏ.

- Anh đưa em đi nhé.

Chàng đứng dậy và hơi cúi xuống cắm bông hồng vào thắt lưng vợ:

- Đây là một trong những bông hồng mà em thích và anh đã hái nó để tặng em.

Vũ Dương và Hoàng tử Xuân Kiệt tỏ vẻ thích thú vô cùng, liếc mắt tinh quái nhìn nhau. Người đàn bà tóc vàng dấu mặt vào bó hoa hồng, bà mẹ Công Nguyên nóng nảy đứng dậy đi về phía lâu đài.

- Bông hoa tự ý tặng.

Vũ Dương thì thầm vào tai Hoàng tử Xuân Kiệt đang đưa mắt nhìn theo Công Nguyên và vợ tiến về phía công viên.

- Phải… Cũng như trái tim của Công Nguyên. Hoàng tử Xuân Kiệt vui vẻ mĩm cười đáp.

Vừa rời xa sân thượng, Công Nguyên hỏi vợ:

- Ai đã cho Công chúa Giáng Kiều biết là anh đang ở vườn hồng?

- Em không biết!

- Anh phải tìm cho ra manh mối vì anh không thể chịu nổi để cho kẻ khác được quyền theo đuổi anh khắp nơi.

Giọng chàng run lên vì khó chịu và vầng trán hằn lên một nét nhăn phản đối.

Họ đi vòng qua một thảm cỏ. Từ xa, Trọng Thức đang tiến về phía nhà kính, theo sau là Benaki. Cậu bé không hề bị lôi cuốn bởi những thú vui trưởng giả ở Arnelles, cậu lo tiếp tục dạy dỗ thằng bé. Và bây giờ, Benaki rất thán phục và theo cậu như hình với bóng. Công Nguyên nói:

- Hôm qua, Trọng Thức có kể cho anh nghe là em đã thất bại trong việc lay chuyển ý định của ba em về thiên chức của nó?

- Vâng! Ba em đã cương quyết từ chối.

- Anh thấy sự đòi hỏi của Trọng Thức có vẻ đứng đắn. Anh đã nhìn thấy cách cư xử lạnh lùng của cậu bé trước cái thế giới luôn luôn làm say mê mọi đứa trẻ đồng trang lứa với cậu. Ba em có vẻ hơi ngoan cố. Em có muốn anh đến gặp ông và cố thuyết phục ông thay đổi ý định không?

Thiếu Lan bật lên tiếng reo vui:

- Ồ! Anh! Anh sẽ làm thế thật à? Với anh, ba em không dám từ chối. Nhưng em không nghĩ tới việc nhờ anh xin dùm, vì một hôm theo lời anh nói, em tưởng anh cũng cùng một ý nghĩ như ba em.

- Không đâu! Anh quan niệm bao giờ cũng phải tôn trọng một thiên chức đứng đắn. Ngày mai anh sẽ thưa chuyện với ông. Nhưng điều gì làm em lo nghĩ vậy? Anh thấy rõ là em đang ưu tư?

Nàng hơi đỏ mặt. Đây không phải là lần đầu tiên mà “nhà quan sát viên” tài tình này chứng tỏ cho nàng thấy là chàng luôn luôn săn sóc để ý đến nàng.

- Quả thật em đang lo lắng và… rất băn khoăn. Lúc nãy ba em mới cho biết là ông đã chơi bài bạc ở Aix… và đã thua.

- Anh biết rồi. Nhưng chuyện đó đã xong rồi mà.

- Vâng nhờ sự rộng lượng của anh! Nàng nói mắt đầy cảm ơn – Nhưng hỡi ơi! Ba em lại hỏi lại! Và lần này, là một số tiền to tát…

- Bao nhiêu?

Nàng hạ thấp giọng, mặt đỏ lên vì xấu hổ:

- Bốn chục ngàn quan.

- Được rồi! Anh sẽ giúp ông. Cần nhất là em đừng lo nghĩ chuyện này nữa nhé!

- Không được, em rất lo lắng e sợ ba em trở lại những thói quen cũ, sự đam mê khủng khiếp đó đã khiến ông bại sản… Vả lại, em rất đau khổ khi nghĩ rằng, sau khi đã giúp đỡ gia đình em rất nhiều, anh lại phải…

Chàng đưa nhanh tay ngăn nàng nói:

- Anh xin em đừng nhắc lại chuyện này nữa! Những điều anh làm thật là bình thường vì gia đình anh. Nhưng anh thông cảm mối lo sợ của em về ba em. Anh sẽ nói chuyện đàng hoàng với ông về vấn đề này… Kìa, con “quỷ con” của chúng ta kìa!

Chàng đưa tay chỉ Lãm Thuý dang chạy đuổi với các anh chị họ ở đầu lối đi phía trước.

- …Bây giờ nó thật vui vẻ! Và càng ngày càng mạnh khoẻ. Bí quyết của em ra sao vậy hả Thiếu Lan?

- Em đã tận tâm săn sóc, và nhất là chân thành yêu quý con bé dễ thương đó!

- Phải! Nhất là… Tình yêu là tia sáng đầy uy quyền, là phép màu biến cải tinh thần, là cội nguồn của những cuộc cách mạng tâm hồn vĩ đại. Chính vì lòng yêu thật trong sáng thật mạnh mẽ mà con người trở thành thật xứng đáng với danh nghĩa con người.

Thiếu Lan không đáp lời. Một sự dịu dàng huyền bí bao phủ nàng và khiến tim nàng đập mạnh.

Lãm Thuý thấy bố và mẹ kế vội chạy lại. Chợt một tiếng kêu thét vang lên. Đứa bé ngã sóng soài trên mặt đất.

Công Nguyên và Thiếu Lan cùng vụt chạy đến. Chính tay Công Nguyên nhấc bổng đứa bé lên. Đầu gối nó bị trầy sứt nhiều vì những viên gạch lát lối đi. Công Nguyên ôm nó trong tay và Thiếu Lan lau máu chảy. Rồi họ trở về lâu đài. Lãm Thuý được bố bế vừa dịu dàng vỗ về vừa lau nước mắt cho nó.

Khi gần tới nhà, họ thấy Mỹ Lệ đang bước trên những bậc thang định lên sân thượng. Thấy họ, nàng tiến lại. Công Nguyên thoáng cau mày, chàng hỏi giọng thật khó chịu:

- Cô cần gì vậy Mỹ Lệ? Chắc hôm qua cô để quên cái gì?

Giọng nói và câu hỏi khác biệt hẳn với vẻ lịch sự thường xuyên của chàng khiến Mỹ Lệ đỏ mặt. Nhưng nàng mỉm cười nói:

- Đâu có! Tôi lại đây ăn cơm theo lời mời của mẹ anh.

- Thế hả? Vậy mà tôi không biết. Chàng lạnh lùng đáp với vẻ lãnh đạm.

- Cô bé này sau thế? Mỹ Lệ hỏi.

- Nó vừa ngã toạc đầu gối! Thiếu Lan đáp, và cả nàng cũng vô tình có những cái cử chỉ thật lạnh lùng.

- Thế à. Ồ! Chỉ là một vết xước xoàng. Em ngạc nhiên thấy anh cưng chiều nó quá như vậy.

- Cô còn ngạc nhiên nhiều với tôi. Chàng mĩm cười châm chọc – Thôi xin lỗi cô, chúng tôi phải lo bó lại cái đầu gối bé nhỏ đáng thương này. Xin kiếu từ cô nhé.

Tiến về phía cửa lâu đài, Công Nguyên bảo vợ:

- Anh sẽ yêu cầu mẹ anh bớt mời cô ấy lại đây. Anh chắc là em không có thiện cảm với con người tầm phào đó, cũng như anh vậy.

- Nhưng nếu mẹ anh muốn gặp cô ta thường xuyên thì sao?

Chàng cất tiếng cười:

- Nếu vậy thì thật là một tình cảm vô tình nảy nở vì vài tháng trước đây mẹ anh đã không thể chịu nổi cô ta. Bà đã đột nhiên thay đổi chăng?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3