Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 08

8

May mắn thay sự thực lại không giống những lời dự đoán của Tiên Sinh. Dù non nớt, thiếu kinh nghiệm, tôi cũng đã có thể hiểu rõ ý nghĩa chứa đựng trong những lời dự đoán ấy. Tôi vẫn tiếp tục đến thăm Tiên Sinh như trước đây. Và sau đó ít lâu, thỉnh thoảng tôi lại được Tiên Sinh giữ lại ăn cơm tại nhà. Kết quả tự nhiên là tôi có dịp nói chuyện với cả bà vợ của Tiên Sinh nữa.

Cũng như tất cả những con người bình thường, tôi không hề lãnh đạm với đàn bà con gái. Tuy nhiên, vì tuổi tác còn nhỏ, kinh nghiệm trường đời chẳng nhiều nhặn gì nên cho tới dạo đó, tôi vẫn chưa có cơ hội giao thiệp với đàn bà con gái. Sự hứng thú của tôi đối với họ, cho đến nay, tôi vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân, chỉ giới hạn trong những cái liếc nhìn những đàn bà con gái hoàn toàn xa lạ, đi qua đi lại. Lần đầu tiên, gặp bà vợ Tiên Sinh trước cổng ngoài, tôi đã có ấn tượng là bà xinh đẹp. Và từ đó trở đi, mỗi lần nhìn thấy bà tôi vẫn có cái ấn tượng như thế. Thế nhưng, ban đầu tôi thấy chẳng có chuyện gì để nói với bà hết.

Bảo rằng bà chẳng có gì đặc sắc thì thực không phải. Có lẽ bảo rằng bà chẳng có cơ hội nào làm nổi bật những nét đặc sắc của mình lên thì đúng hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn luôn cảm tưởng bà chẳng qua chỉ là một bộ phận phụ thuộc trong căn nhà của Tiên Sinh mà thôi. Và hình như tự bà cũng chỉ coi tôi như một thư sinh có hảo ý đến chơi với chồng mình; giữa bà và tôi, chẳng hề có một mối ràng buộc nào cả. Nhớ lại buổi gặp gỡ đầu tiên giữa bà với tôi, tôi chỉ còn độc mỗi một cảm tưởng là bà xinh đẹp.

Có lần tôi được Tiên Sinh gọi lại nhà để cùng uống rượu. Lúc đó bà ngồi bên cạnh rót rượu chuốc mời. Trông Tiên Sinh có dáng vẻ vui hơn lệ thường. Đưa cái cốc đã cạn hết rượu, ông bảo bà: "Bà cũng uống một chút cho vui." Bà ngập ngừng thoái thác: "Tôi... tôi..." rồi có vẻ miễn cưỡng cầm lấy cái cốc. Hơi chau đôi lông mày đẹp đẽ bà nâng cốc rượu tôi đã rót lưng chừng mà đưa lên môi. Sau đó Tiên Sinh và bà bắt đầu trò chuyện. Bà nói:

"Thực là hiếm thấy đó. Từ trước đến giờ, có khi nào ông bảo tôi uống rượu đâu."

"Ấy chỉ vì bà không thích đó thôi. Nhưng thỉnh thoảng nhấm nháp một chút cũng tốt lắm. Bà sẽ thấy vui vẻ hẳn lên."

"Chắc là không phải thế đâu. Tôi chỉ thấy đắng ngắt cay xè. Tuy nhiên, hình như rượu khiến ông vui vẻ hẳn lên rồi đó mặc dù ông mới uống có một chút mà thôi."

"Ừ, đôi khi rượu làm cho tôi thay đổi, vui vẻ nhẹ nhõm cả người. Nhưng bà thấy đấy, không phải lúc nào cũng như thế cả đâu."

"Thế tối nay ông thấy thế nào?"

"Ồ! Tối nay thì tôi thấy thú lắm."

"Vậy thì từ nay, mỗi tối ông nên uống một chút rượu, một chút mà thôi."

"Thế thì đâu có được!"

"Xin ông nghe tôi mà. Như vậy rồi ông sẽ hết buồn."

Ngoài hai ông bà, trong nhà chỉ còn có chị người làm. Mỗi lần tôi đến chơi đều thấy căn nhà như tuyệt đối im lìm. Chẳng bao giờ tôi nghe thấy tiếng cười to và đôi khi, trong nhà như thể chỉ có Tiên Sinh với tôi mà thôi.

"Nếu chúng tôi có vài mụn con thì thích biết mấy", bà vợ Tiên Sinh nói với tôi. Và tôi trả lời:

"Vâng, dĩ nhiên là như vậy rồi." Tuy nhiên tôi chẳng hề đồng tình với bà một chút nào hết, Đối với tôi dạo đó trẻ con hình như chỉ là một sự rắc rối không cần thiết.

"Thế bà muốn có một đứa con nuôi không?"

"Một đứa con nuôi ư? Ông bảo sao kia?" Bà vừa nói vừa nhìn về phía tôi.

"Nhưng chúng ta sẽ chẳng bao giờ có con được." Nghe ông nói vậy, bà lẳng lặng ngồi yên.

"Thưa tại sao lại không ạ?" Tôi hỏi.

"Trời phạt đó chú ạ." Tiên Sinh trả lời và cười hơi lớn tiếng.