Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 16

16

Tôi tới nhà tiên sinh lúc mới lên đèn. Là người rất đúng giờ, Tiên Sinh đã ra khỏi nhà được một lúc rồi. "Nhà tôi không muốn chậm trễ, ông ấy vừa mới ra đi chừng một phút mà thôi." Bà vợ Tiên Sinh nói vậy trong khi dẫn tôi vào phòng đọc sách của ông chồng. Trong phòng có một bàn giấy và mấy cái ghế theo lối Âu. Bao nhiêu là sách bọc gáy da rất đẹp, lấp lánh qua khung kính, dưới ánh đèn. Bà bảo tôi ngồi xuống một cái nệm gần lò than. "Ở đây có rất nhiều sách, chú muốn đọc quyển nào tùy thích", bà nói rồi, rời phòng sách đi qua nhà khác. Tôi không sao tránh khỏi bồn chồn, thật chẳng khác gì một người khách ngẫu nhiên đến chơi gặp lúc chủ nhà đi vắng và đang bồn chồn chờ đợi chủ nhà trở về. Ngồi một lúc ngay đơ cả người, tôi bắt đầu lấy thuốc lá ra hút. Tôi nghe rõ tiếng bà chủ nói với chị người làm bên phòng uống trà, cũng nằm dọc theo hành lang như phòng đọc sách. Tuy nhiên, phòng đọc sách ở cuối dãy hành lang, ở vào khu tĩnh mịch nhất nhà. Lúc không nghe thấy bà nói chuyện nữa, tôi để tâm rình rập thằng ăn trộm; tôi ngồi thật im lặng, lắng nghe bất cứ một tiếng động khả nghi nào.

Độ nửa giờ sau, bà chủ nhà ngó mặt vào cửa phòng: "Ấy!" Bà có vẻ ngạc nhiên vừa thích thú khi nom thấy tôi ngồi cứng ngắc ở đó trông như một người khách lạ, thực là buồn cười.

"Hình như chú khó chịu lắm, phải không?"

"Dạ, thưa không! Con chỉ thấy căng thẳng một chút vì chờ đợi thằng ăn trộm ch không hề thấy chán ngắt bao giờ."

Bà vẫn đứng đó, tay cầm chén hồng trà và cười. Tôi nói: "Chỗ này khi hẻo lánh quá, chắc không phải là nơi lý tưởng để canh gác kẻ trộm."

"Vậy thì mời chú sang phòng bên uống trà đi. Tôi đem nước trà đến cho chú đây, nghĩ là chú đang cảm thấy chán ngắt. Chú lại đằng ấy uống trà nhé!"

Tôi đi theo bà ra khỏi phòng đọc sách. Trong phòng uống trà, một cái ấm sắt đang reo trên một cái bếp lò dài dài xinh xinh. Bà mang nước trà và bánh ngọt đến cho tôi.

Khi tôi mời bà dùng một chén thì bà thoái thác bảo rằng cứ uống trà vào là đến đêm mất ngủ. Tôi hỏi:

"Thầy có hay ra khỏi nhà gặp gỡ bạn bè không, thưa cô?"

"Không. Năm thì mười họa ông nhà tôi mới đi ra khỏi nhà một lần. Gần đây, nhà tôi hình như không thích gặp người khác nữa."

Trong khi nói vậy, bà không lộ vẻ lo lắng gì hết nên tôi lại càng sinh tò mò, hỏi thêm:

"Vậy ra chỉ có cô là ngoại lệ phải không?"

"Chắc chắn là không rồi. Dưới mắt nhà tôi, tôi cũng chẳng khác gì người ta."

"Thưa cô, cô thừa biết là không phải như vậy đâu."

"Tại sao vậy?"

"Dạ, con nghĩ thầy chán ghét thế gian vì thầy chỉ có riêng cô mà thôi."

"Tôi nghĩ là cái học vấn của chú đã khiến chú cứ hay lý luận trên trời dưới biển. Lẽ ra chú cũng nên lý luận thế này mới phải: nhà tôi chán ghét cả tôi vì tôi cũng chỉ là một thành phần trong cái thế gian mà ông ấy chán ghét."

"Dạ, hai đằng, đằng nào cũng đúng. Nhưng trong trường hợp này thì lý luận theo cách của con đúng hơn."

"Thôi, chẳng nên nghị luận lôi thôi. Chắc chắn là đàn ông con trai hay nghị luận trên trời dưới biển, lại còn thấy thích thú lắm lắm. Tôi vẫn thường tự hỏi chẳng hiểu tại sao đàn ông con trai lại có thể gật gù chén tạc chén thù, mời nhau cạn hết chén rượu này sang chén rượu khác mà không thấy chán nhỉ?"

Những lời của bà có vẻ hơi nặng, nhưng tôi nghe chẳng thấy chướng tai gì hết. Bà chẳng phải là người tân tiến theo thời đến độ vênh vang khoe khoang những khám phá mới mẻ của đầu óc mình. Bà coi trọng những gì chôn giấu trong đáy lòng người ta hơn rất nhiều.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3