Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 3 - Chương 09

9

Nói gọn một lời thì ông chú tôi đã lừa gạt để chiếm lấy tài sản của tôi. Ông đã xoay xở gạt gẫm thực là dễ dàng trong suốt ba năm tôi xa nhà lên học ở Tokyo. Nghĩ lại tôi mới thấy mình thật ngớ ngẩn không thể tả khi giao phó tất cả cho ông chú cai quản. Tất nhiên cũng còn tùy quan điểm nhiều người, có người lại cho tôi là một người con trai trong trắng, cao cả đáng quý. Bây giờ cứ mỗi khi quay lại nhìn thời gian đó là tôi không sao ngăn được nguyền rủa chính mình, tại sao mình lại có thể thật thà nhẹ dạ, cả tin cho đến thế nhỉ! Tôi vẫn thường tự hỏi lòng: "Tại sao mình lại có thể thật thà, thẳng thắn quá chừng như vậy nhỉ?" Nói vậy nhưng tôi vẫn phải thú nhận là đôi khi vẫn ao ước làm sao mà mình chưa bao giờ đánh mất cái tính thật thà cả tin cố hữu của mình để cho mình vẫn có thể y như con người ngày trước. Xin chú nhớ giùm cho rằng chú đã gặp tôi sau khi tâm hồn tôi đã vấy bụi dơ bẩn. Nếu chúng ta phải kính trọng những bậc tiền bối vì họ sống lâu hơn mình và tâm hồn họ vấy bụi dơ bẩn hơn tâm hồn mình thì chắc chắn tôi là một bậc tiền bối đáng được chú tôn kính.

Rõ ràng là nếu tôi làm theo sự trông mong của ông chú nghĩa là lấy cô em họ làm vợ thì chắc chắn là tôi sẽ có lợi rất nhiều về phương diện vật chất. Nhưng lý do thật sự đã thúc đẩy ông chú tôi bày đặt ra cái sách lược của ông, chính là lòng vị kỉ. Ông đã bày mưu tính kế như vậy thực chẳng phải vì cái hảo ý chăm lo cho quyền lợi giữa hai gia đình - ông sắp đặt cuộc hôn nhân đó chẳng qua chỉ do óc tính toán lợi hại đầy ti tiện của chính ông mà thôi. Tôi không thương yêu gì cô em họ nhưng cũng chẳng ghét bỏ gì nàng. Sau này nghĩ lại, tôi vẫn thấy thích thú là mình đã cự tuyệt việc lấy cô ta làm vợ. Rõ ràng là dù cho có lấy cô ta làm vợ, tôi vẫn bị ông chú che mắt lừa gạt như thường, nên tôi vẫn còn được an ủi đôi chút ở chỗ ít nhất là trong một vấn đề, tôi đã được tự do làm theo ý riêng. Tuy nhiên, đây là một chi tiết quan hệ dù rằng đối với chú, tôi có vẻ như ngớ ngẩn ngây ngô lắm lắm.

Những người thân thích khác đã chen vào can thiệp để giải quyết vụ tranh chấp giữa hai chú cháu nhà tôi. Tôi chẳng tin tưởng lấy một người nào trong bọn họ, hơn thế tôi còn coi họ như thù địch của mình nữa. Tôi đã mặc nhiên cho rằng ngay đến ông chú mà còn che mắt, lừa gạt mình thì bọn kia cũng cùng một ruộc, sao mà khá hơn được! Tôi lý luận: "Đến ông chú - người mà bố mình ca ngợi hết lời - còn gạt gẫm lừa dối mình thì những người kia làm sao có thể làm cho mình tin tưởng được đây".

Tuy vậy, chính nhờ mấy người đó mà tôi mới lấy lại được một phần tài sản sở hữu. Số tiền bạc lấy lại được ít hơn là tôi trông đợi rất nhiều. Tôi phải chọn một trong hai con đường: "Một là cứ im lặng đón nhận những gì người ta dành lại cho mình, hai là vác đơn đi kiện để lôi ông chú ra tòa". Tôi giận điên người lên nhưng vẫn cứ do dự, e sợ rằng nếu đi tố tụng lôi thôi thì phải chờ đợi một thời gian lâu dài trước khi tòa án có một phán quyết. Tôi hãy còn đương đi học, nên thấy thời gian hãy còn quý báu. Tôi không muốn làm cho việc học của mình bị gián đoạn nên tìm tới một anh bạn cũ trên thành phố cùng theo trung học ngày trước, nhờ anh ta đem tất cả những gì tôi có mà đổi ra tiền mặt. Anh ta khuyên tôi không nên dại dột như thế nhưng tôi khăng khăng nhất định không nghe. Tôi đã quyết tâm xa lìa quê hương, ra đi mãi mãi. Tôi đã thề không bao giờ thèm nhìn mặt lại ông chú tôi nữa.

Trước khi bỏ nhà ra đi, tôi ra viếng mộ cha mẹ tôi lần cuối. Suốt từ dạo đó đến giờ, tôi chưa hề đi thăm mộ hai người. Tôi nghĩ là rồi đây, mãi mãi chẳng bao giờ còn cơ hội để viếng mộ hai người nữa.

Anh bạn cũ đã thu xếp mọi việc đúng theo ý tôi nhờ cậy tuy rằng anh ấy chỉ lo liệu xong xuôi sau khi tôi trở lên Tokyo một thời gian khá lâu. Muốn bán ruộng đất ở miền quê thật chẳng phải là dễ. Những người muốn mua luôn luôn có ý lợi dụng sự khó khăn của mình. Rốt cuộc, tôi đành bán ruộng đất phần mình với một giá thấp hơn thời giá rất nhiều. Cuối cùng, toàn bộ tài sản của tôi vỏn vẹn chỉ còn một số phiếu công trái cùng một món tiền mà anh bạn cũ vừa gửi cho tôi. Rõ ràng là di sản cha mẹ để lại cho tôi đã hao hụt mau chóng khác thường. Điều làm cho tôi khó chịu bực mình nhất là chính mình không hề tích cực chịu trách nhiệm về sự hao hụt, sa sút ấy. Tuy nhiên, nhờ số tiền của còn lại mà tôi đã có được một nếp sống chắc chắn là quá đầy đủ, dư dả đối với một sinh viên. Thực thế, chưa bao giờ tôi ăn tiêu quá nửa số tiền lời mà mình thu được hàng tháng. Nhưng, giả như nếu phải sống cuộc sống chắt bóp mồm miệng hơn, có lẽ là tôi đâu phải rơi vào những cảnh ngộ mà mình chưa bao giờ tưởng tượng đến, như sau này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3