Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn - Quyển 3 - Chương 11

Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn
Hạ Nhiễm Tuyết
www.gacsach.com

Quyển 3 - Chương 11: Gặp lại Liên

Editor: KInh thuế

Thẩm Vũ Âm sao? Quả nhiên, để cô ta chiếm được tiện nghi rồi, cô cười lạnh, cái tên Thẩm Vũ Âm này, giống như cái gai trong lòng cô, không phải bởi ghen tị mà cô ta dám tính kế cô.

Cô ghét nhất là người khác dám tính kế lên đầu mình, tốt nhất Thẩm Vũ Âm có thể ngồi chắc vị trí nữ chủ nhân nhà Kính Nguyệt, nếu không chờ đến lúc ngã xuống đau đớn sẽ không ít đâu, so với việc ngã từ cầu thang xuống còn đau đớn hơn nhiều. Lần trước mặt mũi chỉ bị xây xát, lúc này, chân tay gãy vẫn còn nhẹ.

Khóe môi nhếch nhẹ lên mang theo hương vị tà ác. Rõ ràng là một khuôn mặt hiền lành, lại khiến người khác cảm thấy khí tức lạnh nhạt như băng.

Đây mới thực sự là Dư Châu, cũng chính là Tiểu Mộc, nữ lưu manh nổi danh nhất cũng tàn nhẫn nhất tỉnh Thiên Phù.

Xoay người, lúc này so với lần trước, càng thêm thuận lợi, nhờ Điền quản gia hỗ trợ, cô đã sớm nắm bắt được toàn bộ bố trí nhà Kính Nguyệt, kể cả nhà Kính Nguyệt có mấy nhà vệ sinh hay nuôi chó chỗ nào cũng biết, rõ ràng là nhờ Điền quản gia sơ ý làm rơi một tấm bản đồ ngay trước mặt cô, khi cô cầm lên còn vỗ nhẹ vào trán nói: “Ai, người già rồi, trí nhớ cũng không tốt, hình như lại bị rơi mất gì thì phải.”

Có điều, cái biểu hiện trên mặt đó thật giống... rất hào hứng vui vẻ, so với những người cùng tuổi quả là tràn đầy sức sống.

Rõ ràng là cố ý.

Có điều, Dư Châu đã tìm hồi lâu cũng chưa thấy cánh cửa màu vàng nào như lời lão nói, trên đầu, dưới đất cô đã lật tung cả gian phòng này chục lần rồi, đừng nói là màu vàng, ngay cả một sợi lông vàng cũng chẳng có nữa là, ở đây đúng là có một cánh cửa ngầm, nhưng là màu trắng, nửa chấm màu vàng cũng không có.

Sắc mặt cô cũng dần đen lại, không lẽ lão gia hỏa kia bị mù màu, ông ta căn bản là không phân biệt được màu sắc, suy nghĩ đến loại khả năng này, cô bắt đầu chăm chsu nhìn cánh cửa kia, chỉ có một cái duy nhất, dường như có gì đó, cô đến gần, ngồi xổm xuống, nhìn kỹ hồi lâu mới tìm được một lỗ nhỏ, có lẽ là ổ khóa, sắp đặt khéo léo như vậy, nếu không có ý muốn tìm chắc chắn sẽ nghĩ đây là lỗ trang trí nào thôi.

Cô rút một kẹp tóc trên đầu xuống, kéo thẳng ra, đưa vào bên trong lỗ khóa, không biết có phải Kính Nguyệt Sâm quá mức tin tưởng vào hệ thống an ninh nhà Kính Nguyệt hay không, cư nhiên chỉ khóa chứ không đặt mật mã, nếu quả thật có mật mã, có lẽ cô còn phải vất vả hồi lâu.

Mười giây trôi qua nặng nề, lông mày vì khẩn trương mà nhíu lại, trên trán cô cũng lấm tấm mồ hôi.

Tạch, cô thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó đứng lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó, cẩn thận bước từng bước đi vào, không biết thế giới sau căn phòng này thế nào, cô nhất định phải thật cẩn thận.

Đóng cửa, đi qua một hành lang nhỏ, tuy dài nhưng nhờ có hệ thống đèn dẫn đường cũng coi như sáng sủa, không tăn tối như lòng đất hang chuột.

Cô chợt dừng bước, bởi vì căn phòng trước mặt này có thiết kế giống hệt như căn phòng ngoài kia, hơn nữa, các dụng cụ sinh hoạt cũng được bày tương tự.

Cô mở một cánh cửa, đây là phòng tắm, chỉ có vài đồ dùng sinh hoạt bình thường, cửa kính vẫn còn đọng hơi nước, hiển nhiên có người thường xuyên sử dụng.

Cô đóng cửa lại, đi tới một gian khác, nơi này tựa như thư phòng, trưng bày rất nhiều sách, tiện tay lấy xuống một quyển, là lịch sử quốc gia, sách vở cũng rất đầy đủ, đa dạng, từ tạp chí kinh tế xã hội đến sách thiếu nhi, anime đều có.

Hơn nữa, cô còn thấy được cả đống tạp chí game cùng sách báo người lớn, ai ở đây vậy chứ, là người lớn hay trẻ con.

Cô lui lại gian phòng chính giữa lúc đầu, cho đến khi tựa vào cửa ra vào, thân thể không khỏi sững sờ, sau đó hai mắt không chớp, mông lung nhìn thẳng về phía trước, cô không kìm được chớp nhẹ một cái, nước mắt cũng như đê vỡ từ từ trào ra, hai giọt, bốn giọt, rồi ầng ậc liên hồi.

Không tiếng động, đôi mắt cô như bị bóng nhỏ kia bắt giữ, bóng dáng người đang đưa lưng về phía cô kia.

Cô đứng sau lưng nhìn, thân hình cao lớn, đang tựa vào một ngăn tủ, một ngón tay giữ cằm, đầu thỉnh thoảng khẽ gật gù, mái tóc đen dài đã chấm vai, dưới ánh đèn, càng thêm phần hoàn mỹ.

“Hôm nay cậu lại tới đây làm gì?” Giọng nói ôn hào vang lên, nhưng anh vẫn không xoay người, dường như đã nhận định cô là một người nào khác. “Tôi đã nói rồi, cậu không thu hoạch được gì từ chỗ này đâu, bởi vì cả tôi cũng không biết Bạc lệ đang ở đâu?”

Nói xong, lại là trầm mặc, Dư Châu vẫn trầm mặc, cho đến khi anh cảm thấy khác thường mới quay đầu lại, nhìn người đang đứng ở cửa, hai mắt mở to, sau đó khóe môi nở nụ cười, trên mặt vẫn là chiếc mặt nạ quen thuộc nhưng ý cười trên môi không che giấu nổi.

“Ở trong này lâu quá, tôi cũng quên cả cảnh giác rồi.” Anh buông cái cốc trong tay xuống, đặt trên mặt bàn. Nhìn người đột nhiên xuất hiện này đầy thân thiện như một người bạn đã lâu không gặp: “Thật có lỗi quá, chỗ này của tôi chưa từng có vị khách nào ngang qua, nên không có cốc chén nào khác, nếu cậu không chê,... có thể dùng tạm chiếc cốc này của tôi.”

Anh nói xong, nụ cười có chút rũ xuống, tay vỗ nhẹ trán buồn bực, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng, là ánh sáng của màu xanh da trời pha lẫn lá cây.

Màu xanh lam thật xinh đẹp, không còn đen đậm như màu mực nữa, nếu không phải trên mặt anh vẫn mang chiếc mặt nạ quen thuộc, nếu không phải vẫn là nụ cười trìu mến đó, cô nhất định sẽ lầm tưởng đây là Kính Nguyệt Sâm, hay Kính Nguyệt Sâm là anh.

Có lẽ đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, so với nửa năm trước, da của anh còn trắng hơn nhiều, có chút tái đi, rất yếu ớt, nhìn vào không khác Vampire trong sách miêu tả mấy.

Liên... Dư Châu hé môi, dường như không có lời nói nào có thể hình dung tâm tình của cô lúc này.

Cô đứng ở cửa ra vào, không hề bước tới, cứ lặng lặng như vậy ngắm nhìn anh, không nói lên lời.

“Đầu lưỡi bị mèo ăn mất rồi sao?” Anh bật cười, hàm răng trắng lóa, nụ cười như gió mát mùa xuân, đi tới trước mặt cô, thân hình rất cao, cô chỉ có thể đứng đến ngang lồng ngực của anh, cô ngước mặt nhìn, đối diện với xương quai xanh gợi cảm mê người.

Một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, sau đó dùng sức véo mạnh, cô cảm thấy đau, nhưng chỉ thoáng nhíu mi lại.

“Gầy đi, cũng đen hơn nhiều.” Anh thở dài, ngón tay lại dịu dàng xoa xoa phần má bị véo ửng đỏ, quả nhiên gầy đi nhiều, không còn là khuôn mặt bánh bao trước kia, bây giờ cùng lắm là năm mươi cân.