Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt - Chương 497

Tại phòng của Phúc bá.

Ngay lúc nha đầu định mang thuốc vừa mới sắc đi vào, liền bị Kỷ Vân Thư chặn đứng, nàng đem đèn l*иg đặt trên mặt đất, sau đó tiến tới bưng lấy chén thuốc.

Nói, "Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta đưa cho Phúc bá là được, nếu không có chuyện gì khác, ngươi cũng không cần đi vào."

"Vâng!"

Nha đầu hành lễ sau đó rời đi.

Chờ nha đầu kia đi ra sân sau, nàng mới mang thuốc đi vào, thần sắc lãnh đạm, không nhìn ra được đang có cảm xúc gì.

Sau khi tiến vào, nàng liền đóng cửa lại.

Phúc bá bước xuống giường, trên người khoác một chiếc áo đơn bạc, khó khăn bước chân từ mép giường đi tới, trong lòng buồn bực.

"Kỷ tiên sinh, ngươi đây là?" Hắn hỏi.

Kỷ Vân Thư yên lặng ngồi xuống, nói sang chuyện khác, "Phúc bá, nhân lúc thuốc còn nóng bá mau uống đi."

Nàng đem chén thuốc đặt trên bàn, đồng thời cũng mang bức hoạ của mình đặt ở một bên.


Nhìn thấy bức hoạ cuộn tròn kia, ánh mắt Phúc bá trầm lại, trên mặt thoáng qua một chút lúng túng.

Biểu tình cùng với ánh mắt đều bị Kỷ Vân Thư cẩn thận thu lại.

Phúc bá đi tới cạnh bàn sau đó ngồi xuống, ôm ngực ho khan hai tiếng, lúc này mới đưa bàn tay đầy vết chai sạn bưng chén thuốc lên uống.


Đồng thời, Kỷ Vân Thư ở đối diện cũng lên tiếng, "Vệ Dịch từ nhỏ đã lớn lên ở Cẩm Giang, tuy rằng tâm trí không giống như người bình thường, nhưng Vệ bá phụ cùng Vệ bá mẫu nuôi dưỡng hắn thật cẩn thận, dạy dỗ hắn trở thành người lương thiện, biết quan tâm đến người khác. Mặc dù từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nhưng không bao giờ tự mãn, ngay cả đối với người không quen biết như Phúc bá, hắn cũng thập phần quan tâm, người trên kẻ dưới trong phủ cũng đều chiếu cố bá, còn muốn đem bá lưu lại trong phủ, phần tình cảm này, thật sự khó mà có được."


Phúc bá ôm lấy chén thuốc, lộ ra vẻ mặt vui mừng tươi cười, đồng ý, "Đúng vậy, Vệ công tử tâm địa rất thiện lương, đối xử với ta rất tốt, cũng không biết kiếp trước ta đã tu được phúc phận gì, có thể gặp được Vệ công tử. Ở hiền nhất định sẽ gặp lành, tương lai Vệ công tử nhất định sẽ như cá chép hoá rồng, đại phú đại quý."

Kỷ Vân Thư khẽ cười, "Hôm đó ở nghĩa trang, khi bá nhìn thấy Vệ Dịch, ánh mắt đối với hắn rõ ràng có sự bất đồng so với người khác, trong ánh mắt đó thậm chí còn toát ra sự sủng nịnh cùng yêu thương, nếu ai không biết, không chừng sẽ nghĩ hai người có quan hệ huyết thống!"

"Vệ công tử địa vị tôn quý, ta bất quá chỉ là người trông coi nghĩa trang, thân phận thấp hèn, đâu có điểm nào giống với người thân của Vệ công tử a, Kỷ tiên sinh, ngươi không phải giống đang nói đùa sao?"

"Bá nói địa vị tôn quý, là muốn chỉ điều gì?"

"Thân phận khác biệt."

Thân phận khác biệt!

Kỷ Vân Thư nghe bốn chữ này, trong lòng cảm thấy nặng trĩu.

Ngón trỏ nàng đặt trên mặt bàn, từng nhịp gõ lên, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, đem cửa sổ đang đóng chặt mở ra.


Gió lạnh từng đợt thổi tiến vào, cuốn theo vài hạt mưa li ti, dừng lại bên má nàng, làm không khí càng lạnh thêm vài phần.

Thật lâu sau, nàng đưa lưng về phía Phúc bá hỏi một câu, "Phúc bá, bá có từng đi qua kinh thành chưa?"

Phúc bá duỗi tay, thở dài lắc đầu, "Thật ra ta cũng đã từng đi qua kinh thành, bất quá đã là chuyện của hai mươi năm trước, ta cũng không còn nhớ rõ nữa."

"Phải không?" Nàng hơi nghiêng đầu, đem ánh mắt dừng lại trên thân cây bên ngoài, "Để ta nhắc lại hồi ức khi đó của ngươi, hai mươi năm trước, tiên hoàng băng hà, tân đế lên ngôi, Kỳ Trinh Đế, cũng chính là hoàng đế Đại Lâm hiện tại, nghe nói trước khi đăng cơ hắn chính là Bát hoàng tử, còn trữ quân khi đó được tiên đế lựa chọn chính là Ninh Vương. Nhưng Ninh Vương khi đó không màng tranh đấu, liền đem ngôi vị thái tử chắp tay nhường lại cho Bát hoàng tử. Bát hoàng tử sau khi đăng cơ, liền phong Ninh Vương làm Ngự Quốc Công."

"Ai, chuyện này của triều đình, dân tình chúng ta cũng quản không được, gì mà Bát hoàng tử? Cái gì mà Ngự Quốc Công? Chúng ta có tám gậy tre cũng không với tới. Đây cũng chỉ là chuyện trà dư tửu hậu, bá tánh nhàn rỗi tâm sự với nhau, mà ta quanh năm đều ở nghĩa trang, đừng nói đến chuyện của triều đình, ngay cả việc của mọi người xung quanh, ta cũng đều không biết."

"Một khi đã như vậy, không bằng ta với bá nói chuyện một chút đi, dù sao cũng nhàm chán, coi như gϊếŧ thời gian, chỉ là những việc này, ta cũng là nghe nói từ người khác, nếu nói không đúng, bá cũng coi như nghe qua, đừng giữ ở trong lòng."

Phúc bá nghe những lời này, trong lòng đại khái đã hiểu ra điều gì đó.

Đôi tay già nua ngày càng nắm chặt lại!

Kỷ Vân Thư thấy hắn không đáp lại, liền tự mình nói, "Chuyện này, còn phải nói từ rất lâu về trước, nghe nói khi tiên hoàng đăng cơ, lo lắng các huynh đệ của mình sẽ mưu phản, cho nên liền gán cho hắn một tội danh, đem treo cổ. Mà đôi khi, lịch sử luôn lặp lại, hai mươi năm trước khi hoàng đế hiện tại đăng cơ, rất nhiều đại thần trong triều đã bị bỏ ngục, hết bãi miễn rồi tới xử trảm, phàm là người có ý muốn trái với hắn, cơ hồ đều là có tội. Sau khi Ninh Vương được phong làm Ngự Quốc Công, giống như một con hổ bị xích cổ, đem nuôi bên cạnh Kỳ Trinh Đế. Ngự Quốc Công lo lắng mình cũng sẽ giống như các hầu gia trước đây, bị chính huynh đệ ruột thịt của mình gϊếŧ hại, cho nên từ sau khi Kỳ Trinh Đế đăng cơ, hắn đã sớm có tính toán.
Âm thầm đem tiểu thế tử mới sinh cùng Tam phu nhân rời khỏi kinh thành, nhưng không ngờ, mời rời kinh không bao lâu, Tam phu nhân mắc bệnh qua đời trên đường đi, người nọ chỉ có thể mang theo tiểu thế tử tiếp tục đi. Không nghĩ tới cơ duyên trùng hợp, gặp được một gia đình giàu có có nhi tử bị chết non, vị phu nhân kia sau khi nhìn thấy tiểu thế tử, đem lòng yêu thích. Mà để vị tiểu thế tử đó có thể an toàn, hắn chỉ có thể giấu diếm tất cả mọi người, bao gồm cả Ngự Quốc Công. Vì vậy hắn liền đem tiểu thế tử giao cho gia đình kia, sau đó không còn bất cứ liên hệ gì. Từ đó cho tới nay, hắn chưa bao giờ rời khỏi nơi đó, hắn thường xuyên tới xem trộm tiểu thế tử, thấy hắn ngày càng khoẻ mạnh lớn lên mới yên tâm. Nhưng không ngờ rằng, việc này mới qua sáu năm, Ngự Quốc Công phủ đột nhiên cháy lớn, trong một đêm, 72 mạng người, toàn bộ táng thân trong biển lửa, không có ai biết rốt cuộc buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Cũng không có ai biết, đến tột cùng có phải là Kỳ Trinh Đế....... Noi theo tiên hoàng hay không."
Ách!

Noi theo tiên hoàng!

Tiên hoàng vì muốn củng cố ngôi vị hoàng đế của mình, không tiếc gϊếŧ bao huynh triều hầu gia.

Như vậy, Kỳ Trinh Đế thật sự cũng là vì củng cố đế vị, gϊếŧ chết Ngự Quốc Công sao?

Không một ai biết rõ chân tướng!

Mà từ đầu đến cuối, Kỷ Vân Thư đều không quay đầu lại nhìn Phúc bá.

Bên tai nàng, ngoại trừ tiếng gió cuốn vào từ cửa sổ, còn có thể mơ hồ nghe thấy được tiếng nức nở rất nhỏ truyền đến từ sau lưng.......