Pachinko - Chương 03
Rạng sáng, anh em họ Chung từ ngoài thuyền trở về. Ngay lập tức Fatso nhận thấy người khách trọ mới vẫn đang ngủ trong phòng. Cậu ta cười toe toét với Yangjin. “Tôi mừng khi thấy một phụ nữ chăm chỉ như chị thành công như vậy. Tin đồn về tài nấu ăn của chị đã bay tới tai người giàu. Tới đây chị sẽ nhận khách trọ người Nhật! Tôi hy vọng chị tính tiền trọ của anh ta cao gấp ba lần tiền trọ mà những người nghèo chúng tôi trả”.
Sunja nhìn cậu ta lắc đầu, nhưng cậu không để ý. Fatso sờ vào chiếc cà-vạt treo bên cạnh bộ com-lê của Isak.
“Vậy đây là thứ mà các nhà quý tộc đeo quanh cổ để trông có vẻ quan trọng ư? Trông giống như cái thòng lọng. Tôi chưa bao giờ nhìn cận cảnh một thứ như thế này! Ôi - mịn quá!”. Người em út lại chà cái cà-vạt lên ria mép của mình, “Có lẽ đây là lụa. Một cái thòng lọng bằng lụa thật!”. Cậu ta cười to, nhưng Isak vẫn nằm im.
“Fatso, đừng động vào cái đó”, Gombo nói bằng giọng nghiêm khắc. Khuôn mặt của người anh cả đầy nốt rỗ, và khi anh giận dữ, mặt anh đỏ bừng. Từ khi cha họ qua đời, anh phải chăm sóc hai người em.
Fatso buông chiếc cà-vạt ra, trông có vẻ ngượng. Cậu không thích làm Gombo bực mình. Mấy anh em họ tắm rửa, ăn uống, sau đó cả ba lăn ra ngủ. Người khách trọ mới vẫn ngủ bên cạnh họ, giấc ngủ của anh thỉnh thoảng lại bị một tiếng ho nghẹt tiếng làm gián đoạn.
Yangjin đi vào bếp để bảo các cô giúp việc để ý người khách mới phòng khi anh thức dậy. Họ phải chuẩn bị bữa ăn nóng sẵn sàng cho anh. Sunja lúi húi trong góc bếp gọt khoai lang, không nhìn lên khi mẹ mình vào hoặc ra khỏi bếp. Trong tuần vừa qua, họ chỉ nói với nhau khi cần thiết. Mấy cô giúp việc không hiểu chuyện gì đã khiến Sunja ít nói như vậy.
Xế trưa, ba anh em họ Chung thức dậy, lại ăn và đi vào làng mua thuốc lá trước khi lên thuyền. Những người khách trọ buổi tối đi làm chưa về, vậy nên ngôi nhà có vài giờ yên ắng. Gió biển thấm qua những bức tường rỗ tổ ong và xung quanh gờ cửa sổ, tạo ra luồng gió khá mạnh trong cái hành lang ngắn nối giữa các phòng. Yangjin ngồi khoanh chân gần một trong những chỗ nóng trên sàn được sưởi ấm trong phòng xép nơi cánh phụ nữ ngủ. Cô đang vá một cái quần, một trong nửa tá quần từ đống quần áo đã sờn cũ của những người khách trọ. Quần áo của những người đàn ông đó không được giặt thường xuyên lắm, bởi vì họ có ít quần áo quá và không muốn bận tâm tới chuyện đó.
“Rồi chúng lại bẩn thôi mà”, Fatso phàn nàn, mặc dù các anh của cậu thích quần áo sạch sẽ hơn. Sau khi giặt, Yangjin vá tất cả những gì có thể, và ít nhất mỗi năm một lần, cô thay cổ áo cho những chiếc sơ mi và áo khoác không thể vá hoặc giặt sạch nổi nữa. Mỗi lần người khách trọ mới ho, cô lại ngẩng lên. Cô cố tập trung vào những mũi khâu ngay ngắn hơn là vào đứa con gái đang quét sàn của mình. Hai lần một ngày, sàn nhà lót giấy nến được quét bằng chổi ngắn, sau đó được lau bằng giẻ sạch.
Cửa chính của ngôi nhà từ từ mở ra, và cả người mẹ lẫn đứa con gái đang làm việc đều ngẩng lên. Jun, người giao than, đến để lấy tiền.
Yangjin đứng dậy ra gặp ông. Sunja cúi đầu chào một cách chiếu lệ, rồi quay trở lại với việc của mình.
“Vợ ông thế nào rồi?”, Yangjin hỏi. Vợ người giao than bị bệnh dạ dày thần kinh, thỉnh thoảng nằm liệt giường.
“Sáng nay bà ấy dậy sớm và đi chợ rồi. Không thể ngăn được mụ đàn bà ấy kiếm tiền. Bà biết vợ tôi thế nào rồi đấy”, Jun nói vẻ tự hào.
“Ông là một người đàn ông may mắn”. Yangjin lấy ví ra để trả tiền than của tuần đó cho ông.
“Bà ạ, nếu tất cả các khách hàng của tôi đều như bà, thì tôi sẽ chẳng bao giờ bị đói. Bà luôn trả tiền đúng hạn!”, ông cười khùng khục một cách vui vẻ.
Yangjin mỉm cười với ông ta. Tuần nào ông cũng phàn nàn rằng không ai trả tiền đúng hạn, nhưng hầu hết mọi người đều ăn ít đi để có tiền trả cho ông, bởi vì mùa đông này quá lạnh, không thể không dùng than. Người giao than cũng là một người đàn ông béo tốt thường nhận một tách trà và chút thức ăn ở từng nhà trong hành trình của mình; trong những năm đói kém như thế này, ông ta chẳng bao giờ chết đói. Vợ ông là người buôn rong biển thạo nhất ở chợ và cũng kiếm được chút đỉnh.
“Ở dưới phố, đồ chó bẩn thỉu Lee-seki đó sẽ không chịu khạc ra những gì hắn nợ”.
“Thời buổi khó khăn mà. Ai cũng có khó khăn cả”.
“Không, thời buổi khó khăn thật đấy, nhưng nhà bà đầy khách trọ bởi vì bà là người nấu ăn ngon nhất ở Kyungsangdo. Ông mục sư bây giờ đang ở trọ nhà bà đúng không? Bà đã thu xếp chỗ ngủ cho ông ấy phải không? Tôi đã nói với ông ấy rằng món cá vền biển của bà là món ăn ngon nhất Busan”. Jun khụt khịt, không biết mình có thể kiếm được chút đồ ăn trước khi đến nhà khác hay không, nhưng ông ta chẳng ngửi thấy mùi gì thơm.
Yangjin liếc nhìn con gái mình, và Sunja ngừng lau sàn, đi vào bếp lấy thứ gì đó để người giao than ăn.
“Bà biết đấy, người đàn ông trẻ ấy đã biết về tài nấu ăn của bà qua lời kể của người anh đã ở đây mười năm trước, đúng không nhỉ? Mà cái bụng thì có trí nhớ tốt hơn trái tim!”.
“Mục sư ư?”. Yangjin trông có vẻ bối rối.
“Người đàn ông trẻ từ miền Bắc tới đó. Tối qua tôi gặp ông ấy đang lang thang quanh các con phố để tìm nhà bà. Isak Baek. Một anh chàng đẹp trai. Tôi đã chỉ cho ông ấy nhà của bà và đáng lẽ đã ghé qua, nhưng tôi có chuyến than muộn phải giao cho Cho-seki, người cuối cùng cũng kiếm được tiền để trả tôi sau một tháng thoái thác…”
“Ồ…”.
“Dù sao, tôi cũng đã nói với ông mục sư về bệnh dạ dày của bà xã tôi và kể cho ông ấy nghe bà ấy làm việc ở ngoài chợ vất vả như thế nào, và ông ấy nói sẽ cầu nguyện cho bà nhà tôi ngay, ông ấy ngay lập tức cúi đầu và nhắm mắt lại! Tôi không biết mình có tin vào cái việc lẩm bẩm mà người ta làm hay không, nhưng tôi nghĩ nó chẳng làm ai đau cả. Một người đàn ông trẻ rất đẹp trai, bà không nghĩ vậy ư? Ông ấy đã ra ngoài chưa nhỉ? Tôi nên chào ông ấy một tiếng”.
Sunja đem ra cho người giao than một cái khay gỗ có một tách trà yến mạch, một bình trà, một bát khoai lang hấp và để trước mặt ông. Người giao than ngồi sụp xuống tấm nệm trên sàn và ăn ngấu nghiến những miếng khoai lang nóng hổi.
Ông nhai kỹ, sau đó lại bắt đầu nói.
“Sáng nay tôi hỏi bà xã cảm thấy như thế nào, và bà ấy nói rằng không tệ rồi đi làm! Có thể việc cầu nguyện ấy có tác dụng. Ha!…”.
“Ông ấy là người Cơ Đốc giáo ư?”. Yangjin không muốn liên tục ngắt lời người bán than, nhưng không có cách nào khác để nói chuyện với Jun, người nói luôn miệng hàng giờ. Chồng cô từng nói, là đàn ông nhưng Jun quá nhiều lời. “Một linh mục ư?”.
“Không, không, ông ấy không phải là linh mục. Những người đó khác. Baek là người theo đạo Tin Lành. Những người như thế có lấy vợ. Ông ấy sắp đi Osaka, nơi anh trai sống. Tôi không nhớ đã gặp anh ông ấy”. Ông tiếp tục nhai trong lặng lẽ và uống vài ngụm trà nhỏ.
Trước khi Yangjin có cơ hội để nói điều gì, Jun đã lại lên tiếng, “Lão Thiên hoàng Hirohito đó đã chiếm đất nước của chúng ta, cướp đất đai, những loại gạo và cá ngon nhất, và bây giờ cướp những người trẻ của chúng ta”. Ông thở dài và ăn một miếng khoai nữa. “Tôi không trách những người trẻ vì họ sang Nhật. Ở đây chẳng kiếm ra tiền. Đã quá muộn cho tôi, nhưng nếu tôi có một đứa con trai”, Jun ngừng lời, bởi vì ông không có con, và ông cảm thấy buồn khi nghĩ tới điều đó. “Tôi sẽ cho nó đi Hawaii. Bà xã tôi có một người cháu trai thông minh làm việc trong một đồn điền trồng mía ở đó. Công việc vất vả, nhưng thế thì đã sao? Cậu ta không làm việc cho lũ con hoang đó. Hôm nọ tôi ra bến tàu, mấy thằng khốn đó cố nói với tôi rằng tôi không thể…”.
Yangjin chau mày với ông vì ông nói tục. Ngôi nhà rất nhỏ mà các cô gái thì đang ở trong bếp còn Sunja đang lau phòng xép, có thể nghe thấy tất cả, và rõ ràng bọn họ đều đang chú ý.
“Tôi lấy thêm trà cho ông nhé?”.
Jun mỉm cười, đẩy cái tách không về phía cô bằng cả hai tay.
“Để mất nước là lỗi chết tiệt của chúng ta. Tôi biết điều đó”, ông tiếp tục nói.
“Những thằng quý tộc khốn kiếp đó đã bán đứng chúng ta. Không một thằng con hoang quý tộc nào có đủ cả bộ hòn dái”.
Cả Yangjin và Sunja đều biết các cô gái ở trong bếp đang cười khúc khích trước cả tràng chửi rủa không thay đổi từ tuần này qua tuần khác của người giao than.
“Có thể tôi chỉ là nông dân, nhưng tôi là một người lao động chân chính, và tôi sẽ không để cho người Nhật nắm quyền điều khiển”, ông rút một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ từ trong túi áo khoác dính đầy bụi than ra lau mũi. “Lũ con hoang. Tôi phải đi giao than tiếp đây”.
Người góa phụ bảo ông đợi một chút trong khi cô đi vào bếp. Ở ngưỡng cửa, Yangjin đưa cho Jun một gói khoai mới đào được bọc bằng một mảnh vải. Một củ khoai thò ra khỏi cái bọc, lăn xuống sàn nhà. Ông vội chộp lấy nó bỏ vào trong túi áo khoác sâu của mình. “Đừng bao giờ để mất những gì giá trị”.
“Dành cho vợ ông”, Yangjin nói. “Hãy nói tôi gửi lời thăm bà ấy nhé”.
“Cảm ơn bà”. Jun vội xỏ giày và rời khỏi đó.
Yangjin đứng ở ngưỡng cửa nhìn người giao than đi xa dần, mãi cho tới khi ông bước vào cửa của ngôi nhà kế bên.
•••
Không có bài diễn thuyết cao ngạo của người đàn ông nhiều lời đó, ngôi nhà trở nên vắng vẻ hơn. Sunja đang quỳ rạp để lau hành lang nối phòng khách với phần còn lại của ngôi nhà. Cô bé có thân hình rắn chắc như một khúc gỗ trắng - rất giống tạng người của mẹ cô - với sức lực lớn nằm trong đôi bàn tay khéo léo, đôi cánh tay săn chắc, và đôi chân khỏe. Khung người thấp bè bè được rèn luyện cho sự lao động vất vả, với chút ít duyên dáng thấp thoáng ở khuôn mặt hoặc chân tay, nhưng cô khá lôi cuốn về mặt thể chất - hấp dẫn hơn là xinh xắn. Ở khung cảnh nào, Sunja cũng được chú ý ngay lập tức vì năng lượng dồi dào và thái độ vui vẻ. Các khách trọ chưa bao giờ ngừng cố gắng tán tỉnh Sunja, nhưng không một ai thành công. Đôi mắt đen của cô lấp lánh như những viên đá cuội óng ánh được đặt trên một bề mặt trắng bóng, và khi cô cất tiếng cười, bạn không thể không cười cùng cô. Cha cô, Hoonie, đã mê mẩn cô từ lúc chào đời, và thậm chí khi còn nhỏ, Sunja đã coi việc làm cho cha hạnh phúc là bổn phận của mình. Ngay khi biết đi, cô bé đã lẽo đẽo đi theo cha như một con vật nuôi trung thành, và mặc dù cô ngưỡng mộ mẹ mình, nhưng khi cha cô qua đời, từ một bé gái vui tươi Sunja trở thành một thiếu nữ trầm tư.
Không ai trong mấy anh em nhà họ Chung có đủ tiền cưới vợ, nhưng Gombo, người anh cả, đã hơn một lần nói rằng một cô gái như Sunja sẽ trở thành một người vợ tốt dành cho một người đàn ông muốn vươn lên trong thế giới này. Fatso thích cô, nhưng đã chuẩn bị tinh thần để quý mến cô như quý một người chị dâu, mặc dù cô bằng tuổi cậu, mới mười sáu. Nếu có người nào đó trong số anh em họ có thể lấy vợ, thì Gombo, người anh cả, sẽ thực hiện việc đó trước hai người em. Chuyện đó chẳng quan trọng nữa, bởi vì cách đây không lâu, Sunja đã đánh mất mọi triển vọng hôn nhân của mình. Cô có thai, và cha của đứa bé không thể cưới cô. Một tuần trước, Sunja đã thú nhận chuyện đó với mẹ của mình, nhưng tất nhiên, không ai khác biết chuyện.
“Bà ơi! Bà ơi!”. Cô giúp việc lớn tuổi hơn hét lên từ phòng khách của ngôi nhà, nơi các khách trọ ngủ, và Yangjin vội chạy tới đó. Sunja buông rơi tấm giẻ lau chạy theo mẹ.
“Có máu! Trên gối! Và người ông ấy đẫm mồ hôi!”.
Bokhee, cô chị trong hai chị em người giúp việc, thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô không có thói quen nói to, và cô không muốn làm người khác sợ hãi, nhưng cô không biết người khách trọ ấy đã chết hay đang hấp hối, và cô sợ quá không dám đến gần.
Trong giây lát không ai nói gì, thế rồi Yangjin bảo người giúp việc hãy ra khỏi phòng và đợi ở ngoài cửa.
“Con nghĩ đó là bệnh lao”, Sunja nói.
Yangjin gật đầu. Vẻ bề ngoài của người khách trọ khiến cô nhớ tới những tuần cuối cùng của Hoonie.
“Tới chỗ thầy thuốc ngay”, Yangjin bảo Bokhee, nhưng rồi cô đổi ý.
“Không, không, đợi đã. Tôi có thể sẽ cần cô”.
Isak nằm ngủ trên gối, toát mồ hôi, mặt đỏ bừng, không biết những người phụ nữ đang nhìn mình. Dokhee, người giúp việc ít tuổi hơn, vừa mới từ trong bếp ra, há hốc miệng, bật ra cả tiếng kêu thảng thốt, để rồi bị chị cô “suỵt”.
Khi người khách trọ đến vào đêm hôm trước, vẻ xanh xao của anh rất dễ nhận thấy, nhưng trong ánh sáng ban ngày, khuôn mặt điển trai của anh toàn một màu xám - màu của nước mưa bẩn được đựng trong một cái vại. Gối của anh ướt vì vô số những chấm nhỏ màu đỏ mà anh đã ho ra.
“Ôi…”, Yangjin thốt lên, hoảng hốt và lo lắng. “Chúng ta cần chuyển ông ấy ra khỏi đây ngay lập tức. Những người khác có thể bị nhiễm bệnh. Dokhee, dọn mọi thứ trong buồng kho ra đi. Mau lên”. Cô sẽ chuyển anh vào buồng kho, nơi chồng cô đã ngủ khi anh đổ bệnh, nhưng việc đó sẽ dễ dàng nếu anh có thể bước được vài bước vào phòng trong hơn là cô phải tự mình chuyển anh vào đó.
Yangjin kéo góc tấm nệm cố đánh thức anh dậy.
“Mục sư Baek!”, Yangjin khẽ lay cánh tay anh. “Ông ơi!”. Cuối cùng, Isak mở mắt ra. Anh không nhớ nổi mình đang ở đâu.
Trong giấc mơ, anh thấy mình đang ở nhà, nghỉ ngơi bên vườn táo; những cây táo nở hoa trắng muốt. Khi anh nhớ ra, anh nhận ra người quản lý nhà trọ.
“Mọi chuyện ổn chứ?”.
“Ông bị bệnh lao phải không?”. Yangjin hỏi anh. Chắc chắn, anh phải biết.
Anh lắc đầu.
“Không, tôi bị cách đây hai năm cơ. Từ đó tôi khỏe”. Isak đặt tay lên trán và sờ mồ hôi dọc đường chân tóc. Anh nhấc đầu lên và cảm thấy đầu nặng trĩu.
“Tôi hiểu”, anh nói, nhìn những vết máu trên gối. “Tôi rất tiếc. Nếu biết mình có thể gây hại cho bà thì tôi đã không tới đây. Tôi nên đi khỏi đây. Tôi không muốn gây nguy hiểm cho bà”. Isak nhắm mắt lại bởi vì anh cảm thấy rất mệt. Từ bé đến giờ, Isak ốm đau luôn, và bệnh lao mà anh nhiễm gần đây nhất chỉ là một trong nhiều chứng bệnh mà anh đã chịu đựng.
Cha mẹ anh và các bác sĩ không muốn anh đi Osaka; chỉ có anh hai Yoseb của anh là cảm thấy điều đó sẽ tốt hơn cho anh, bởi vì Osaka ấm áp hơn Bình Nhưỡng và bởi Yoseb biết Isak ghét bị coi là một người bệnh tật như anh đã bị đối xử trong phần lớn cuộc đời đến mức nào.
“Tôi nên trở về nhà”, Isak nói, vẫn nhắm mắt
“Ông sẽ chết trên tàu hỏa. Ông sẽ ốm nặng hơn trước khi khá lên. Ông có thể ngồi dậy không?”, Yangjin hỏi.
Isak cố ngồi dậy và dựa lưng vào bức tường lạnh. Trên đường đi, anh đã cảm thấy mệt, nhưng bây giờ anh cảm thấy như thể có một con gấu đang đẩy anh. Anh cố gắng thở bình thường và quay mặt vào tường để ho. Những chấm máu in lên tường.
“Ông sẽ ở lại đây. Cho tới khi ông khỏe lại”, Yangjin nói.
Cô và Sunja nhìn nhau. Họ đã không nhiễm bệnh khi Hoonie mắc bệnh này, nhưng các cô gái, khi đó không ở đây, và các khách trọ cần phải được bảo vệ bằng cách này hay cách khác.
Yangjin nhìn anh. “Ông có thể đi một chút vào phòng trong không? Chúng tôi phải cách ly ông với những người khác”.
Isak cố đứng dậy nhưng không thể. Yangjin gật đầu. Cô bảo Dokhee đi mua thuốc còn Bokhee quay vào bếp để chuẩn bị bữa tối cho các khách trọ.
Yangjin bảo anh nằm xuống tấm nệm gấp, rồi cô kéo tấm nệm một cách từ từ về phía buồng kho, theo cách cô đã chuyển chồng mình vào đó ba năm trước.
Isak thều thào, “Tôi không cố ý gây hại cho bà”.
Người đàn ông trẻ thầm nguyền rủa bản thân vì mong muốn được thấy thế giới ngoài nơi mình sinh ra và vì đã tự dối lòng rằng mình đủ khỏe để đến Osaka khi mà anh đã cảm thấy rằng mình chưa bao giờ có thể được chữa trị dứt bệnh. Nếu anh lây bệnh sang bất cứ người nào mà anh tiếp xúc thì cái chết của người đó là do lỗi của anh. Nếu anh phải chết, thì anh hy vọng sẽ chết một cách nhanh chóng để không ảnh hưởng những người vô tội.