Quan hệ nguy hiểm - Chương 42

Chương 42

Bẫy trong bẫy (IV)

Sơ Vũ chỉ im lặng cúi đầu không lên tiếng. Lý Gia chờ một lát, không thấy Sơ Vũ trả lời, liền nhún vai nhắc nhở: “Cô Đặng, tôi phải nói cho cô biết. Cảnh sát sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, nhưng với điều kiện cô phải thành thực hợp tác với chúng tôi. Còn không...” Lý Gia ngừng trong giây lát. “Chắc cô cũng biết rõ cô đã lún sâu như thế nào.”

Sơ Vũ vẫn không trả lời. Hai người trầm mặc một lúc, Lý Gia đứng dậy: “Xem ra cô cần suy nghĩ thêm. Để tránh lãng phí thời gian của hai bên, lúc nào cô nghĩ thông suốt, tôi sẽ tới nói chuyện với cô.”

Lý Gia vừa ra khỏi phòng bệnh, người cảnh sát trực ban lập tức đi vào. Sơ Vũ không để ý đến anh ta, lặng lẽ nằm xuống, nhìn lên trần nhà.

Nơi này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giọt nước chảy trong ống truyền. Đi theo Lục Tử Mặc một thời gian dài, Sơ Vũ cũng đoán biết được một số chuyện. Đối với phía cảnh sát, việc cô ra đầu thú có ý nghĩa rất lớn. Thậm chí sau này, nếu đám trùm ma túy bị bắt, cô sẽ trở thành nhân chứng quan trọng trước tòa. Vì vậy, nhất định cảnh sát sẽ giữ cô ở một nơi bí mật, canh giữ ngày đêm.

Cô đã hôn mê bao lâu rồi?

Sơ Vũ hồi tưởng lại buổi tối cuối cùng ở bên Lục Tử Mặc. Cô mạo hiểm cả tính mạng đi lấy tài liệu giao dịch của Naka. Người sĩ quan cảnh sát vừa nãy nói trong email cô gửi có cả tài liệu này. Như vậy, Lục Tử Mặc đã gửi email ngay trong buổi tối hôm đó.

Tim Sơ Vũ thắt lại. Nói cách khác, Lục Tử Mặc đã sớm có kế hoạch này.Anh lại một lần nữa đẩy cô đi dưới danh nghĩa bảo vệ cô. Tại sao anh không hiểu, dù nguy hiểm đến tính mạng cô cũng muốn ở bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ và trải qua mọi chuyện?

Đến khi trời tối, người cảnh sát trực ban đổi ca. Sơ Vũ vẫn nằm im, không động đậy. Y tá mang cơm đến, cô cũng không ngồi dậy, để mặc khay thức ăn nguội ngắt. Sơ Vũ không thấy đói, cũng chẳng muốn ăn bất cứ thứ gì.

Đúng tám giờ tối, hai người y tá đến tiêm cho Sơ Vũ. Nữ y tá lịch sự mời người cảnh sát trực ban ra ngoài. Cửa đóng lại, cô y tá lập tức tháo khẩu trang, bước đến bên giường vỗ vào người Sơ Vũ: “Sơ Vũ!”

Giọng nói này nghe rất quen, hình như cô đã nghe ở đâu đó. Sơ Vũ mở mắt. Đập vào mắt cô là một gương mặt quen thuộc. Sơ Vũ lập tức ngồi dậy. Cô nhớ người này, chính là nữ bác sĩ từng cứu cô sau khi cô bị trúng đạn và được Lục Tử Mặc đưa đến hòn đảo nhỏ ở Thái Lan. Tên cô ấy là Khả Nhân.

“Chúng ta phải nhanh lên mới được.”

Khả Nhân giật ống truyền nước trên tay Sơ Vũ, giữ chỗ vừa rút kim để cầm máu, sau đó quay sang nói với người đàn ông mặc bộ đồ y tá đeo khẩu trang, cầm khay dụng cụ y tế đứng sau: “Anh còn đứng đó làm gì, muốn ăn “đậu hũ” của chúng tôi chắc? Mau quay ra đằng sau đi.”

Sơ Vũ hơi sững sờ, nhìn anh ta chăm chăm. Mặc dù chỉ thấy đôi mắt nhưng cô vẫn nhận ra anh ta là ai.

Sơ Vũ không thể hiểu nổi. Anh đã giao cô cho cảnh sát, tại sao bây giờ lại xuất hiện cứu cô?

Lục Tử Mặc quay người lại. Khả Nhân nhanh chóng cởi bộ đồ y tá đưa cho Sơ Vũ. Lúc này cô mới chú ý Khả Nhân để kiểu tóc giống hệt cô.

Sơ Vũ và Khả Nhân hoán đổi vị trí. Khả Nhân giúp Sơ Vũ đeo khẩu trang, rồi bước đến bên Lục Tử Mặc nói khẽ: “Hai người nhớ cẩn thận đấy. Nếu tôi đi đời, làm ma cũng không tha cho anh đâu.”

Lục Tử Mặc không lên tiếng, rút khẩu súng, đặt vào tay Khả Nhân. Khả Nhân nhét vào người rồi nằm xuống giường. Lục Tử Mặc nhìn cô ấy gật đầu, sau đó ngoắc tay ra hiệu cho Sơ Vũ đi ra khỏi phòng.

Tim Sơ Vũ đập thình thịch. Cô không hiểu đang xảy ra chuyện gì nhưng cũng ý thức được bây giờ không phải là lúc truy vấn Lục Tử Mặc. Cô cùng anh ra khỏi phòng bệnh, người cảnh sát trực ban ở bên ngoài ngó vào nhìn người đang nằm trên giường rồi quay sang Sơ Vũ hỏi: “Tiêm xong rồi à?”

Sơ Vũ gật đầu. Người cảnh sát không phát hiện điều gì bất thường, đi vào bên trong rồi đóng cửa lại.

Lục Tử Mặc đi trước, Sơ Vũ lặng lẽ theo sau. Hai người đi ra ngoài hành lang. Hóa ra đây là bệnh viện trung tâm Chiang Rai. Họ đang ở tầng trên cùng, phòng bệnh của bệnh nhân.

Phòng của Sơ Vũ ở góc trong cùng của tầng trên. Ngoài người cảnh sát trực ban trong phòng, ngoài hành lang còn có hai, ba người mặc thường phục. Họ không hề chú ý đến Lục Tử Mặc và Sơ Vũ. Hai người thuận lợi đi thẳng tới phòng đổi thuốc của y tá.

Vào phòng, đặt khay dụng cụ trên tay xuống bàn, Lục Tử Mặc liền quay người về phía Sơ Vũ, tháo khẩu trang, nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp.

“Anh đã đi rồi, tại sao còn quay lại?”

Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn anh. Lông mày của Lục Tử Mặc dần dãn ra. Anh thở dài, giơ tay vuốt má cô, cất giọng dịu dàng: “Em biết không Sơ Vũ? Đến bây giờ anh mới biết, anh không thể rời xa em. Anh đã làm đủ mọi cách, dù tự mình bỏ đi hay để em ra đi cũng vậy, lúc nào cũng có một sức mạnh vô hình kéo anh về bên em. Bây giờ anh đã chấp nhận số mệnh.” Lục Tử Mặc ngừng một lát. “Thời gian tương đối cấp bách, em hãy nghe kỹ những lời anh dặn. Khả Nhân làm y tá ở đây một thời gian rồi. Tên cô ấy là San. Giờ cô ấy đang nằm trong phòng bệnh thay em. Vì vậy, em phải thay cô ấy đi làm công việc của bệnh viện để tránh bị người khác nghi ngờ. Anh nghĩ với năng lực của em, công việc y tá chắc nằm trong tầm tay.”

Sơ Vũ gật đầu, không có bất cứ thắc mắc nào. Lục Tử Mặc bước đến cửa ra vào, mở cửa và nhìn ra bên ngoài đầy cảnh giác, lúc này không có nhiều người qua lại, thỉnh thoảng mới thấy y tá đi kiểm tra phòng bệnh.

Lục Tử Mặc đưa một quyển sổ ghi chép cho Sơ Vũ: “Đây là ghi chép về bệnh nhân mà Khả Nhân phụ trách ngày hôm nay. Trên đó có ghi rõ nội dung công việc. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng đừng hoảng hốt, cứ theo mọi người đi ra ngoài là được.”

Sơ Vũ túm vạt áo Lục Tử Mặc: “Anh định làm gì?”

“Anh sẽ nói ngắn gọn thôi.” Lục Tử Mặc hít một hơi. “Anh định sắp xếp để em làm nhân chứng của cảnh sát, yêu cầu họ khởi động trình tự bảo vệ nhân chứng để bảo đảm sự an toàn của em. Tuy nhiên, anh đã đánh giá thấp Văn Lai. Hắn có ảnh hưởng khá lớn trong giới cảnh sát. Có người là tay trong của hắn. Do đó, tin em đứng ra làm nhân chứng đã đến tai Văn Lai. Vì em đã biết quá nhiều chuyện của Naka và Văn Lai nên bọn chúng định thủ tiêu em vào đêm nay.”

Vì vậy Lục Tử Mặc mới để Khả Nhân thay thế vị trí của cô? Khả Nhân sẽ thay cô đối mặt với mối nguy hiểm chết người?

Bên ngoài có tiếng bước chân đi đến. Lục Tử Mặc nhanh chóng đeo khẩu trang, cúi xuống giả bộ tìm đồ. Cửa phòng thuốc bật mở, một y tá đầu rất to bước vào: “San, hóa ra cô ở đây. Bệnh nhân giường số mười tám cần cô.”

“Tôi sẽ đi ngay.” Sơ Vũ nói khẽ, người y tá gật đầu đứng tránh sang một bên. Sơ Vũ xem quyển sổ ghi chép của Khả Nhân, tìm đúng thuốc của bệnh nhân giường số mười tám. Sau đó, cô liếc qua Lục Tử Mặc và nhanh chóng rời phòng thuốc.

Ban đêm chỉ có hai y tá trực ban. Sau khi đổi thuốc cho bệnh nhân, Sơ Vũ quay về đứng ở bàn trực của y tá. Chỗ Sơ Vũ đứng đối diện với phòng bệnh của cô. Cô quan sát một lúc, thấy tất cả vẫn bình thường. Hai người cảnh sát mặc thường phục, ngồi tựa vào tường ngủ gật.

Lục Tử Mặc từ phòng thuốc đi ra, lặng lẽ đến bên Sơ Vũ. Cô ngẩng đầu nhìn anh. Anh không nhìn cô mà chăm chú theo dõi động tĩnh phía trước.

Sơ Vũ cúi đầu, giả bộ kiểm tra sổ theo dõi tình trạng của bệnh nhân. Cô hạ thấp giọng hỏi Lục Tử Mặc: “Khả Nhân liệu có an toàn không?”

“Ít ra cũng an toàn hơn là em ở trong đó”, Lục Tử Mặc thì thầm bên tai cô. “Cô ấy từng được huấn luyện, chắc có thể đối phó với tình huống này.”

Nói thì nói vậy, nhưng Lục Tử Mặc vẫn căng mắt nhìn về phía trước. Sơ Vũ không động đậy, suy đi nghĩ lại mãi, cuối cùng mới lấy hết dũng khí mở miệng: “Nếu không phải vì Naka cho người đến giết em, anh sẽ không bao giờ quay lại tìm em?”

Lục Tử Mặc sững người, không trả lời câu hỏi của cô.

Đúng lúc này có vài người đàn ông từ thang máy bên trái đi ra. Sơ Vũ quay đầu nhìn, đột nhiên thấy căng thẳng.

Ba người đàn ông rất cao to tiến lại gần Sơ Vũ.

Lục Tử Mặc ngẩng đầu, ba người họ đã đến bàn y tá trực. Một người mỉm cười với Sơ Vũ, hai người phía sau đứng tản ra hai bên, chặn Sơ Vũ và Lục Tử Mặc ở giữa.

“Cô y tá, tôi cần sự giúp đỡ của cô.” Người đàn ông cười để lộ hàm răng trắng. Trên bàn, một họng súng đen ngòm chĩa vào người Sơ Vũ.

Việc gì đến sẽ đến, muốn tránh cũng không được. Sơ Vũ nói một cách bĩnh tĩnh: “Các anh muốn tôi làm gì?”

“Dẫn đường.” Người đàn ông lắc lắc khẩu súng, ám chỉ Sơ Vũ đi ra ngoài. Sau đó hắn nói với hai tên bên cạnh: “Nhốt thằng kia vào trong phòng.”

Lục Tử Mặc không phản kháng, lặng lẽ đi vào phòng chứa đồ ở phía sau. Sơ Vũ cầm quyển sổ theo dõi đi ra ngoài. Tên sát thủ mỉm cười với cô: “Đừng sợ. Chỉ cần cô làm theo lời chúng tôi, tôi sẽ không hại cô.”

Sơ Vũ và tên sát thủ, một trước một sau, tiến về phía trước. Hai người cảnh sát mặc thường phục vẫn ngủ say trên ghế, không hề hay biết đang xảy ra chuyện gì. Hai tên phía sau nhốt Lục Tử Mặc vào phòng chứa đồ rồi lập tức chạy theo. Con dao sắc nhọn trong tay chúng lướt qua cổ họng hai người cảnh sát, họ tắt thở ngay trong giấc mộng.

Tên sát thủ ép Sơ Vũ đến trước cửa phòng bệnh: “Gõ cửa!”

Sự tàn nhẫn của mấy tên sát thủ này vượt quá sức tưởng tượng của Sơ Vũ. Cô quay đầu nhìn hai người cảnh sát mặt thường phục vừa đổ gục xuống đất, máu đỏ chảy lênh láng trên nền nhà. Tên sát thủ thúc súng vào lưng Sơ Vũ ra lệnh: “Gõ cửa!”

Sơ Vũ liếc về phía phòng chứa đồ, Lục Tử Mặc vẫn không hề có động tĩnh. Cô nuốt nước bọt, giơ tay gõ cửa.

“Ai đó?” Bên trong vọng ra giọng của người cảnh sát trực ban.

Tên sát thủ lại thúc súng uy hiếp Sơ Vũ. Cô buộc phải lên tiếng: “San đây, tôi đổi thuốc cho bệnh nhân.”

Tim Sơ Vũ đập liên hồi. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chỉ là nói câu đó. Sơ Vũ hy vọng có thể đánh động cho Khả Nhân ở trong phòng.

Bên trong có tiếng bước chân loẹt xoẹt đi tới. Cửa phòng bệnh mở ra.

Tên sát thủ đứng sau Sơ Vũ lập tức giương súng nhằm đúng người cảnh sát đang đứng ở cửa, bắn hai phát. Ống giảm thanh khiến tiếng súng nổ chỉ bụp bụp như tiếng mở chai sâm banh. Cùng lúc đó, hai tên sát thủ phía sau đẩy mạnh Sơ Vũ ngã sang một bên, xông thẳng vào phòng.

Điều bọn chúng không ngờ tới là giường bệnh không một bóng người. Khi tên sát thủ chưa kịp định thần, một tiếng nổ nhẹ đã vang lên, viên đạn bay trúng đầu khiến hắn đổ gục xuống đất ngay lập tức.

Khả Nhân vừa nổ súng giết chết tên sát thủ phía trước vừa đạp chân rất mạnh vào tên theo sau, giơ súng nhằm thẳng vào tim hắn, bóp cò. Khả Nhân giải quyết hai tên sát thủ trong nháy mắt, nhưng lại tạo cơ hội cho tên thứ ba. Tên này phản ứng nhanh, lăn một vòng dưới đất, kéo Sơ Vũ làm lá chắn rồi chĩa súng vào đầu cô.

Hành động đó không đủ giúp hắn thoát khỏi tai họa. Hắn chỉ cảm thấy một cơn đau ở bụng rồi người mềm nhũn. Hắn cúi xuống, người phụ nữ đang bị hắn uy hiếp đã chọc con dao phẫu thuật vào bụng hắn. Tên sát thủ dường như không thể tin nổi khi nhìn xuống bụng mình. Hắn nhanh chóng ngã xuống đất.

Sơ Vũ ngồi bệt xuống đất, thở dốc. Khả Nhân liếc cô bằng ánh mắt tán thưởng, đi đến kéo cô đứng dậy: “Chúng ta...”

Sơ Vũ trợn tròn mắt. Đằng sau Khả Nhân xuất hiện tên sát thủ thứ tư. Tuy nhiên, hắn chưa kịp giơ súng thì đã bị Lục Tử Mặc xông đến như tia chớp, giơ cánh tay cứng như sắt thép bẻ gãy cổ.

“Chúng ta đi thôi.”

Lục Tử Mặc thả xác tên sát thủ xuống đất, bước đến nắm lấy tay Sơ Vũ. Khả Nhân nhận bộ đồ y tá từ Lục Tử Mặc khoác lên người: “Hai người mau đi xuống theo lối thoát an toàn. Bây giờ tôi còn phải đi báo động.”

Lục Tử Mặc không nói câu gì, kéo Sơ Vũ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Hai người thuận lợi xuống đến tầng một và đi ra xe. Lúc này, Sơ Vũ mới phát hiện tay cô dính đầy máu.

Lục Tử Mặc phóng xe như bay. Một điều bất ngờ là anh không đưa cô đi xa mà tới một ngôi nhà nhỏ hai tầng khá yên tĩnh ở trung tâm thành phố.

“Đây là nơi ở của Khả Nhân”, Lục Tử Mặc lặng lẽ giải thích với Sơ Vũ.

Sơ Vũ theo Lục Tử Mặc lên tầng. Vừa vào phòng, anh lập tức kéo cô đi vào nhà tắm, vặn vòi nước rửa tay cho cô. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc qua chiếc gương trên treo tường. Anh đang tập trung kỳ cọ tay cho cô. Như cảm nhận được ánh mắt của Sơ Vũ, Lục Tử Mặc ngẩng đầu. Hai người nhìn nhau qua gương hồi lâu.

“Em không thể quay về”, Sơ Vũ cất giọng nhẹ nhàng. “Anh có hiểu không?”