Quân Khu Nam Đồng - Chương 10

5

Tối Chủ nhật. Trăng thanh, gió mát. Mấy thằng rủ nhau ra bể nước Nhà 2 ngồi chơi. Minh tỉ tê hỏi Ngọc chuyện cưa Hà tới đâu rồi. Ngọc bảo:

– Tao để dành nó sang năm sau.

Đính không đồng ý:

– Mày chơi kiểu đó không được. Bọn tao nhường là để mày cưa nó chứ không phải cất đi để dành. Nếu mày không dùng thì để bọn tao?

Ngọc gân cổ cãi:

– Ai bảo mày tao không dùng? Tao vẫn dùng nhưng… dùng từ từ.

– Mày đã làm được cái gì mà bảo dùng từ từ?

– Tao điều tra hoàn cảnh gia đình nó. Thằng Khanh chẳng bảo trước khi tấn công đồn địch, phải điều tra, nghiên cứu kỹ lưỡng là gì?

Hòa vốn quý Ngọc vì nó thật thà, nhiệt tình và tốt tính, bèn nói vun vào: “Như vậy là công việc đang trong quá trình triển khai. Bọn mày không được tranh nhau với nó”.

Đính không chịu, nó hỏi:

– Thế mày đã điều tra được những gì?

– Nhà có ông nội, trên 70 tuổi, thích chơi cây cảnh. Bố công tác tại Cục Tác chiến Bộ Quốc phòng. Mẹ làm ở Cửa hàng lương thực Đống Đa. Em gái học kém chị một lớp nhưng cao và xinh hơn chị. Thằng út thì đang oe oe.

– Đấy chỉ là thông tin cơ bản thôi, cái đó tao cũng biết, thậm chí còn biết hơn mày. Bố nó làm ở Cục Tác chiến Bộ Tổng tham mưu chứ không phải Bộ Quốc phòng. Mày phải hành động cụ thể, như mượn vở, viết thư, rủ đi xem phim. Mày xem, tất cả bọn, thằng nào cũng hành động. Dù thất bại cũng nhiều, nhưng phải hành động. Giống như đánh đồn. Tướng này bị tiêu diệt thì tướng khác thay. Đồn là để đánh chứ không phải để điều tra rồi ngắm. Trong tuần tới nếu mày vẫn không có hành động cụ thể, bọn tao sẽ tấn công Hà.

Ngọc đỏ mặt:

– Chúng mày đừng ép… Tuần tới làm sao mà tao đã tấn công được. Phải để tao chọn thời cơ phù hợp. Tấn công bừa bãi hỏng mẹ nó mất.

Khanh gật gù:

– Tao thấy kiên trì như thằng Ngọc cũng là một kế sách hay. Bọn con gái khôn ba năm, dại một giờ. Nó ngồi rình đúng cái giờ dại ấy để tấn công.

Quốc Tẩm bình luận:

– Như vậy, thằng Ngọc có thể dại ba năm, chỉ cần khôn một giờ. Điều quan trọng là phải khôn đúng vào giờ bọn con gái nó dại.

Đính không chịu. Nó bảo Ngọc:

– Mày đừng có mà cùn. Nếu vậy mày tránh ra, để bọn tao tấn công trước. Bọn tao thất bại sẽ trả lại cho mày. Bạn Hà thuộc loại xinh, nếu bọn mình không nhanh tay thì bọn khác cũng cưa mất.

Việt đồng tình:

– Tao thấy thằng Đính nói cũng có lý. Thằng Ngọc phải hành động. Nếu mày cần gì, bọn tao sẵn sàng giúp sức.

Ngọc vẫn lắc đầu quầy quậy. Hòa bấm Ngọc, ra hiệu đồng ý đi cho xong chuyện rồi sẽ tính. Lúc về, nó nói với Ngọc:

– Thằng Minh thì không có vấn đề gì, nhưng thằng Đính thích cái Hà lắm. Nó thích trước mày, nhưng bị mày cướp.

– Tao cướp bao giờ? Bọn mày chia cho tao chứ.

– Nhưng nó vẫn nghĩ là bị mày cướp. Nếu mày không làm gì mà cứ giữ thì không đúng luật… Nhưng mày có thích Hà không?

– Tao… thích.

– Vậy thì phải hành động ngay. Mai lên mượn vở đi.

– Tao ngại lắm.

– Ngại cũng phải làm. Tất nhiên không phải hôm trước mình mượn vở, hôm sau nó đã yêu mình. Nhưng việc mày lên mượn vở sẽ làm thằng Đính hết đường bảo mày không hành động, và thôi đòi cướp lại Hà. Nghe Hòa nói thế, Ngọc hăng hái ngay:

– Như vậy, sau đó nếu tao… lâu lâu mới hành động, nó cũng không đòi lại Hà được, đúng không?

– Tất nhiên.

– Nhưng mai là lần đầu tiên, mày đi với tao nhé.

– Cũng được. Nhưng mày phải hỏi mượn. Vì thằng nào mượn, thằng đó là đứa phát tín hiệu. Thằng đi theo chỉ là bù nhìn rơm thôi.

6

Chiều thứ Hai, Hòa đang ngủ thì Ngọc vào đánh thức dậy:

– Nhanh lên, Hà vừa sang nhà cái Thư.

– Sao lại tới khi nó không có nhà?

– Thì mình sang chơi với ông nó. Mình lấy lòng ông trước. Lúc nó về mình sẽ mượn vở.

Hòa nghĩ bụng cứ bảo thằng Ngọc cù lần nhưng nó cũng khôn ra phết. Thế này là nó đánh theo kiểu bao vây. Hai đứa lên nhà, thấy ông nội Hà đang lúi húi sửa cây cảnh ngoài hành lang. Ngọc sà ngay vào chỗ ông. Nhìn ông loay hoay vặn đảo chiều một cành cây và quấn dây thép để giữ mà vẫn không cố định được theo ý muốn, nó buột miệng:

– Ông phải quấn dây thép ngược với chiều vặn cành cây…

Ông nội Hà giương cặp kính lên nhìn Ngọc. Nó giải thích:

– Nếu ông quấn ngược chiều, khi cành cây xoay lại, sẽ bị dây thép thít vào và cố định theo ý của ông.

Ngọc mồm nói tay làm. Nó nhẹ nhàng đỡ lấy chậu cây cảnh, khéo léo vặn cành cây từ phải sang trái và dùng sợi dây thép quấn ngược lại. Hòa ngạc nhiên thấy cành cây nằm nguyên ở vị trí được vặn. Ngọc lễ phép đưa trả lại ông chậu cây cảnh. Nó ngần ngừ rồi nói thêm:

– Cháu thấy cây tùng của ông nhỏ, đẹp và rất già, nhưng nhìn hơi bị bẹt do bốn cành chia đều cho hai phía - Ngọc chỉ tay vào chỗ giữa cành thứ hai và cành thứ ba - ông nên vặn ở chỗ này một góc khoảng 70 đến 80 độ. Như thế hai cành trên sẽ xoay ra hai phía khác, giúp cây kín cả bốn mặt.

Hòa tròn mắt nhìn Ngọc. Một thằng nhãi con mà dám góp ý cho một bậc cao niên râu tóc bạc phơ về cây cảnh. Nó chỉ sợ ông nổi giận lôi đình, tống cổ hai thằng ra khỏi cửa thì hỏng bét. Nhưng mặt ông dãn ra, lắng nghe Ngọc rất chăm chú. Ông nói:

– Tôi cũng nghĩ như anh, nhưng còn phân vân vì khoảng cách giữa cành thứ hai và ba quá ngắn, cây lại già nên cứng. Tôi sợ không xoay nổi một góc 80 độ.

– Cháu nghĩ, ông phải dùng kìm bóp để làm vỡ thân cây trước, nếu không có kìm thì dùng đục cũng được. Sau đó, ông vặn thân cây một góc khoảng năm, sáu mươi độ, rồi mình vặn tiếp các cành. Như vậy cành từ chỗ thừa sẽ lấp vào chỗ thiếu. Để lần sau qua, cháu kiếm cho ông một chút mùn cưa với sơn ta. Sau khi cố định, ông nhét mùn cưa trộn với sơn vào chỗ nứt của cành. Mùn cưa pha sơn cứng lại, sẽ như một cái nêm, giữ chỗ vặn. Ông có thể tháo ngay dây thép ra, chẳng cần chằng néo nữa.

– Này, anh cho ông hỏi một câu khí không phải… Anh cũng chơi cây cảnh à?

– Dạ, không ạ. Ngày sơ tán, bác chủ nhà của cháu trồng rất nhiều cây cảnh. Cháu giúp bác ấy chăm sóc cây nên học hỏi được một ít.

Hòa tranh thủ quảng cáo cho bạn:

– Bạn Ngọc chăm làm và khéo tay nhất lớp cháu đấy!

– Hai anh tìm Hà à? Nó xuống học bài với cái Thư rồi.

Để tôi đi gọi.

– Thôi ông ạ. Cháu qua mượn Hà quyển vở Lịch sử. Hôm nọ chúng cháu nghỉ nên chưa chép bài. Ông để cháu ngồi chờ cũng được.

– Nó học phải tới chiều muộn mới về. Nó có biết nhà anh không, cứ về đi để tôi bảo nó mang sang.

Ngọc ngồi im, không biết nên thế nào. Hòa đỡ lời:

– Nếu vậy tốt quá. Ông nói Hà cho chúng cháu mượn nhé. Bạn Ngọc ở đầu Nhà 5, cũng ngay đây thôi ạ.

Hai đứa về. Sáu giờ tối, Ngọc đã phóng sang nhà Hòa, tay cầm quyển vở ghi môn Lịch sử, mặt rạng rỡ. Hòa hỏi:

– Hà mang sang cho mày à?

– Không. Ông mang sang. Ông hẹn tao bất cứ lúc nào rảnh, sang chơi với ông, cùng ông làm cây. Mày có tiền cho tao mấy hào, để tao lên phố Hàng Hòm mua ít sơn ta.

Hòa nghĩ bụng: Cứ bảo Ngọc cù lần chứ nó có chiến thuật ra phết. Cái chiêu này của nó gọi là “Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn được cô cháu phải chiều cụ ông”. Ngọc lại hỏi:

– Theo mày, hôm nay như thế có gọi là thắng lợi không?

– Thắng lợi nhưng chưa trọn vẹn, vì không phải Hà mang vở sang. Nhưng nếu thắng lợi nhanh quá có khi mình lại chán.

– Ừ. Bây giờ tao mang cuốn vở này cho thằng Đính với thằng Minh xem.

– Chỉ cần cho thằng Đính xem thôi. Thằng Minh nó không tranh với mày đâu. Tao biết nó đã chuyển “thích” của nó sang cái Thủy ngoài cổng khu, làm “quản lý” của lớp sơ tán ngày xưa.

Sau buổi hôm đó, hàng tuần Ngọc đều đặn sang nhà Hà tán phét về cây cảnh với ông, giúp ông cắt tỉa và làm rêu cho các chậu cây. Nó lấy nước cơm, sau đó đái vào, để ba ngày cho thiu, rồi giã nát rêu, trộn thành một chất sền sệt. Nó nhổ sạch cỏ, làm mịn đất trong chậu và quét cái chất lỏng vừa chua vừa khai đó lên. Gần một tháng sau, tất cả các chậu cây cảnh phủ một lớp rêu mịn màng, xanh mướt, êm như nhung. Không chỉ ông nội quí Ngọc, cả bố mẹ Hà cũng thiện cảm với nó. Có hôm thấy bố Hà bổ củi ở tầng một, nó xắn tay bổ giúp. Chỉ một tiếng đồng hồ mà hai chú cháu làm gọn số củi bố Hà xin được trong đợt công tác lên vùng núi phía Bắc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3