Thiên Cổ Hận - Chương 10 - Cha con tình thâm


Kẹt… - tiếng cửa gỗ nặng trịch mở ra.


Trong phòng hương khói lượn lờ, nàng chỉ mờ mịt nhận ra dáng hình của người quỳ trên đệm hương bồ tay đang gõ mõ, miệng tụng kinh trì trú. Mùi trầm nhẹ nhàng phảng phất luẩn quẩn trong phòng khiến lòng người bình tâm tĩnh khí. Thấy nàng còn đứng đó, giọng nói trầm ấm đầy từ tính vang lên:

 

- Con tới rồi sao?


Nàng nhẹ bước tới bên cạnh đỡ lấy cánh tay của người đó dìu về phía thư án.

 

- Cha, người còn tốt chứ ạ?


Huệ Quang đáp lại lời của con gái:

 

- Từ ngày chuyển từ chùa Bát Pháp tới Chân Giáo, thời gian mụ mị ngày càng nhiều hơn trước. Nhưng tinh thần cha tốt lắm, ngồi xuống đây kể cho ta nghe gần đây con làm những gì nào - nói rồi chỉ về phía chiếc ghế đôn bên cạnh.


Lý Chiêu Hoàng nghe lời ngồi xuống ghế, hai tay chống cằm nhìn về phía cha mình mà cười:

 

- Cha, người nói xem đang yên lành ở chùa Bát Pháp lại chuyển tới Chân Giáo làm chi? Hại con gái đi xa thăm cha mệt nhọc như vậy.


Huệ Quang đại sư ánh mắt hiền từ, cưng chiều xoa đầu nhỏ của con gái:

 

- Trách cha… trách cha. Một ngày đầu xuân ta đi khất thực ngoài thành Thăng Long, đột nhiên có mấy người dân tụ tập trước chợ nhìn thấy cha liền quỳ bái. Có vị còn khóc lớn hô tên hiệu của cha làm cho ta một trận bối rối đây. Ngày đó trở về chùa Bát Pháp thì người của Trần Thủ Độ tới đưa ta đến chùa Chân Giáo, nghe đâu là phụng mệnh của Trần Thủ Độ.

 

- Con biết ngay chuyện này có một chân của lão hồ ly - Lý Chiêu Hoàng bất bình đập tay xuống bàn đau đến nhe răng trợn mắt.


Đại sư cười lên ha hả nhìn nàng với ánh mắt bất đắc dĩ, con gái ông tuy đã trưởng thành rất nhiều nhưng một phần nóng nảy vẫn chưa biết cách che giấu thật làm ông lo lắng quá. Tuy nàng được phong làm hoàng hậu của vị hoàng đế trẻ kia nhưng lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ngỡ rằng mình một đời say say tỉnh tỉnh mà trở nên yếu đuối hèn nhát không thể bảo vệ vợ con. Cơ nghiệp hơn hai trăm năm bị hủy trong tay mình một sớm một chiều, ông lại không thể lấy cái chết tạ tội với tổ tiên. Không phải do ông sợ chết mà lo lắng để lại vợ hiền con thơ thời loạn thật khiến ông không yên tâm. Huệ Quang nhìn bên ngoài cửa phòng nói vọng ra.

 

- Lý Đức còn bên ngoài sao?


Giọng của nội thị Lý Đức hướng bên này trả lời:


- Dạ bẩm Quan gia, thần vẫn bên ngoài đợi sai sử.

 

- Chú ý không cho ai tới gần phòng này.

 

- Vâng - tiếng đáp lại dần theo tiếng chân đi xa.


Trong phòng chỉ còn hai cha con, không khí một hồi trầm mặc. Lý Đức là Đại nội thị theo hầu Lý Huệ Tông từ nhỏ nên cực kỳ trung tâm, đến khi vua thất thế vẫn nguyện ý đi theo hầu. Tuy theo Phật nhưng tâm không tại nơi có Phật, những năm này vẫn âm thầm giúp việc cho Lý Huệ Tông. Hai tiếng “quan gia” kia cũng chỉ dám hô khi không có ai khác mà thôi. Triều Lý tận, họ Trần tiếm quyền đã là định sẵn một trận gió tanh mưa máu. Chỉ cần nghe được hơi thở của Lý Đức ngay cạnh thì Lý đế yên tâm lắm. Nay sức đã cùng chỉ còn cách lại nhẫn tâm đưa con gái đứng trước đầu sóng ngọn gió mới mong có ngày chuyển cơ.

 

- Thiên Hinh, con nghe rõ những lời cha dặn đây. Những năm này ta giả điên giả dại cũng không tránh khỏi tai họa, sự thật làm cho cha nhận ra chỉ có đương đầu chứ không thể trốn tránh. Cha giao cho con hai cánh quân Tả Long cùng Hữu Phụng, nay con còn nhỏ chưa thể đảm đương nên tạm thời Lý Đức thay con trông coi. Nhưng nhớ vạn bất đắc dĩ mới được điều binh, đây là tấm khiên bảo vệ cuối cùng cho họ Lý chúng ta, tuy rằng sức lực nhỏ yếu nhưng vẫn đủ bảo vệ cho con.


Lý Chiêu Hoàng hoảng hốt nhìn Huệ Quang đại sư, đây là bí mật to lớn cỡ nào mà cha lại nói cho nàng. Nàng linh cảm có điều gì chẳng lành, hai tay luống cuống nắm lấy tăng bào của Huệ Tông, sốt ruột:

 

- Cha... con ở trong cung rất an toàn, cha hãy giữ lấy bên người dùng.


Huệ Quang liếc mắt nhìn nàng, mặt có chút lạnh đi.

 

- Mệnh già này còn cần gì nữa mà bảo vệ đây? Trái lại con là huyết thống duy nhất của họ Lý ta cần phải duy trì.


Sự bất an trong lòng càng sâu hơn nữa, trước kia chứng kiến cha mình khi ấy còn là Huệ Tông hoàng đế cả ngày rơi vào trạng thái u mê hồ đồ, này thấy được ánh mắt thanh triệt sắc bén lộ uy nghiêm đánh sâu vào tâm trí nàng. Đúng rồi, đây mới là ánh mắt một bậc đế vương nên có. Nàng không hiểu vì cái gì vua cha phải đi đến một bước này. Còn nữa, “huyết thống duy nhất” có phải chỉ nàng là người kế vị không? Chị Oanh thì sao đây? Mẫu hậu nàng thì sao đây?

 

Thấy được vẻ mặt biến hóa của con gái, Huệ Quang mới giật mình phát giác mình nói lỡ điều gì bèn lạnh giọng:

 

- Lý Đức sẽ dàn xếp hai đạo quân ổn thỏa, ngoài ra chi tộc ta cũng là tướng lĩnh trong quân được bồi dưỡng nhiều năm nay. Khi trước ta nhận ra quyền lực bị phân tán trong tay mấy kẻ kia đã kịp thời lập nên hai đạo quân này. Ta và con sinh ra trong gia đình đế vương thì cả đời đều phải gánh lấy trách nhiệm không thể tùy thời buông bỏ.  Hãy nhớ lấy lời cha ngày hôm nay, kể cả kẻ bên gối của con cũng không được tiết lộ mảy may. Nếu không đổi lại sẽ là vạn kiếp bất phục


 Lý Chiêu Hoàng thu lại tâm tình, nàng nhẹ giọng đáp.

 

- Lẽ nào ngài lỡ vứt bỏ con gái không lo con sống chết sao? Ngài phủi tay quay lưng tìm nơi lánh đời, để mình con chống chọi nghịch cảnh dù tan xương nát thịt người cũng không quan tâm sao?


Huệ Quang đại như nghe ra ý trong lời của con gái, tiếng nức nở nghẹn ngào khiến tim ngài như bị bóp chặt. Nhưng ngài không thể vươn tay ôm con vào lòng, như vậy sẽ chỉ làm con yếu đuối mà thôi. Ngài lạnh giọng trách móc:

 

- Nói nhảm! Con nhìn cha có ra người hay ma đây? Bảo vệ con nhất thời nhưng không bảo vệ được cả đời. Chỉ có đôi cánh cứng cáp đủ rộng rồi mới có thể tùy tâm tùy ý mà sống.


Không cho nàng nói thêm gì nữa, Huệ Quang đại sư phất phất tay:

 

- Còn không mau đi trở về? Để đám kia bắt được nhược điểm thì ta không cứu được con nói xong quay lưng đi vào gian trong.

 

- Con… con…


Lý Chiêu Hoàng ấp úng đứng lên muốn đi theo liền nghe tiếng quát trở về của Huệ Quang đại sư.

 

- Con cháu đế vương phải giữ được cốt cách, gặp nguy không loạn, tiến thoái có độ, khi nên mềm nhất định không được cứng. Quan trọng là phải bảo vệ tính mạng. Được rồi, con mau mau về đi.


Lý Chiêu Hoàng nhận ra sự mệt mỏi trong câu nói của cha mình, nàng thầm nghĩ nên để cha nghỉ ngơi nhiều hơn nữa. Nhìn thật lâu bóng dáng ấy, nàng vái lạy dài từ biệt:

 

- Cha giữ gìn sức khỏe, con gái hôm khác lại tới thăm cha - nói xong quay người rời đi.


Khi vạt áo nàng biến mất phía cửa thì Huệ Quang đại sư mới quay đầu lại đây nhìn chằm chằm, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xa thật rồi. Bất giác hai hàng nước mắt chảy dài, một giọt vô ý lăn vào khóe môi mặn chát. Tiếng nói bên môi khe khẽ:

 

- Con gái… hết thảy bảo trọng!

 

Lý Chiêu Hoàng vừa đi tới cổng vòm thì Lý Đức vén cành liễu bước lại. Như cố ý đợi nàng đã lâu lắm, Lý Đức vén áo khom người thi lễ. Từ trong tay áo rộng lấy ra một tấm thẻ bài bằng gỗ có khắc chữ dâng hay tay quá đầu:

 

- Công chúa, đây là tín vật hiệu lệnh chư quân xin người hãy cất giữ. Từ nay về sau Lý Đức sẽ đi theo công chúa, xin công chúa thu nhận nô.


Lý Chiêu Hoàng vội vàng xua tay né sang một bên:

 

- Lý công mau đứng lên, Thiên Hinh ở trong cung không việc gì. Bên này còn mong Lý công chăm sóc cha ta đây.


Lý Đức vẫn không chịu đứng lên, giọng nói trầm buồn:

 

- Quan gia muốn thần đi theo công chúa. Nay sự tình không còn như trước, Phe đảng họ Trần không chừng muốn hãm hại người họ Lý. Công chúa vẫn nên nghe lời quan gia mà thu lưu nô đi thôi. Chẳng lẽ ngài còn muốn quan gia lo lắng cho người mãi mà không chịu trưởng thành ư?

 

Lời nói sắc bén như đâm thủng sự yếu đuối của nàng. Đúng vậy, nàng phải trưởng thành để bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ. Đến nước này thì Lý Chiêu Hoàng không còn cách nào nữa, nhìn dòng chữ khắc trên thẻ bài “Thuận Thiên” là thuận theo ý trời sao? Nàng thở dài quay đầu nhìn về căn phòng kia, trong lòng lớp lớp sóng cuộn trào mãnh liệt cũng không nhấn đi sự bất an.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3