Thứ Xuất Thứ Xuất - Chương 72

Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 72: Bạn cũ
gacsach.com

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Dung Nghi sau khi được lão bà đại nhân phê chuẩn, ngày hôm đó đi tụ tập với lũ huynh đệ. Đám người này từ vụ náo loạn lần đó đều bị nhốt kĩ. Sau đó lại là các việc trì hoãn, Dung Nghi gần như chặt đứt liên hệ với bọn họ. Là thời gian trước Thanh Bình Hầu qua đời, hắn đi lộ mặt mới liên hệ với mọi người.

Một đám quần áo lụa là ngày xưa gặp lại, từng người thổn thức một phen. Bởi Dung Nghi thi được tú tài, còn bị mọi người trêu chọc. Lão Tứ nhà Thanh Bình Hầu nói: “Đại tẩu nhà các ngươi thật phúc hậu, không giống nhà chúng ta, hỏi nàng ta lấy thứ gì đều ra sức khước từ, thứ gì vậy, phi!”

Dung Nghi nói: “Nhà ta lúc trước cũng thế thôi! Chỉ là về sau đọc sách mới tốt một chút. Lại có vợ ta và nàng ta có quan hệ tốt.”

Lâm Nhị nhà An Thuận Hầu, chính là người rất nhiều năm trước ngẫu nhiên gặp Dung Nghi lại chạy trối chết, lúc này nhìn thấy tình huống con vợ lẽ nhà Thanh Bình Hầu, lại bị đả kích thật sâu. Không khỏi hỏi: “Cố lão tứ, ngươi thật sự đi đọc sách à?”

Dung Nghi cười đắc ý nói: “Là đọc thật, không tin các ngươi kiểm tra ta.”

Lâm lão nhị trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi thực sự đi học á? Ta còn tưởng tú tài của ngươi là mua đấy.”

Dung Nghi nghe nói như thế thì mất hứng: “Ngươi mới mua đấy. Ngươi không biết, sau khi lão gia tử nhà chúng ta chết, ta bị giam ở nhà ngày ngày đọc sách khổ lắm đấy. Ban đầu viết chữ đến nỗi tay không nâng được.”

Lão Thất nhà Định Tây Bá vỗ bả vai Dung Nghi: “Tiểu tử ngươi được lắm! Vợ của ngươi là muội tử đại tẩu ta đúng không? Còn là đại tẩu ta dẫn đường làm mối đấy.”

Dung Nghi thở dài: “Đừng nói nữa, lúc vợ ta vừa gả cho ta, mọi thứ đều bất mãn đấy. Nhà bọn họ toàn người đọc sách, đại ca ngươi có bị ép hết sức thảm hay không?”

“Không có?” Lão Thất Định Tây Bá mạc danh kì diệu nói: “Bọn họ là con vợ cả đọc sách làm cái gì?”

“Oái... Đại tẩu ta đưa con đến thư viện Phạm thị...”

“Đại tẩu ngươi!?” Trong phòng vang lên N hợp tấu.

“WOW!” Cự Lộc Hầu gia nói: “Nhà các ngươi muốn thay đổi tuyến đường hả?”

Dung Nghi nói: “Hình như là bởi vì câu nói ‘hiền hiền dịch sắc’ của Khổng Thánh Nhân kia, đại tẩu ta nói không thể để cho trong nhà lại gà bay chó sủa.”

“Hiền hiền dịch sắc là cái gì?”

Dung Nghi biết rõ trình độ văn hóa của đám người này, tuyệt đối giống hắn lúc trước, liền nói trắng ra: “Cái gì cái gì? Nam nhân không được nạp thiếp chứ sao. Không thấy điệt nhi ta quăng tới Phạm gia hả?”

“Ngươi cứ tán dóc đi, Khổng Thánh Nhân không phải nói không cho nam nhân nạp thiếp, ông ta là tiểu lão bà nuôi mà.”

Nói đến đây, Dung Nghi bày ra một trương mặt cực khổ ép: “Hôm kia ta mới bị buộc viết gia quy, từ nay về sau nhà chúng ta học tập giống Phạm gia, tuyệt đối không được nạp thiếp. Vợ ta quả thực trích dẫn Phạm gia gia quy, viết hẳn ra một quyển! Sau này con ta vỡ lòng, lấy luôn gia quy để tập đọc chữ!”

Mọi người đồng tình nhìn Dung Nghi, một người trong đó nói: “Vậy ngươi không giáo huấn nàng?”

“Giáo huấn cái rắm!” Dung Nghi kích động: “Nàng có một ma ma, sức khỏe như trâu, ta còn chưa đủ cho ma ma của nàng đánh đâu.”

“...” Mọi người càng đồng tình Dung Nghi, em bé thứ xuất thật khổ mà! Đấy là Dung Nghi còn chưa nói vợ hắn đánh người càng uy vũ.

Dung Nghi lại thở dài: “Nhưng mà cũng không có cách nào, ai bảo nhà mẹ đẻ nàng vững chắc chứ.”

“Có gì tốt chứ?” Lão Thất nhà Định Tây Bá có biết: “Lão gia tử nhà bọn họ nghỉ rồi, lớn nhất mới lục phẩm, điều này cũng gọi là vững chắc á?”

“Quan tâm nhà họ mấy phẩm làm cái khỉ gió gì, ta quyên quan còn phải dựa vào bọn họ. Chẳng lẽ ta như vậy còn có thể thi đỗ cử nhân tiến sĩ hay sao?” Dung Nghi hạ giọng: “Không dối gạt các ngươi, lần này ta thi đậu, là tỷ phu vợ ta giúp ta đoán đề. Thật sự đoán đúng không sai biệt lắm, ta viết bài mà ta trước đó đã từng viết rồi, tỷ phu nàng thay ta sửa chữa từng bài. Nếu không, với khả năng của ta như thế, làm sao mà thi đậu được.” Đây mới là chân tướng Dung Nghi thi đậu, Thám hoa sửa chữa bài làm, thi tú tài còn không phải chút lòng thành à? Thiệu Y căn bản không đoán đề, hắn là người thiên phú cao nhất trong đồng lứa đọc sách của Tiêu gia, đương nhiên muốn mài tính tình, chuẩn bị ngày sau một đường hát vang. Bởi vậy hắn muốn là kiên kiên định định tiêu sái từng bước chân. Loại đoán đề mưu lợi này, ngược lại là hại hắn. Dứt khoát từ đầu không cho hắn biết có chuyện đoán đề. Bởi thế Tứ ca hàng năm bịp bợm, lúc này bị toàn bộ trưởng bối trong nhà liên thủ lừa gạt, a mi phò phò.

“Một cái tú tài cũng khó thi như vậy sao?” Lão ngũ nhà Thanh Bình Hầu tiếp tục câu chuyện, hắn thấy Dung Nghi sống coi như có thể diện, không khỏi cũng động tâm tư suy nghĩ.

Dung Nghi gần như ngửa mặt lên trời thở dài: “Ta bây giờ rất bội phục tiểu quan sáu bảy phẩm này, bọn họ bản lãnh thật sự đấy, có thể thi được đều không phải là người.”

“Xuy, ngươi đọc sách đến ngu người rồi.” Lão Tứ nhà Thanh Bình Hầu sống không dễ chịu, đối với Dung Nghi đồng dạng tình huống lại sống tốt hơn hắn nhiều, có một loại cảm xúc không nói rõ được.

Dung Nghi lắc đầu nói: “Ta hôm nay khuyên các vị huynh đệ một câu, đọc sách rất hữu dụng! Ta thiên phú không cao, thường hối hận khi còn bé không nỗ lực, hiện thời lại không thể bắt đầu từ đầu. Các vị huynh đệ mạnh hơn ta, nhân dịp còn ở cùng cha ruột, có tiên sinh dạy, chăm học một chút đi. Nếu không ngày sau làm thế nào đây?”

Lời này vừa nói ra, mọi người lấy một loại ánh mắt nhìn quái vật nhìn Dung Nghi -- tiểu tử này ngu rồi hả?

Kế tiếp Dung Nghi thao thao bất tuyệt mấy trăm phiên bản khuyên học, sinh sôi bị ánh mắt đám người kia nghẹn ở trong miệng. Sau đó nhìn bọn họ tự nhiên đổi chủ đề, nói nhà này con hát đẹp mắt, nhà kia khúc dễ nghe. Nửa chữ nghe không hiểu! Chỉ một thoáng đã cảm thấy giữa bọn họ hình thành khoảng cách không cách nào vượt qua.

Lần này tụ hội, hắn muốn nói với mọi người, hắn sang năm sẽ ngoại phóng, hắn cùng vợ xem thiệt nhiều sách nông, hắn có khát vọng gì. Hắn muốn nói cho mọi người lúc ấy đọc sách thi cử khổ ép như thế nào. Càng muốn nói gần đây một ít chuyện cười và tâm đắc. Nhưng mà nghe đoàn người cười nói khí thế ngất trời không hiểu đề tài hắn nói, mặc dù có thể chen miệng vào, nhưng không muốn lên tiếng nữa. Hắn lúc này coi như đã hiểu, khi tân hôn người nhà mẹ đẻ La Y khinh bỉ và không coi trọng hắn. Người đọc sách thanh cao chỉ là một nguyên nhân, chỉ sợ không thèm nói nhiều nửa câu mới là trọng điểm. Dung Nghi đột nhiên buồn bực, thầm nghĩ: còn không bằng cùng Thiệu Y đi tới xưởng đồ gốm chơi. Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, cao hứng nói: “Chúng ta ngày khác đi săn thú đi, các ngươi cũng biết, bây giờ nhà ta không nuôi được ngựa, sắp quên cưỡi thế nào rồi.”

Mọi người ào ào trầm trồ khen ngợi, cảm thán Dung Nghi còn không bị mất gốc, Định Tây Bá gia rất hào phóng cho Dung Nghi một con ngựa. Một đám người ước định ngày mai giờ Tỵ chạm trán, lại tiếp tục hợp lại rượu chè. Dung Nghi không uống được nhiều rượu như vậy, liền nháy mắt với Dương Thành, giả say rồi trốn. Đương nhiên không khỏi bị người ta chê cười đọc sách nhiều không uống được rượu, hèn nhát. Dung Nghi căn bản không để ý, chuyện hắn bởi vì sợ vợ, còn bị khinh bỉ hơn, rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo.

Ngày thứ hai Dung Nghi cao hứng phấn chấn lục ra trang phục cưỡi ngựa, nói với La Y bạn mời đi ra ngoài săn thú, sau khi được phê chuẩn vui vẻ đi ra ngoài. Lão Thất nhà Định Tây Bá và Dung Nghi được tính là thân thích tương đối gần, mượn hắn một con ngựa tốt. Dung Nghi ngồi trên ngựa, tâm tình rất sảng khoái. Nếu không phải còn ở trong nội thành, thật sự muốn chạy như điên một phen, mỗi ngày giao tiếp cùng giấy bút thật sự là rất buồn bực. Vất vả lắm mới đến vùng ngoại thành, đang định phóng ngựa bay lượn, mọi người cưỡi ngựa không giống Dung Nghi đã chạy thật xa rồi, tung lên đầy bụi đất.

Dung Nghi đành chịu đuổi theo ở phía sau, đuổi hộc máu mới đuổi kịp, lại thấy hoa mầu bốn phía đổ nát đầy đất, nghĩ hắn gần đầy xem 《 thiên công khai vật 》miêu tả trồng cây như thế nào, thoáng chốc giận dễ sợ. Có biết một mẫu đất mới sản xuất được bao nhiêu lương thực không? Không chơi đạp hư như vậy chứ! Dung Nghi là người chỉ biết phát giận không có tài ăn nói, lúc này bị tức, lại không nhớ nổi từ nào để nói, lập tức tịt ngòi. Nhìn huynh đệ ngày xưa đạp hỏng mọi đồ, cảm xúc Dung Nghi té ngã xuống đáy cốc. Thì ra mình trước kia vô liêm sỉ như vậy? Thảo nào La Y muốn đánh người, hắn không thể không thừa nhận đánh đúng lắm! Dựa theo La Y nói, đúng là thiếu dạy dỗ! Kỳ thực trước kia không phải là chưa từng nghe qua “Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”, chỉ là nghe rồi lại quên. Giống như lúc này, không đề cập tới việc cách trồng trên sách nông, chỉ bằng hằng ngày xử lý thôn trang nhỏ nuôi gia đình, cũng khiến hắn biết được trồng trọt gian nan cỡ nào. Thấy hành động như vậy, nhìn không quen. Nói đến cùng hắn đã thay đổi. Yên lặng đi ở phía sau, yên lặng bù bạc.

Hưng trí không cao, lung tung đuổi bắt gà rừng rồi về. Mọi người tưởng rằng Dung Nghi lâu quá không đi săn, tài nghệ mới lạ, bởi vậy không vui vẻ, nên không đi phiền hắn, riêng từng người về nhà.

Dung Nghi vừa vào cửa ném gà rừng cho bà tử, tự nhốt mình trong thư phòng hờn dỗi. Hắn không biết mình tức cái gì, chỉ là rất tức giận rất tức giận!

La Y thấy trời tối rồi mà Dung Nghi còn chưa đi ra. Liền mang hộp đựng thức ăn gõ cửa thư phòng. Nghe Dung Nghi rầu rĩ nói: “Tiến vào.”

La Y đẩy cửa ra thắp chút sáng: “Huynh làm sao?”

Dung Nghi trầm mặc một hồi nói: “Ta trước kia cực kì hư hỏng phải không?”

La Y trượt chân, thiếu chút nữa làm rơi hết bát đũa xuống đất, người này đổi tính hả? Ôi chao, trên đầu ba thước thật sự có thần minh hả? Lệ rơi đầy mặt! Tuyệt đối lệ rơi đầy mặt!

Nhìn thấy biểu tình của La Y, Dung Nghi tự giễu: “Xem đi, quả nhiên cực kì hư hỏng.”

“Huynh làm sao?” Ngộ đạo cũng phải có điều kiện gây ra chứ!? Hôm nay không phải đi chơi sao? “Đám người các huynh lại đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng hả?”

“Không, ta thấy bọn họ đạp hư hoa mầu. Những thôn dân kia hết sức đau lòng, giận mà không dám nói gì. Nhìn khó chịu.”

La Y cười nói: “A, đây là thật sự biết chuyện rồi hả?”

“Còn chưa đến mức biết chuyện như vậy đâu.” Dung Nghi cười khổ: “Ta chỉ là nhớ tới chuyện trước kia. Một năm kia uống rượu say, đùa giỡn công tử nhà quan thiếu chút nữa gặp phải đại họa. Nàng về nhà mẹ đẻ ở mấy tháng, còn nhớ rõ không?”

“Đến chết vẫn nhớ được!”

“Lão Thất Lão Cửu nhà Thọ Ninh hầu, chính là hồi đó không còn nữa. Bị Thọ Ninh công tươi sống đánh chết.”

“...”

“Mệnh con vợ lẽ chúng ta không đáng giá tiền, bọn họ không hề hay biết gì.”

“Phong hoa tuyết nguyệt, sống mơ mơ màng màng. Chờ cha ruột đã chết về sau sẽ như thế nào đây?” Dung Nghi nói cười nhạo một tiếng: “Hôm qua còn nói đại tẩu chúng ta phúc hậu đấy!”

“Đại tẩu cực kì phúc hậu mà.” La Y buồn bực, làm sao lại nhắc tới chuyện vớ vẩn kia.

Dung Nghi cười ha ha, cười rơi nước mắt: “Nàng cũng không thông minh hơn ta bao nhiêu!”

La Y buồn bực, người này không phải là bị xuyên phải không?

“Mà thôi mà thôi, ta biết nàng rồi, hảo nam không ăn ở riêng điền. Huống chi, nếu người người đều thò tay xin ăn đại tẩu, ta là đại tẩu cũng điên lên rồi.”

“Huynh hôm nay bị kích thích gì hả?”

Dung Nghi từ trên giường xoay người đứng lên: “Đúng, chính là mất hứng, sau đó nhớ lại chuyện trước kia làm, đột nhiên thấy mình thật hư hỏng.”

“Ôi, sớm nghĩ như vậy, sẽ không ai đi đâm kim làm gì.” La Y trêu chọc.

“Nàng còn không biết xấu hổ nói ra, nào có tân nương tử ghê gớm như vậy? Ta lúc đầu chỉ kém không có bị nàng hù chết, nàng học chiêu đó ở đâu vậy? Theo lý thuyết chúng ta lúc ấy chưa viên phòng, nàng làm sao lại biết chỗ đó?” Dung Nghi hiện tại mới nhớ tới chuyện này.

La Y cười gượng: “Biết cái gì?”

Dung Nghi trừng mắt: “Nàng không nhớ đâm bẹn đùi ta hả!? Còn có chỗ kia nữa?”

Cái gì cái gì? Không phải là cúc hoa sao? Tiếp tục giả vờ ngốc: “Chỗ đó không nhìn thấy, đâm trên tay huynh, huynh vén tay áo lên là người ta sẽ nhìn thấy. Mẫu thân ta nói, giáo huấn nam nhân không được để lại dấu vết!”

“...” Cuối cùng cũng biết sư thừa của La Y ở nơi nào rồi.

Hoàng thị đã từng dạy, chẳng qua La Y lại hiểu sai, bí mật này vĩnh viễn giấu ở trong lòng mọi người vậy. = =||||

“Được rồi, ăn một chút rồi ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường nữa.” La Y tiếp tục đùa nghịch bát đũa.

Dung Nghi kinh ngạc nhìn thân ảnh La Y tiếp tục khảy bát đũa, không khỏi nói: “La Y, cám ơn nàng...”