Tình yêu đau dạ dày - Điệp Chí Linh - quyển 02 - chương 13

 

         Chương 13: Tỏ tình

 

          Cuộc thi lần này đơn giản nhưng rất thú vị, chỉ cần một tấm bản đồ và một chiếc la bàn.

          Chỉ dẫn được đặt nhiều điểm trong khuôn viên trường, bên cạnh chỉ dẫn có sẵn con dấu. người chơi phải căn cứ vào vị trí trên bản đồ tìm ra vật chỉ dẫn, sau đó dùng con dấu ấn lên tờ giấy trên tay.

          Nói thì dễ nhưng để tìm ra lại rất khó.

          Mấy năm nay Vệ Đằng ngao du khắp chốn, xem bản đồ chuẩn không cần chỉnh, cách dùng la bàn thì rõ nhưng lòng bàn tay, tiếng pháo khai cuộc vừa vang lên, liền lôi Tiêu Phàm lao đến mục tiêu thứ nhất.

          Trời nắng chang chang, hai người chạy như bay, mồ hôi tuôn ra như tắm.

          Tiêu Phàm hối hận vô cùng về quyết định nông nổi của mình, chạy cùng cậu ta, thật là ngớ ngẩn.

          Dù cũng có nhiều chàng trai khác đang chạy thục mạng, nhưng bên cạnh là bạn gái của họ, còn mình thì biết gọi là gì?

           Tiêu Phàm lắc đầu, hất văng ý nghĩ kỳ cục này đi, tiếp tục cùng Vệ Đằng chạy vòng quanh sân trường.

          Nhờ vào sự thông thạo bản đồ của Vệ Đằng cùng óc phán đoán chính xác của Tiêu Phàm, hai người nhanh chóng tìm ra được tám vật chỉ dẫn.

          Còn lại hai vật chỉ dẫn có điểm số cao nhất, đường đi dĩ nhiên cũng xa nhất.

          Vệ Đằng liếc qua bản đố, cúi đấu nhìn đồng hồ, còn năm phút, phải bỏ một thứ.

          “Tôi mới chuyển đến, chưa thông thạo lắm, anh nói xem nên đi hướng nào?”, Vệ Đằng đột nhiên hỏi.

          Tiêu Phàm không nhận ra sự bất thường trong câu nói của Vệ Đằng,ghé vào nhìn bản đồ, “Cái bên trái này, chắc là phía sau của thư viện”.

          “Ồ,được rồi.” Vệ Đằng tay cầm bản đồ chạy về phía thư viện, được vài bước phát hiện Tiêu Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ liền dừng lại, nhìn anh dò hỏi.

          “Đi về bên phải.” Tiêu Phàm cười, chạy về hướng ngược lại, Vệ Đằng ngơ ngác một chút rồi bám sát anh ta, “Không đi đến thư viện sao?”

          “Xa như vậy, không kịp.”

          “Anh nói là ở thư viện mà.”

          “Thì chính là ở thư viện.” Tiêu Phàm so vai tỏ vẻ vô tội, “Nhưng tôi có nói phải đến thư viện đâu”.

          Vệ Đằng ngẩn người, buồn bã cúi đầu, lại bị anh ta chơi một vố rồi, chọc tôi vui lắm hay sao?

          Tiêu Phàm cảm thấy trêu chọc Vệ Đằng rất thú vị, nhìn bộ dạng cúi đầu hờn dỗi theo sau của cậu ta,  nỗi u uất trong lòng tan thành mây khói.

          Ngay sau đó đã đến địa điểm cuối cùng. Vệ Đằng nhìn ngó bốn phương, “ở đâu thế?”.

          “Bên kia.”

          Vệ Đằng nhìn về hướng ánh mắt Tiêu Phàm, chỉ thấy vật chỉ dẫn quen thuộc được đặt trong bụi cỏ, đang tính nhảy vào thì bị Tiêu Phàm giữ lại, chỉ cho cậu thấy tấm biển bên cạnh.

          “Ai giẫm lên cỏ sẽ bị phạt mười tệ.”

          Vệ Đằng cũng biết sợ, thu ngay chân lại.

          “Làm sao đây?”

          “Lấy cành cây khều ra.” Tiêu Phàm nói xong liền nhặt môt cành cây từ bụi cỏ gần đó.

          Vệ Đằng thấy rất khâm phục,Tiêu Phàm đúng là ngọa hổ tang long,  mắt tinh như cú, cành cây bị che kín thế mà anh ta cũng thấy được.

          “Để tôi.” Vệ Đằng xung phong lập công, cầm cành cây, kiễng chân câu chiếc túi bóng đựng con dấu.

          Hừ…hơi xa, kiễng thêm tí nữa, không câu được, lại kiễng thêm tý nữa…

          Tiêu Phàm đang đứng bên cạnh quan sát, chân trái Tiêu Phàm đang chơi vơi trong không trung, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn hết lên các ngón bàn chân phải, người nghiêng về phía trước 45°, ra sức câu chiếc túi.

          Đột nhiên nhớ đến hôm trên tàu hỏa, cậu ta nằm bẹp trên giường, chổng mông lên trời, người cong như con tôm rang, bất giác thở dài, khả năng uốn dẻo của cậu ta thật đáng nể, có thể tùy ý cong bên này ưỡn bên nọ, giống như bùn nhão, tính đàn hồi thì khỏi chê.     

          Nhìn thấy Vệ Đằng nghiêng ngả như sắp ngã, Tiêu Phàm định chạy lại giúp cậu ta một tay thì nghe thấy âm thanh thảm thiết, sau đó là một tiếng “rầm” to đùng.

          Vệ Đằng ngã song soài trên nền cỏ.

          Một lúc sau, thấy tay cậu ta túm lấy cỏ, hai chân cựa quậy, đầu gối thúc về phía trước, mông cong lên, trông như cún con đang nghịch ngợm, tiếc là loay hoay hồi lâu vẫn không dậy được.

          Tiêu Phàm nhịn cười đến đau cả bụng, chạy đến nắm tay cậu ta, nhẹ nhàng kéo lên, suýt nữa cậu ta lao vào lòng anh.

          “Không sao chứ?”, Tiêu Phàm ân cần hỏi. Vệ Đằng đỏ ửng tai, cúi đầu im lặng.

          “Sao thế?”, Tiêu Phàm tiếp tục hỏi.

          Vệ Đằng lắc đầu nói, “Không sao…”

          Tiêu Phàm khẽ nâng cằm cậu lên.

          Mặt Vệ Đằng dính một mảng bùn lớn, trên bùn có cả cỏ, bởi cỏ ở đây thường xuyên được tưới nước nên bùn lúc nào cũng ướt, chảy nhoe nhoét trên mặt cậu, tạo thành những vệt kỳ quái, giống khe rãnh sau cơn mưa, trông thật bẩn thỉu.

          “Ha ha…”

          Tiêu Phàm phì cười, tiếng cười nghe rất dịu dàng. Anh cười được hai tiếng thì thấy cổ Vệ Đằng đỏ bừng liền không cười nữa, rút một chiếc khăn tay từ trong túi áo, đang định đưa cho cậu ta thì thấy vết bùn sắp chảy xuống đến môi cậu.

          Tiêu Phàm mỉm cười giơ tay ra, dùng ngón cái lau vết bùn ấy đi.

          Chỗ tiếp xúc nóng bừng khiến Vệ Đằng đờ đẫn, cử chỉ đáng ngờ này… làm cậu đột nhiên cảm thấy, Tiêu Phàm đối với cậu không phải là không có tình ý.

          Anh ấy trêu chọc mình bởi vì cũng hơi thích mình, chẳng qua bản thân anh ấy chưa nhận ra mà thôi.

          Nghĩ đến đây, tâm trạng vui vẻ trở lại, cầm lấy khăn tay của Tiêu Phàm, quệt quệt vài phát vết bùn đã sạch bong.

          Tiêu Phàm kinh ngạc tổng kết, quả là nhóc con lớn lên từ bùn đất, cách lau mặt rất “có kinh nghiệm” và “đẳng cấp”.

          Hai người định bỏ đi thì đằng sau có tiếng gọi.

          Quay người lại, Vệ Đằng trợn tròn mắt, còn Tiêu Phàm thì nhìn cậu ra chiều thích thú.

          “Cậu kia, giẫm vào cỏ phải phạt tiền.” hóa ra là nhân viên bảo vệ.

          Đến chuyện này cũng chịu sự giám sát của nhân viên bảo vệ, cái trường khỉ gió gì không biết. vệ Đằng chửi thầm trong bụng, mò xuống túi áo, chợt nhớ ra lúc sáng đi quên mang theo ví, đành ngượng ngùng đứng yên tại chỗ cúi đầu gãi tai.

          Tiêu Phàm thong thả rút ví ra, lấy tiền đưa cho nhân viên bảo vệ, mỉm cười nói: “Xin lỗi, khi nãy bạn tôi…bị trượt chân”.

          “Ờ, lần sau chú ý”, bảo vệ nói đoạn cầm tiền phạt, hiên ngang đi mất.

          Vệ Đằng ở phía sau “hừ” một tiếng, quay đầu thì bắt gặp Tiêu Phàm đang mỉm cười nhìn mình.

           Vốn đã đẹp trai chết người rồi, còn cười nữa chứ,cứ tiếp tục quyến rũ tôi thế này thì đừng trách tôi lao vào anh đó. Vệ Đằng tự dặn lòng phải bình tĩnh, rồi nở nụ cười tươi tắn với Tiêu Phàm.

          “Cười cái gì? Cuộc thi còn chưa hoàn thành đó.” Tiêu Phàm lên tiếng.

          Vệ Đằng vội nhìn đồng hồ, chết tiệt, quá giờ rồi, lập tức phóng như tên lửa.

          Tiêu Phàm khẽ thở dài, tên ngốc này đúng là lòng dạ thẳng như ruột ngựa.

          Hai người đến được điểm cuối cùng thì đã quá giờ, bị trừ không ít điểm, nhưng vật chỉ dẫn cũng tìm được không ít, chung cuộc vẫn giữ chức quán quân.

          Cô gái xinh đẹp đó nhìn thấy Tiêu Phàm liền mỉm cười chạy đến, “Bọn anh giỏi thật, trong thời gian ngắn như thế mà tìm được những chín vật chỉ dẫn”.

          “Còn phải nói, tôi ra tay cơ mà”, Tiêu Phàm cười tươi.

          “Người này là…?”

          “Bạn”, Tiêu Phàm đáp.

          Tim Vệ Đằng như bị đâm một nhát, các dây thần kinh đau nhức.

          “Anh à, em có vài chuyện muốn nói với anh, lúc nào anh có thời gian rảnh?”

          “Trưa nay, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”

          “Tiêu Phàm, tôi về trước đây”, Vệ Đằng bỗng lên tiếng.

          “Hả, bạn không ở lại lĩnh giải thưởng sao?”, cô nàng ngờ vực nhìn cậu.

          “Tiêu Phàm, anh nhận giải thưởng nhé, ha ha.” Vệ Đằng cố nặn ra một nụ cười rồi quay lưng đi mất. Tiêu Phàm cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào lưng cậu, khe khẽ thở dài.

          Về đến ký túc, Vệ Đằng muốn đi tắm, ai dè Châu Ngư vẫn đang trong nhà vệ sinh.

          “Khỉ thật, bị đau bụng hay bị tắc ruột mà giờ vẫn chưa xong?”, Vệ Đằng đạp cửa một cái.

          “Ôi…”, giọng nói thều thào, “Bụng…mình … đau”.

          “Trời, đau bụng hả, nghe cứ như có bầu rồi ấy.” Vệ Đằng càu nhàu, đi đun ít nước nóng, sau đó xuống lầu mua thuốc.

          Về đến nơi thì thấy Châu Ngư nằm vật trên bàn, nhìn cậu bằng cặp mắt oán thán.

          “Này, đừng có nhìn mình bằng ánh mắt bị chồng ruồng bỏ đấy, mình chẳng làm gì cậu cả.” Vệ Đằng cầm cốc nước ấm đưa cho cậu ta, sau đó lấy thuốc mới mua ra, “Xin lỗi nhé huynh đệ, lúc sáng còn tưởng cậu chỉ đau bụng tí tẹo, không ngờ lại nghiêm trọng thế này”.

          “Không…sao…không chết được.” Châu Ngư trợn mắt lên, trông như con cá đang giãy giụa những giây cuối đời.

          “Thật là không sao chứ?”

          “Ôi ôi…”, cậu ta bắt đầu rên rỉ.

          Vệ Đằng lập tức cõng Châu Ngư đi bệnh viện.

          Xét nghiệm xong mới biết là bị ngộ độc thức ăn ở mức độ nhẹ.

           May mà không nghiêm trọng, Vệ Đằng thở phào nhẹ nhõm.

          Châu Ngư cảm kích: “Người anh em à, chỉ có ba từ để miêu tả về cậu: bậc trượng phu.

          Vệ Đằng ngồi bên mép giường cười nói: “Thôi đi, sao mình có thể thấy chết không cứu chứ, phải không?”

          “Hi hi, nói thật thì mình thấy cậu rất xứng đáng là người anh em tốt, rất có nghĩa khí, xã hội bây giờ ai cũng lo cho mình, phóng khoáng thoải mái như cậu đúng là rất hiếm có.”

          Châu Ngư hết lời ca ngợi, Vệ Đằng chỉ cười không nói, cả một buổi chiều cậu túc trực trong bệnh viện nửa bước không rời.

          Truyền nước xong, Vệ Đằng đỡ Châu Ngư đi về ký túc xá.

          Thực tế đúng như Châu Ngư nói, phúc đức lắm mới có thể kết giao với một người bạn như Vệ Đằng. cậu ta sẽ hết lòng đối tốt với bạn, không cần bạn trả ơn hay đáp lại.

          Tỉ dụ mỗi lần đi du lịch cậu ta đều mang quà về cho bạn bè, nhưng chưa bao giờ bắt ai phải mua quà cho mình; sau bữa cơm cũng rất vui vẻ trả tiền, không tính toán so đo xem số lần trả tiền của ai nhiều hơn, bạn mình bị ốm thì nhất định đến bệnh viện thăm nom, còn bản thân đau dạ dày cũng không bao giờ để bạn bè phải lo lắng.

          Cậu ta kết bạn rất tùy hứng, thây hợp nhãn là được, không quan tâm đến hoàn cảnh xuất thân,  có lúc đối với người lạ ngồi chung một chuyến tàu cũng có thể nói chuyện ăn ý, sau thì để lại địa chỉ liên lạc, thấy nick QQ sáng liền nhảy vào ngay để hỏi han tình hình.

          Tính cách thẳng thắn, phóng khoáng ấy khiến người ta dẹp bỏ tâm ký đề phòng nghi kỵ, thậm chí có thể nói ra những chuyện tận sâu đáy lòng.

          Tiêu Phàm có mục đích mới nói ra những tâm sự thầm kín, còn Châu Ngư thì hoàn toàn do tin tưởng.

          “Vệ Đằng, thật sự thì, gần đây mình thích một cô gái”, vào phòng, Châu Ngư bỗng cười khanh khách nói.

          “Chả trách gần đây cậu cứ thậm thà thậm thụt, nói thật đi, hôm qua đi ăn cái gì với người ta mà hôm nay đau bụng?”

          “Mình không quen ăn đồ Tây, nhưng cô ấy là đại tiểu thư, không thể mời cô ấy đi ăn canh cay Tứ Xuyên được, đành phải…”

          “Chà chà, tiểu tử nhà ngươi hơi bị được đấy, nhắm được thiên kim tiểu thư nhà nào thế?”

          “Hi hi, mỹ nữ khoa Luật, tên là Kỳ Quyên.”

          Cái tên này nghe quen quá. Vệ Đằng chau mày suy nghĩ, đúng rồi, là bạn tốt của Nam Nam, Kỳ Quyên học ở khoa Luật, lịch học của Tiêu Phàm cũng từ tay cô ấy mà ra…

          Vệ Đằng khoái trá vỗ vai Châu Ngư, “Con mắt nhà ngươi hơi bị được đó! Cô nàng này nuột, đã tiến triển đến đâu rồi?”

          “Mời cô ấy ăn được mấy bữa cơm, cũng thân nhau chút đỉnh.” Châu Ngư đột nhiên gục đầu, rầu rĩ nói, “Mình  nghe nói hồi trước cô ấy có người yêu rồi, hai người thi vào hai trường đại học khác nhau, vì khoảng cách quá xa nên mới chia tay, hình như cô ấy vẫn còn lưu luyến.”

          “Sợ gì chứ, chả phải là chia tay rồi sao?”

          “Thì thế.” Ánh mắt Châu Ngư bừng sáng, “Mình định tỏ tình với cô ấy, chỉ có hai khả năng đồng ý hoặc từ chối, tỏ tình rồi vẫn còn một nửa cơ hội, không tỏ tình thì chả có cơ hội nào cả.”

          Vệ Đằng ngẫm nghĩ, ánh mắt cũng rạng rỡ hẳn lên.

          “Nói hay lắm! là đàn ông con trai phải dứt khoát một chút, không phải chỉ có ba chữ thôi sao, nói thì nói, sợ gì chứ?”

          Không tỏ tình thì vĩnh viễn không có cơ hội.

          Nếu tỏ tình, vẫn còn một nửa cơ hội.

          Sẩm tối, Vệ Đằng đến căng tin ăn cơm, bắt gặp cảnh tượng cậu không muốn nhìn thấy nhất.

          Tiêu Phàm dựa vào thân cây nhíu mày, cô gái đó cúi đầu, khẽ túm vạt áo anh.

          Vệ Đằng trốn sau gốc cây to, lờ mờ nghe thấy cuộc đối thoại từ bên đó vọng sang.

          “Anh, xin anh hãy nghe em nói hết.”

          “Hồi còn ở trong Ban chấp hành Đoàn, ngày nào anh cũng bận rộn cùng anh Diệp Kính Văn, nên em không muốn làm phiền. hôm nay có thể gặp lại, em nhất định phải nói ra, tránh để sau này phải hối tiếc.”

          “Em chưa từng ngông cuồng nghĩ là anh sẽ tiếp nhận, nhưng tình cảm của em, em muốn anh được biết.”

          Cô gái thở sâu một hơi, “Em rất thích anh.”

           Trong đầu Vệ Đằng vang lên một tiếng nổ lớn.

          Gì cơ, đến tôi còn chưa tỏ tình với anh ấy, sao cô dám tranh trước chứ?

          Vệ Đằng lườm cô gái tóe khói,  đứng nguyên tại chỗ, chờ câu trả lời của Tiêu Phàm.

          “Xin lỗi, tôi đã thích người khác rồi.”

          Tim lại nhói đau, mặc dù biết rõ sự thật ấy, nhưng nghe anh ta chính miệng nói ra, Vệ Đằng vẫn cảm thấy buồn khổ.

          “Là ai?” cô gái bướng bỉnh hỏi, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Tiêu Phàm không chút e dè, “Cho dù thua cuộc, em muốn biết mình thua ai”.

          Tiêu Phàm nhíu mày nói, “Tôi thích ai em không cần biết, chỉ cần biết tình cảm của tôi dành cho người đó mãi mãi không thay đổi.”

          Những câu nói sau đó thật khó nghe, lời từ chối quyết liệt của Tiêu Phàm  cứ quanh quẩn bên tai Vệ Đằng.

          Tình cảm của tôi với người đó mãi mãi không thay đổi…

          Sống mũi nhưng nhức, khóe mắt cay cay, nấp sau thân cây nhìn Tiêu Phàm bước qua trước mặt, để lại cô gái sụp xuống khóc than.

          Vệ Đằng bất giác nghĩ thầm, nếu người tỏ tình là mình, anh ta cũng nói thế chăng? Anh ta yêu Lâm Vi sâu sắc đến mức này sao? Khắc cốt ghi tâm, thấm vào tận xương tủy? Vĩnh viễn không thể quên?

          Vệ Đằng dụi mắt, cái khỉ gì, tôi không tin, có tình cảm nào lại sâu sắc đến chừng đó chứ? Hơn nữa , anh chỉ yêu đơn phương, người ta yêu Diệp Kính Văn kia, thế mới chui vào bụi cây mà ôm hôn nhau chứ.

          Hai người đó tình đầu ý hợp, sao anh cứ muốn chen chân vào, tôi ở phía sau đợi anh, sao anh không quay lại nhìn cơ chứ?

          Cái gì mà sói trắng, có mà sói đần ý.

          Vệ Đằng mải rủa thầm, cơm cũng quên ăn, đi thẳng về ký túc.   

          Đến tối mới thấy bụng réo liên hồi, bụng dạ hoàn toàn trống rỗng.

          “Châu Ngư, pha hộ mình gói mì.” Vệ Đằng gọi Châu Ngư lúc này đang say sưa xem ti vi, vì tập trung quá nên anh chàng không nghe thấy.

          Châu Ngư sững sờ hồi lâu, bất chợt nhảy dựng lên, vỗ ngực điên cuồng, “Gì cơ, có ai đểu cáng như cậu không? Người ta đang xem phim ma, âm thanh ai oán vừa vang lên thì nghe thấy ‘người anh em, đi pha mì’, trời ơi, tim của tôi…”.

          Vệ Đằng lừ một cái, tay trái chìa ra trước mặt cậu ta, tay phải ấn vài cái lên bụng, dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu lộ cái đói ghê gớm của mình.

          “Mình lấy cho cậu ngay đây, đừng có nhìn mình với ánh mắt của thiếu phụ bị chồng ruồng rẫy nữa.” Châu Ngư so vai, chạy lại mở tủ lôi ra cả đống xanh đỏ, “Vị nào cũng có, tự chọn đi, mình xem tiếp đây”. Châu Ngư ngồi vào chỗ đeo lại tai nghe, tắt phim ma mở phim tình cảm.

          “Cậu cũng biến chất gớm, mấy thứ này mà cũng xem…”, Vệ Đằng dè bỉu.

          “Thôi đi, đừng có giả bộ trong sáng với mình, chỉ có hai đứa, lại đây bọn mình cùng xem”, Châu Ngư cười khoái trá, ngồi dịch ra một chút, để màn hình cỡ tối đa.

          Vệ Đằng liếc mắt một cái, mặt liền đỏ bừng, trên màn hình vi tính hai người đàn ông đang âu yếm.

          “Gì thế, sao lại có gay khiêu dâm ở đây, trang web này lộn xộn không tả nổi.”

          Châu Ngư chửi một câu, lại chăm chú nhìn màn hình, cũng chẳng có gì đặc biệt cả, hai người đàn ông hôn nhau, thế là gay khiêu dâm sao? Sao Vệ Đằng phải đỏ mặt, cu cậu đang nghĩ gì? Chẳng nhẽ hiểu nhầm mình có tình ý gì với cậu ta?

          Toàn thân run rẩy, sống lưng nổi da gà, Châu Ngư hít một hơi sâu, mở phim hoạt hình để trấn tĩnh bản thân.       

          Vệ Đằng đun nước ngoài ban công, gió lạnh xoa dịu khuôn mặt nóng bừng của cậu.

          Đáng chết, lúc nãy sao lại nghĩ đến nụ hôn với Tiêu Phàm trong khách sạn?

          Lúc đó Tiêu Phàm bị sốt đâm ra hồ đồ, nhưng bản thân lại rất tỉnh táo, bị anh ta ôm chặt, hôn cuồng nhiệt, đôi môi nóng bỏng ấy, cả vòng tay mạnh mẽ ghì chặt lấy cậu, mỗi lần nghĩ lại Vệ Đằng đều cảm thấy toàn thân bốc lửa, có nguy cơ bị thiêu rụi.

          Hít sâu để bình tĩnh lại, Vệ Đằng lắc lắc cổ một chút, tự nguyền rủa bản thân, đúng là yêu râu xanh, ngay giữa ban ngày ban mặt lại dám giở trò này nọ với Tiêu Phàm.

          Sáng hôm sau đến phòng thí nghiệm, thí nghiệm Hóa học rất tốn thời gian, đun nước, làm lạnh, thêm thành phần vào, lại đun, lại lọc, lúc thầy giáo ra ngoài đám học sinh tụ tập tán phét.

          Đêm qua do tâm trạng phấn khởi, Vệ Đằng mơ thấy rất nhiều chuyện loạn xì ngầu, dẫn đến thiếu ngủ trầm trọng, đang lúc ngồi gật gà gật gù sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng Châu Ngư gọi bên tai, kéo Vệ Đằng quay về thực tại.

          Vệ Đằng dụi đôi mắt líp da líp díp, nhăn nhó theo cậu ta đi ra hành lang.      

          Châu Ngư thở sâu một hơi, hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: “Vệ Đằng, có phải cậu là cái đó…”

          “Cái gì?” giấc ngủ bị phá hỏng, dĩ nhiên tâm trạng Vệ Đằng không được tốt.

          “Đêm qua cậu rên rỉ trên giường, à không, ý mình là cậu ngủ trên giường miệng lẩm bẩm, mình nghe thấy hình như là Tiêu Phàm gì đó.”

          Vệ Đằng lập tức tỉnh táo, vội lôi Châu Ngư ra góc khuất, lừ cậu ta tóe khói, “Không cần biết mình lẩm bẩm cái gì, cậu coi như không nghe thấy nhé”, còn không quên nói thêm, “Trưa nay mình mời cơm”.

          “Hì hì, yên tâm đi, mình không phải cái loại ngồi lê đôi mách đâu, chỉ là muốn hỏi cậu, có phải mùa xuân đến  cậu cũng đến mùa sinh sản rồi phải không?”

          “Trời ơi, nói nhố nhăng cái gì thế? Ông đây mà sinh sản cái gì?” Vệ Đằng chột dạ nhìn Châu Ngư, “Đêm qua, mình đã nói mơ những gì?”.

          “Hà hà, thì là…a a ư ư ưm ưm, hì hì, không thể nói sống sượng ra được, tự cậu hiểu đi.”

          “Ha ha, hôm qua ta mộng du thôi mà, quên hết đi, chẳng có gì.” Vệ Đằng làm bộ không bận tâm phủi tay cho qua, nhìn thấy thầy giáo từ xa tiến lại liền lôi Châu Ngư vào phòng thí nghiệm.

          Trời ơi, hôm qua trong giấc mơ cứ bám chặt lấy Tiêu Phàm, ôm cứng anh ta hôn lấy hôn để, từ môi đến yết hầu rồi xuống xương quai xanh… còn hôn cả phía dưới nữa, bờ môi dừng lại ở chỗ nào, Vệ Đằng không nhớ nữa, nhưng chắc cũng chả phải nơi tốt đẹp gì cho cam.

          Chuyện mất mặt như thế,không cần để Châu Ngư biết, bản thân biết, bản thân tự thấy xấu hổ là đủ rồi.

          Châu Ngư cũng không truy cứu thêm nữa, có điều lúc nhìn Vệ Đằng, nụ cười chứa nhiều hàm ý, bộ dạng như muốn nói: “Mình hiểu mà, mình thông cảm với cậu”.

          Cơm trưa xong quay về phòng, Châu Ngư rót một cốc nước lạnh cho Vệ Đằng để cậu ta hạ hỏa, ngồi đối diện bày tỏ những lời rút ruột rút gan: “Chuyện này có gì mà mất mặt, là mộng tinh, phản ứng bình thường thôi mà, cậu sợ cái…”.

          “Không nói nữa, cảm ơn”, Vệ Đằng tu cốc nước ừng ực.

          “Ha ha, mình đoán là đêm qua cậu bị đoạn phim đó ám ảnh, không ngờ cậu lại trong sáng, ngây thơ đến vậy.”

          “Lần đầu của ông đây dĩ nhiên phải để dành cho phu nhân tương lai rồi.” Vệ Đằng hùng hồn tuyên bố, nghĩ tới Tiêu Phàm,bèn thẹn thùng chữa lại, “Cho người yêu tương lai, ha ha”.

          “Hi hi, mình cũng nghĩ như vậy đó.” Châu Ngư cười hì hì vỗ vai Vệ Đằng, nói thêm “Hơi bị được đó”, rồi liền trèo lên giường làm giấc ngủ trưa.

          Vệ Đằng nằm trên giường trơ mắt nhìn trần nhà, phía trước có một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện.

          Khung cảnh mê mẩn ôm hôn Tiêu Phàm trong mơ, chậc chậc, nói thật thì quyến rũ gợi cảm muốn đổ máu mũi.

          Tiêu Phàm nằm trên giường, ở phần eo có cuốn một cái khăn tắm nhỏ, bộ ngực săn chắc, đôi chân thon dài, cái cổ khiêu gợi, làn da khoe khoắn, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu chằm chằm, mỉm cười khe khẽ, đẹp trai đến mê người.

          Không thể kiềm chế được, cậu lao vào anh ta, vồ vập đôi môi ấy, Tiêu Phàm chiều lòng hé môi ra, hôn nhẹ nhàng, tay anh luồn ra sau lưng ghì chặt lấy eo cậu.

          Sau đó như thế nào nữa? không có kết thúc,vì đồng hồ báo thức kêu inh ỏi.

          Chết thật, mình thành một thằng du đãng khốn nạn rồi.

          Vệ Đằng cấu mạnh vào đùi, nhắm mắt lại cố ép bản thân đi ngủ.

          Tiêu Phàm lẽ nào chịu ngoan ngoãn nằm đó cho mình hôn? Trừ khi Sao Hỏa đâm vào Trái Đất, Mặt Trời thiêu cháy Mặt Trăng.

          Vệ Đằng hỡi, da mặt cậu có dày cỡ nào cũng không nên so với trường thành chứ, so bề dày còn chưa đủ, còn định so cả chiều dài nữa? cậu hơi bị hoành tráng đó, nghiện làm lưu manh rồi.

          Vệ Đằng say sưa dè bỉu chính mình, ngủ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã là năm giờ chiều.

          Đang lúc hoàng hôn, ánh nắng cuối ngày trải khắp căn phòng, tựa như một lớp thảm màu vàng nhạt. ngoài cửa sổ có tiếng người bàn bạc đi đâu đá bóng, có cặp tình nhân tìm chỗ hẹn hò, sau một ngày lên lớp mệt nhọc ai cũng tranh thủ thưởng thức những giây phút thoải mái, sân trường bỗng trở nên nhộn nhịp.

          Vệ Đằng vào phòng vệ sinh rửa mặt, tinh thần sảng khoái, muốn thưởng cho mình một bữa ăn ra trò.

          Suốt chặng đường đến nhà ăn sinh viên, Vệ Đằng tay cầm hộp cơm miệng nghêu ngao hát, lúc đi qua khu dành cho nghiên cứu sinh, lơ đãng nhìn vào bên trong, tâm trạng lập tức chùng xuống.

          Cô gái mới tỏ tình với Tiêu Phàm đang đứng đăng ký ở chỗ ban quản lý ký túc.

          “Cháu tìm Tiêu Phàm phòng 503, vâng, trong vòng nửa tiếng cháu sẽ xuống, cảm ơn cô.”

          Cô gái kiều diễm mặc váy trắng, đi xăng đan, miệng cười ngọt ngào bước vào thang máy, Vệ Đằng đứng yên tại chỗ hít thở thật sâu, ừ đúng, mình đang ghen.

          Dựa vào cái gì mà cô ta có thể quang minh chính đại đi tìm Tiêu Phàm như thế, còn mình cân nhắc thời khóa biểu của anh xong mà vẫn lưỡng lự mãi?

          Cô nương ơi, chẳng lẽ cô muốn mặt dày tỏ tình lần nữa sao?

          Vệ Đằng tức điên người đứng ở dưới chờ, sốt ruột nhìn đồng hồ, mười phút, hai mươi phút, vẫn chưa chịu xuống à? Cô nam quả nữ định làm gì thế?

          Ánh nắng nhạt nhòa chói mắt, cả thảm cỏ xanh mượt bên cạnh cũng làm cậu thấy chướng mắt lạ thường.

          Tức nổ mắt, giây cuối cùng của ba mươi phút cũng trôi qua, cửa thang máy mở, một nam một nữ  sóng vai bước ra.

          Nam dĩ nhiên là người đàn ông đẹp trai ngời ngời, phong độ tuyệt đỉnh, chỉ có điều hay chau mày nhăn trán, mặt mày nghiêm nghị-Tiêu Phàm.

          Người con gái đỏ mặt, cúi đầu e lệ,bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng, người tinh mắt nhìn là hiểu ngay, huống chi cô nàng còn không ngừng chớp mi nháy mắt.

          Gì chứ? Chả nhẽ nhanh như vậy đã có gian tình rồi? Tiêu Phàm, anh đúng là sói đột lốt người…

          “Sao cậu lại ở đây?”, Tiêu Phàm đột nhiên dừng bước, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn của Vệ Đằng.

          “Hì hì, đến rủ anh đi chơi bóng.” Vệ Đằng cười rạng rỡ, nói xong liền chạy lại đặt tay lên vai Tiêu Phàm, tỏ vẻ an hem đồng chí tốt, thản nhiên kéo Tiêu Phàm qua một bên, đứng trước mặt cô gái nói: “Người đẹp, muốn cùng đi không?”

          Người đẹp ngẩng đầu cười gượng, “Vậy thì…không làm phiền hai người nữa. hôm nay em có việc bận, cảm ơn anh nhé, Tiêu Phàm.”

          “Ừm, không cần khách sáo.”

          Người đẹp đi rồi, Vệ Đằng mới ngượng ngùng rút tay lại, nhìn Tiêu Phàm nói: “Thế thì… hay là chúng ta đi ăn cơm trước.”

          “Tôi ăn rồi”. Tiêu Phàm chăm chú nhìn Vệ Đằng hồi lâu, mới hỏi: “Cậu muốn đi chơi bóng sao?”.

          “Đúng thế, lâu lắm không chơi rồi, đi không?”

          “Ừ thì đi.”

          Tiêu Phàm đồng ý ngay, cũng không hỏi Vệ Đằng muốn chơi bóng gì, chỉ theo cậu ta đến sân vận động.

          Thường thì vào giờ này có rất nhiều người tụ tập ở sân bóng để quyết chiến. kỳ lạ là hôm nay chẳng có một ai.

          “Hôm nay là ngày đội bóng rổ của trường thi đấu”, Tiêu Phàm giải thích.

          “Ồ,chẳng trách.” Vệ Đằng gật đầu, bước vào sân bóng, quay lại cười với Tiêu Phàm, “Thế thì hai chúng ta chơi vậy”.

          Tiêu Phàm đứng bên cạnh mỉm cười, Vệ Đằng nhìn mà cảm thấy ngại ngùng, Tiêu Phàm nhẹ nhàng lên tiếng: “Cậu muốn đi mượn bóng hay là trực tiếp ném hộp cơm vào rổ đây?”.

          Vệ Đằng sững người, nhìn hộp cơm trên tay, ngượng ngùng đáp, “Ha ha,  anh xem, tôi thật là sơ ý, lẽ ra phải mang bóng đến chẳng hiểu sao lại thành hộp cơm…”.

          “Ừ,đúng đó.” Tiêu Phàm nhìn bộ dạng luống cuông của cậu ta, nói qua nói lại để lộ hàng trăm khe hở, bất giác thở dài nói: “Cậu ăn cơm trước đi, tôi đi mượn bóng.”

          Đợi Tiêu Phàm đi rồi, Vệ Đằng mới thở phào nhẹ nhõm.

          Thật là đen như chấy, ghen cũng không phải lối, tay cầm hộp cơm mà bảo là đi chơi bóng, bị người ta cười nhạo rồi! đầu óc cứ nóng lên là lại không nghĩ gì đến hậu quả, Vệ Đằng à, ngươi hơi bị được đấy!

          Vệ Đằng thầm dè bỉu mình trận nữa mới buồn bực xoay người đi mua cơm.