Tội Ác- CHương 03
Chương Ba
Rizzoli đứng ở bồn tắm, nhìn mình trong gương và không thích những gì cô thấy. Cô không thể không so sánh mình với bác sĩ Isles, một con người trầm lắng và tự chủ, mỗi sợi tóc đen của cô ấy đều gọn ghẽ, màu son môi của cô ấy phảng phất màu hồng lên nước da. Hình ảnh Rizzoli trong gương không trầm tĩnh cũng chẳng hoàn hảo. Tóc cô trông hoang dại như nữ thần báo tử Ê-côt, những mớ tóc đen lòa xòa trên khuôn mặt đã trở nên xanh xao và mệt mỏi. Mình không còn là mình nữa, cô nghĩ. Mình không còn nhận ra người phụ nữ đang nhìn mình. Mình trở nên xa lạ thế này từ khi nào vậy ?
Một cơn buồn nôn khác lại bất ngờ trào lên và cô nhắm mắt lại, đấu tranh với nó, kìm nó xuống một cách dữ dội như thể sự sống của cô phụ thuộc vào việc này. Chỉ có sức mạnh của ý chí cũng không thể nào kìm nén điều tất yếu phải xảy ra. Tay ôm chặt miệng, cô lao đến bồn vệ sinh gần nhất vừa kịp lúc. Thậm chí khi dạ dày đã trống rỗng, cô vẫn đứng đó, đầu gục xuống thành bồn và vẫn chưa dám rời khỏi đó. Cô nghĩ: chắc là cảm cúm. Làm ơn, hãy để nó là cảm cúm.
Cuối cùng, khi cơn buồn nôn đã qua, cô cảm thấy mệt đến nỗi ngồi phịch xuống bồn cầu và ngiêng hẳn về phía bức tường. Cô nghĩ về công việc trước mắt: việc thẩm vấn, áp lực của việc cố gắng thu được bất cứ thông tin có ích nào từ đám phụ nữ lạnh lùng và yên lặng này. Và trên hết, lại còn phải đứng nhìn trong khi đội khám nghiệm hiện trường thực hiện cuộc tìm kiếm trên kính hiển vi. Thường thì cô là người háo hức tìm ra chứng cứ và luôn tìm được nhiều hơn người khác, cô là người giành để kiểm soát mọi hiện trường vụ án. Giờ thì cô ở đây chui vào nhà vệ sinh và không muốn bước ra ngoài kia, nơi cô luôn hào hứng để có mặt ở đó. Cô ước có thể trốn ở đây - một nơi im lặng tuyệt vời, nơi không ai có thể nhìn thấy sự hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô tự hỏi không biết bác sĩ Isles đã tìm ra được bao nhiêu chứng cứ, có lẽ là không gì cả. Isles dường như lúc nào cũng quan tâm đến người chết hơn là người sống, khi gặp cảnh giết người, thi thể nạn nhân chính là thứ thu hút sự chú ý của cô ấy.
Cuối cùng Rizzoli đứng dậy và bước ra khỏi nhà vệ sinh. Đầu óc cô đã minh mẫn, dạ dày ổn định trở lại. Bóng ma của bà Rizzoli già nua đã luồn sâu vào lớp da, quanh quẩn ở bồn rửa mặt, cô vốc nước lạnh vào miệng để làm tan hết vị chua, sau đó vốc nước lên mặt. Thôi nào cô gái. Đừng như bà cụ thế. Nếu để những gã đó thấy một lỗ thủng trên chiếc khiên của cô thì chúng sẽ đâm thắng vào đó đấy. Họ luôn như vậy. Cô giật giấy, lau khô mặt và định ném nó vào thùng rác thì cô dừng lại, nhớ tới chiếc giường của sơ Camille, vết máu trên khăn trải giường.
Thùng rác đã đầy phân nửa. Giữa đống giấy vệ sinh lộn xộn là một cuộn giấy vệ sinh nhỏ. Cố gạt đi sự khó chịu của mình, cô mở gói giấy. Dù đã biết trong đó có gì, cô vẫn giật mình khi thấy một vết máu kinh nguyệt nữa của phụ nữ. Cô luôn tiếp xúc với máu và đã nhìn thấy cả một vũng máu dưới thi thể của Camile. Nhưng cô run rẩy hơn nhiều khi nhìn thấy mảnh băng vệ sinh - nó ướt sũng và nặng mùi. Đây là lý do cô ta ra khỏi giường, cô nghĩ. Cô ta tỉnh giấc và vào phòng tắm thay băng vệ sinh, ném thứ bẩn thỉu này vào sọt rác.
Rồi sau đó... cô ấy đã làm gì ?
Rizzoli rời phòng tắm và trở lại căn phòng của Camille. Bác sĩ Isles đã đi khỏi, chỉ còn Rizzoli một mình trong phòng, nhìn chăm chăm vào vết máu dính trên ga trải giường, một dấu vết tươi màu trong căn phòng đơn điệu này. Cô bước lại gần cửa sổ và nhìn xuống sân.
Nhiều dấu chân còn in lại trên lớp tuyết. Bên ngoài cổng, một chiếc xe tin tức của đài truyền hình đang đỗ cạnh bức tường và đã được lắp đặt hệ thống thu nhận vệ tinh. Chắc chắn họ đã ở đây lúc năm giờ, cô nghĩ; tất cả chúng ta đều tò mò về các nữ tu sĩ. Họ đã thề từ bỏ chuyện chăn gối, thu mình sau bức tường và người ta tò mò không biết họ giấu gì dưới mớ quần áo đó. Chính sự trinh tiết làm ta khó chịu, chúng ta thắc mắc về bất cứ phụ nữ nào kìm nén bản thân trước tất cả những sự thôi thúc mạnh mẽ nhất, những người quay lưng lại với thứ mà tạo hóa đã định cho ta phải hoàn thành. Rizzoli nhìn xuống sân, phía nhà nguyện. Đó là nơi mà bây giờ mình nên ở đó và run rẩy cùng đội khám nghiệm hiện trường, chứ không phải lân la trong căn phòng đầy mùi thuốc tẩy này, cô nghĩ. Nhưng chỉ trong căn phòng này cô mới hình dung ra hình ảnh của Camille quay lại từ chuyến đi đến phòng tắm vào một buổi sáng mùa đông ảm đạm. Có lẽ cô ấy đã thấy ánh sáng le lói qua những ô kính màu của nhà nguyện. Một ánh sáng mà lẽ ra không có ở đó.
***
Maura đứng cạnh hai người đang trải tấm vải sạch và nhẹ nhàng chuyển sơ Cemille sang. Cô đã thấy đội chuyên chở chuyển những người từ nơi này sang nơi khác. Đôi khi họ làm những việc đó một cách hiệu quả vô cùng, nhưng đôi khi cũng tỏ ra khó chịu. Nhưng thường thì cô thấy họ di chuyển nạn nhân với sự nhẹ nhàng. Những đứa trẻ nhận được sự quan tâm đặc biệt này, đầu của chúng được nâng niu cẩn thận; cơ thể lạnh ngắt của chúng được bọc trong một cái túi. Sơ Camille cũng được đối xử một cách nhẹ nhàng như vậy, đó là sự thương tiếc.
Cô giữ cửa nhà nguyện khi họ đẩy cái cáng và đi theo nó qua cổng. Bên kia là những bức tường, hãng truyền thông vây quanh, các máy ảnh sẵn sàng để chụp một bức ảnh kinh điển của thảm kịch này: Thi thể trên chiếc cáng, chiếc túi ni-lon chứa một hình người rõ rệt. Mặc dù công chúng không thể thấy nạn nhân nhưng họ đã biết tin đó là một phụ nữ trẻ, họ sẽ nhìn cái túi đó và tưởng tượng trong tâm trí dáng hình của nạn nhân, cảnh nạn nhân bị làm nhục...
Khi chiếc cáng ra khỏi cổng tu viện, một vòng tròn phóng viên và thợ ảnh xô về phía trước, không thèm bận tâm đến viên cảnh sát la hét bắt họ lùi lại.
Cuối cùng, vị linh mục nắm được mép túi. Một hình người mặc đồ đen nổi bật, ông lao ra khỏi cổng, đâm vào giữa đám đông, giọng nói giận giữ của ông át cả những âm thanh hỗn độn.
- Tu sĩ đáng thương này đáng được các vị tôn trọng ! Tại sao các vị không thể hiện điều đó ? Hãy để cô ấy đi nào !
Ngay cả các phóng viên cũng cảm thấy xấu hổ, vài người trong số họ để đội chuyên chở đi qua. Nhưng những chiếc máy quay của truyền hình vẫn hoạt động khi chiếc cáng được đưa lên xe. Giờ thì những chiếc máy quay háu đói quay sang con mồi tiếp theo: Maura người vừa ra khỏi cổng và đi về phía xe của cô, ôm chặt áo khoác như thể việc đó sẽ giúp cô tránh được sự chú ý.
- Bác sĩ Isles ! Cô có điều gì muốn nói không ?
- Nguyên nhân cái chết là gì ?
- Có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy đây là một vụ cưỡng bức không ?
Những tay phóng viên vây quanh cô, cô lục trong ví để tìm chìa khóa và nhấn nút mở khóa từ xa, cô vừa mở cửa xe thì nghe thấy tiếng ai đó hét tên mình, nhưng lần này là một tiếng thất thanh.
Cô nhìn lại và thấy một người đàn ông đang bò trên lối đi, vài người đang cúi xuống chỗ anh ta.
- Là một người quay phim ! - Ai đó hét lên.
- Chúng ta cần xe cứu thương.
Maura đóng sầm cửa xe rồi lao vội về phía người đàn ông bị ngã.
- Có chuyện gì vậy ? Anh ta ngã à ?
- Không, anh ấy đang chạy... chỉ bị trượt chân.
Cô quỳ xuống cạnh anh ta. Họ đã lật anh ta lên và cô thấy một người đàn ông mập mạp độ năm mươi tuổi, mặt anh ta dính đầy bụi. Một chiếc máy quay có in chữ WVSU đang nằm trên tuyết cạnh anh ta.
Anh ta không thở nữa.
Cô kéo cổ anh ta về phía sau, mở rộng ở thanh quản của anh ta để không khí tràn vào, rồi cúi về phía trước để bắt đầu hô hấp nhân tạo. Mùi cà phê và thuốc lá hôi hám khiến cô muốn nôn. Cô nghĩ về bệnh viêm gan, AIDS và tất cả những căn bệnh truyền nhiễm đáng sợ khác mà người ta có thể lấy từ dịch của người khác. Cô buộc mình áp môi lên môi anh ta. Cô thở một hơi và thấy lồng ngực anh ta nâng lên, phổi anh ta bơm đầy khí. Cô thổi thêm hơi hơi nữa rồi bấm mạch.
Không có gì cả.
Cô định cởi áo khoác anh ta nhưng có ai đó đã làm việc đó rồi. Cô nhìn lên và thấy vị linh mục ngồi đối diện cô, đôi tay to lớn giờ đang sờ nắn ngực người đàn ông để tìm những chỗ quan trọng. Ông áp hai lòng bàn tay lên xương ức anh ta rồi nhìn cô để chắc chắn ông sẽ bắt đầu ép ngực. Cô thấy đôi mắt xanh lục nghiêm khắc biểu hiện sự kiên quyết.
- Bắt đầu ấn đi - Cô nói - Làm đi !
Ông bắt đầu công việc và đếm to theo từng nhịp ấn để cô có thể đếm nhịp thở.
- Một, một nghìn, hai, một nghìn... - Giọng ông bình thản tiếng đếm đều đặn của một người biết việc mình đang làm. Cô không cần chỉ dẫn ông; họ làm việc ăn ý như thể từ trước tới nay họ đã là một đội, là hai vị trí có thể thay đổi để giảm bớt gánh nhẹ của người kia.
Khi xe cứu thương tới, phần trước quần cô ướt sũng do quỳ gối dưới tuyết nhưng người thì toát mồ hôi dù trời lạnh. Cô từ từ đúng lên, quan sát và mệt mỏi khi nhân viên cấp cứu nhét ống thở vào miệng nạn nhân rồi chiếc cáng được đưa vào xe cứu thương.
Chiếc máy quay người đàn ông làm rơi giờ đã được một phóng viên khác của Ban thời sự đài truyền hình cầm hộ. Câu chuyện sẽ tiếp diễn, cô nghĩ những tay phóng viên vây quanh xe cứu thương ngay cả khi nói về cú ngã của bạn đồng nghiệp.
Cô quay về phía vị linh mục đứng cạnh, ống quần nơi đầu gối của ông cũng ướt đẫm vì tuyết.
- Cảm ơn ông đã giúp đỡ - cô nói - tôi cho là trước đây ông đã từng làm hô hấp nhân tạo.
Ông cười, lắc đầu.
- Chỉ tiêm người giả thôi. Tôi không nghĩ là mình sẽ phải thực sự sử dụng nó - Ông đưa tay về phía cô để bắt tay - Tôi là Daniel Brophy. Cô là bác sĩ khám nghiệm tử thi à ?
- Maura Isles. Đây là xứ đạo của cha phải không cha Brophy ?
Ông gật đầu.
- Nhà thờ của tôi cách đây ba khu nhà.
-Tôi đã thấy nó.
- Cô có nghĩ chúng ta đã cứu người đàn ông đó không ?
Cô lắc đầu.
- Khi việc hô hấp nhân tạo kéo dài như vậy mà không có mạch đập thì việc tiên lượng bệnh vẫn chưa tốt.
- Nhưng anh ta có cơ hội sống sót không ?
- Không khả thi.
- Dẫu vậy tôi muốn chúng ta nghĩ rằng chúng ta đã tạo một sự khác biệt - Ông nhìn các phóng viên truyền hình vẫn bám riết lấy xe cứu thương - Để tôi đưa cô ra xe để cô có thể ra khỏi đây mà không bị máy quay chĩa vào mặt.
- Họ sẽ bám theo ông tiếp theo đấy. Tôi mong ông đã sẵn sàng cho việc đó.
- Tôi đã hứa sẽ nói gì đó. Mặc dù tôi thực sự không biết họ muốn nghe gì từ tôi.
- Họ là bộ tộc ăn thịt chưa cha Brophy. Họ chẳng muốn gì han ngoài một cân thịt của ông. Thậm chí là mười cân nếu họ có thể.
Ông cười.
- Thế thì tôi sẽ cảnh báo họ, thịt tôi dai lắm - Ông đi cùng cô ra xe. Hai ống quần vẫn ướt dính vào chân cô, các thớ vải đã cứng dần trong cơn gió lạnh. Cô sẽ thay một bộ quần áo dùng khi cọ rửa khi cô trở về nhà xác và sẽ phơi quần cho khô.
- Nếu tôi phải nói điều gì đó - ông nói - có điều gì tôi nên biết không ? Cô có thể nói cho tôi điều gì chăng ?
- Ông phải nói chuyện với thám tử Rizzoli. Cô ấy là trưởng ban điều tra.
- Cô có nghĩ đó là vụ tấn công đơn lẻ không ? Các xứ đạo khác có cần cảnh giác không ?
- Tôi chỉ khám ngiệm các nhạn nhân, chứ không phải kẻ tấn công. Tôi không thể nói lên động cơ của hắn.
- Ở đây toàn là những phụ nữ già nua. Họ không thể chống cự.
- Tôi biết.
- Vậy phải nói gì với họ ? Toàn bộ các tu sĩ sống ở các khu vực theo đạo ? Rằng họ sẽ không an toàn ngay cả sau bức tường ?
- Chẳng ai trong chúng ta được an toàn tuyệt đối.
- Đó không phải là câu trả lời tôi muốn nói với họ.
- Nhưng đó là điều họ phải nghe - Cô mở cửa xe - Tôi đã được lớn lên ở nhà thờ Thiên Chúa giáo thưa Cha. Tôi từng cho rằng các bà sơ thì không ai có thể động đến. Nhưng tôi đã thấy việc xảy ra đối với sơ Camille. Nếu chuyện đó xảy ra với một bà sơ thì chẳng ai là không thể đụng đến - Cô chui vào xe - Chúc ông may mắn với đám báo chí. Tôi xin chia sẻ với ông.
Ông đóng cửa xe cho cô và đứng nhìn cô qua cửa xe.
Khuôn mặt ông thật sắc sảo, cũng giống như cổ áo tu sĩ đã khiến cô chú ý. Một miếng vải màu trắng thật bé nhỏ nhưng cũng đủ khiến ông nổi bật hơn tất cả những người khác. Nó khiến ông không thể bị ai chạm tới được.
Ông đưa tay lên vẫy. Rồi ông nhìn về phía phóng viên, những kẻ bây giờ đang tiến lại gần ông. Cô thấy ông vươn thẳng người, hít một hơi dài.
Rồi ông bước về phía trước để gặp họ.
***
"Nhờ những phát hiện tổng quát về mặt giải phẫu, cũng như lịch sử của chứng huyết áp cao, tôi cho rằng cái chết này do nhiều nguyên nhân tự nhiên. Một chuỗi sự việc có nhiều khả năng xảy ra nhất là đã có chứng nhồi máu cơ tim mãn tính, xảy ra trong vòng hai mươi bốn giờ trước khi chết, tiếp theo đó là chứng loạn nhịp tim ở tâm thất và đó là sự việc cuối cùng. Giả thuyết về nguyên nhân cái chết: chứng loạn nhịp tim gây tử vong và trước đó là chứng nhồi máu cơ tim mãn tính. Báo cáo của Maura Isles, bác sĩ y khoa, phòng khám nghệm tử thi, Hội đồng bang Massachusetts".
Maura tắt phôn thu âm và nhìn sơ đồ, trên đó cô đã ghi lại các dấu vết trên cơ thể ông Samuel Knight. Một vết sẹo có từ lâu do cắt bỏ ruột thừa. Các vết loang lổ màu xám xanh trên mông ông ta và dưới mặt trong của đùi, chỗ máu đã tụ lại sau nhiều giờ ông ta ngồi bất động trên giường. Không có nhân chứng nào thấy những giây phút cuối cùng của ông Knight trong phòng khách sạn nhưng cô có thể tưởng tượng những gì đã diễn ra trong đầu ông ta. Một cơn cuộn thắt ở ngực. Có lẽ ông ta đã hoảng loạn vài giây khi nhận ra bị tức ngực. Sau đó, mắt ông mờ dần và chìm vào màn đen. Ông là một trong nhiều người ra đi dễ dàng, cô nghĩ. Một kết luận nhanh chóng, ông Knight có thể bỏ qua một bên. Bản tường trình ngắn gọn của họ sẽ kết thúc bằng chữ ký loằng ngoằng tên cô trên bản báo cáo khám nghiệm tử thi ông ta.
Còn nhiều bản báo cáo trong ngăn kéo của cô, một đống bản báo cáo cần cô xem xét và ký duyệt. Trong kho lưu trữ lạnh, một nhiệm vụ khác mới đang đợi cô: Camille Maginnes.
Bản khám nghiện của cô ấy có hạn là chín giờ sáng mai. Lúc đó cả Rizzoli và Frost đều có mặt. Ngay cả khi Maura lật giở các bản báo cáo, sửa lại ở bên lề thì tâm trí cô vẫn nghĩ về Camille. Cái lạnh cô cảm thấy ở nhà nguyện sáng hôm đó vẫn chưa tan hết và cô vẫn mặc áo len khi làm việc ở trên bàn để chống lại những ký ức của chuyến thăm đó.
Cô đứng lên khỏi ghế để xem chiếc quần len cô treo cạnh lò sưởi giờ đã khô chưa. Đủ rồi, cô nghĩ, và nhanh chóng cởi dây thắt lưng, bỏ chiếc quần dọn vệ sinh mà cô đã mặc cả buổi chiều ra.
Cô ngồi xuống ghế một lúc, ngắm nhìn một trong những bức tranh hoa lá treo trên tường. Để đối đầu với áp lực công việc, cô phải trang trí văn phòng bằng những thứ gợi lên sự sống, chứ không phải cái chết, một cây phong lan đốm lá ở góc phòng. Nó luôn vui vẻ hứng chịu cuộc tranh cãi và sự chú ý thường xuyên của Maura và Louise. Các hình đóng khung vẽ hoa: một bó hoa màu đen trắng và hoa dại xanh lơ. Một bức khác có hình hoa hồng nhỏ, những bông hoa nở tung với nhiều cánh đến nỗi cuống hoa chúc xuống. Khi đống tài liệu chất đống quá cao trên bàn, khi số lượng người chết trở nên quá tải cô sẽ nhìn bức hình đó và nghĩ về khu vườn của cô, về mùi đất màu mỡ và màu xanh man mởn của cỏ xuân. Cô sẽ nghĩ về thứ đang lớn lên, chứ không lụi tàn, không mục rữa. Dù đã là tháng mười hai nhưng chưa bao giờ mùa xuân lại có vẻ xa xôi như thế. Những cơn mưa lạnh căm đập vào cửa sổ và cô sợ phải lái xe về nhà. Cô không biết ở thành phố người ta đã rắc muối lên đường chưa hay nó vẫn còn là một sân băng, những chiếc xe trượt lao đi như quả bóng khúc côn cầu trên băng.
- Bác sĩ Isles ? - Giọng Louise qua điện thoại.
- Gì vậy ?
- Bác sĩ Banks muốn nói chuyện điện thoại với cô. Ông ấy ở đầu dây số một.
Maura ngạc nhiên.
- Bác sĩ Victor Banks à ? - Cô hỏi khẽ.
- Vâng, ông ta nói ông ta đến từ ban từ thiện của Tổ chức Một trái đất Toàn Vẹn.
Maura không nói gì, cô nhìn chiếc điện thoại, tay cô chết cứng trên bàn. Cô không để ý tới những đợt băng tuyết đập vào cửa sổ. Cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
- Bác sĩ Isles ?
- Ông ấy gọi điện thoại đường dài à ?
- Không. Ông để lại tin nhắn từ trước. Ông ấy đang ở khách sạn Colonnade.
Maura nuốt nước bọt.
- Giờ tôi không thể nhận điện.
- Ông ấy đã gọi lần thứ hai. Ông ấy nói ông ấy biết cô. Vâng. Chắc chắn rồi.
- Lần trước ông ấy gọi là khi nào ? - Maura hỏi ?
- Chiều nay, khi cô vẫn ở hiện trường. Tôi đã để lại tin nhắn của ông ấy trên bàn cô.
Maura thấy ba tờ giấy màu hồng ghi chú bị đống tài liệu che mất. Đây rồi. Bác sĩ Victo Banks, đã gọi lúc mười hai giờ bốn mươi lăm phút chiều. Cô nhìn vào cái tên, bụng cô bỗng cồn cào. Tại sao lại là bây giờ ? Cô băn khoăn. Sau từng ấy tháng, tại sao anh lại đột nhiên gọi cho tôi ? Điều gì khiến anh nghĩ là anh có thể bước vào cuộc sống của tôi một lần nữa ?
- Tôi nên nói gì với ông ta ? - Louise hỏi.
Maura hít một hơi thật sâu.
- Nói với ông ta rằng tôi sẽ gọi lại. Khi tôi sẵn sàng, đồ khốn kiếp.
Cô vo tờ giấy và ném vào sọt rác. Một lúc sau, khi không thể tập trung vào công việc giấy tờ, cô đứng lên, mặc áo khoác.
Louise rất ngạc nhiên khi thấy Maura đi từ văn phòng làm việc ra, sẵn sàng đối đầu với thời tiết. Maura thường là người ra về cuối cùng và hầu như không bao giờ ra khỏi cửa trước năm rưỡi. Bây giờ
vẫn chưa đến năm giờ và Louise vừa tắt máy tính.
- Tôi sẽ đương đầu với đám xe cộ - Maura nói.
- Tôi nghĩ giờ đã quá muộn. Cô thấy thời tiết không ? Họ đã đóng cửa hầu hết các văn phòng trong thời tiết hôm nay rồi.
- Khi nào vậy ?
- Bốn giờ.
- Tại sao cô còn ở đây ? Cô phải về rồi chứ.
- Chồng tôi sẽ đến đón tôi. Xe của tôi để ở cửa hiệu, nhớ không ?
Maura nhăn mặt. Đúng là Louise đã nói với cô về chiếc xe sáng nay nhưng tất nhiên là cô đã quên. Như mọi khi, tâm trí cô chỉ tập trung vào xác chết, cô không chú ý đến những tiếng nói của người sống.
Cô nhìn Louise quấn khăn quàng cổ, kéo áo len và cô nghĩ - tôi không để tâm lắm đến việc nghe người khác. Tôi không dành thời gian với người khác khi họ còn sống. Thậm chí sau một năm làm việc tại văn phòng này, cô hầu như chẳng biết gì về đời tư của cô thư kí, cô chưa từng gặp chồng Louise và chỉ biết tên anh ta là Vemon. Cô không thể nhớ anh ta làm việc ở đâu hay anh ta làm nghề gì hay anh ta làm gì để kiếm sống, một phần là Louise hiếm khi chia sẻ chuyện đời tư của mình. Maura tự hỏi: cô ấy có cảm thấy mình không sẵn sàng lắng nghe cô ấy không, rằng mình thấy thoải mái khi dùng dao mổ và máy thu âm hơn là đối mặt với những cảm xúc của mọi người xung quanh ?
Họ cùng nhau xuống đại sảnh, tới tới dẫn đến bãi đỗ xe cho nhân viên. Họ không nói chuyện mà chỉ là hai người đồng hành đi tới cùng một điểm.
Chồng Lonise đang đợi trong xe, cần lau kính chắn gió hoạt động liên tục để gạt những bông tuyết rơi. Maura vẫy tay tạm biệt khi Louisẹ và chồng cô lái xe đi, cô nhận được cái nhìn băn khoăn từ Vemon. Có lẽ anh ta tự hỏi người phụ nữ đó là ai mà vẫy tay như thể cô biết họ.
Như thể cô thực sự biết ai đó.
Cô đi ngay qua bãi đỗ xe trơn trượt. Một nhiệm vụ phải hoàn thành trước khi một ngày kết thúc.
Cô lái xe tới bệnh viện St. Francis để kiểm tra tình trạng sơ Urula.
Dù không còn làm việc ở phòng khám bệnh viện từ lần thực tập sinh cách đây nhiều năm, nhưng ký ức về những lần thay ca cuối cùng của cô trong phòng chăm sóc đặc biệt vẫn như mới hôm nào. Cô nhớ những lúc hốt hoảng, nhớ cuộc vật lộn để suy nghĩ trong cơn thèm ngủ. Cô nhớ một đêm ba bệnh nhân chết trong ca trực của cô và ngay lập tức mọi việc trở nên tồi tệ. Giờ cô không thể bước vào phòng chăm sóc đặc biệt mà không cảm thấy bị ám ảnh bởi bóng đen của những trách nhiệm và thất bại trước kia.
Bộ phận chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện St. Francis có một khu chăm sóc trung tâm, bao quanh là mười hai phòng bệnh. Maura dừng ở bàn lễ tân để trình thẻ căn cước.
- Tôi là bác sĩ Isles từ phòng khám nghiệm tử thi. Làm ơn cho tôi xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân Ursula Rowland được không ?
Nhân viên trực nhìn cô bằng ánh mắt băn khoăn.
- Nhưng bệnh nhân đó vẫn chưa chết.
- Thám tử Rizzoli yêu cầu tôi kiểm tra tình trạng của bà ấy.
- Sơ đồ bệnh án của bà ấy ở ngăn đằng kia. Số 10.
Maura đi tới những ô bệnh án và lôi ra một vỏ bọc bằng bạc chứa sơ đồ bệnh án số 10. Cô mở đến phần báo cáo sơ phẫu. Đó là một bản tổng kết viết tay, được viết nguệc ngoạc bởi bác sĩ phẫu thuật não ngay sau ca mổ:
"Một phần lớn lượng máu tụ đã được xác định và được rút hết. Vết thương hở, vỏ phần trên hộp sọ đã được chỉnh lại và nâng lên. Chỗ rách hai bên đã được khâu lại. Bản báo cáo về ca mổ đầy đủ đã được ghi lại. James Yuen. Bác sĩ chuyên khoa."
Cô xem các ghi chép của y tá và lướt qua sự tiến triển của bệnh nhân sau ca mổ. Sức ép trong hộp sọ đã được giữ ổn định với sự trợ giúp của thuốc Mannitol và Laxis trong tĩnh mạch, việc kìm chế chứng thở quá nhanh. Có vẻ như những việc cần làm đã được làm, giờ sẽ là trò chơi chờ đợi, để xem não bộ sẽ bị phá hủy bao nhiêu.
Mang theo sơ đồ, Maura đi qua bộ phận chăm sóc đặc biệt đến phòng số 10. Viên cảnh sát đang ngồi ngoài cửa gật đầu chào cô tỏ vẻ đã nhận ra.
- Chào bác sĩ Isles.
- Bệnh nhân sao rồi ? - Cô hỏi.
- Chắc vẫn thế, tôi nghĩ vậy. Tôi nghĩ là bà ấy chưa tỉnh.
Maura nhìn những mảnh rèm kéo lại.
- Ai ở trong đó với bà ấy ?
- Các bác sĩ.
Cô gõ lên khung cửa và bước qua các tấm rèm. Hai người đàn ông đang đứng cạnh chiếc giường. Một là người châu Á cao với cái nhìn sắc lạnh và mái tóc bạc dày. Bác sĩ phẫu thuật, cô nghĩ, và thấy bảng tên ông ta: Bác sĩ Yuen. Người đứng cạnh ông ta trẻ hơn - khoảng ba mươi tuổi, với đôi vai vạm vỡ làm phồng áo khoác trắng. Mái tóc dài vàng óng của anh ta được túm gọn về phía sau theo kiểu đuôi gà. Fabio, một MD, cô nghĩ, căn cứ vào khuôn mặt rám nắng, cặp mắt xám và sâu.
- Xin lỗi vì tôi đã vào đây - cô nói - Tôi là bác sĩ Isles từ phòng Khám nghiệm tử thi.
- Phòng Khám nghiệm tử thi ? - Bác sĩ Yuen ngạc nhiên - Chuyến thăm này có sớm quá không ?
- Trưởng ban thám tử yêu cầu tôi kiểm tra bệnh nhân của ông. Còn một nạn nhân nữa, ông biết đấy.
- Có, chúng tôi đã nghe.
- Ngày mai chúng tôi sẽ làm việc tại nhà xác. Tôi muốn đối chiếu kiểu vết thương giữa hai nạn nhân này.
- Tôi nghĩ cô sẽ không thấy nhiều điều ở đây. Không phải là lúc này, sau khi phẫu thuật. Cô sẽ thấy nhiều hơn khi quan sát bản chụp X-quang và chụp não.
Cô nhìn xuống nạn nhân và không thể phản bác ý kiến đó. Đầu sơ Ursula được quấn băng, những vết thương của bà ấy đã thay đổi và được chữa trị nhờ bàn tay của bác sĩ. Bà ấy bị hôn mê sâu và đang thở nhờ sự trợ giúp của ống thở. Không giống cô Camille yếu ớt, Ursula là một phụ nữ phốp pháp, xương lớn và cứng chắc, với một khuôn mặt đầy đặn và chất phác của một phụ nữ nông dân. Những đường truyền huyết thanh in hằn trên hai cánh tay béo chắc, cổ tay trái bà ta đeo một chiếc vòng ghi chú ý của bác sĩ, được khắc chữ "dị ứng với thuốc penicillin". Một vết sẹo xấu xí, to, màu trắng ở bên trên khuỷu tay phải - kết quả của một vết thương cũ được khâu rất ẩu. Kỷ niệm từ chuyến đi nước ngoài sao ? Maura tự hỏi.
- Tôi đã làm những gì có thể ở phòng mổ - bác sĩ Yuen nói - Giờ hy vọng bác sĩ Sutcliffe ở đây có thể giải quyết tất cả những biến chứng.
Cô nhìn vị bác sĩ có món tóc đuôi gà, anh ta gật đầu chào cô và cười.
- Tôi là Matthew Sutcliffe, bác sĩ nội khoa phụ trách bà ấy - anh ta giới thiệu - Bà ấy đã không gặp tôi vài tháng và thậm chí tôi không biết bà ấy đã được đưa vào viện, tôi mới biết cách đây ít phút.
- Anh có số điện thoại của cháu bà ta không ? - Bác sĩ Yuen hỏi - Khi anh ta gọi cho tôi, tôi quên không ghi lại. Anh ta nói sẽ gọi cho anh.
Sutcliffe gật đầu.
- Tôi có rồi. Sẽ tốt hơn nếu tôi là người liên lạc với gia đình bà ấy. Tôi sẽ cho họ biết tình trạng của bà ấy.
- Tình trạng bà ấy sao rồi ? - Maura hỏi.
- Bà ấy đã ổn định về mặt bên ngoài - Sutcliffe nói.
- Còn đầu óc thì sao ? - Cô nhìn bác sĩ Yuen.
Ông lắc đầu.
- Còn quá sớm để nói bất cứ điều gì. Mọi việc vẫn suôn sẻ ở phòng cấp cứu nhưng như tôi đã nói với bác sĩ Sutcliffe, thậm chí nếu bà ấy có tỉnh lại - và có nhiều khả năng là không — rất có thể bà ấy sẽ không nhớ bất cứ chi tiết gì về vụ tấn công. Chứng bệnh mất trí nhớ thụt lùi rất phổ biến ở các vết thương trên đầu - Ông nhìn xuống vì máy nhắn tin của ông kêu — Xin lỗi, tôi phải nhận cuộc gọi này. Bác sĩ Sutcliffe, anh có thể hoàn tất hồ sơ bệnh án của bà ấy không ? - Chỉ cần hai bước sải nhanh, ông đã ra đến cửa.
Sutcliffe đưa ống nghe cho Maura.
- Cô có thể kiểm tra bà ấy nếu muốn.
Cô cầm ống nghe và đi về mép giường. Trong một thoáng cô thấy lồng ngực sơ Ursula nâng lên rồi hạ xuống. Cô hiếm khi kiểm tra người còn sống; cô phải ngừng để nhớ lại những kỹ năng y khoa của mình, cô nhận rõ rằng bác sĩ Sutcliffe là người chứng kiến trình độ thực hành của cô đến đâu khi kiểm tra một người mà tim người đó vẫn đập. Cô đã làm việc quá lâu với những xác chết đến nỗi giờ cô cảm thấy lóng ngóng trước người còn sống. Sutcliffe đứng ở đầu giường, in đậm sự hiện diện của mình bằng đôi vai rộng và cái nhìn chăm chú. Anh ta quan sát khi cô chiếu đèn kiểu bút máy vào mắt nạn nhân, khi cô bắt mạch vùng cổ, những ngón tay cô trượt trên lớp da ấm. Thật khác với cái lạnh của thịt người được bảo quản.
Cô ngừng lại.
- Không có mạch của động mạch bên phải.
- Gì cơ ?
- Có mạch đập mạnh bên trái nhưng không có mạch đập bên phải - Cô tìm sơ đồ bệnh án và mở đến các ghi chép ở phòng mổ - À, những ghi chép về việc gây mê được ghi ở đây - Việc không có mạch đập bên trái được ghi lại. Rất có thể là một biến chứng giải phẫu thông thường.
Anh ta cau mày, khuôn mặt rám nắng đỏ bừng.
- Tôi đã quên mất điều đó.
- Đó là một phát hiện cũ à ? Việc không có mạch đập bên này ấy ?
Anh ta gật đầu.
- Bẩm sinh.
Maura đặt ống nghe lên tai và kéo áo bệnh viện lên, để lộ bộ ngực đồ sộ của sơ Ursula. Da ở vùng đó xanh và vẫn còn căng trẻ mặc dù bà ta đã sáu mươi tuổi. Mấy chục năm bảo vệ dưới trang phục của một tu sĩ đã bảo vệ bà ta khỏi những tia nắng làm lão hóa của ánh nắng. Cô ấn màng ngăn của tai nghe lên ngực sơ Ursula, cô nghe thấy nhịp tim ổn định và khỏe mạnh. Tim của người còn sống, vẫn bơm máu và không bị tổn thương.
Một y tá thò đầu vào phòng bệnh.
- Bác sĩ Sutcliffe ? Bên chụp X-quang gọi để thông báo rằng phim chụp lồng ngực di động đã sẵn sàng nếu anh muốn xuống xem.
- Cảm ơn ! Anh ta nhìn Maura - Chúng ta cũng có thể xem phim chụp não nếu cô muốn.
Họ đi thang máy cùng sáu người bán kẹo vằn, mặt tươi tỉnh, tóc bóng lộn đang cười khúc khích với nhau khi họ nhìn một cách ngưỡng mộ bác sĩ Sutcliffe. Dù anh ta rất cuốn hút nhung anh ta dường như không để ý tới sự chú ý của họ, thay vào đó, cái nhìn nghiêm nghị của anh ta tập trung vào những con số báo việc chuyển đổi số tầng. Sức quyến rũ của một chiếc áo khoác trắng, Maura nghĩ, cô nhớ lại những năm thời niên thiếu làm tình nguyện ở bệnh viện St. Luke tại San Francisco.
Các bác sĩ dường như thật xa vời đối với cô. Không thể tiếp cận được. Giờ chính cô đã là một bác sĩ, cô cũng hiểu rất rõ chiếc áo khoác sẽ không giúp cô tránh mắc lỗi. Nó sẽ không giúp cô không mắc sai lầm.
Cô nhìn những người bán kẹo vằn trong bộ trang phục bắt mắt của họ và nghĩ về mình khi mười sáu tuổi - không cười đùa như những cô gái này mà trầm lặng và nghiêm túc. Thậm chí sau đó, cô còn hiểu biết về những mặt đen tối của cuộc sống. Theo bản năng, cô bị lôi cuốn bởi những điệu nhạc của một nốt trầm.
Cửa thang máy mở, những cô gái xô ra, một đám người toàn màu trắng và hồng bỏ lại Maura và Sutcliffe trong thang máy.
- Họ khiến tôi cảm thấy mình mệt mỏi - anh ta nói - Toàn bộ sức trẻ đó. Tôi ước mình có một phần mười chỗ đó, nhất là sau một đêm trực - Anh nhìn cô - Cô phải làm những việc đó chứ ?
- Những đêm trực à ? Chúng tôi thay phiên nhau.
- Tôi nghĩ bệnh nhân của cô không mong cô sẽ chạy vào.
- Không giống cuộc sống của anh ở cái hầm này.
Anh ta cười và bỗng nhiên chuyển thành một cậu bé lướt sóng với mớ tóc vàng hoe và đôi mắt biết cười.
- Cuộc sống dưới những cái hầm. Đó là điều đôi khi tôi cảm thấy. Ở chiến tuyến.
Bản chụp X-quang đã sẵn sàng chờ họ trên bàn của người thư ký. Sutcliffe mang một phong bì lớn vào phòng quan sát. Anh ta xếp một tập phim dưới cái kẹp rồi treo lên mắc.
Ánh sáng chiếu qua những hình chụp hộp sọ. Các vết nứt chạy dọc xương như những tia chớp. Cô có thể thấy hai điểm tách biệt của chấn thương. Cú đánh đầu tiên giáng xuống xương thái dương bên phải, gây ra một vết nứt gọn xuống dưới, xuống phía tai. Cú thứ hai, mạnh hơn, rơi xuống phần lui về sau hơn so với cú đầu tiên và cú đánh này đè lên chẩm đầu, ấn sâu nó vào bên trong.
- Đầu tiên hắn đánh bà ấy ở bên đầu - cô nói.
- Làm sao cô biết đó là cú đánh đầu tiên ?
- Vì vết nứt đầu tiên đã chặn sự lan tỏa của một vết nứt giao nhau do cú đánh thứ hai - Cô chỉ vào những vết nứt - Anh thấy vết nứt này dừng ngay ở đây, chỗ nó lan tới vết nứt đầu tiên không ? Lực tác động không thể vượt qua khe hở này. Điều đó cho tôi biết cú đánh vào bên thái dương phải này giáng xuống đầu tiên. Có lẽ bà ấy đã quay lưng lại. Hoặc bà ấy không thấy hắn tiến lại từ một bên.
- Hắn khiến bà ấy ngạc nhiên - Sutcliffe nói.
- Và như thế đã đủ khiến bà ấy quay cuồng. Sau đó cú thứ hai giáng xuống, ở phía sau đầu nhiều hơn, chỗ này - Cô chỉ vào vết nứt thứ hai.
- Một cú đánh mạnh - anh ta nói - Nó làm mất sự ổn định của não.
Anh ta cúi nhìn phim chụp não và đặt những tấm quét tim. Phương pháp chụp X-quang quay quanh trục tự động cho phép nhìn vào phía sâu của não và cho thấy não theo từng lớp cắt. Cô thấy một cục máu tụ rỉ ra từ các động mạch bị vỡ. Áp lực tăng sẽ bóp chặt hộp sọ. Đó là một vết thương có khả năng sát thương như đối với Camille.
Nhưng việc giải phẫu người và sức chịu đựng của con người rất đa dạng. Trong khi một nữ tu sĩ trẻ hơn nhiều phải gục ngã trước những vết thương thì tim sơ Ursula vẫn đang đập, cơ thể bà ấy không chịu đầu hàng trước tâm trí. Không phải là một phép màu, giống như đứa trẻ sống sót sau khi ngã từ cửa sổ trên tầng sáu và chỉ bị xây xát.
- Tôi ngạc nhiên là bà ấy còn sống - anh ta lầm rầm.
- Tôi cũng vậy - Cô nhìn Sutcliffe. Ánh sáng của chiếc hộp được chiếu sáng phản chiếu nửa khuôn mặt anh ta, cô nhìn những góc cạnh mạnh mẽ của má anh.
- Những cú đánh này chứng tỏ hắn chủ ý giết người.