Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi - Chương 97

Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi
Chương 97: Khinh người
gacsach.com

"... Vâng." Cung nữ kia đáp, nghi hoặc không rõ nhìn nàng. Tô Dư khẽ cười "A" một tiếng, đóng sách lại chậm rãi đưa cho nàng, ý cười chợt ngưng lại "Vậy vì sao trong đây lại viết, người vào tháng chạp năm ngoái từ Nguyệt Vi cung được điều đến Khinh Lê cung?"

Cung nữ kia nghe vậy liền kinh hãi, ấp úng che giấu: "Nô tỳ... nô tỳ nhớ sai..."

"Nhớ sai?" Tô Dư khuôn mặt lạnh lẽo "Hai tháng trước khí trời đã hơi nóng, ngươi lại có thể nhớ nhầm với tháng chạp lạnh lẽo? Trí nhớ như vậy, thật uổng cho Sở Sung Hoa đã dùng ngươi!"

Câu nói cuối cùng lộ rõ trào phúng, Sở Sung Hoa hơi khựng lại, cố tự trấn an mình rồi biện giải: "Việc này cùng bản cung có quan hệ gì? Chiêu Nghi nương nương rõ ràng cũng nhìn thấy, lúc Nhàn Phi nương nương tiến điện khẩn trương cực kỳ, Chiêu Nghi nương nương cho dù không nghi ngờ nàng, cũng không nên nghi đến trên đầu thần thiếp!"

Mọi người liền nhìn về phía Nhàn Phi, đúng vậy, khiến người khác nghi ngờ nhất không phải là cung nữ kia do Nguyễn gia đưa tới hay nàng ta đã từng hầu hạ ở Nguyệt Vi cung, mà là thái độ khác thường của Nhàn Phi từ khi vào điện đã có điểm khẩn trương, tựa hồ đang tận lực che giấu điều gì.

Tô Dư cùng hoàng đế đồng thời nhìn về phía Nhàn Phi, chờ nàng giải thích thất thố vừa rồi.

Nhàn Phi quỳ xuống hồi lâu vẫn chưa nói, bình định lại thần sắc của mình, khẽ mỉm cười, trước gật đầu với Tô Dư: "Chiêu Nghi chịu tin bản cung là tốt rồi." Sau đó dập đầu một cái, hướng hoàng đế nói "Bệ hạ, thần thiếp cùng Tô Dư xưa nay giao hảo, vào lúc Chiêu Nghi... không được bệ hạ yêu thích cũng vẫn âm thầm chiếu cố nàng, cho nên cao thấp Nguyệt Vi cung đều đối với chuyện của Tô Dư thập phần để ý. Ước chừng nửa tháng trước, có cung nhân trong lúc vô tình đã nhấc lên một câu, nói mình bắt gặp một cung nữ bên cạnh Chiêu Nghi gần nơi của Sở Sung Hoa. Thần thiếp nghĩ tới Chiêu Nghi cùng Sở Sung Hoa xưa nay bất hòa, liền lưu tâm lại, cho người quan sát; thêm Chiêu Nghi vừa trải qua hiểm nguy bên ngoài, thần thiếp sợ việc này sẽ khiến lòng thêm phiền muộn nên chưa vội nói cho nàng." Nhàn Phi vừa nói, vừa hữu ý vô tình liếc mắt sang Sở thị "Ít ngày trước, thần thiếp mới biết cung nữ kia là người Nguyễn gia tiến cử, cho người đi tra điển tịch, nhưng lại bị Cung chính tư nhiều lần từ chối không cho. Gần đây mới được Cung chính nữ quan phá lệ chiếu cố, cho nên hôm nay thần thiếp liền đến gặp mặt nữ quan, tra điển tịch xong, mới nhận ra cung nữ này không biết từ lúc nào đã từng hầu hạ qua Nguyệt Vi cung."

Nhàn Phi thong thả nói, khẩu khí trầm ổn rõ ràng, tìm không ra nửa điểm dối trá. Chỉ ngưng lại một chút, Nhàn Phi đã khôi phục ý cười, tiếp tục nói: "Bên này đang cùng Cung chính tra xét có đúng hay không, đã nghe được cung nhân đến bẩm chỗ của Chiêu Nghi xảy ra chuyện. Trước sai người đi hỏi thăm, không ngờ lại vừa vặn dính dáng đến cung nữ kia. Thần thiếp trong lòng biết trên điển tịch của cung nữ này không những nói nàng là do Nguyễn gia tiến cống, còn đã từng hầu hạ ở Nguyệt Vi cung, vì e ngại Chiêu Nghi hiểu lầm, nên có phần nóng vội."

Nhàn Phi nói đến đây, Tô Dư liền giương mắt về phía Quách Hợp, hắn liền nhanh nhẹn bẩm: "Vâng, vừa rồi quả thực có người bên Nhàn Phi nương nương đến qua... lại đang lúc hỗn loạn, thần chưa kịp hồi báo với nương nương."

Hoàng đế quét mắt sang Trương thị, lúc này mới để ý nàng vừa rồi là cùng Nhàn Phi tiến vào.

Như vậy xem ra, lời Nhàn Phi nói cũng không phải là giả.

"Tất cả đứng lên đi." Hoàng đế muốn xem xét lại mọi chuyện, trước gọi hai người đứng dậy. Tô Dư cùng Nhàn Phi đỡ lẫn nhau, tiện đà mượn tay cung nữ đứng lên. Lui sang một bên, hai người bất động thanh sắc liếc nhanh Sở thị, thấy khuôn mặt của nàng ta tuy trầm tĩnh nhưng đã có chút trắng bệch, đều cười nhạt không nói.

___

"Đem người trong nội cung Sở thị mang đi." Hoàng đế sau một hồi trầm mặc lên tiếng. Tần phi có tâm tư nhạy bén nghe những lời này liền thay đổi thần sắc, hoàng đế ít khi gọi thẳng khêu danh của tần phi, phần lớn đều chỉ gọi theo phân vị. Hôm nay một câu "Sở thị" vô tình này, quả thật khiến người ta cảm thấy đây chính là điềm báo phế vị.

"Cung nữ này..." Hoàng đế dừng lại nhìn qua nàng ta giây lát, nói "Đừng giao Cung chính tư. Thẩm Diệp, ngươi mang đến cấm quân Đô Úy phủ tra xét đi."

Mọi chuyện đều như thuận lý thành chương, chờ mọi người sau khi giải tán hối tưởng lại, mới không khỏi có vài phần kinh ngạc: Vốn cho rằng Nhàn Phi hôm nay bị định tội, lại không ngờ sau vài câu đối đáp mũi giáo liền chuyển hướng, nhất tề chỉ hướng Sở thị.

Nghi Vân các vừa yên tĩnh lại, Tô Dư liền muốn Nhàn Phi lưu lại ngồi một lát, Hạ Lan Tử Hành thấy vậy liền có chút nặng nề, nhưng nhìn Tô Dư vẫn không có ý để Nhàn Phi rời đi, hắn chỉ đành thức thời trở về.

"Sở thị còn tưởng nàng có thể một hòn đá ném hai con chim." Nhàn Phi khẽ cười lắc đầu "Cũng không nhìn một chút xem chính mình có bản lĩnh đó không."

Tô Dư còn vờ buồn bả thở dài, cũng lắc đầu: "Đáng tiếc a đáng tiếc. Vốn muốn chờ đến lúc chân tướng năm đó được tra rõ nhìn xem Sở thị sẽ có phản ứng như thế nào, bây giờ... sợ là nàng không đợi được đến ngày đó rồi."

Nhàn Khi cười không nói, Tô Dư nhạt liếc nàng một cái: "Ngươi còn chưa nói cho ta, chuyện Thẩm đại nhân ngầm tra Nguyễn gia, ngươi làm sao biết được?"

"..." Nhàn Phi nhíu mày "Ngươi nghĩ Nguyễn gia ngốc sao? Cấm quân Đô Úy phủ tra tới cửa còn không biết?"

"Ta nói không phải cái này." Tô Dư nhẹ cau mày "Ta muốn hỏi, chính là ngươi làm sao biết đây là chủ ý của ta?"

"Xuy.." Nhàn Khi cười 1 tiếng, nhưng chỉ xa xăm đáp lời nàng "Đừng hỏi."

Việc này hỏi cũng có chút dư thừa, bất kể nàng làm sao biết được, tóm lại cấm quân Đô Úy phủ đã tra xong rồi, nàng xác thực không có tâm hại Tô Dư. Tô Dư im lặng một hồi, lại nói: "Vậy Sỏ thị làm sao biết được chuyện ác mộng kia?"

"... Cái này làm sao ta biết?" Nhàn Phi không vui đáp "Thời điểm ngươi nghi ngờ ta liền hỏi ta, thời điểm biết không phải là ta cũng hỏi ta, ngươi có phân rõ phải trái không vậy?"

"..." Tô Dư cười lớn một tiếng "Ta... thuận miệng hỏi ấy mà, Nhàn Phi nương nương bớt giận!"

"Ân..." Nhàn Phi hơi nguôi xuống, nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, từ tốn nói "Kỳ thật cũng không nhất định là bố trí gì, hậu cung xưa nay nhiều người nhiều miệng, ngày đó tuy lúc ta cùng bệ hạ nói chuyện đã cho người ngoài lui ra, nhưng cũng không nhất định sẽ không có kẻ đánh bạo nghe lén. Đều không phải nói tai vách mạch rừng sao..."

Khó lòng phòng bị, cũng không thể trách được.

Nhàn Phi nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, cười thở dài: "Hôm nay là đêm Thất tịch, tiếp qua tháng nữa đã là trung thu rồi... mùa thu này, trôi qua thật không dễ dàng."

"Cho nên mới nói "đa sự chi thu" (*)." Tô Dư khẽ cười duỗi người. Nếu không sai biệt thì cũng sắp đến lúc trở về Cẩm Đô rồi, xảy ra chuyện như vậy tốt nhất sau khi trở về hẳn tiếp tục điều tra, xem ra, hoàng cung mùa thu này sẽ không được bình yên nữa.

(*) Đa sự chi thu 多事之秋: Ý chỉ công việc đang lúc bận rộn, có nhiều việc đang xảy ra trong gia đình.

___

Từ chuyện thạch tín lần trước đến chuyện hạ độc đêm Thất tịch, nhân chứng quan trọng đều đã ở trong tay cấm quân Đô Úy phủ, Cung chính tư ngược lại có chút thanh nhàn. Trương thị khó khi được nghỉ ngơi, Tô Dư liền thỉnh nàng đến Nghi Vân các ngồi một lát, tự mình làm vài món trà bánh tinh xảo, xem như nói lời cảm tạ.

Trương thị cũng không ngại, nhấp một ngụm trà thở dài: "Hậu cung muốn đấu nhau cũng thôi đi, bây giờ mỗi người còn cần Cung chính tư đến giúp nữa sao?"

Trước có Tô Dư, sau có Sở thị, đều mượn Cung chính tư làm giả, muốn đổi điển tịch cung nữ, nghĩ dối trên lừa dưới. Tô Dư nghe Trương thị oán hận liền cười một tiếng: "Tỷ tỷ đừng giận... chỉ sợ hậu cung từ trước đã như vậy rồi, phàm là lúc các thế lực hỗn loạn, Cung chính tư tay nắm giới hình làm sao có thể chỉ nghĩ đến thân mình được?"

"... Chiêu Nghi nương nương ngược lại cây ngay không sợ chết đứng a!" Trương thị cười nói, nhấp một ngụm trà lại nói "Năm đó chuyện Sở thị mất con..." Nàng nhìn lướt qua Tô Dư, Tô Dư liền ngẩn ra: "Thế nào rồi?"

Trương thị lắc đầu, chỉ nói: "Tra không được thuận lợi."

___

Lúc đoàn người hồi cung, tình thế đã hoàn toàn thay đổi -- lúc đến Kỳ sông Sở thị mặc dù không được sủng, lúc trước còn từng bị giáng vị, nhưng rốt cuộc vẫn là vị phần Sung Hoa, có cung nhân cẩn thận hầu hạ; hôm nay lại là kẻ bị điều tra, mang trên người tội danh độc hại phi tần, trên đường đi tất cũng không còn không được tự do thoải mái, đi đến nơi nào cũng bị người theo sát.

Tô Dư vì không kém vị phần nàng ta bao nhiêu, nên xe ngựa cũng gần bên, do không muốn thấy nàng liền dứt khoát không xuống xe, ở bên trong chơi đùa với Cá Bột.

Nàng cố ý không xuống xe tránh Sở thị, Hạ Lan Tử Hành lại vô tình "đụng" phải Sở Sung Hoa lúc đến tìm nàng. Nhìn bộ dáng bình tĩnh hạ bái của Sở Sung Hoa, hoàng đế trong lòng liền hiểu rõ nàng đây là cố ý muốn gặp hắn.

Dưới chân dừng lại, tâm cảm thấy không có lời nào cần nói, liền tiếp tục bước đi, bỗng nghe Sở thị chần chừ gọi một tiếng: "Bệ hạ..."

Hoàng đế căn bản không ngừng lại, Sở thị cũng không để ý, thanh âm còn tăng thêm hai phần, nói thẳng: "Thần thiếp muốn hỏi một câu... Tô thị kia thật sự tốt như vậy sao, tốt đến mức đáng để bệ hạ bất chấp chuyện năm đó, tốt đến mức có thể diệt Diệp gia, cũng như diệt Sở gia hôm nay sao?"

Hạ Lan Tử Hành khựng lại. Sở thị nói lớn như vậy, không ít người đều nghe thấy. Hắn lại tùy ý không định giải thích, người ngoài hận cũng được, oán cũng tốt, chỉ cần không đổ lên đầu Tô Dư là được.

Quay người lại, hoàng đế liếc nàng ta một cái, trên mặt nhìn không ra tâm tình gì: "Nàng đáng giá bao nhiêu ngươi không cần quản, ngươi chỉ cần minh bạch mình đã làm những gì là được."

Sở gia là vậy, Diệp gia cũng là vậy, tuy hắn thiên vị Tô Dư, nhưng đây cũng là do bọn họ động thủ trước. Hoàng đế nói như vậy cũng coi như rõ ràng, nhưng Sở thị không đứng dậy cũng chẳng có ý quay đầu, chỉ cười khẽ một tiếng, nói tiếp: "Bệ hạ, nàng một khí thê (**)..."

(**) Khí: Bạn nào đọc phần tiểu sử tác phẩm chắc cũng biết nghĩa của từ này rồi, đây có nghĩa là bị vứt bỏ, bị ruồng bỏ.

"Sở Hoán!" Hoàng đế lớn tiếng quát. Nơi này chỉ cách xe ngựa Tô Dư vài bước, Sở thị nói những lời này, nàng đều có thể nghe được.

Khí thê. Mỗi lần có người nhắc đến, Tô Dư trong lòng đều nhói đau, Hạ Lan Tử Hành cũng không tránh khỏi chột dạ. Hai chữ này, trong những ngày hai người họ chung đụng, tuy không ai nhắc đến, nhưng hai chữ này thủy chung vẫn tồn tại trong tâm, nỗi nhục bị biếm thê thành thiếp của nàng mãi mãi vẫn còn đó.

Sở thị nhẹ cười một tiếng, ngược lại cũng không nhắc tiếp chuyện "khí thê" kia nữa, chỉ buồn bã nói: "Thần thiếp rất hiểu mình đã làm gì. Thần thiếp chính là nhìn không nổi nàng nữa, muốn nàng đền mạng đứa bé năm đó của thần thiếp. Nhưng còn Tô gia đã làm gì, bệ hạ chẳng lẽ quên rồi sao?" Sở thị nghiêng đầu, nhàn nhạt nói "Hai năm tiên đế lâm trọng bệnh, Tô gia đã làm gì, bệ hạ quên à? Nếu không phải tiên đế coi trọng bệ hạ, nhất định không chịu đổi Thái tử, nàng còn là thê tử của bệ hạ ư? Bây giờ... bệ hạ bỗng thấy có lỗi với chính thê rồi à?"

Làn gió đã không còn chút nóng bức ngày hè nhẹ nhàng thổi qua, thổi vào Tô Dư đang từ tức giận dần dần chuyển sang kinh sợ, nàng nghe được từng chữ Sở thị nói bên ngoài, nói ra những lời ngăn cách nàng và hoàng đế: "Tô gia như thế, bệ hạ nghĩ nữ nhi nhà họ sẽ thật lòng với mình sao? Cần gì... phải lừa mình dối người chứ?"