Tử Thần Sống Mãi - Chương 23

Những chuyện xưa nằm ngoài dòng thời gian (trích)

Dự ÁN BOONGKE - CON THUYỀN NOAH CỦA NỀN VĂN MINH TRÁI ĐẤT

I. Dự đoán về thời gian có đòn tấn công từ khu rừng đen tối nhằm vào Hệ Mặt trời.

Dự đoán lạc quan, một trăm đến một trăm năm mươi năm; dự đoán bình thường, năm mươi đến tám mươi năm; dự đoán bi quan, mười đến ba mươi năm; kế hoạch sinh tồn của nhân loại được tính toán theo mốc thời gian bảy mươi năm.

II. Số lượng người cần được giải cứu.

Tính toán theo tỷ lệ giảm dân số thế giới hiện nay, sau bảy mươi năm sẽ có khoảng sáu đến tám trăm triệu người.

III. Dự đoán tổng thể về đòn tấn công từ khu rừng đen tối.

Trên cơ sở số liệu quan trắc được từ vụ hủy diệt ngôi sao Tam Thể, người ta đã xây dựng mô hình toán học khi Mặt trời gặp phải đòn tấn công tương tự. Các tính toán dựa trên mô hình này chỉ ra rằng, nếu Mặt trời bị tấn công bằng hạt ánh sáng, các hành tinh đất đá bền trong quỹ đạo Sao Hỏa sẽ bị hủy diệt hoàn toàn. Ở giai đoạn đầu sau khi bị tấn công, Sao Thủy và Sao Kim sẽ hoàn toàn tan rã, Trái đất sẽ giữ được một phần thể tích và duy trì trạng thái hình cầu, nhưng bề mặt sẽ bị bong ra, có thể sâu đến 500 km, bao gồm toàn bộ lớp vỏ và một phần của lớp Manti; bề mặt Sao Hỏa sẽ bị bóc đi chừng 100 km. Ở giai đoạn sau, tất cả các hành tinh đất đá sẽ bị lực cản từ vật chất phun ra khi Mặt trời phát nổ kéo xuống quỹ đạo thấp hơn, cuối cùng rơi vào phần lõi còn sót lại của Mặt trời và hủy diệt hoàn toàn.

Mô hình toán học cho thấy, sức phá hoại của Mặt trời phát nổ - kể cả bức xạ và va đập của vật chất trong lòng nó bị phun trào ra ngoài -tỷ lệ nghịch với binh phương khoảng cách đến Mặt trời, tức là cách Mặt trời càng xa, sức phá hoại sẽ càng giảm xuống nhanh chóng. Điều này khiến các hành tinh khí khổng lồ ở xa Mặt trời hơn có thể thoát khỏi số phận bị hủy diệt trong đợt tấn công.

Ở giai đoạn đầu, bề mặt Sao Mộc sẽ xáo động dữ dội, nhưng cấu trúc chỉnh thể vẫn giữ được nguyên vẹn, về cơ bản, hệ thống vệ tinh của Sao Mộc vẫn không thay đổi. Sao Thổ, Sao Thiên Vương và Sao Hải Vương chỉ bị nhiễu loạn mức độ bình thường trên bề mặt, kết cấu vẫn giữ nguyên vẹn. Vật chất Mặt trời phun ra ngoài sẽ ảnh hưởng nhất định đến quỹ đạo ba hành tinh này, nhưng ở giai đoạn sau, sau khi phát nổ, vật chất Mặt trời sẽ hình thành nên đám mây xác dạng xoắn ốc, vận tốc góc và hướng quay của đám mây này sẽ trùng với vận tốc góc và hướng quay của các hành tinh khí khổng lồ, không gây ra lực cản có thể làm các hành tinh này hạ thấp quỹ đạo.

Có thể xác dịnh, bốn hành tinh khổng lồ trong Hệ Mặt trời gồm: Sao Mộc, Sao Thổ, Sao Thiên Vương và Sao Hải Vương sẽ giữ được nguyên vẹn sau khi Mặt trời trùng đòn tấn công từ khu rừng đen tối.

Dự đoán quan trọng này chính là căn cứ cơ bản của dự án Boongke.

IV. Các kế hoạch sinh tồn đã bị loại trừ của nhân loại.

1. Kể hoạch đào vong đến các hệ sao khác:

Hoàn toàn bất khả thi về mặt công nghệ. Trong khoảng thời gian quy định, nhân loại không thể có được khả năng viễn trình đến hệ sao khác với quy mô lớn, số người có thể đưa đi chỉ chiếm chưa đến một phần nghìn tổng dân số, vả lại, khả năng tìm được hành tinh có thể cư trú trước khi nhiên liệu của phi thuyền cạn kiệt và hệ thống sinh thái sụp đổ là vô cùng nhỏ.

Vì chỉ có thể tiếp nhận một tỷ lệ dân số rất nhỏ, kế hoạch này trái với giá trị quan và chuẩn mực đạo đức cơ bản nhất của xã hội loài người, đồng thời cũng hoàn toàn bất khả thi về mặt chính trị, có thể sẽ dẫn đến xáo trộn dữ dội và sự sụp đổ toàn diện của xã hội loài người.

2. Kế hoạch lẩn tránh ra xa:

Khả năng thực thi rất thấp. Nội dung của kế hoạch này là xây dựng điểm cư trú cho nhân loại ở vùng không gian cách Mặt trời đủ xa, nhằm tránh được vụ nổ Mặt trời. Theo tính toán của mô hình, có tham chiếu đến khả năng phòng ngự của thành phố không gian dự kiến loài người có thể xây dựng trong tương lai, khoảng cách an toàn là cách Mặt trời 60 đơn vị thiên văn, bên ngoài vành đai Kuiper. Khu vực không gian ở khoảng cách ấy rất thiếu thốn tài nguyên, khó mà tìm được vật liệu để xây dựng thành phố không gian; đồng thời, cũng vì vấn đề tài nguyên thiếu thốn, kể cả khi có xây dựng được thành phố không gian thì nhân loại sông ở đó cũng sẽ phải đối mặt với những khó khăn không thể khắc phục.

V. Dự án Boongke.

Sử dụng bốn hành tinh khổng lồ là Sao Mộc, Sao Thổ, Sao Thiên Vương và Sao Hải Vương làm boongke che chắn, tránh khỏi vụ nổ Mặt trời do tấn công từ khu rừng đen tối gây ra. Kế hoạch là xây dựng thành phố không gian ở phía sau bốn hành tinh lớn này để toàn thể nhân loại di dân tới, những thành phố không gian này sẽ dựa sát vào các hành tinh khổng lồ, nhưng không phải là vệ tinh của chúng mà chuyển động đồng bộ với hành tinh, cùng quay xung quanh Mặt trời, khiến cho các thành phố không gian luôn nằm ở phía tối của bốn hành tinh này, để khi Mặt trời phát nổ, chúng sẽ được các hành tinh che chắn và bảo vệ. Loài người lên kế hoạch xây dựng năm mươi thành phố không gian, mỗi thành phố có thể chứa được mười lăm triệu người. Trong đó, phía sau Sao Mộc có hai mươi thành phố, phía sau Sao Thổ có hai mươi thành phố, phía sau Sao Hải Vương có sáu thành phố, còn đằng sau Sao Thiên Vương là bốn thành phố.

Nguyên vật liệu để xây dựng các thành phố không gian lấy từ vệ tinh của bốn hành tinh lớn, và vành đai xung quanh Sao Thổ và Sao Hải Vương.

VI. Vấn đề kỹ thuật của dự án Boongke.

Các công nghệ cơ bản mà dự án này cần đến đều nằm trong phạm vi mà nhân loại đã đạt tới, Hạm đội Quốc tế đã có kinh nghiệm dày dạn trong việc xây dựng thành phố không gian, vả lại cũng đã có căn cứ không gian với quy mô tương đối lớn ở Sao Mộc. Ngoài ra, cũng vẫn tồn tại một số thách thức về công nghệ có thể khắc phục được trong thời gian dự kiến của dự án, chẳng hạn như việc duy trì vị trí của thành phố không gian. Thành phố không gian không phải là vệ tinh của bốn hành tinh lớn, mà chúng sẽ giữ trạng thái đứng yên tương đối với hành tinh ở mặt khuất Mặt trời của hành tinh, đồng thời khoảng cách với hành tinh cũng rất gần, lực hấp dẫn sẽ kéo thành phố không gian về phía hành tinh, vì vậy cần phải lắp đặt động cơ nhằm triệt tiêu lực hấp dẫn của hành tinh, giữ khoảng cách giữa thành phố không gian và hành tinh. Ban đầu, người ta quy hoạch thành phố không gian nằm ở điểm Lagrange L2[21] của hành tinh, đây là điểm lực hấp dẫn cân bằng nằm ở mé ngoài quỹ đạo các hành tinh lớn, không gặp phải vấn đề duy trì vị trí, nhưng rồi lại phát hiện vị trí này cách các hành tinh boongke quá xa, không có tác dụng phòng hộ.

VII. Vấn đề sinh tồn của nhân loại ở Hệ Mặt trời sau đợt tấn công từ khu rừng đen tối.

Sau khi Mặt trời bị hủy diệt, thành phố không gian sẽ sinh tồn nhờ năng lượng phản ứng nhiệt hạch. Lúc này, Hệ Mặt trời sẽ ở trạng thái đám mây xoắn ốc, trong đám mây xác hình thành sau khi Mặt trời bùng nổ có vô số nguồn nhiên liệu phản ứng nhiệt hạch, gần như là không bao giờ cạn, có thể dễ dàng khai thác trên quy mô lớn, đồng thời, phần lõi còn sót lại của Mặt trời cũng là nguồn nhiên liệu phản ứng nhiệt hạch dồi dào, có thể thỏa mãn nhu cầu năng lượng để sinh tồn lâu dài. Mỗi thành phố không gian có thể sở hữu Mặt trời nhân tạo, sinh ra ánh sáng tương dương với ánh sáng chiếu tới Trái đất trước khi bị tấn công. Lúc này dự trữ năng lượng của nhân loại so với trước khi bị tấn công hẳn là đã tăng lên nhiều cấp, vì xét trên nguồn năng lượng phản ứng nhiệt hạch trong Hệ Mặt trời, phần năng lượng tiêu hao của thành phố không gian chỉ chiếm một phần mấy tỷ tỷ của Mặt trời mà thôi. Từ góc độ này, Mặt trời bị phá hủy lại đã chấm dứt việc siêu lãng phí nguồn năng lượng phản ứng nhiệt hạch ở Hệ Mặt trời.

Toàn bộ bề mặt vệ tinh thứ hai của Sao Mộc được che phủ bởi đại dương sâu đến 160 km, là nguồn tài nguyên nước phong phú, trữ lượng còn lớn hơn các đại dương trên Trái đất, có thể thỏa mãn nhu cầu của các thành phố không gian. Ngoài ra, bên trong đám mây cũng có nguồn tài nguyên nước lớn.

Sau đợt tấn công, khi Hệ Mặt trời đã cơ bản ổn định ở trạng thái đám mây, các thành phố không gian sẽ rời khỏi các hành tinh boongke, tìm kiếm không gian sinh tồn thích hợp hơn trong Hệ Mặt trời. Có thể rời khỏi mặt phẳng hoàng đạo nơi đám mây có mật độ dày đặc một quãng để tránh khỏi ảnh hưởng của đám mây, đồng thời vẫn khai thác được các loại tài nguyên tử trong đám mây. Mặt trời phát nổ khiển cho các hành tinh đất dá bị tan rã, lúc này các loại tài nguyên khoáng sản trong Hệ Mặt trời sẽ trôi nổi bên trong đám mây, dễ dàng khai thác hơn, tạo điều kiện xây dựng thêm nhiều thành phố không gian khác. Xét về lượng tài nguyên của đám mây xác lúc ấy, hạn chế duy nhất chính là tài nguyên nước, nhưng chỉ riêng lượng nước của vệ tinh thứ hai của Sao Mộc đã đủ cung cấp cho một nghìn thành phố không gian, mỗi thành phố chứa được từ 10 đến 20 triệu người rồi.

Vì vậy, đám mây xác của Hệ Mặt trời sau khi bị tấn công có thể cung cấp điều kiện sống thoải mái cho trên 10 tỷ người, đồng thời khiến nền văn minh nhân loại có đủ không gian để phát triển.

VIII. Ảnh hưởng của công trình Boongke.

Đây là công trình xây dựng một thế giới mới cho toàn thể nhân loại, quy mô trước nay chưa từng có, trở ngại lớn nhất để khởi động nó không phải ở phương diện công nghệ mà là ở nền chính trị quốc tế. Nhìn chung, công chúng lo lắng dự án Boongke sẽ tiêu hao hết tài nguyên của Trái đất, dẫn đến một bước lùi lớn trong chính trị xã hội và kinh tế của Trái đất, thậm chí còn xuất hiện Đại Suy Sụp lần thứ hai. Nhưng Hạm đội Quốc tể và Liên Hiệp Quốc đều nhất trí cho rằng hoàn toàn có thể tránh khỏi nguy cơ này, dự án Boongke sẽ trở thành một công trình 100% nằm ngoài Trái đất, 100% tài nguyên cân thiết cho công trình sẽ đều lấy từ không gian Hệ Mặt trời bên ngoài Trái đất, chủ yếu là từ các vệ tinh của bốn hành tinh lớn, cùng vành đai bao quanh Sao Thổ, Sao Thiên Vương và Sao Hải Vương, sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đến tài nguyên và nền kinh tế của Trái đất. Ngược lại, khi việc khai thác tài nguyên trong vũ trụ đạt đến quy mô nhất định, thậm chí còn có thể hỗ trợ ngược lại cho nền kinh tế Trái đất.

IX. Các bước thực hiện tổng thể của dự án Boongke.

Dành hai mươi năm để xây dựng hệ thống công nghiệp khai thác tài nguyên ở khu vực vành đai các hành tinh khổng lồ, sau đó tiến hành xây dựng các thành phố không gian trong sáu mươi năm, hai giai đoạn này gối lên nhau mười năm ở giữa.

X. Khả năng về đợt tấn công thứ hai từ khu rừng đen tối.

Tác động vĩ mô mà đợt tấn công thứ nhất gây ra sẽ khiến hầu hết người quan sát ở xa cho rằng văn minh ở Hệ Mặt trời đã bị phá hủy. Đồng thời, vì Mặt trời không còn tồn tại nữa, trong Hệ Mặt trời đã không còn nguồn năng lượng siêu cấp để tận dụng cho đòn tấn công ít tốn kém. Vì vậy, khả năng xuất hiện đợt tấn công thứ hai rất nhỏ. Trạng thái của ngôi sao 187J3X1 từ sau khi bị phá hủy đến nay đã phần nào chứng minh điều này.

* * *

Dự án Boongke càng gần đến ngày khởi động, cái tên Vân Thiên Minh cũng dần dần nhạt nhòa khỏi tầm mắt của cộng đồng quốc tế, IDC vẫn tiếp tục tiến hành giải mã, nhưng chỉ coi là một hạng mục công việc bình thường của Hội đồng phòng ngự toàn cầu mà thôi, hy vọng có thể giải mã được thông tin tình báo chiến lược thực sự từ những câu chuyện này cũng càng lúc càng nhỏ. Ở IDC, có người lại còn liên hệ thông tin tình báo của Vân Thiên Minh với dự án Boongke, giải mã ra mấy thông tin liên quan đến dự án Boongke. Ví dụ, chiếc ô kia, trước đây rất tự nhiên được coi là ám chỉ hệ thống phòng ngự, giờ lại có người chỉ ra, những quả cầu đá ở mép ô tượng trưng cho các hành tinh khí khổng lồ trong Hệ Mặt trời. Trong Hệ Mặt trời, có bốn hành tinh lớn có thể dùng làm boongke che chắn, trong câu chuyện của Vân Thiên Minh không hề có thông tin về số lượng các thanh nan ô, nhưng xét theo lẽ thường, bốn thanh nan ô rõ ràng là hơi ít. Kỳ thực, về lý trí không có nhiều người tin vào cách nói này, nhưng hiện nay, đối với họ, các câu chuyện của Vân Thiên Minh đã trở thành một thứ tương tự như Kinh Thánh vậy. Một cách vô thức, thứ họ tìm kiếm trong đó không còn là thông tin tình báo chiến lược thực sự nữa, mà là sự an ủi nào đó cho hiện thực thôi.

Nhưng đúng vào thời điểm này, lại có đột phá trong giải mã thông tin tình báo của Vân Thiên Minh, nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Ngày hôm ấy, Ngải AA đến tìm Trình Tâm. Đã từ lâu cô không còn cùng Trình Tâm tham gia hội nghị của IDC nữa, mà tập trung hết tâm sức vào việc đưa công ty tham gia vào các công trình của dự án Boongke. Loài người sẽ xây dựng một thế giới mới ở bên ngoài quỹ đạo Sao Mộc, đối với một công ty xây dựng ngoài không gian, đây gần như là triển vọng phát triển không giới hạn. Khéo thay, công ty của Trình Tâm tên là tập đoàn Vành Đai Sao, mà vành đai quanh các hành tinh khí khổng lồ lại là nguồn nguyên vật liệu chính để xây dựng thành phố không gian.

“Tôi muốn một bánh xà phòng thơm.” AA nói.

Trình Tâm không để ý đến yêu cầu của AA, cô không rời mắt khỏi cuốn sách điện tử trước mặt, hỏi AA một vấn đề về vật lý nhiệt hạch. Từ sau lần tỉnh dậy trước, cô đã luôn cố gắng học tập các công nghệ hiện đại. Nói riêng về chuyên ngành của cô, các công nghệ hàng không vũ trụ thời Công nguyên nay đã hoàn toàn biến mất, ngay cả một con tàu vũ trụ nhỏ cũng đã sử dụng động cơ nhiệt hạch rồi. Trình Tâm chỉ có thể bắt đầu từ vật lý cơ bản, nhưng cô học rất nhanh. Kỳ thực, khoảng cách thời đại không hề tạo ra chướng ngại đối với học tập, sự đổi mới trên diện rộng của lý thuyết cơ sở chỉ xảy ra sau khi kỷ nguyên Đe dọa bắt đầu, rất nhiều nhà khoa học và kỹ sư đến từ thời Công nguyên đều có thể học tập để thích ứng lại với chuyên ngành của mình trong kỷ nguyên mới.

AA tắt cuốn sách điện tử của Trình Tâm đi, “Tôi muốn có xà phòng thơm!”

“Tôi không có xà phòng. Cô không nghĩ là xà phòng có công hiệu thần kỳ như trong chuyện kể thật đấy chứ?” Ngụ ý của Trình Tâm là, bao giờ thì cô mới hết cái tính trẻ con này?

“Tôi biết, nhưng tôi thích bong bóng, tôi muốn tắm trong bể bong bóng như công chúa ấy, thế nên tôi muốn có xà phòng!”

Cách thức tắm rửa ngày nay đã không còn liên quan gì đến bong bóng xà phòng nữa, xà phòng thơm và các chất tẩy rửa khác đã biến mất từ hơn một thế kỷ trước. Ngày nay, chủ yếu có hai cách để tắm rửa, sóng siêu thanh và cleaner, cleaner là những nanobot mắt thường không nhìn thấy được, có thể hòa vào nước hoặc dùng khô, chúng có thể làm sạch bề mặt vật thể hoặc da người chỉ trong nháy mắt.

Trình Tâm đành phải đi kiếm xà phòng thơm với AA, trước đây, khi cô bị trầm cảm, AA cũng thường cưỡng ép kéo cô ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa bằng cách này.

Đứng trước rừng cây khổng lồ của thành phố, họ ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy nơi có khả năng tìm thấy xà phòng nhất chỉ có mỗi viện bảo tàng. Trong một bảo tàng về lịch sử của thành phố, họ đã tìm được xà phòng thơm. Đó là một gian trưng bày các vật dụng thường nhật vào những năm Công nguyên, bên trong ánh sáng rất yếu, các vật phẩm trong tủ triển lãm được chiếu bằng đèn tụ quang, toàn là các thứ từ thời Công nguyên, các loại đồ điện gia dụng, trang phục, đồ nội thất. Những thứ này được bảo tồn rất tốt, không dính dù chỉ một hạt bụi, có thứ thậm chí còn có vẻ mới toanh. Về cảm xúc, Trình Tâm không thể nào tiếp nhận được sự thực rằng tất cả những thứ này đều là văn vật từ hơn hai thế kỷ trước, khi trông thấy chúng, cô cũng không có cảm giác rằng lâu lắm rồi mình không gặp chúng, dường như mới ngày hôm qua chúng vẫn còn ở xung quanh cô vậy. Từ lần đầu tỉnh dậy cho tới hiện tại, trải qua bao nhiêu chuyện, đối với cô, kỷ nguyên mới vẫn là một giấc mộng, tinh thần của cô vẫn cố chấp sống trong quá khứ.

Xà phòng được đặt trong tủ triển lãm vật dụng thường ngày, cùng với nó còn có các loại chất tẩy rửa khác, như sữa tắm hay bột giặt. Trên bề mặt miếng xà phòng in một thương hiệu mà Trình Tâm khá quen thuộc, miếng xà phòng ấy màu trắng, giống như trong câu chuyện của Vân Thiên Minh.

Ban đầu giám đốc bảo tàng nói miếng xà phòng thơm đó là văn vật, không bán, tiếp sau đấy là một cuộc mặc cả kéo dài.

“Tiền mua miếng xà phòng này đủ xây cả một nhà máy sản xuất xà phòng cỡ nhỏ rồi.” Trình Tâm nói với AA.

“Thế thì sao chứ! Tôi làm CEO cho chị bấy lâu, lẽ ra chị phải tặng tôi một món quà chứ! Với lại, sau này nó còn có khả năng tăng giá cơ mà!”

Vậy là hai người họ mua miếng xà phòng đó về. Trước đó, Trình Tâm đã đề nghị, nếu AA muốn tắm trong bọt bong bóng thì mua lọ sữa tắm sẽ tốt hơn, nhưng AA nói, cô cứ muốn xà phòng vì nàng công chúa trong chuyện dùng xà phòng. Sau khi cẩn trọng lấy miếng xà phòng ra khỏi tủ trưng bày, Trình Tâm đặt lên tay xem xét, món đồ từ hai thế kỷ trước này vẫn còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Về đến nơi ở, AA nôn nóng bóc lớp bao chân không dùng để bảo quản văn vật ra, cầm miếng xà phòng đi vào buồng tắm. Sau khi cô đóng cửa lại, bên trong vang lên tiếng xả nước vào bồn tắm.

Trình Tâm gõ cửa buồng tắm: “Tốt nhất cô đừng tắm bằng miếng xà phòng đó, thứ đó có tính kiềm, mà cô chưa bao giờ dùng, nếu không hợp sẽ gây tổn thương da đấy.”

AA không trả lời. Một lúc sau, khi tiếng xả nước ngừng lại, cửa buồng tắm bật mở. Trình Tâm thấy AA vẫn còn mặc nguyên quần áo, tay vung vẩy một tờ giấy trắng: “Chị biết gấp thuyền giấy không?”

“Môn này cũng đã thất truyền rồi à?” Trình Tâm đón lấy tờ giấy, hỏi.

“Tất nhiên, bây giờ rất hiếm khi trông thấy giấy đấy.”

Trình Tâm ngồi xuống gấp thuyền. Dòng tư duy của cô trở về buổi chiều mưa lâm thâm thời đại học đó, cô và Vân Thiên Minh ngồi bên mép nước, trên mặt nước chìm dưới làn mưa phùn và sương mù bảng lảng, chiếc thuyền giấy nhỏ mà cô gấp trôi xa dần xa dần. Sau đó, cô lại nhớ tới cánh buồm trắng cuối cùng trong câu chuyện của Vân Thiên Minh...

AA cầm chiếc thuyền giấy nhỏ có mui mà Trình Tâm đã gấp xong, khen đẹp, sau đó ra hiệu cho Trình Tâm cũng vào trong buồng tắm. Bên bệ rửa mặt, cô dùng con dao nhỏ cắt ra một mẩu bé tẹo từ miếng xà phòng thơm, sau đó chọc một lỗ nhỏ ở phần đuôi thuyền, rồi nhét mẩu xà phòng trong lỗ, ngẩng đầu lên nhìn Trình Tâm nở nụ cười bí hiểm, đoạn nhè nhẹ thả chiếc thuyền giấy lên mặt nước đã phẳng lặng trong bồn tắm xả đầy.

Chiếc thuyền chuyển động về phía trước, trên khoảng mặt nước bé tẻo teo ấy, nó chạy từ bờ bên này sang bờ bên kia.

Trình Tâm lập tức hiểu được nguyên lý: xà phòng tan chảy trong nước làm sức căng của mặt nước sau đuôi thuyền giảm xuống, nhưng sức căng mặt nước ở phía trước thuyền thì không đổi, kéo thuyền tiến lên. Nhưng ý nghĩ này tan biến đi trong nháy mắt, tư duy của Trình Tâm lập tức sáng bừng lên! Trong mắt cô, mặt nước phẳng lặng trong bồn tắm biến thành không gian đen như mực, chiếc thuyền giấy nhỏ màu trắng đang bay với vận tốc ánh sáng trong không gian vô tận ấy...

Nhưng một ý nghĩ khác lập tức chiếm trọn đầu óc Trình Tâm: sự an toàn của Vân Thiên Minh. Ý nghĩ này giống như một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lấy sợi dây đàn tư duy của cô, ngăn không cho nó rung lên nữa. Cô ép mình hướng ánh mắt ra xa khỏi chiếc thuyền giấy nhỏ, gắng hết sức tỏ ra hờ hững không có gì hứng thú với điều này. Lúc này, chiếc thuyền nhỏ đã di chuyển sang bên kia bồn tắm, nhè nhẹ dừng ở mép bồn, cô vươn tay cầm lên, vẩy cho ráo nước rồi quăng lên bệ rửa mặt. Trình Tâm cố kiềm chế xung động muốn ném luôn vào bồn cầu giật nước xả đi, nhưng đã quyết định sẽ không thả nó vào trong nước lần nữa.

Nguy hiểm, tuy bản thân Trình Tâm cũng thiên về tin rằng trong Hệ Mặt trời đã không còn Hạt trí tuệ nào nữa, nhưng cẩn trọng một chút vẫn hơn.

Ánh mắt Trình Tâm và AA gặp nhau, phát hiện đôi mắt đối phương dường như soi bóng đôi mắt mình, đều đang sáng lên hưng phấn vì vừa sực ngộ ra điều gì đó. Cô lập tức nhìn sang phía khác, hờ hững nói: “Không chơi với cô nữa, cô muốn tắm thì cứ tắm đi.” Nói đoạn, Trình Tâm bước ra khỏi buồng tắm.

AA cũng theo Trình Tâm ra ngoài, họ rót hai ly rượu vang, bắt đầu nói chuyện về đủ mọi thứ trên đời. Trước tiên là viễn cảnh của tập đoàn Vành Đai Sao trong dự án Boongke, sau đấy nhớ lại đời sinh viên của mỗi người ở những thế kỷ khác nhau, rồi lại nói về cuộc sống hiện tại. AA hỏi Trình Tâm tại sao đến kỷ nguyên mới lâu như vậy rồi vẫn không gặp được người đàn ông nào vừa ý, Trình Tâm nói đến giờ cô vẫn chưa thể sống như một người bình thường, và bảo vấn đề của AA là cô có quá nhiều bạn trai, đương nhiên cô có thể dẫn theo người yêu đến đây, nhưng tốt nhất là mỗi lần chỉ dẫn theo một người thôi. Họ còn nói về thời trang và sở thích của phụ nữ ở hai thời đại, những gì giống nhau những gì khác nhau... Hai người chỉ đang trút ra sự hưng phấn của mình bằng cách nói chuyện, không dám ngừng lại, dường như chỉ cần một thoáng im lặng thôi, niềm vui đáng kinh ngạc mà họ đang chôn giấu trong lòng kia sẽ tan biến thành bọt nước. Rốt cuộc, trong một khoảnh khắc không ai để ý đến giữa cuộc trò chuyện thao thao bất tuyệt, Trình Tâm khe khẽ buông ra hai chữ:

Độ cong...

Hai chữ sau được cô nói ra bằng ánh mắt: truyền động?

AA khe khẽ gật đầu, ánh mắt của cô đang nói: Đúng thế, truyền động bằng độ cong!

Những chuyện xưa nằm ngoài dòng thời gian (trích)

LỰC ĐẨY CỦA KHÔNG GIAN CONG

Không gian vũ trụ này không phải phẳng dẹt, mà có độ cong, nếu tưởng tượng vũ trụ như một tấm màng lớn, thì bề mặt của tâm màng này hình cong, cả tấm màng thậm chí có thể là một cái bong bóng xà phòng hoàn toàn khép kín. Tuy nhìn ở từng điểm, tấm màng trông có vẻ như phẳng, nhưng độ cong của không gian vẫn tồn tại ở khắp nơi.

Từ những năm Công nguyên, đã từng xuất hiện rất nhiều giả thuyết đầy tham vọng về du hành vũ trụ, một trong số đó chính là gấp nếp không gian. Giả sử rằng có thể tăng độ cong của không gian trên phạm vi lớn lên vô hạn, kiểu như gấp đôi một tờ giấy, gập hai điểm cách xa nhau hàng nghìn vạn năm ánh sáng trên “mặt giấy” chập vào với nhau. Nói một cách chính xác thì phương pháp này không nên gọi là du hành vũ trụ, mà phải gọi là “kéo chập không gian”, vì thực chất nó không phải là di chuyển tới điểm đến mà là kéo điểm đến lại gần nơi xuất phát bằng cách thay đổi độ cong của không gian.

Việc hoành tráng nhường ấy họa may chỉ có Thượng Đế mới làm được, nếu thêm vào hạn chế của lý thuyết cơ sở, thì có khi Thượng Đế cũng chẳng thể làm nổi.

Về lợi dụng độ cong của không gian để du hành vũ trụ, sau đó lại xuất hiện một giả thuyết ôn hòa và cục bộ hơn, một phi thuyền ở trong vũ trụ nếu có thể dùng phương thức nào đó để là phẳng một phần không gian phía sau, làm giảm độ cong của nó, thì sẽ được không gian có độ cong lớn hơn ở phía trước kéo tới, đây chính là truyền động bằng độ cong.

Truyền động bằng độ cong không gian không thể đưa người ta đến đích trong chớp mắt như gấp nếp không gian, nhưng lại có khả năng du hành với vận tốc tiệm cận vận tốc ánh sáng.

Nhưng trước khi thông tin tình báo của Vân Thiên Minh được giải mã chính xác, truyền động bằng độ cong không gian vẫn chỉ là một ảo tưởng, giống như hàng trăm phương án ảo tưởng về du hành với vận tốc ánh sáng khác, kể cả về lý thuyết lẫn về công nghệ, không ai biết có khả thi hay không.

* * *

AA mặt mũi hớn hở nói với Trình Tâm: “Hồi trước kỷ nguyên Đe dọa, từng có một dạo thịnh hành loại trang phục có hình ảnh, hồi đấy người nào người nấy đều sáng lấp lánh, màu mè rực rỡ lắm, nhưng giờ thì chỉ có trẻ con là như vậy thôi, trang phục cổ điển lại thành dòng chính rồi.”

Nhưng đôi mắt AA lại đang nói một chuyện khác, ánh mắt cô trở nên ảm đạm: Cách giải mã này thoạt nhìn có vẻ rất hợp lý, nhưng vẫn không thể nào xác nhận được, hẳn là cũng không được thừa nhận.

Trình Tâm nói: “Bây giờ, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là không còn khái niệm kim loại quý và đá quý nữa. Vàng đã biến thành phổ thông, ngay cả hai ly rượu này cũng làm bằng kim cương... Cô biết không? Vào cái thời đó của chúng tôi, chỉ cần sở hữu một viên kim cương nhỏ thế này, nhỏ thế này thôi, đã là giấc mơ xa với đối với hầu hết các cô gái rồi đấy.”

Ánh mắt cô nói: Không, AA, lần này thì khác, lần này có thể xác nhận được!

“Ít nhất thì thời của chị nhôm còn rẻ đấy, cái thời trước khi tìm ra hiện tượng điện phân, nhôm cũng là kim loại quý, nghe nói có vị vua còn dùng vương miện bằng nhôm nữa cơ.”

Làm thế nào để xác nhận?

Trình Tâm biết lần này không thể dùng ánh mắt để biểu đạt được nữa, IDC từng có ý định trang bị cho nơi ở của cô một căn phòng chắn Hạt trí tuệ, làm vậy sẽ phải lắp đặt một đống các thiết bị rất kềnh càng và ầm ĩ, cô thấy phiền nên đã không đồng ý, giờ mới lấy làm hối hận.

“Giấy Sóng Tuyết.” Trình Tâm khẽ nói.

Ánh mắt ảm đạm của AA trong chớp mắt đã được thắp cháy bừng lên, những tia hưng phấn còn rạng rỡ hơn cả lần trước.

“Dùng thứ khác không thể đè phẳng được loại giấy này à?”

“Không được, chỉ có đá vỏ chai ở He’ershingenmosiken mới đè phẳng được...”

Lúc này, chiếc đồng hồ ở góc phòng đổ chuông, họa sĩ Hồn Không ngẩng đầu lên nhìn, đã hừng đông, trời sắp sáng tới nơi rồi. Ông cúi nhìn cuộn giấy, phần giấy được đè phẳng thò ra khỏi cuộn giấy, trải phẳng phiu trên sàn nhà, không cuộn lại nữa, nhưng chỉ rộng bằng một bàn tay, còn lâu mới đủ vẽ một bức tranh. Ông buông cái bàn là xuống, thở dài.

Một cuộn giấy, một cuộn giấy có độ cong, được kéo ra một đoạn và là phẳng, giảm bớt độ cong.

Hình ảnh này là một ám chỉ rõ ràng đến trạng thái không gian phía trước và phía sau của phi thuyền được truyền động bằng độ cong không gian, không thể nào là thứ gì khác được.

“Chúng ta đi thôi.” Trình Tâm đứng dậy nói.

“Chúng ta đi thôi.” AA cũng nói, họ muốn đến phòng chắn Hạt trí tuệ gần nhất.

***

Hai ngày sau, trong hội nghị của ủy ban IDC, ngài chủ tịch tuyên bố tất cả các nhóm chuyên gia đều đồng ý với kết quả giải mã là truyền động bằng độ cong của không gian.

Vân Thiên Minh đã nói với thế giới Trái đất: phi thuyền vận tốc ánh sáng của thế giới Tam Thể áp dụng công nghệ truyền động bằng độ cong của không gian.

Đây là một thông tin tình báo chiến lược cực kỳ quan trọng. Trong vô số các giả thiết về du hành với vận tốc ánh sáng, nó đã xác định được phương án truyền động bằng độ cong của không gian là khả thi, việc này chỉ ra phương hướng chiến lược rõ ràng cho sự phát triển công nghệ hàng không vũ trụ của nhân loại, giống như thắp lên một ngọn hải đăng giữa biển cả trong đêm đen vậy.

Cũng quan trọng không kém, việc giải mã thành công lần này đã chỉ ra mô thức ẩn giấu thông tin tình báo trong ba câu chuyện của Vân Thiên Minh, có thể quy về hai điểm: ẩn dụ hai tầng và ẩn dụ hai chiều.

Ấn dụ hai tầng: Ẩn dụ trong câu chuyện không trực tiếp chỉ vào thông tin tình báo chiến lược, mà chỉ về một sự vật khác đơn giản hơn, mà sự vật này lại ẩn dụ thông tin tình báo chiến lược bằng một phương thức tương đối dễ giải mã. Trong ví dụ này, con thuyền nhỏ mà công chúa ngồi, xà phòng He’ershingenmosiken và biển Thao Thiết đều chỉ về một thứ: thuyền giấy truyền động bằng xà phòng, mà chiếc thuyền xà phòng ấy mới là ẩn dụ về phương thức truyền động bằng độ cong của không gian. Trong những nỗ lực giải mã trước đó, một nguyên nhân quan trọng khiến người ta rơi vào nghi hoặc chính là thói quen tư duy một tầng, cho rằng tình tiết trong câu chuyện trực tiếp ẩn dụ thông tin tình báo.

Ẩn dụ hai chiều: mô thức này dùng để giải quyết vấn đề tính mập mờ của thông tin xuất phát từ ngôn ngữ văn học. Sau khi hoàn thành một ẩn dụ hai tầng, lại kèm theo một ẩn dụ một tầng, nhằm xác nhận ý nghĩa của ẩn dụ hai tầng. Trong ví dụ này, Vân Thiên Minh đã dùng cuộn giấy Sóng Tuyết được là phẳng để ám chỉ tính chất của không gian trong phương thức truyền động bằng độ cong, xác nhận lại hình ảnh ẩn dụ thuyền xà phòng. Nếu coi câu chuyện này như một mặt phẳng hai chiều, thì ẩn dụ hai tầng chỉ đưa ra một tọa độ của hàm nghĩa thực, còn ẩn dụ một tầng kèm theo chính là tọa độ thứ hai, xác định vị trí của hàm nghĩa trên mặt phẳng, vì vậy ẩn dụ một tầng này còn được gọi là tọa độ hàm nghĩa. Nếu chỉ xét riêng tọa độ hàm nghĩa này thì chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng khi kết hợp với ẩn dụ hai tầng, nó sẽ giải quyết được vấn đề hàm nghĩa mơ hồ của ngôn ngữ văn học.

“Một hệ thống cực kỳ tuyệt diệu.” Một chuyên gia tình báo của PIA thán phục nói.

Các ủy viên đều bày tỏ chúc mừng và ngưỡng mộ Trình Tâm và AA, đặc biệt là AA, bấy lâu nay cô vẫn bị mọi người coi nhẹ, giờ đã được nhìn với ánh mắt hoàn toàn khác, địa vị trong ủy ban được nâng cao đáng kể.

Nhưng đôi mắt Trình Tâm thì đã ướt nhòe. Cô nghĩ đến Vân Thiên Minh, hình dung ra cảnh người đàn ông này phải một thân một mình chiến đấu giữa xã hội dị tộc hiểm ác quái dị trong những đêm dài đằng đẵng ngoài không gian xa xôi, phải vắt kiệt tâm sức thế nào để thiết kế ra một mô thức ẩn dụ thế này hòng truyền đạt thông tin tình báo về cho loài người, rồi lại sáng tác ra hơn trăm câu chuyện cổ tích trong những tháng ngày cô độc, cuối cùng dày công chôn giấu thông tin vào ba trong số những câu chuyện đó. Ba trăm năm trước, anh đã tặng cho Trình Tâm một ngôi sao, ba trăm năm sau, anh lại mang đến cho nhân loại một tia hy vọng.

Công tác giải mã sau đó trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, ngoài chỉ dẫn về mô thức ẩn dụ mới phát hiện ra, người ta còn mặc nhiên thừa nhận một phép loại trừ chưa được chứng thực: thông tin tình báo được giải mã đầu tiên là về việc chạy trốn khỏi Hệ Mặt trời, vậy thì thông tin còn lại có khả năng rất lớn là liên quan đến tuyên bố an toàn.

Nhưng những người giải mã nhanh chóng phát hiện ra, so với thông tin tình báo đầu tiên, những thông tin khác ẩn giấu trong ba câu chuyện lại phức tạp hơn nhiều.

Trong hội nghị tiếp theo của ủy ban IDC, chủ tịch mang tới một chiếc ô mà ông đã cho chế tạo riêng, giống hệt như chiếc ô bảo vệ họa sĩ Hồn Không đã tặng cho công chúa trong câu chuyện, chiếc ô màu đen, có tám nan, cuối mỗi nan ô đều có một quả cầu đá nhỏ. Những chiếc ô thật sự đã biến mất khỏi đời sống hiện đại từ lâu lắm rồi, giờ đây để che mưa, người hiện đại dùng một thiết bị gọi là máy tránh mưa, kích cỡ tầm như chiếc đèn pin nhỏ, thiết bị này sẽ phun một luồng khí lên trên để thổi bay mưa đi. Mọi người đương nhiên vẫn biết có một thứ là ô từng tồn tại trên đời này, cũng đã thấy trên phim ảnh, nhưng rất hiếm người từng thấy vật thật. Tất cả đều tò mò tranh nhau sờ mó món đồ ấy, phát hiện nó cũng có thể mượn lực ly tâm của các quả cầu đá để mở ra khi xoay giống như miêu tả trong câu chuyện, khi tốc độ xoay quá nhanh hoặc quá chậm, nó cũng có thể phát ra âm thanh cảnh báo tương ứng. Cảm giác đầu tiên của mọi người là vừa mở ô vừa xoay tròn thế này rất mệt mỏi, vậy mà bà vú của công chúa có thể che suốt cả một ngày, quả thực rất đáng khâm phục.

AA cũng cầm ô lên xoay tròn mở ra, tay cô tương đối yếu, mặt ô chuyển động rồi mau chóng chùng xuống, tiếng chim hót cảnh cáo khi ô xoay quá chậm liền xuất hiện.

Từ lúc ngài chủ tịch vừa mở ô ra, Trình Tâm đã nhìn nó không chớp mắt, lúc này, cô đột nhiên chỉ vào AA hét lên: “Đừng dừng lại!”

AA tăng tốc xoay ô, tiếng chim liền biến mất.

“Nhanh hơn chút nữa.” Trình Tâm nhìn chằm chằm vào chiếc ô nói.

AA gắng hết sức xoay ô, tiếng chuông gió cảnh báo tốc độ xoay quá nhanh vang lên; sau đó Trình Tâm lại bảo cô xoay chậm lại, cho đến khi phát ra tiếng chim, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần liền.

“Đây không phải là ô!” Trình Tâm chỉ vào chiếc ô đang xoay và nói, “Tôi biết nó là cái gì rồi!”

Tất Vân Phong bên cạnh gật đầu, “Tôi cũng biết rồi.” Sau đó ông ta quay sang người thứ ba đến từ thời Công nguyên có mặt tại đây là Tào Bân: “Thứ này chỉ có ba người chúng ta mới có thể nghĩ đến mà thôi.”

“Đúng thế.” Tào Bân nhìn chiếc ô hưng phấn nói: “Kể cả trong thời đại ấy thì thứ này cũng đã rất xa lạ rồi.”

Những người tham gia hội nghị khác, có người thì nhìn ba vị “cổ nhân” còn đang sống sờ sờ, có người thì nhìn chiếc ô, tất cả đều chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng đều hưng phấn chờ đợi.

“Bộ điều tốc ly tâm của động cơ hơi nước.” Trình Tâm nói.

“Đó là cái gì vậy, một loại mạch điện điều khiển à?” Có người hỏi.

Tất Vân Phong lắc đầu: “Khi phát minh ra thứ đó vẫn chưa có điện.”

Tào Bân bắt đầu giải thích: “Thiết bị này xuất hiện vào thế kỷ 18, dùng để điều tiết tốc độ quay của động cơ hơi nước. Cấu tạo chủ yếu của nó gồm hai hoặc bốn cánh tay đòn ở đầu có gắn quả cầu kim loại và một trục xoay được lồng trong một cái ống, giống như chiếc ô này, chỉ là số lượng nan ô bớt đi một chút thôi. Trục xoay của thiết bị này xoay nhờ động cơ hơi nước, khi động cơ quay quá nhanh, lực ly tâm làm quả cầu nhấc các cánh tay đòn lên, kéo ống lồng bên ngoài trục xoay trượt lên cao, đóng van hơi nước nối với ống này hẹp lại, làm giảm tốc độ quay của động cơ xuống; khi động cơ hơi nước quay quá chậm, lực ly tâm giảm đi khiến các cánh tay đòn này khép vào trong, giống như chiếc ô cụp lại vậy, kéo ống trượt xuống dưới, mở rộng khí làm tăng tốc động cơ lên... Đây là hệ thống điều khiển tự động công nghiệp ra đời sớm nhất.”

Như vậy, bọn họ đã biết được tầng ẩn dụ đầu tiên của chiếc ô. Nhưng khác với thuyền xà phòng, bộ điều tốc ly tâm của động cơ hơi nước không có ý nghĩa ẩn dụ rõ ràng, người ta có thể nghĩ đến rất nhiều thứ mà nó có khả năng chỉ đến, trong đó có hai thứ là tương đối xác định:

Tự động điều khiển phản hồi ngược, hoặc tốc độ không đổi.

Vì vậy, những người làm công tác giải mã bắt đầu tìm kiếm tọa độ hàm nghĩa xác nhận ẩn dụ hai tầng này, và họ đã tìm được rất nhanh: hoàng tử Nước Sâu. Chiều cao của hoàng tử Nước Sâu không thay đổi trong mắt người quan sát, cho dù khoảng cách thay đổi thế nào, hiện tượng này cũng có rất nhiều cách giải nghĩa, và cũng có hai cách tương đối nổi bật:

Một hệ thống truyền phát thông tin mà tín hiệu không bị khoảng cách làm suy yếu, hoặc một đại lượng vật lý không đổi trong bất cứ hệ quy chiếu nào.

So sánh với kết quả giải mã chiếc ô, họ lập tức tìm ra một tổ hợp xác định:

Tốc độ không đổi, không thay đổi theo hệ quy chiếu.

Đây rõ ràng là ám chỉ vận tốc ánh sáng.

Có một việc nằm ngoài dự liệu, đó là họ còn tim được tọa độ hàm nghĩa thứ ba của ẩn dụ chiếc ô này.

“... xà phòng thơm của He’ershingenmosiken chính là làm bâng những bong bóng ấy. Thu thập loại bong bóng này hết sức khó khăn, chúng bay rất nhanh trong gió lớn... Cưỡi những con ngựa chạy nhanh nhất mới có thể đuổi kịp bong bóng trong gió... Ngồi trên ngựa vớt bong bóng bằng một cái túi lưới voan mỏng... Bong bóng của cây bong bóng không có trọng lượng, vì vậy xà phòng He’ershingenmosiken thật sự cũng không có trọng lượng, đó là thứ nhẹ nhất trên thế gian này..”

Tốc độ nhanh nhất, không có khối lượng (trọng lượng), đây là một ẩn dụ một tầng có thể xác định mười mươi: ánh sáng.

Như đã nói ở trên, chiếc ô là ẩn dụ cho ánh sáng hoặc vận tốc ánh sáng. Nhưng còn việc bắt lấy bong bóng của cây bong bóng thì lại có thể có hai hàm nghĩa:

Thu thập năng lượng ánh sáng, hoặc giảm vận tốc của ánh sáng.

Những người tham gia giải mã đều cho rằng khả năng thứ nhất không có liên quan nhiều đến mục tiêu chiến lược của nhân loại, vì vậy tất cả đều dồn sự chú ý vào khả năng thứ hai.

Họ vẫn không nhìn ra được hàm nghĩa rõ ràng của thông tin tình báo này, nhưng những người tham gia giải mã đã thảo luận về hàm nghĩa của khả năng thứ hai, chủ yếu tập trung vào mối quan hệ giữa việc giảm vận tốc ánh sáng và việc phát đi tuyên bố an toàn với vũ trụ.

“Giả sử có thể giảm vận tốc của ánh sáng trong Hệ Mặt trời, cũng tức là trong vùng không gian bên trong quỹ đạo Sao Hải vương hoặc vành đai Kuiper, thì có thể tạo ra hiệu ứng quan sát được từ khoảng cách xa xôi, ở tầm mức vũ trụ chẳng hạn.”

Suy nghĩ này làm mọi người hết sức phấn khởi.

“Nhưng điều này có ý nghĩa là chúng ta an toàn đối với một kẻ quan sát vũ trụ ư? Giả sử giảm vận tốc ánh sáng trong Hệ Mặt trời đi 10%, liệu chúng ta có vì thế mà trông an toàn hơn một chút hay không?”

“Còn phải hỏi, nếu thế thì dù loài người có phi thuyền vận tốc ánh sáng, thời gian bay ra khỏi Hệ Mặt trời cũng phải kéo dài thêm 10%, đương nhiên, điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn lắm.”

“Nếu muốn thực sự chứng tỏ với vũ trụ rằng chúng ta không nguy hiểm, thì việc giảm vận tốc ánh sáng đi 10% hiển nhiên là không đủ, có thể còn phải giảm xuống thấp hơn nữa, chẳng hạn như giảm xuống còn 1% ban đầu, để người quan sát thấy rằng đây là một rào chắn mà loài người tự nguyện xây nên, tin chắc rằng chúng ta cần thời gian tương đối dài để bay ra khỏi Hệ Mặt trời, từ đây tăng lên cảm giác an toàn của người quan sát đối với nền văn minh Hệ Mặt trời.”

“Nếu mà như thế thì giảm xuống còn một phần nghìn cũng chẳng đủ, thử nghĩ mà xem, bay ra khỏi Hệ Mặt trời với vận tốc 300 km/s thì cũng đâu mất quá nhiều thời gian. Ngoài ra, nếu loài người có thể thay đổi một hằng số vũ trụ trong vùng không gian bán kính lên đến 50 đơn vị thiên văn, thì khác nào tuyên bố với vũ trụ rằng nền văn minh của chúng ta đã nắm bắt được công nghệ rất cao, đây không phải là tuyên bố an toàn, mà là tuyên bố nguy hiểm mới đúng.”

...

Từ ẩn dụ hai tầng chiếc ô và hai tọa độ hàm nghĩa là hoàng tử Nước Sâu và cây bong bóng, những người giải mã đã có thể xác định được phương hướng sơ bộ, nhưng lại không thể tìm ra được thông tin tình báo chiến lược. Đây không phải ẩn dụ hai chiều nữa, mà là ba chiều, có người suy đoán, phải chăng còn tồn tại tọa độ hàm nghĩa thứ ba? vì vậy, những người giải mã lại tìm đi tìm lại trong câu chuyện, nhưng vẫn chưa tìm được dấu vết nào chứng tỏ sự tồn tại của nó.

Đúng vào lúc này, địa danh bí ẩn “He’ershingenmosiken” đột nhiên được giải mã.

IDC từng lập ra cả một nhóm ngôn ngữ học để nghiên cứu riêng từ này, trong nhóm có một nhà nghiên cứu ngôn ngữ tên là

Palermo, người này chủ yếu nghiên cứu về diễn biến lịch sử của ngôn ngữ. IDC tuyển Palermo vào nhóm này, chủ yếu là vì khác với các học giả cùng chuyên ngành, anh ta không chỉ chuyên chú nghiên cứu một ngữ hệ mà tương đối hiểu rõ nhiều ngôn ngữ cổ đại thuộc các ngữ hệ của cả phương Đông lẫn phương Tây. Nhưng Palermo cũng chẳng biết gì về từ này cả, sau khi anh ta gia nhập IDC, việc nghiên cứu cũng không tìm ra bất cứ đầu mối nào hữu dụng. Anh ta có thể giải mã thành công được từ này hoàn toàn là nhờ một việc ngoài ý định, không liên quan gì đến kiến thức chuyên ngành của anh ta.

Một buổi sớm nọ, Palermo tỉnh dậy, bạn gái của anh ta, một cô gái Bắc Âu tóc vàng óng ả hỏi anh ta đã đến đất nước của cô bao giờ chưa.

“Na Uy? Chưa, anh chưa bao giờ đến đấy cả.” Palermo trả lời.

“Thế sao anh cứ lặp đi lặp lại hai cái địa danh cổ đại ấy trong lúc nói mớ vậy?”

“Địa danh nào?”

“Helseggen và Mosken ấy.”

Nghĩ đến việc bạn gái không liên quan gì đến IDC, từ này thốt ra từ miệng cô gây cho Palermo một cảm giác kỳ lạ, anh ta lắc đầu cười cười: “Đó là một từ hoàn chỉnh, He’ershingenmosiken, em mà tách nó ra từ những vị trí khác nhau, chắc chắn còn suy ra được nhiều địa danh hơn nữa ấy.”

“Hai địa danh em nói đều ở Na Uy mà.”

“Thế thì sao? Trùng hợp thôi.”

“Em nói cho anh biết nhé, người Na Uy bình thường cũng không quen thuộc với hai địa danh này đâu, chúng là địa danh cổ, giờ đều đã thay đổi rồi, em nghiên cứu lịch sử Na Uy nên mới biết đấy. Chúng đều ở vùng Nordland của Na Uy ngày nay.”

“Em yêu, vẫn có thể chỉ là trùng hợp thôi, vì âm đọc của từ này có thể tách ra theo bất cứ cách nào.”

“Đủ rồi! Đừng có đùa em nữa! Chắc chắn anh đã biết Helseggen là tên một ngọn núi, còn Mosken là một hòn đảo nhỏ thuộc quần đảo Loften rồi đúng không.”

“Anh thật sự không biết mà, trong ngôn ngữ học có một hiện tượng thế này: đối với một từ dài không có cách viết cụ thể mà chỉ có âm đọc, trong trường hợp không hiểu được nghĩa của nó, có một số người hay tách nó ra một cách vô thức, vả lại còn tách ra dựa theo ý thích của mình, em chính là đang làm như thế.”

Điều Palermo không nói ra là, trong quá trình nghiên cứu từ này ở IDC, anh ta đã nhiều lần gặp phải tình trạng chia tách tùy tiện dựa theo ý nghĩ chủ quan của mình, vì vậy mới không để tầm lắm đến những gì bạn gái nói, nhưng câu tiếp theo của cô đã thay đổi toàn bộ cục diện:

“Được rồi, em cho anh biết thêm một việc nữa: núi Helseggen ở sát biển, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy đảo Mosken, đảo Mosken là hòn đảo ở gần núi Helseggen nhất!”

Hai ngày sau, Trình Tâm đã đứng trên đảo Mosken, dõi mắt nhìn vách đá cheo leo của núi Helseggen ở bờ biển bên kia, vách đá dựng đứng ấy màu đen, có lẽ vì bầu trời phủ kín toàn mây xám xịt như chì nên mặt biển cũng một màu đen kịt, chỉ có dưới chân vách núi xuất hiện một vạt sóng màu trắng. Trước khi tới đây, cô có nghe nói nơi này tuy nằm trong vòng Bắc Cực nhưng lại chịu ảnh hưởng của dòng biển ấm Thái Bình Dương, khí hậu khá ôn hòa. Dầu vậy, gió biển lúc này vẫn khiến Trình Tâm thấy rất lạnh lẽo. Nơi này thuộc quần đảo Loften ở miền Bắc Na Uy, một loạt các hòn đảo hiểm trở được hình thành bởi các dòng sông băng, tạo nên một hàng rào dài đến 160 km nằm giữa biển Bắc và Vestfjorden, tựa như bức tường ngăn cách Bắc Băng Dương với bán đảo Scandinavia, dòng biển giữa các đảo này rất mạnh và chảy xiết. Từ xưa, cư dân vùng này đã rất thưa thớt, chủ yếu là các ngư dân đánh bắt cá theo mùa. Ngày nay, hải sản đa phần là được nuôi, ngành đánh bắt hải sản đã biến mất, nơi này lại trở nên hoang vu vắng lặng, có lẽ không khác mấy thời cướp biển Viking lúc ẩn lúc hiện.

Mosken chỉ là một hòn đảo nhỏ xíu trong rất nhiều hòn đảo thuộc quần đảo Loften, núi Helseggen cũng chỉ là một ngọn núi vô danh, đây là địa danh từ thời Công nguyên, vào cuối kỷ nguyên Khủng hoảng, hai địa danh này đều đã thay đổi.

Đối diện với sự hoang vắng tiêu điều của chốn tận cùng thế giới này, Trình Tâm lại cảm thấy rất điềm nhiên. Chỉ mới không lâu trước đây thôi, cô còn cho rằng cuộc đời mình đã đi đến điểm cuối, nhưng lúc này, lại có rất nhiều lý do để cô tiếp tục sống. Cô nhìn thấy, ở chân trời nơi những mảng mây xám xịt kia che phủ có một khe nhỏ lộ ra bầu trời xanh. Vừa nãy, Mặt trời ló ra trong khe mây ấy được vài phút, lập tức khiến cả thế giới lạnh lẽo âm u này thay hình đổi dạng, rất giống một câu tả cảnh trong câu chuyện của Vân Thiên Minh: "... dường như người họa sĩ đang vẽ bức tranh này bốc lên một nắm bột vàng, hào phóng rải khắp lên toàn bộ bức tranh vậy.” Cuộc sống hiện giờ của cô chính là như vậy, trong ảm đạm thê lương ẩn giấu hy vọng, giữa lạnh lẽo âm u lại tỏa ra sự ấm áp dịu dàng.

Đi cùng với cô còn có Ngải AA và mấy chuyên gia IDC, gồm cả Tất Vân Phong, Tào Bân và chuyên gia ngôn ngữ Palermo.

Mosken là một hòn đảo nhỏ, không có cư dân thường trú, trên đảo chỉ có một ông già tên là Jason, ông đã hơn tám mươi tuổi, là một người từ thời Công nguyên, gương mặt Bắc Âu vuông vức đầy vẻ phong sương, khiến Trình Tâm nhớ đến Fraisse. Khi được hỏi khu vực đảo Mosken và núi Helseggen này có gì đặc biệt, ông già Jason chỉ vào phía Tây hòn đảo nói:

“Tất nhiên là có rồi, nhìn chỗ kia kìa.”

Đó là một ngọn hải đăng màu trắng, giờ mới là hoàng hôn nhưng đã phát ra những chùm sáng nhịp nhàng.

“Cái đó để làm gì vậy?” AA tò mò hỏi.

“Thấy chưa, bọn trẻ con quả nhiên không biết đấy là thứ gì...” Jason lắc đầu cảm khái, “Thứ đó dùng để chỉ dẫn hướng đi cho tàu thuyền thời cổ đại. Hồi những năm Công nguyên, tôi là một kiến trúc sư thiết kế hải đăng và đèn hiệu. Kỳ thực, cho tới kỷ nguyên Khủng hoảng, trên biển vẫn còn rất nhiều ngọn hải đăng được sử dụng, giờ thì chẳng còn cái nào nữa rồi. Tôi đến đây xây ngọn hải đăng này là để lũ trẻ con biết được, trước đây từng có một thứ như thế.”

Người của IDC đều rất hứng thú với ngọn hải đăng, thứ này khiến họ nhớ đến bộ điều tốc ly tâm của động cơ hơi nước, đều là những thiết bị kỹ thuật cổ đại mà ngày nay đã biến mất. Nhưng tìm tòi thêm một chút là hiểu được ngay, đây không phải là thứ họ cần tìm. Ngọn hải đăng vừa mới xây xong, sử dụng thứ vật liệu nhẹ và kiên cố của thời hiện đại, thời gian thi công chỉ tốn có nửa tháng. Jason còn khẳng định kiên quyết, hòn đảo này trong lịch sử chưa từng có ngọn hải đăng nào, vì vậy chỉ xét riêng về mặt thời gian, thứ này đã chẳng liên quan gì đến thông tin tình báo của Vân Thiên Minh rồi.

“Vùng này còn thứ gì đặc biệt khác nữa không?” Có người hỏi.

Jason nhìn bầu trời và mặt biển âm u, nhún vai: “Còn có gì được nữa? Cái chỗ hoang vắng quỷ quái này tôi cũng chẳng thích gì đâu, nhưng họ không cho tôi xây hải đăng trên các hòn đảo khác.”

Vậy là, tất cả quyết định lên núi Helseggen ở phía bên kia eo biển xem thử. Đúng lúc họ chuẩn bị lên máy bay trực thăng, AA đột nhiên nảy ra ý tưởng mới, muốn sang đó bằng con thuyền nhỏ của Jason.

“Tất nhiên là được, nhưng cô bé à, hôm nay biển sóng lớn, cô sẽ bị say sóng đấy.” Jason nói.

AA chỉ vào ngọn núi Helseggen ở phía bờ biển đối diện: “Quãng đường gần như vậy, có thể say sóng được ư?”

Jason lắc đầu lia lịa: “Không thể đi thẳng qua vùng biển này được, hôm nay thì không, phải vòng qua bên kia.”

“Tại sao?”

“Vì ở đấy có một xoáy nước lớn, có thể nuốt hết mọi tàu thuyền.”

Đám người ở IDC đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Jason, có người hỏi: “Không phải ông nói là không có thứ gì đặc biệt nữa hay sao?”

“Tôi là người bản địa, đối với chúng tôi xoáy nước lớn không phải thứ gì đặc biệt cả, nó là một phần của vùng biển này, thường hay xuất hiện ở chỗ đó lắm.”

“Ở đâu cơ?”

“Chỗ kia kìa, từ hướng này không thấy được, nhưng có thể nghe thấy tiếng.”

Mọi người đều yên lặng, liền nghe thấy chỗ mặt biển đó phát ra những tiếng ầm ầm trầm đục mạnh mẽ, tựa như tiếng vó ngựa từ đằng xa vọng về.

Máy bay trực thăng cất cánh đi khảo sát xoáy nước lớn, nhưng Trình Tâm muốn ngồi thuyền đi xem, những người khác cũng đều đồng ý. Trên đảo chỉ có mỗi con thuyền của Jason, nhưng nếu muốn an toàn chỉ có thể ngồi được năm sáu người, Trình Tâm, AA, Tất Vân Phong, Tào Bân và Palermo lên thuyền, những người còn lại đành lên máy bay trực thăng.

Con thuyền nhỏ tròng trành rời khỏi đảo Mosken, trên mặt biển, gió lớn và lạnh hơn, những bọt nước mặn chát không ngừng quất vào mặt họ. Mặt biển xám xịt, dưới sắc trời tối dần toát lên một vẻ khó lường kỳ dị, tiếng ầm ầm kia mỗi lúc một lớn, nhưng họ vẫn chưa thấy xoáy nước.

“Ồ, tôi nghĩ ra rồi!” Tào Bân đột nhiên kêu toáng lên trong gió.

Trình Tâm cũng đã nghĩ ra, cô vốn tưởng rằng Vân Thiên Minh thông qua Hạt trí tuệ biết được chuyện gì đó ở đây, nhưng giờ xem ra không phức tạp đến thế.

“Edgar Allan Poe.” Trình Tâm nói.

“Cái gì? Đó là cái gì?” AA hỏi.

“Một nhà văn vào thế kỷ 19.”

Jason nói: “Đúng thế, Poe từng viết một truyện về xoáy nước lớn ở Mosken, hồi trẻ tôi đã đọc rồi, ít nhiều cũng có chút khoa trương, còn nhớ ông ấy viết rằng bức tường nước trong lòng xoáy dốc tới bốn mươi lăm độ, làm gì đến mức ấy.”

Một thế kỷ trước, thể loại văn học tự sự dùng chữ viết đã biến mất, nhưng các tác phẩm văn học và tác giả vẫn tồn tại, có điều, việc kể chuyện được thực hiện bằng hình ảnh kỹ thuật số. Hiện nay, các tiểu thuyết dùng chữ viết cổ điển đã biến thành văn vật, sau thời kỳ Đại Suy Sụp, một loạt các tác giả và tác phẩm thời cổ đại đã thất truyền, bao gồm cả Poe.

Tiếng ầm ầm càng lớn hơn. “Xoáy nước đâu?” Có người hỏi.

Jason chỉ vào mặt biển nói: “Xoáy nước ở thấp hơn mặt biển, mấy người nhìn cái vệt kia kìa, vượt qua nó thì mới thấy được xoáy nước.” Đó là một dải sóng dập dềnh, trên đỉnh ngọn sóng có bọt nước, tạo thành một vệt trắng, một hình cung lớn vươn về phía xa.

“Vượt qua nó!” Tất Vân Phong nói.

“Đó là lằn ranh sinh tử, thuyền mà qua đó là không quay lại được đâu.” Jason trợn trừng mắt nhìn Tất Vân Phong nói.

“Thuyền ở trong xoáy nước bao lâu mới bị hút xuống dưới?”

“Khoảng bốn mươi phút đến một giờ.”

“Vậy thì không sao, trực thăng sẽ cứu chúng ta lên.”

“Nhưng còn thuyền của tôi...”

“Chúng tôi sẽ đền cho ông cái khác.”

“Còn rẻ hơn xà phòng.” AA chen vào một câu mà Jason nghe không hiểu gì cả.

Jason cẩn trọng điều khiển con thuyền nhỏ vượt qua dải sóng, con thuyền lắc lư rồi trở nên ổn định, bị sức mạnh nào đó níu lại, tựa hồ đã tiến vào một đường ray bên dưới mặt biển, trượt đi cùng một hướng với những con sóng.

“Thuyền bị xoáy nước tóm lấy rồi! Trời đất, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn nó gần thế này đấy!” Jason kêu lên.

Giống như leo lên đỉnh núi nhìn xuống, xoáy nước Mosken hiện ra trước mặt họ. Đường kính của cái phễu khổng lồ này lên đến cả nghìn mét, bức tường nước quả không dốc đến 45 độ như trong miêu tả của Poe, nhưng chắc chắn cũng phải 30 độ, bề mặt nó nhẵn nhụi và đặc kịt như biến thành thể rắn rồi vậy. Lúc này, con thuyền vừa mới tiến vào tầm ảnh hưởng của xoáy nước, tốc độ vẫn chưa nhanh lắm, càng xuống bên dưới thì vận tốc của xoáy nước càng lớn, ở lỗ nhỏ dưới đáy, vận tốc đạt đến cao nhất, những tiếng ầm ầm khiếp hãi chính là từ đó phát ra. Những âm thanh ấy đang phô ra sức mạnh và sự điên cuồng có thể nghiền nát hết thảy, hút lấy hết thảy mọi thứ trên đời.

“Tôi không tin là không thoát ra được. Ông cứ men theo đường thẳng, lao về phía trước hết công suất đi xem nào!” AA nói lớn với Jason. Ông già làm theo lời cô. Đây là một con thuyền chạy bằng động cơ điện, tiếng động cơ nghe như tiếng muỗi kêu giữa tiếng ầm ầm của xoáy nước. Con thuyền nhỏ tăng tốc lại gần đường ranh bằng bọt nước, sắp xông ra được rồi, thì ngay sau đó lại yếu đi chuyển hướng xuống dưới, rời xa đường ranh bọt nước, hệt như một viên sỏi bị quăng lên đã vượt qua đỉnh đường parabol rồi vậy. Họ lại cố thử thêm mấy lần nữa, lần nào cũng trượt xuống dưới, lần sau còn trượt sâu hơn lần trước.

“Thấy chưa hả, đường ranh đó là cánh cửa địa ngục, chỉ cần là tàu thuyền công suất thông thường, một khi đã vượt qua nó thì đừng hòng nghĩ đến chuyện quay về.” Jason nói.

Lúc này, con thuyền đã trượt xuống sâu hơn, không còn thấy đường ranh bằng bọt nước kia nữa, cũng không còn thấy mặt biển đâu nữa, sau lưng bọn họ là một “triền núi” bằng nước biển, họ chỉ có thể thấy phần đỉnh núi đang chầm chậm chuyển động ở bên kia xoáy nước. Mọi người đều dâng trào nỗi sợ khi bị một thứ sức mạnh không thể kháng cự nổi bắt lấy, duy chỉ có chiếc trực thăng đang đảo lượn trên bầu trời là mang đến đôi chút an ủi.

“Lũ nhóc, đến giờ ăn tối rồi.” Ông già Jason nói. Lúc này, Mặt trời sau tầng mây vẫn chưa lặn, nhưng đây là mùa hè ở vòng Bắc Cực, giờ đã là hơn 9 giờ tối rồi. Jason lôi trong khoang thuyền ra một con cá tuyết lớn, bảo là vừa mới câu lên, sau đó lại lấy ra ba chai rượu, đặt con cá lên một cái mâm sắt lớn, đổ một chai rượu lên trên, rồi bật lửa đánh bùng một cái. Đốt bằng lửa chừng chưa đầy năm phút, ông đã bóc luôn phần thịt từ con cá đang bốc cháy ra ăn, nói rằng đây là cách nấu ăn của người địa phương. Vậy là cả bọn vừa ăn cá vừa uống rượu, thưởng thức cảnh xoáy nước.

“Cô bé, tôi nhận ra cô, cô là Người Giữ Gươm phải không?” Jason nói với Trình Tâm: “Mấy người đến đây nhất định là vì sứ mệnh quan trọng rồi. Có điều phải giữ tâm thế điềm tĩnh, điềm tĩnh, đằng nào cũng không tránh được ngày tận thế thì cần phải hưởng thụ hiện tại.”

“Nếu bên trên không có máy bay trực thăng, ông còn điềm tĩnh vậy được không?” AA nói.

“Còn chứ, cô bé, nói cho cô biết, tôi còn chứ. Những năm Công nguyên, khi mắc phải bệnh hiểm nghèo tôi mới bốn mươi tuổi, nhưng tôi rất điềm tĩnh, hoàn toàn không có ý định ngủ đông, tôi bị người ta cho ngủ đông trong lúc ngất đi, bản thân hoàn toàn chẳng biết gì cả. Lúc tỉnh lại thì đã là kỷ nguyên Đe dọa, hồi đấy tôi còn tưởng mình đã chuyển kiếp rồi cơ, kết quả phát hiện ra chẳng có kiếp sau, cái chết chỉ bị đẩy lùi ra xa một chút, vẫn cứ đợi mình ở phía trước... Đêm hôm xây xong ngọn hải đăng, tôi ở ngoài khơi xa nhìn nó phát sáng, đột nhiên tỉnh ngộ ra: cái chết là ngọn hải đăng duy nhất sáng mái, dù ta có cho thuyền đi về hướng nào, cuối cùng cũng đều quay về hướng có nó gọi về. Tất cả đều sẽ chết đi, chỉ có Tử Thần sống mãi.”

Lúc này, họ đã lọt vào xoáy nước khoảng hai mươi phút, con thuyền nhỏ đã trượt xuống được khoảng một phần ba bức tường nước, thân thuyền mỗi lúc một nghiêng đi, nhưng do tác động của lực ly tâm, những người trên thuyền không bị trượt sang mạn trái. Lúc này, trong tầm mắt họ chỉ toàn là tường nước, dù là nhìn sang phía đối diện cũng không còn thấy “đỉnh núi” ở đằng xa. Họ không dám ngước lên nhìn bầu trời, vì ở trong xoáy nước, con thuyền chuyển động cùng với bức tường nước, nên xét về tương đối thì gần như là đứng yên, vì vậy không cảm giác được dòng nước xoáy, con thuyền nhỏ tựa hồ dính chặt vào sườn dốc một thung lũng làm bằng nước biển vậy; nhưng nếu ngước nhìn lên trời, xoáy nước sẽ lập tức hiện ra, bầu trời đầy mây sẽ chuyển động với vận tốc càng lúc càng nhanh, khiến người ta choáng váng xây xẩm. Lực ly tâm tăng lên, nên bề mặt bức tường nước bên dưới càng thêm trơn nhẵn, mật độ nước biển dày đặc hơn, cảm giác nước ở thể rắn cũng mạnh thêm, như là đã đóng băng vậy. Tiếng ầm ầm vọng ra từ lỗ hút ở đáy xoáy nước át hết tất cả, khiến bọn họ không thể nói chuyện với nhau được nữa. Lúc này, Mặt trời lại lộ ra từ kẽ mây phía trời Tây, chiếu một tia sáng vàng vào xoáy nước khổng lồ, song không chiếu xuống được dưới đáy mà chỉ rọi sáng một phần bức tường nước, khiến phần sâu bên dưới lại càng thêm tăm tối. Hơi nước phun ra từ lỗ hút đang gào rú dưới đáy xoáy nước, tạo thành một cầu vồng trong ánh dương, bắc ngang vực sâu đang xoay tròn một cách huy hoàng diễm lệ.

“Còn nhớ Poe cũng có miêu tả cầu vồng trong xoáy nước, hình như là xuất hiện dưới ánh trăng, ông ấy bảo đấy là cây cầu nối liền Thời gian với Vĩnh cửu!” Jason nói lớn, nhưng không ai nghe rõ ông nói gì.

Máy bay trực thăng đã đến cứu họ, bay lơ lửng phía trên thuyền chừng hai, ba mét, thả thang dây xuống cho người trên thuyền trèo lên. Sau đó, con thuyền trống không trôi đi xa, tiếp tục xoay những vòng lớn trong xoáy nước, con cá tuyết ăn dở trên thuyền vẫn cháy lên ngọn lửa xanh lạnh lẽo.

Trực thăng lơ lửng ngay phía trên xoáy nước khổng lồ, người trên máy bay quan sát hố nước đang không ngừng xoay bên dưới được một lúc thì cảm thấy choáng váng buồn nôn. Vậy là có người ra lệnh cho hệ thống điều khiển, để máy bay trực thăng bay theo hình tròn với vận tốc tương đương với vận tốc xoay của xoáy nước. Làm vậy, trong mắt họ xoáy nước bên dưới liền dừng lại, nhưng cả thế giới bên ngoài xoáy nước lại bắt đầu chuyển động, bầu trời, biển lớn và rặng núi đều quay tròn xung quanh họ, xoáy nước dường như trở thành trung tâm của thế giới, cảm giác xây xẩm chẳng hề bớt đi chút nào, AA nôn thốc nôn tháo chỗ cá vừa ăn vào lúc nãy.

Nhìn vòng xoáy bên dưới, trong đầu Trình Tâm hiện lên hình ảnh một vòng xoáy khác, tạo nên bởi một trăm tỷ ngôi sao, phát ra ánh sáng bàng bạc xoay trong biển vũ trụ, cứ hai trăm năm mươi triệu năm lại quay hết một vòng, đó chính là hệ Ngân Hà; ở đó, Trái đất thậm chí còn không được tính là một hạt bụi, mà xoáy nước ở Mosken này lại chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trên Trái đất này mà thôi.

Nửa tiếng sau, con thuyền nhỏ trượt xuống đáy xoáy nước, trong nháy mắt liền bị lỗ hút nuốt chửng, trong tiếng ầm ầm có thể lờ mờ nghe thấy những âm thanh răng rắc khi thân thuyền bị bẻ gãy.

Máy bay trực thăng đưa ông lão Jason về đảo Mosken, Trình Tâm hứa sẽ mau chóng đưa tới con thuyền đền bù cho ông, sau đó chào từ biệt ông lão. Máy bay bay về Oslo, thành phố gần nhất có phòng chắn Hạt trí tuệ.

Trên đường, mọi người đều im lặng suy nghĩ, thậm chí còn không buồn trao đổi bằng ánh mắt.

Không cần phải nghĩ cũng biết xoáy nước khổng lồ ở Mosken ám chỉ điều gì, đã quá rõ ràng rồi.

Vấn đề bây giờ là, giảm vận tốc ánh sáng thì liên quan gì đến lỗ đen? Lỗ đen lại có liên quan gì đến tuyên bố an toàn với vũ trụ?

Bản thân lỗ đen không thể thay đổi vận tốc ánh sáng, chỉ có thể thay đổi bước sóng ánh sáng.

Giả sử giảm được vận tốc ánh sáng xuống còn một phần mười, một phần trăm của vận tốc ánh sáng trong chân không hiện nay, thậm chí là còn một phần nghìn, 30.000 km/s, 3.000 km/s hay 300 km/s đi nữa, thì có liên quan gì đến lỗ đen? Nhất thời không ai nhìn ra được.

Ở đây có một lằn ranh mà tư duy bình thường khó mà vượt qua được, nhưng cũng không phải quá khó. Những người này dẫu sao cũng thuộc vào nhóm có trí tuệ nhất của nhân loại, đặc biệt là Tào Bân. Là một nhà vật lý đã sống qua ba thế kỷ, ông ta rất hay tư duy kiểu cực đoan thế này, vả lại ông ta còn biết được một sự thực: Từ những năm Công nguyên, đã có một nhóm nghiên cứu thí nghiệm giảm vận tốc ánh sáng bên trong môi chất xuống còn 17 m/s, còn chậm hơn cả người đạp xe tốc độ nhanh. Đương nhiên, điều này khác về bản chất với việc giảm vận tốc ánh sáng ở trong môi trường chân không, nhưng ít nhất thì cũng khiến cho các giả thiết về sau không còn có vẻ quá điên rồ nữa.

Giảm nữa, giảm vận tốc ánh sáng trong chân không xuống còn một phần mười nghìn hiện tại, tức là 30 km/s, thì có liên quan gì đến lỗ đen? Dường như không có khác biệt về bản chất với những giả thiết trước đó, vẫn không ai nhìn ra điều gì... Không, đợi chút!

“16,7!” Tào Bân buột miệng thốt lên con số này, hai mắt ông ta sáng bừng lên, rồi mau chóng thắp lên ánh sáng trong mắt những người còn lại.

16,7 km/s là vận tốc vũ trụ cấp 3 của Hệ Mặt trời, nếu không đạt đến vận tốc này thì sẽ không thể bay ra khỏi Hệ Mặt trời.

Ánh sáng cũng vậy.

Nếu vận tốc ánh sáng trong chân không bên trong Hệ Mặt trời giảm xuống còn dưới 16,7 km/s, ánh sáng sẽ không thể thoát khỏi lực hấp dẫn của Mặt trời, Hệ Mặt trời sẽ biến thành một lỗ đen[22].

Vì không thể vượt qua được vận tốc ánh sáng, nếu ánh sáng không thoát ra được, vậy thì không gì có thể thoát ra được, không có bất cứ thứ gì có thể bay ra khỏi chân trời sự kiện[23] của lỗ đen Hệ Mặt trời, hệ sao này sẽ triệt để cách biệt với phần còn lại của vũ trụ, biến thành một thế giới khép kín tuyệt đối.

Đối với những phân còn lại của vũ trụ, một thế giới như vậy tuyệt đối là vô hại.

Không thể biết được từ đằng xa quan sát Hệ Mặt trời có vận tốc ánh sáng bị giảm xuống biến thành lỗ đen sẽ trông như thế nào, nhưng chỉ có thể có hai khả năng: trong mắt những kẻ quan sát lạc hậu, Hệ Mặt trời đã biên mất; còn đối với những kẻ quan sát có trình độ văn minh tiên tiến, lỗ đen có vận tốc ánh sáng thấp hẳn là có thể quan sát thấy từ khoảng cách xa, nhưng kẻ quan sát sẽ lập tức hiểu rằng nó an toàn và vô hại.

Có một ngôi sao ở ngoài xa tít tắp, chỉ là một đốm sáng khi mờ khi tỏ trên bầu trời đêm, tất cả những người tình cờ liếc nhìn nó một cái đều sẽ nói: Ngôi sao ấy an toàn - đây từng là một việc được cho là bất khả, giờ thì thực sự đã có khả năng làm được.

Đây chính là lời tuyên bố an toàn đối với vũ trụ.

Biển Thao Thiết, họ nghĩ tới biển Thao Thiết, nghĩ tới vương quốc Không Chuyện Kể bị biển Thao Thiết phong tỏa mãi mãi. Kỳ thực, tọa độ hàm nghĩa này là không cần thiết, phần giải mã trước đó đã rất rõ ràng rồi.

Về sau, người ta gọi lỗ đen tạo nên bằng cách giảm vận tốc ánh sáng là “Hắc Vực”, vì so với lỗ đen mà vận tốc ánh sáng được giữ nguyên, bán kính Schwarzschild của lỗ đen có vận tốc ánh sáng thấp lớn hơn rất nhiều, bên trong nó không phải là điểm kỳ dị không-thời gian, mà là một khu vực rộng lớn.

Máy bay trực thăng bay phía trên tầng mây, lúc này đã là hơn 11 giờ đêm, Mặt trời đang chầm chậm lặn xuống ở phía Tây. Ánh tịch dương lúc nửa đêm chiếu vào khoang máy bay, trong ánh sáng vàng kim ấm áp ấy, mọi người đều đang tưởng tượng, tưởng tượng cuộc sống trong thế giới nơi vận tốc ánh sáng chỉ còn 16,7 km/s, tưởng tượng ánh sáng phát đi với tốc độ 16,7 km/s của vầng tịch dương trong thế giới ấy.

Đến giờ, hầu hết các mảnh ghép trong thông tin tình báo chiến lược của Vân Thiên Minh đã được hoàn thành, chỉ còn lại một mảnh: bức tranh của họa sĩ Lỗ Kim. Họ không thể giải mã được ẩn dụ hai tầng của nó, cũng không tìm ra tọa độ hàm nghĩa. Có người cho rằng, bức tranh có thể là một tọa độ hàm nghĩa của xoáy nước Mosken, tượng trưng cho chân trời sự kiện của lỗ đen, vì từ góc độ của một người quan sát bên ngoài, bất cứ vật thể nào lọt vào lỗ đen cũng sẽ nằm yên vĩnh viễn trên chân trời sự kiện, rất giống như người bị vẽ vào trong tranh. Nhưng phần lớn những người tham gia công tác giải mã đều không đồng tình với suy nghĩ này, hàm nghĩa của xoáy nước Mosken đã hết sức rõ ràng, Vân Thiên Minh còn sử dụng hình ảnh biển Thao Thiết để xác nhận hàm nghĩa ấy thêm một lần nữa, không cần thiết phải đặt thêm một tọa độ hàm nghĩa khác làm gì.

Ẩn dụ này rốt cuộc cũng không thể giải mã được, giống như cánh tay bị gãy của tượng thần Venus thành Milo vậy. Bức tranh của Lỗ Kim trở thành một câu đố vĩnh viễn không có lời giải. Tình tiết này là cơ sở của cả ba câu chuyện, từ sự khắc nghiệt mà tao nhã, tàn nhẫn mà tinh tế và chết chóc mà duy mỹ toát lên từ đó, rất có thể nó ngầm ám chỉ một bí mật cực kỳ lớn lao, có liên quan đến sống chết của toàn nhân loại cũng không chừng.

Kỷ nguyên Phát sóng năm thứ 8, lựa chọn vận mệnh

* * *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3