Tử Thần Sống Mãi - Chương 25
Những chuyện xưa nằm ngoài dòng thời gian (trích)
TIỀN ĐỒN NGOÀI KHÔNG GIAN:
HỆ THỐNG CẢNH BÁO HỆ MẶT TRỜI
Thế giới loài người mới chỉ quan sát được hai lần hạt ánh sáng xuất hiện, đó là khi ngôi sao 187J3X1 và hệ sao Tam Thể bị hủy diệt, nên hiểu biết về nó rất hạn chế, chỉ biết rằng vận tốc của nó rất gần với vận tốc ánh sáng, còn các yếu tố khác như thể tích, khối lượng ban đầu và khối lượng tương đối của nó khi tiếp cận vận tốc ánh sáng thì hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì. Có điều, hạt ánh sáng quả thực có thể được coi là vũ khí nguyên thủy nhất để tấn công các ngôi sao, chỉ dựa vào động năng khổng lồ sinh ra từ khối lượng tương đối của nó để hủy diệt mục tiêu. Nếu như có được công nghệ gia tốc vật thể tới vận tốc ánh sáng, vậy thì chỉ cần bắn đi một “viên đạn" khối lượng cực nhỏ là đã sinh ra sức phả hủy khổng lồ, quả thực là rất “kinh tế'. Số liệu quan trắc quý báu nhất về hạt ánh sáng có được là ngay trước thời điểm hệ sao Tam Thể bị hủy diệt, các nhà khoa học phát hiện ra một hiện tượng quan trọng: do tốc độ cực cao của hạt ánh sáng, khi va chạm mạnh mẽ với các nguyên tử thưa thớt và đám mây bụi trong không gian, nó sẽ phát ra các luồng bức xạ mạnh gồm cả ánh sáng nhìn thấy được và tia gamma, bức xạ này có đặc thù rất rõ rệt. Do thể tích của hạt ánh sáng rất nhỏ nên không thể quan sát trực tiếp, còn loại bức xạ này thì có thể quan trắc được.
Thoạt nhìn thì gần như không có cách nào dự đoán được hạt ánh sáng tấn công, vì vận tốc của nó xấp xỉ vận tốc ánh sáng, gần như tiệm cận bức xạ do chính nó phát ra, đến mục tiêu cùng một lúc - nói cách khác, người quan sát nằm ở bên ngoài nón ánh sáng của sự kiện này. Nhưng tình hình thực tế lại phức tạp hơn một chút. Vì vật thể có khối lượng nghỉ khác 0 không thể nào hoàn toàn đạt đến vận tốc ánh sáng, vận tốc của hạt ánh sáng tuy đã tiệm cận vận tốc ánh sáng nhưng vẫn có sai số nhỏ, nên bức xạ mà hạt ánh sáng phát ra vẫn nhanh hơn một chút, nếu khoảng cách bay đủ dài, sai số này sẽ càng lúc càng lớn. Ngoài ra, quỹ đạo tấn công mục tiêu của hạt ánh sáng cũng không phải là đường thẳng tuyệt đối. Do khối lượng khổng lồ, nó không thể tránh khỏi tác động từ lực hấp dẫn của các thiên thể khi bay qua, quỹ đạo sẽ bị bẻ cong đôi chút, nhiều hơn hẳn mức độ tia sáng bình thường bị bẻ cong trong trường lực hấp dẫn tương đương, khi tới gần mục tiêu sẽ phải điều chỉnh lại, khiến hạt ánh sáng phải đi qua một quãng đường dài hơn bức xạ mà nó phát ra.
Do hai yếu tố trên, bức xạ mà hạt ánh sáng phát ra sẽ đến Hệ Mặt trời trước bản thân hạt ánh sáng, thời gian chênh lệch này chính là thời gian cảnh báo. Thời gian cảnh báo hai mươi tư tiếng đồng hồ được tính toán dựa trên khoảng cách xa nhất mà loài người có thể quan trắc được bức xạ của hạt ánh sáng hiện nay, trong trường hợp đó, bức xạ đi trước hạt ánh sáng khoảng 180 đơn vị thiên văn.
Có điều, đây chỉ là trường hợp lý tưởng, nếu hạt ánh sáng được phóng từ phi thuyền ở khoảng cách gần thì gần như không có cơ hội cảnh báo trước, giống như số phận của thế giới Tam Thể vậy.
Hệ thống cảnh báo Hệ Mặt trời dự kiến sẽ xây dựng ba mươi lăm đơn nguyên quan trắc, giám sát chặt chẽ sự xuất hiện của bức xạ hạt ánh sáng trong không gian từ tất cả các hướng.
* * *
***
Hai ngày trước sự kiện cảnh báo giả, đơn nguyên quan trắc số 1 thuộc hệ thống cảnh báo Hệ Mặt trời.
Đơn nguyên quan trắc số 1 thực ra chính là trạm quan trắc Ringier-Fitzroy hồi cuối kỷ nguyên Khủng hoảng, hơn 70 năm trước, chính trạm quan trắc này đã phát hiện ra đầu tiên thiết bị thăm dò vũ trụ lực tương tác mạnh hay còn gọi là Giọt Nước bay tới Hệ Mặt trời. Hiện nay, trạm quan trắc vẫn ở rìa ngoài vành đai tiểu hành tinh, chỉ khác là các thiết bị đều đã được nâng cấp. Lấy ví dụ như bộ phận quan trắc ánh sáng nhìn thấy được, diện tích thấu kính của kính viễn vọng đã tăng lên rất nhiều, đường kính của thấu kính đầu tiên từ 1.200 m tăng lên đến 2.000 m, bên trên có thể đặt được cả một thị trấn nhỏ rồi. Vật liệu chế tạo ra những thấu kính khổng lồ này được lấy trực tiếp từ vành đai tiểu hành tinh. Đầu tiên, người ta chế tạo thấu kính cỡ trung trong bộ thấu kính, đường kính chừng 500 m, sau đó dùng luôn nó để tập trung ánh sáng Mặt trời lên tiểu hành tinh làm tan chảy nham thạch, làm ra thủy tinh có độ tinh khiết cao, từ đó chế tạo ra các thấu kính khác. Các thấu kính này được sắp thành một hàng lơ lửng trong vũ trụ, cả bộ thấu kính dài đến 25 km, khoảng cách giữa các thấu kính đều rất xa, thoạt nhìn đều như những vật thể riêng rẽ chẳng liên quan gì tới nhau vậy. Trạm quan trắc đặt ở cuối bộ thấu kính, đó là một trạm không gian cỡ nhỏ chỉ chứa được hai người.
Nhân viên thường trú trong trạm quan trắc vẫn là một tổ hợp hai người gồm quân nhân và nhà khoa học, người đầu tiên phụ trách quan trắc cảnh báo, người thứ hai lo việc nghiên cứu thiên văn và vũ trụ, chính vì vậy, cuộc tranh chấp thời gian sử dụng trạm quan trắc mà tiến sĩ Ringier và tướng Fitzroy khơi ra hồi ba trăm năm trước vẫn cứ tiếp diễn đến tận ngày nay.
Khi kính viễn vọng lớn nhất trong lịch sử này hoàn thành việc vận hành thử nghiệm, lần đầu tiên thu được hình ảnh một ngôi sao ở cách xa 47 năm ánh sáng, Widnall, nhà thiên văn học của trạm quan trắc đã kích động như thể nhìn thấy con mình ra đời vậy. Không giống như tưởng tượng của người bình thường, trước đây, khi dùng kính thiên văn quan sát các ngôi sao ngoài Hệ Mặt trời, điều duy nhất làm được chỉ là tăng cường độ sáng chứ không thể nhìn rõ được hình dạng của chúng, cho dù kính thiên văn mạnh cỡ nào, cũng chỉ thấy các ngôi sao là một điểm, chẳng qua là độ sáng hơn kém nhau mà thôi. Nhưng lúc này, qua bộ kính thiên văn siêu cấp này, lần đầu tiên một ngôi sao đã hiện ra hình tròn, tuy là rất nhỏ, giống như một quả bóng bàn cách vài chục mét, không thể nhìn ra bất cứ chi tiết nào, nhưng đối với việc quan trắc thiên văn trong khoảng ánh sáng nhìn thấy được thì đây vẫn là một bước ngoặt có giá trị lịch sử.
“Ngành thiên văn học từ đây đã thoát khỏi chứng đục thủy tinh thể rồi!” Widnall nước mắt rưng rưng nói.
Nhân viên quan trắc cảnh báo là trung úy Vasilenko lại không đồng tình, “Tôi bảo này, anh cần phải hiểu rõ nhiệm vụ của chúng ta, chúng ta là lính gác ở tiền tiêu. Trong quá khứ, chúng ta hẳn đang đứng trên vọng gác bằng gỗ nơi biên cương, xung quanh là vùng đất tuyết hoặc sa mạc không một bóng người. Chúng ta đứng trong gió lạnh nhìn về phía nước địch, một khi phát hiện trên đường chân trời có xe tăng hay kỵ binh, thì lập tức đánh điện hoặc đốt khói báo hiệu cho hậu phương biết kẻ địch sắp xâm nhập... Anh nhất định phải bắt được cái tâm thế lính canh này, đừng coi đây là đài quan sát thiên văn như thế.”
Ánh mắt Widnall tạm rời khỏi màn hình đang hiển thị hình ảnh kính viễn vọng quan sát được, nhìn ra cửa sổ trạm không gian, chỉ thấy xa gần có mấy khối đá hình dạng bất quy tắc đang lơ lửng. Đó là những mảnh vỡ của tiểu hành tinh còn lại sau khi lấy thủy tinh làm thấu kính, chúng chầm chậm chuyển động trong ánh Mặt trời lạnh lẽo, càng làm nổi bật vẻ hoang vắng của vũ trụ, thành ra lời viên trung úy vừa nói cũng có chút cộng hưởng.
Widnall nói: “Nếu thật sự phát hiện ra hạt ánh sáng, không phát đi cảnh báo có lẽ lại là lựa chọn tốt hơn, đằng nào thì cũng chẳng có tác dụng gì. Vốn dĩ, đột nhiên tiêu tùng mà chẳng hay biết gì cũng là một thứ may mắn, vậy mà anh lại muốn giày vò mấy tỷ con người trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ, đây có khác nào là tội ác chống lại loài người đâu.”
“Nếu vậy, hai chúng ta há chẳng phải là những kẻ bất hạnh nhất hay sao?”
Trạm quan trắc nhận được lệnh từ bộ tổng tham mưu hạm đội, yêu cầu điều chỉnh hướng kính viễn vọng, tiến hành quan trắc hệ sao Tam Thể, lần này Widnall và Vasilenko không có tranh cãi gì, nhà thiên văn cũng rất hứng thú với cái thế giới bị phá hủy ấy.
Các thấu kính lơ lửng bắt đầu điều chỉnh vị trí, các thiết bị đẩy động cơ ion gắn ở rìa thấu kính phát ra ánh sáng màu xanh lam, chỉ có những lúc thế này mới nhận ra được những thấu kính ở xa, những điểm sáng màu xanh cũng vẽ nên toàn thể bộ kính viễn vọng siêu cấp này trong không gian. Bộ thấu kính dài 25 km chầm chậm chuyển hướng, khi kính viễn vọng đã quay về phía hệ sao Tam Thể, vị trí các thấu kính được cố định, sau đó, mỗi thấu kính bắt đầu di chuyển trên trục thẳng để chỉnh tiêu cự, cuối cùng, hầu hết các điểm sáng đều đã tắt, chỉ còn lại số ít lập lòe chớp tắt như lũ đom đóm, tinh chỉnh tiêu cự lần cuối cùng.
Trong hình ảnh ban đầu truyền về từ kính viễn vọng, hình ảnh hệ sao Tam Thể trông có vẻ rất bình thường, chỉ là một mảng trắng nhỏ trên nền vũ trụ, tựa như một cái lông vũ trên bầu trời đêm, nhưng sau khi qua xử lý phóng đại toàn màn hình, một tinh vân tráng lệ hiện ra trước mắt họ. Ngôi sao đã phát nổ bảy năm trước, giờ họ đang nhìn thấy cảnh tượng ba năm sau vụ nổ. Dưới tác dụng của lực hấp dẫn và mô men động lượng sót lại của ngôi sao ban đầu, tinh vân dần dần chuyển từ trạng thái phóng xạ mạnh sang mơ hồ và êm dịu, sau đó dẹt ra dưới tác động của lực ly tâm tự quay, trở thành hình xoáy ốc rõ nét và tinh xảo. Phía trên tinh vân, còn có thể trông thấy hai ngôi sao còn lại, một ngôi hiện lên hình mâm tròn, ngôi còn lại là một điểm sáng ở xa hơn, chỉ có thể nhận ra qua chuyển động của nó trên nền biển sao lấp lánh.
Hai ngôi sao may mắn tồn tại sau thảm họa đã hiện thực hóa giấc mơ bao đời của thế giới Tam Thể, tạo thành một hệ hai sao ổn định, nhưng hiện giờ không sự sống nào có thể hưởng thụ ánh sáng của chúng được nữa. Hệ sao này đã hoàn toàn không còn thích hợp cho sự sống. Giờ nghĩ lại, đòn tấn công từ khu rừng đen tối chỉ hủy diệt một trong ba ngôi sao không hoàn toàn chỉ vì lý do kinh tế, mà còn có mục đích nham hiểm hơn nhiều. Khi trong hệ sao vẫn còn một đến hai ngôi sao, vật chất tinh vân liên tục bị ngôi sao hút về mình, quá trình này sẽ sinh ra lượng bức xạ khổng lồ, khiến hệ sao Tam Thể lúc này trở thành một lò luyện bức xạ, có thể nói là một vùng đất chết đối với văn minh và sự sống. Chính sự bùng phát bức xạ này mới khiến mảng tinh vân đó tự phát sáng, trông rực rỡ và rõ nét đến thế.
“Cảnh này làm tôi nhớ đến biển mây trên núi Nga My đêm đó.” Vasilenko nói, “Đó là một ngọn núi ở Trung Quốc, ngắm trăng trên đỉnh núi đó là đẹp nhất. Đêm đó, dưới núi toàn là biển mây, không thấy đầu là bờ bến, trăng tròn trên bầu trời chiếu xuống tạo thành cả một mảng màu bạc, rất giống cảnh tượng chúng ta đang thấy lúc này.”
Nhìn nghĩa địa màu bạc ở ngoài xa 40 ngàn tỷ kilômét, Widnall cảm khái vô vàn, “Kỳ thực, từ góc độ khoa học, từ ‘hủy diệt’ này không hề chính xác, không có cái gì thực sự bị hủy, lại càng không có thứ gì bị diệt đi cả, tổng lượng vật chất vẫn còn nguyên đó không bớt đi chút nào hết, mô men động lượng cũng vẫn còn, chỉ là cách tổ hợp vật chất thay đổi đi mà thôi, giống như một bộ bài poker, chỉ xào bài lại mà thôi... Nhưng sự sống là một dãy sảnh đồng hoa, xào một cái là chẳng còn gì nữa.”
Widnall lại chăm chú xem xét hình ảnh, liền có một phát hiện quan trọng. “Trời đất, cái gì kia?!” Anh ta chỉ vào khoảng không gian cách tinh vân một quãng trên hình ảnh, theo tỷ lệ, chỗ đó cách trung tâm tinh vân chừng ba mươi đơn vị thiên văn.
Vasilenko nhìn chằm chằm vào chỗ đó, xét cho cùng, anh ta không có cặp mắt được huấn luyện lâu dài như nhà thiên văn học, thoạt đầu chẳng thấy gì, nhưng sau đó vẫn nhìn ra được đường nét lờ mờ trên nền đen kịt như mực, một hình tròn, kiểu như một bong bóng xà phòng trên trời đêm vậy.
“Trông có vẻ rất to, đường kính chừng... mười đơn vị thiên văn, bụi vũ trụ à?”
“Tuyệt đối không phải, bụi vũ trụ không có hình dạng này.”
“Trước đây anh chưa từng thấy à?”
“Chưa ai từng thấy nó cả. Thứ này trong suốt, rìa mép rất nhạt, trước đây dù dùng kính thiên văn lớn nhất cũng không thể thấy nó được.”
Widnall zoom ra xa, muốn nhìn tổng quát tương quan vị trí giữa tinh vân và hai ngôi sao, đồng thời cũng muốn xem tinh vân có đang tự quay hay không. Trên hình ảnh, tinh vân lại biến thành một vùng trắng nhỏ trên không gian tối đen. Đúng lúc này, ở vùng không gian cách hệ sao Tam Thể chừng 6.000 đơn vị thiên văn, anh ta lại thấy một “bong bóng xà phòng” khác, to hơn lúc nãy nhiều lần, đường kính áng chừng 50 đơn vị thiên văn, tương đương một hệ hành tinh, bên trong đủ chỗ chứa được hệ sao Tam Thể hoặc Hệ Mặt trời. Widnall nói cho Vasilenko biết phát hiện mới này.
“Trời ạ!” Vasilenko kinh hãi kêu lên, “Anh có biết đây là vị trí nào không?”
Widnall nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, hỏi dò: “Vị trí mà hạm đội Tam Thể thứ hai đạt đến vận tốc ánh sáng?”
“Đúng vậy.”
“Anh khẳng định chứ?”
“Nhiệm vụ của tôi trước đây chính là quan sát vùng không gian này, tôi còn nắm rõ nó hơn lòng bàn tay ấy chứ.”
Một sự thực hiển nhiên và dễ nhận ra: phi thuyền sử dụng phương pháp truyền động bằng độ cong của không gian sẽ để lại vết đường bay khi gia tốc đến vận tốc ánh sáng.
Vết đường bay nhỏ hơn đầu tiên nằm bên trong hệ sao Tam Thể, có vài khả năng giải thích cho sự xuất hiện của nó. Có lẽ, thoạt đầu thế giới Tam Thể không biết rằng phương thức truyền động này sẽ để lại vết tích, khi thử nghiệm động cơ hoặc khi phi thuyền vận tốc ánh sáng bay thử đã vô tình để lại vết đường bay; hoặc giả bọn họ đã biết, nhưng vì sự cố ngoài ý muốn nào đó mà vẫn để lại vết tích bên trong hệ sao. Nhưng có thể khẳng định một chuyện, đây tuyệt đối không phải là điều họ mong muốn, chắc chắn họ đã tìm cách xóa bỏ vết tích này, nhưng không làm được. Mười một năm trước, hạm đội Tam Thể thứ hai đã dành một năm để bay theo phương thức thông thường, khi khoảng cách giữa hạm đội và hệ sao mẹ đạt tới 6.000 đơn vị thiên văn mới gia tốc đến vận tốc ánh sáng, chính là để vết đường bay cách xa hệ sao mẹ, mặc dù làm như vậy đã là quá muộn.
Khi ấy, hành động này vẫn luôn khiến nhân loại khó hiểu, cách giải thích hợp lý nhất là: họ làm vậy để tránh cho năng lượng giải phóng ra khi phi thuyền cùng chuyển sang vận tốc ánh sáng gây ảnh hưởng đến thế giới Tam Thể. Giờ nghĩ lại, hóa ra họ làm vậy là để tránh vết đường bay của động cơ truyền động bằng độ cong của không gian làm lộ ra vị trí nền văn minh Tam Thể. Hạm đội Tam Thể thứ hai sớm giảm tốc ở vị trí cách Hệ Mặt trời 6.000 đơn vị thiên văn cũng chính là vì nguyên nhân này.
Widnall và Vasilenko chằm chằm nhìn nhau một lúc lâu, nỗi sợ trong ánh mắt càng lúc càng hằn sâu, hai người đều có chung một suy đoán.
“Báo cáo ngay lập tức.” Widnall nói.
“Nhưng giờ vẫn chưa đến thời gian báo cáo theo quy định, báo cáo lúc này tức là tương đương với cảnh báo rồi.”
“Vậy thì cảnh báo đi! Cảnh cáo loài người đừng có tự làm lộ ra vị trí của mình!”
“Anh cả nghĩ quá rồi, loài người mới bắt đầu nghiên cứu phi thuyền vận tốc ánh sáng, năm mươi năm nữa mà chế tạo ra được đã là giỏi lắm rồi.”
“Ngộ nhỡ mới thử nghiệm sơ bộ đã tạo ra được vết tích đó rồi thì sao? Có khi người ta đang tiến hành thử nghiệm ở đâu đó trong Hệ Mặt trời rồi cũng nên!”
Vậy là, thông tin này liền được truyền về bộ tổng tham mưu Hạm đội bằng một chùm hạt neutrino ở cấp độ cảnh báo, sau đó lại được chuyển tiếp đến tổng bộ PDC ở Liên Hiệp Quốc. Không ngờ, thông tin lại bị hiểu lầm thành cảnh báo bị tấn công bằng hạt ánh sáng, gây ra sự náo động toàn thế giới hai ngày sau đó.
Vết tích được lưu lại khi phi thuyền chuyển sang vận tốc ánh sáng, giống như tên lửa để lại vệt nóng chảy trên bệ phóng khi bay lên từ mặt đất vậy, sau khi chuyển sang vận tốc ánh sáng, phi thuyền sẽ bay tiếp bằng quán tính, không còn để lại vết tích gì nữa. Có thể suy diễn hợp lý rằng khi phi thuyền ra khỏi vận tốc ánh sáng cũng sẽ để lại vết tích giống vậy. Hiện giờ vẫn chưa biết vết đường bay này sẽ lưu lại trong không gian bao lâu, theo suy đoán, đây có lẽ là một kiểu biến dạng không gian do phương thức truyền động bằng độ cong của không gian gây ra, có thể sẽ ở lại rất lâu, thậm chí là vĩnh cửu.
Người ta có lý do để cho rằng, trước đây Tomoko nói: nếu quan sát từ khoảng cách xa, hệ sao Tam Thể trông có vẻ nguy hiểm hơn Hệ Mặt trời, chính là vì bên trong hệ sao Tam Thể có vết đường bay đường kính lên tới 10 đơn vị thiên văn kia. Điều này khiến đòn tấn công từ khu rừng đen tối nhằm vào hệ sao Tam Thể đến rất nhanh, vết đường bay và tọa độ bị phát đi đã xác nhận lẫn nhau, khiến mức độ nguy hiểm của hệ sao Tam Thể tăng lên gấp bội phần.
Trong một tháng sau đó, đơn nguyên quan trắc số 1 lại phát hiện ra sáu vết đường bay như vậy ở các hướng khác nhau trong không gian, gần như đều có hình cầu, kích cỡ chênh lệch nhau rất lớn, đường kính từ mười lăm đến hai trăm đơn vị thiên văn, nhưng hình dạng đều rất giống nhau, trong đó có một chỗ chỉ cách Hệ Mặt trời có 6.000 đơn vị thiên văn, hiển nhiên là do hạm đội thứ hai của người Tam Thể lưu lại khi ra khỏi vận tốc ánh sáng. Những chỗ còn lại, xét phương hướng và vị trí, đều không liên quan đến hạm đội Tam Thể thứ hai. Có thể thấy rằng, vết đường bay dạng này tồn tại khá phổ biến trong vũ trụ.
Từ sau phát hiện của tàu Không Gian Xanh và Vạn Vật Hấp Dẫn trong mảnh vỡ của không gian bốn chiều, đây lại là một chứng cứ trực tiếp chứng minh rằng trong vũ trụ tồn tại rất nhiều nền văn minh có trí tuệ bậc cao.
Trong số vết đường bay, có một chỗ cách Mặt trời chỉ độ 1,4 năm ánh sáng, rất gần đám mây Oort, rõ ràng là có một phi thuyền vũ trụ từng dừng lại ở đó, sau đó lại chuyển sang vận tốc ánh sáng bỏ đi, nhưng không ai biết được chuyện này xảy ra từ bao giờ.
Phát hiện về vết đường bay khi sử dụng phương thức truyền động bằng độ cong của không gian khiến cho kế hoạch chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng vốn đã bị nghi ngờ bị dứt khoát dẹp hẳn. Hạm đội Quốc tế và Liên Hiệp Quốc đều nhanh chóng đưa ra một bộ luật quốc tế, các quốc gia cũng lần lượt đưa vào luật, cấm tuyệt đối việc nghiên cứu và chế tạo phi thuyền sử dụng phương thức truyền động bằng độ cong của không gian, đây là lệnh cấm nghiêm khắc nhất đối với một hạng mục công nghệ kể từ sau điều ước không phổ biến vũ khí hạt nhân hồi ba thế kỷ trước.
Vì vậy, ba lựa chọn mà nền văn minh nhân loại phải đối diện nay rút xuống chỉ còn lại hai: dự án Boongke và dự án Hắc Vực.
* * *
Những chuyện xưa nằm ngoài dòng thời gian (trích)
NỖI SỢ BÓNG TỐI VÔ TẬN
Nhìn bề ngoài, cái chết của kế hoạch chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng có nguyên nhân rất rõ ràng: tránh vết đường bay của phi thuyền làm lộ ra sự tồn tại của nền văn minh Trái đất quá sớm, hoặc làm tăng mức độ nguy hiểm của Hệ Mặt trời trong mắt những người quan sát vũ trụ, khiến đòn tấn công từ khu rừng đen tối đến nhanh hơn. Nhưng đằng sau sự kiện này còn có một nguyên nhân sâu xa hơn nữa.
Từ thời Công nguyên đẽn cuối kỷ nguyên Khủng hoảng, loài người luôn hướng về vũ trụ, nhưng vài bước đầu tiên vào vũ trụ lại chỉ toàn là thất bại và đau khổ. Trận chiến tận thế thảm khốc khiến loài người đau đớn ỷ thức được sự mong manh yếu ớt của mình trong vũ trụ, đồng thời trận chiến đen tối giữa người với người cũng gây cho tâm hồn mọi người một vết thương sâu sắc. Những chuyện xảy ra sau đó, dù là xét xử tàu Thời Đại Đồ Đồng hay tàu Không Gian Xanh đánh chiếm tàu Vạn Vật Hấp Dẫn và phát tín hiệu đi khắp vũ trụ, đều khoét sâu vết thương này, đồng thời đẩy nó lên đến một độ cao triết học.
Kỳ thực, thái độ của dân chúng bình thường đối với kế hoạch này khá lạnh nhạt, họ cho rằng, dẫu cho phi thuyền vận tốc ánh sáng có được chế tạo trong thời gian mình còn đang sống thì cũng không thuộc về mình. Quần chúng quan tâm đến dự án Boongke hơn, xét cho cùng thì đó cũng là con đường sinh tồn khả thi nhất; đương nhiên, họ cũng quan tâm đến dự án Hắc Vực, trải nghiệm nỗi sợ kéo dài ba thế kỷ khiến người ta mãnh liệt hướng về một cuộc sống bình yên an ổn, Hắc Vực có thể mang đến cho họ cuộc sống như thế; còn như phải cách biệt với vũ trụ, người ta dĩ nhiên cũng cảm thấy nuối tiếc, nhưng bản thân Hệ Mặt trời cũng đủ lớn rồi, họ có thể chấp nhận sự nuối tiếc ấy. Người ta quan tâm đến dự án Hắc Vực ít hơn dự án Boongke là vì ngay cả người bình thường cũng nhìn ra được công nghệ này khó đến mức nào, đa phần quần chúng cho rằng, năng lực của loài người rất khó hoàn thành một công trình mang tầm vóc của Thượng Đế như thế.
So với thái độ lạnh nhạt của quần chúng, những ý kiến ủng hộ cuồng nhiệt hay kiên quyết phản đối kế hoạch chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng đều đến từ tầng lớp tinh hoa.
Phe ủng hộ nghiên cứu phi thuyền vận tốc ánh sáng cho rằng, con người muốn đạt được an toàn cuối cùng chỉ có cách bành trướng ra hệ Ngân Hà và thực hiện chính sách thực dân, trong vũ trụ tàn khốc này, chỉ có những nền văn minh hướng ngoại mới có khả năng sinh tồn, chỉ chăm chăm muôn yên ổn nhất thời thì rốt cuộc sẽ chuốc lấy kết cục diệt vong. Đa số những người có quan điểm này không phản đối dự án Boongke, nhưng lại cực kỳ căm ghét dự án Hắc Vực, cho rằng đó là tự đào mộ cho mình. Mặc dù họ cũng thừa nhận Hắc Vực có thể đảm bảo cho loài người sinh tồn lâu dài, nhưng đối với cả nền văn minh, cuộc sống kiểu ấy chẳng khác gì đã chết cả.
Những người phản đối phi thuyền vận tốc ánh sáng đa phần đều xuất phát từ nguyên nhân chính trị. Bọn họ cho rằng, nền văn minh của nhân loại đã trải qua bao gian nan khó nhọc, cuối cùng đã tới được xã hội dân chủ gần như là lý tưởng, mà loài người sau khi bay vào vũ trụ sẽ không thể tránh khỏi thụt lùi về xã hội. Không gian vũ trụ giống như một chiếc kính phóng đại, có thể phóng to mặt đen tối của loài người lên mức cực đại chỉ trong nháy mắt. Câu nói của bị cáo Sebastian Schneider trong phiên tòa xử tàu Thời Đại Đồ Đồng trở thành khẩu hiệu được họ lặp đi lặp lại:
Khi loài người thực sự lưu lạc trong vũ trụ, chế độ toàn trị chỉ cần năm phút.
Trái đất văn minh dân chủ lại đi gieo rắc vô số hạt giống chủ nghĩa toàn trị ra khắp hệ Ngân Hà, một số người dẫu chết cũng không thể chấp nhận viễn cảnh này.
Đứa trẻ nhân loại từng mở toang cửa nhà nhìn ra ngoài vũ trụ, bóng tối vô biên vô tận bên ngoài đã khiến nó giật bắn mình, nó run lên trước sự mênh mông và sâu thẳm của bóng tối, vội vàng đóng sầm cửa lại.
* * *
Kỷ nguyên Phát sóng năm thứ 8, điểm Lagrange giữa Trái đất và Mặt trời
Lại một lần nữa Trình Tâm đến vị trí điểm Lagrange nơi lực hấp dẫn của Trái đất và Mặt trời cân bằng trong không gian. Lúc này, đã bảy năm trôi qua kể từ ngày cô và Vân Thiên Minh gặp nhau. Hành trình lần này của cô thoải mái hơn nhiều, cô đến đây với tư cách một người tình nguyện tham gia thí nghiệm mô phỏng của dự án Boongke.
Thí nghiệm mô phỏng dự án Boongke do Hạm đội và Liên Hiệp Quốc cùng đề xuất thực hiện, mục đích là thử nghiệm trong không gian vũ trụ khả năng che chắn của các hành tinh khổng lồ ở vòng ngoài khi Mặt trời bùng nổ.
Họ dùng một quả bom nhiệt hạch siêu cấp để mô phỏng vụ nổ Mặt trời, hiện nay chỉ số sức mạnh của bom hạt nhân đã không còn tính bằng đương lượng TNT nữa, nhưng quả bom này tương đương với 300 megaton. Để mô phỏng môi trường vật lý của vụ nổ Mặt trời chân thực hơn, bên ngoài quả bom còn bọc một lớp vỏ dày, mô phỏng những vật chất ngôi sao bắn ra khi Mặt trời phát nổ. Tám hành tinh trong Hệ Mặt trời đều được mô phỏng bằng các khối đá chuyển tới từ vành đai tiểu hành tinh, trong đó đường kính của bốn khối đá mô phỏng bốn hành tinh đất đá khoảng 10 m, còn bốn khối đá mô phỏng hành tinh khí khổng lồ thì lớn hơn nhiều, đều có đường kính khoảng 100 m. Tám khối đá này được sắp xếp lơ lửng xung quanh quả bom dựa theo tỷ lệ khoảng cách quỹ đạo của tám hành tinh, tạo thành một Hệ Mặt trời thu nhỏ. “Sao Thủy” gần nhất cách “Mặt trời” 4 km, “Sao Hải Vương” ở xa nhất thì cách “Mặt trời” 300 km. Họ tiến hành thử nghiệm ở điểm Lagrange là để giảm bớt ảnh hưởng từ lực hấp dẫn của Trái đất và Mặt trời, khiến hệ thống này có thể duy trì ổn định trong một khoảng thời gian tương đối dài.
Xét từ góc độ khoa học, thí nghiệm này thực ra hoàn toàn không cần thiết, chỉ cần dùng các số liệu đã có trong tay để mô phỏng trên máy tính là có được kết quả tương đối đáng tin cậy rồi. Kể cả khi buộc phải thí nghiệm thực tế thì cũng hoàn toàn có thể tiến hành trong phòng thí nghiệm, tuy quy mô nhỏ hơn, nhưng chỉ cần thiết kế chi li tỉ mỉ cũng có thể đạt được độ chính xác rất cao. Đối với người làm khoa học, thí nghiệm quy mô lớn trong không gian như thế này là một hành động ngu ngốc như kẻ thiểu năng trí tuệ vậy.
Nhưng dù là người khởi xướng ra thí nghiệm này hay những người thiết kế và thực hiện nó đều hiểu rõ, mục đích tối hậu của thí nghiệm không phải là nghiên cứu khoa học. Thực chất, nó là một chiến dịch tuyên truyền cực kỳ tốn kém, nhằm xác lập lòng tin của cộng đồng quốc tế đối với dự án Boongke. Muốn vậy, thí nghiệm cần phải hết sức trực quan, có tác động thị giác mạnh, đồng thời tiện cho việc truyền hình trực tiếp khắp toàn cầu.
Sau khi dự án chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng bị phủ quyết triệt để, cục diện ở Trái đất rất giống với thời điểm đầu kỷ nguyên Khủng hoảng. Lúc đó, để chống lại người Tam Thể xâm lược, thế giới loài người đã tiến hành đồng thời hai phương án, một là kế hoạch phòng ngự chủ lưu, xây dựng hệ thống phòng thủ Hệ Mặt trời, hai là kế hoạch Diện Bích. Hiện nay, kế hoạch sinh tồn chủ lưu của loài người là dự án Boongke, còn dự án Hắc Vực thì giống như kế hoạch Diện Bích, là một cuộc mạo hiểm chứa đầy những yếu tố chưa nắm được. Hai dự án này được tiến hành song song, nhưng trước mắt dự án Hắc Vực chỉ có thể nghiên cứu lý thuyết cơ sở, tính liên quan tương đối ít; dự án Boongke có ảnh hưởng cực lớn đối với cộng đồng quốc tế, vì vậy cần phải nỗ lực rất lớn để giành được sự ủng hộ của công chúng.
Vốn dĩ, để kiểm tra hiệu quả che chắn của các “hành tinh khổng lồ” trong thí nghiệm, chỉ cần bố trí các thiết bị đo lường tương ứng phía sau các khối đã là được, cùng lắm là thêm một số động vật thí nghiệm. Nhưng để có hiệu quả chấn động, cơ quan tổ chức quyết định cho người thật nấp phía sau các khối đá khổng lồ, đồng thời kêu gọi người tình nguyện trên toàn thế giới tham gia.
Ngải AA đã đề nghị Trình Tâm đăng ký tham gia cuộc thí nghiệm này, cô cho rằng đây là một cơ hội quảng cáo miễn phí cực tốt để công ty Vành Đai Sao xác lập hình ảnh trong mắt công chúng nhằm dễ bề tham gia vào dự án xây dựng Boongke sau này. Đồng thời, cô và Trình Tâm đều biết rõ, cuộc thí nghiệm này đã được lên kế hoạch cực kỳ chặt chẽ, trông thì có vẻ giật gân đấy nhưng về cơ bản không có gì nguy hiểm.
Phi thuyền không gian của Trình Tâm dừng ở mặt khuất bóng Mặt trời của khối đá mô phỏng Sao Mộc, khối đá này hình dạng bất quy tắc như một củ khoai tây, dài 110 m, chiều rộng trung bình 70 m, tương đương một tòa nhà lớn trên Trái đất. Đây là khối đá mô phỏng cách quả bom hạt nhân gần nhất, khoảng 50 km. Người ta phải mất hơn hai tháng để chuyển khối đá này từ vành đai tiểu hành tinh tới đây, trên đường vận chuyển, một viên kỹ sư rỗi việc và có chút năng khiếu nghệ thuật đã dùng sơn màu vẽ lên một phần bề mặt khối đá các sọc vằn và vết đỏ lớn như Sao Mộc, nhưng nhìn tổng thể thì khối đá này không giống Sao Mộc mà ngược lại giống một con quái thú vũ trụ hơn, vết đỏ lớn ấy chính là mắt nó.
Giống như lần trước, phi thuyền của Trình Tâm bay vào ánh nắng chói lóa, nhưng sau khi vào mặt khuất bóng của khối đá, do trong vũ trụ không có hiện tượng tán xạ ánh Mặt trời, tất cả liền tối sầm lại trong chớp mắt, Mặt trời ở phía bên kia khối đá dường như hoàn toàn không tồn tại, Trình Tâm có cảm giác dường như mình đang ở dưới vực núi vào giữa đêm khuya vậy.
Dù không có khối đá khổng lồ chắn mất tầm nhìn thì từ nơi này cũng không thể nhìn thấy quả bom mô phỏng Mặt trời ở khoảng cách 50 km. Nhưng ở một hướng khác, Trình Tâm có thể thấy được khối đá mô phỏng Sao Thổ, theo tỷ lệ giữa quỹ đạo các hành tinh, nó cách “Mặt trời” vừa đúng 100 km, cách “Sao Mộc” 50 km, kích cỡ tương đương với “Sao Mộc”. Khối đá này được Mặt trời chiếu rọi, hiện lên rất rõ trên nền không gian vũ trụ, từ khoảng cách này vừa khéo có thể nhìn rõ được hình dạng. Trình Tâm cũng thấy được “Sao Thiên Vương” cách chỗ cô 200 km, nhưng chỉ là một đốm sáng lẫn vào nền sao lấp lánh phía sau. Những “hành tinh” còn lại, cô đều không nhìn thấy.
Ngoài Trình Tâm, còn có 19 phi thuyền khác cùng dừng ở mặt khuất bóng của “Sao Mộc”, dùng để mô phỏng 20 thành phố không gian sẽ được xây dựng ở sau Sao Mộc trong dự án Boongke. Những phi thuyền này xếp thành ba hàng phía sau khối đá, Trình Tâm ở hàng đầu tiên, cách khối đá chừng mười mét. Trong các phi thuyền có hơn một trăm người tình nguyện, vốn dĩ AA định đi cùng với Trình Tâm, nhưng công việc ở công ty quá bề bộn không đi được. Trong số phi thuyền nấp sau “Sao Mộc”, có lẽ chỉ mình Trình Tâm ngồi có một người.
Nhìn từ hướng này, ở cách chỗ họ 1,5 triệu km, Trái đất màu xanh đang sáng nhất. Ở đó, hơn ba tỷ người đang xem truyền hình trực tiếp cuộc thí nghiệm này.
Đồng hồ đếm ngược hiển thị, còn mười phút nữa thí nghiệm sẽ bắt đầu. Âm thanh trong kênh thông tin lặng xuống, lúc này, một giọng nam đột nhiên cất lên:
“Xin chào, tôi ở bên cạnh cô.”
Trình Tâm lập tức nhận ra người vừa lên tiếng là ai, cô bất giác rùng mình ớn lạnh. Phi thuyền của cô nằm ở mé ngoài cùng năm phi thuyền hàng đầu tiên, nhìn sang phải, cô thấy một phi thuyền hình cầu đang đậu sát cạnh mình. Phi thuyền này rất giống chiếc mà cô đã sử dụng lần trước, vách khoang trong suốt gần như chiếm trọn nửa thân tàu, có thể thấy được bên trong có năm người. Thomas Wade ngồi ở mé gần tàu cô, vẫy tay với cô. Trình Tâm vừa nhìn đã nhận ra Wade ngay lập tức, vì ông ta không mặc đồ phi hành gia gọn nhẹ như bốn người bên cạnh, mà vẫn mặc chiếc jacket da màu đen đó, tựa hồ muốn thể hiện sự khinh thường với vũ trụ vậy. Ông ta vẫn không lắp tay giả, một ông tay áo rỗng không.
“Chúng ta kết nối nhé, tôi qua chỗ cô.” Wade nói, đồng thời không chờ Trình Tâm đồng ý đã cho chạy quy trình kết nối, phi thuyền của ông ta bắt đầu khởi động động cơ tinh chỉnh, chầm chậm áp vào phía tàu của Trình Tâm. Cô đành phải chạy quy trình kết nối phía bên tàu mình. Sau một chấn động nhè nhẹ, hai con tàu áp vào nhau, cửa khoang đã kết nối, cánh cửa lặng lẽ trượt mở. Trong khi áp suất hai bên đang điều chỉnh cân bằng, trong tai Trình Tâm vang lên một hồi những tiếng ong ong.
Wade từ phía đối diện trôi tới, ông ta hẳn không thể có nhiều kinh nghiệm trên không gian, nhưng cũng giống như Trình Tâm, dường như bẩm sinh ông ta đã thuộc về môi trường này. Tuy chỉ còn lại một cánh tay, song động tác của ông ta vẫn vững vàng, cứ như vẫn có trọng lực tác động lên cơ thể vậy. Trong khoang thuyền rất tối, ánh sáng từ Trái đất chiếu vào bề mặt khối đá đối diện, rồi mới phản xạ vào trong này. Trong thứ ánh sáng lờ mờ ấy, Trình Tâm quan sát Wade, cô nhận ra thời gian vẫn chưa để lại nhiều vết tích trên ông ta, so với hồi ở Úc tám năm trước, ông ta thay đổi không nhiều.
“Sao ông lại ở đây?” Trình Tâm hỏi, gắng hết sức để giọng mình bình tĩnh hơn chút nữa, nhưng ở trước mặt con người này, cô giữ bình tĩnh rất khó khăn. Nếu trải nghiệm của những năm gần đây đã khiến trong lòng Trình Tâm mọi thứ đều bị mài giũa nhẵn nhụi như khối đá ở trước mặt họ lúc này, thì Wade chính là chỗ duy nhất trên khối đá ấy vẫn còn sắc nhọn.
“Tôi mãn hạn tù rồi, một tháng trước.” Wade lấy trong túi áo ra nửa điếu xì gà cho lên miệng ngậm, dĩ nhiên, ông ta không thể châm thuốc ở chỗ này. “Giảm án, một kẻ phạm tội giết người lại chỉ ngồi tù mười một năm đã ra rồi, tôi biết vậy là không công bằng, đối với cô.”
“Chúng ta đều tuân thủ pháp luật, vậy thì chẳng có gì là không công bằng cả.”
“Tuân thủ trên mọi phương diện à, ví dụ như phi thuyền vận tốc ánh sáng?”
Wade vẫn như trước, lập tức đi thẳng vào chủ đề chính như một lưỡi dao sắc bén, không lãng phí một chút thời gian nào. Trình Tâm không trả lời ông ta.
“Tại sao cô lựa chọn phương án phi thuyền vận tốc ánh sáng?” Wade hỏi, quay đầu nhìn thẳng vào Trình Tâm không chút kiêng dè.
“Vì chỉ có phương án này, con người mới trở nên vĩ đại.” Trình Tâm nói, dũng cảm nghênh tiếp ánh mắt của ông ta.
Wade gật đầu, lấy điếu xì gà ra khỏi miệng: “Tốt lắm. Cô rất vĩ đại.”
Trình Tâm nhìn ông ta với ánh mắt dò hỏi.
“Cô biết thế nào là đúng, cũng có dũng khí và trách nhiệm để thực hiện điều đó, vậy là rất vĩ đại.”
“Nhưng?” Trình Tâm nói thay Wade chữ này.
“Nhưng, cô không có năng lực và sức mạnh tinh thần để hoàn thành việc như vậy. Chúng ta có lý tưởng giống nhau, tôi cũng muốn chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng.”
“Rốt cuộc ông muốn nói gì?”
“Cho tôi đi.”
“Cho ông cái gì?”
“Mọi thứ mà cô sở hữu. Công ty của cô, tài sản của cô, quyền lực của cô, địa vị của cô, nếu như có thể, còn cả vinh quang và danh dự của cô nữa. Tôi sẽ dùng những thứ này để chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng, vì lý tưởng của cô, vì sự vĩ đại của loài người.”
Lúc này, các động cơ tinh chỉnh của phi thuyền lại khởi động, lực hấp dẫn của khối đá trước mặt rất nhỏ, nhưng vẫn chầm chậm kéo các phi thuyền về phía trước, sát vào bề mặt khối đá, các động cơ đẩy nhẹ nhàng đẩy phi thuyền ra xa một chút, trở về vị trí ban đầu. Ngọn lửa màu xanh lam từ các ống xả plasma chiếu sáng bề mặt khối đá, vết đỏ lớn vẽ bên trên giống như một con mắt khổng lồ đột nhiên mở ra, không biết là vì con mắt này hay vì những lời Wade vừa nói, trái tim Trình Tâm như thắt lại. Wade nhìn thẳng vào con mắt khổng lồ ấy, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, thậm chí còn toát lên vẻ châm biếm.
Trình Tâm không nói gì, nhất thời, cô không thể nói được bất cứ điều gì.
“Đừng phạm sai lầm lần thứ hai.” Wade nói, từng chữ giống như nhát búa nặng nề giáng thẳng vào trái tim Trình Tâm.
Thời gian thử nghiệm đã đến, quả bom nhiệt hạch được dẫn nổ, vì trong không gian không có tầng khí quyển ngăn trở, năng lượng của nó cơ hồ toàn bộ được tỏa ra dưới dạng bức xạ. Nhìn qua hình ảnh truyền trực tiếp quay từ cách tâm vụ nổ 400 km, bên cạnh Mặt trời xuất hiện một quả cầu lửa, độ sáng và kích cỡ nhanh chóng vượt qua cả bản thân Mặt trời, màn lọc của máy quay liên tục giảm bớt độ thấu sáng. Nếu có người nhìn thẳng vào đó từ khoảng cách này, người đó hẳn sẽ bị mù vĩnh viễn. Khi quả cầu lửa đạt đến độ sáng lớn nhất, trên màn hình chỉ còn lại một mảng trắng xóa như tuyết, quầng sáng dường như muốn nuốt chửng cả vũ trụ.
Trình Tâm và Wade đang ở trong bóng râm của khối đá không thấy được cảnh tượng này, bên trong phi thuyền đã tắt hình ảnh truyền trực tiếp, nhưng họ có thể thấy độ sáng của “Sao Thổ” phía sau mình đột nhiên tăng mạnh, như một siêu tân tinh. Ngay sau đó, dung nham nóng chảy từ mặt hướng về phía “Mặt trời” của khối đá khổng lồ ấy bay lướt qua bốn phía. Khi bay qua rìa khối đá dung nham có màu đỏ sậm, nhưng sau khi bay qua phía khuất bóng Mặt trời của khối đá được một đoạn, ánh sáng từ vụ nổ chiếu lên chúng đã át cả ánh sáng đỏ mà bản thân chúng phát ra, dung nham vỡ vụn biến thành những ngọn lửa chói rực. Nhìn từ phi thuyền, có cảm giác như thể đứng từ trên đỉnh một dòng thác lấp lánh ánh bạc đang đổ ầm ầm xuống Trái đất vậy. Lúc này, bốn khối đá nhỏ hơn mô phỏng bốn hành tinh đất đá đã vỡ nát thành tro bụi, còn các khối đá mô phỏng hành tinh khí khổng lồ thì giống như bốn cốc kem bị đốt bằng đèn khò, bề mặt hướng về phía bức xạ nhanh chóng tan chảy, biến thành hình cầu trơn nhẵn. Đằng sau mỗi khối đá lớn đều kéo theo một cái đuôi dung nham lấp lánh ánh bạc, mỗi lúc một dài thêm. Mười mấy giây sau khi các tia bức xạ đến, các vật thể mô phỏng vật chất ngôi sao gắn ngoài vỏ quả bom nhiệt hạch mới bắn trúng khối đá, khiến nó chấn động dữ dội, đồng thời chầm chậm dịch chuyển ra ngoài. Động cơ đẩy của phi thuyền khởi động, duy trì khoảng cách giữa phi thuyền và khối đá.
Quả cầu lửa duy trì được chừng 30 giây rồi tắt lụi, không gian vũ trụ như thể một gian đại sảnh đột nhiên bị tắt đèn, ánh sáng Mặt trời thực ở ngoài xa hơn một đơn vị thiên văn thì yếu ớt ảm đạm. Khi ánh lửa biến mất, ánh sáng phát ra từ nửa khối đá khổng lồ bị nung đỏ nổi bật hẳn lên, thoạt tiên thì rất sáng, như bốc cháy lên vậy, nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang màu đỏ sậm trong cái lạnh của không gian vũ trụ, dung nham đông cứng lại tạo nên một vòng gai nhọn ở xung quanh khối đá khổng lồ.
Toàn bộ năm mươi phi thuyền ở phía sau bốn khối đá đều không hề suy suyển.
Hình ảnh truyền về Trái đất bị trễ mất năm giây, cả thế giới hoan hô vang dội, hy vọng về tương lai bùng lên như bom nhiệt hạch, thí nghiệm mô phỏng dự án Boongke đã đạt được mục đích của nó.
“Đừng phạm sai lầm lần thứ hai.” Wade nhắc lại một lần nữa, tựa hồ mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một chút tạp âm ngắn ngủi làm ngắt quãng cuộc trò chuyện của hai người họ.
Trình Tâm nhìn sang phi thuyền của Wade đang áp sát phi thuyền mình, bốn người đàn ông mặc đồ phi hành gia trong khoang đều chăm chú quan sát bên này từ nãy giờ, không hề để tâm đến cảnh tượng hoành tráng vừa mới xảy ra ngoài kia. Trình Tâm biết, có hàng nghìn hàng vạn người đăng ký tham gia cuộc thí nghiệm này, nhưng chỉ có người nổi tiếng hoặc nhân vật quan trọng mới được lựa chọn, mà Wade thì vừa mới ra tù, bốn người kia hiển nhiên là người của ông ta, phi thuyền kia cũng có khả năng thuộc về ông ta. Từ mười một năm trước khi cạnh tranh làm Người Giữ Gươm, ông ta đã có rất nhiều thuộc hạ trung thành và vô số người ủng hộ, nghe nói ông ta còn thành lập một tổ chức nữa, có lẽ tất cả những chuyện này đều không phải là tin đồn đoán vô căn cứ. Người đàn ông này giống như một khối nhiên liệu hạt nhân, kể cả lặng lẽ nằm trong bình chứa bằng chì bịt kín cũng toát ra sức mạnh và sự đe dọa.
“Để tôi suy nghĩ một chút.” Trình Tâm nói.
“Đương nhiên cần phải suy nghĩ.” Wade gật đầu với Trình Tâm, lặng lẽ rời đi trong trạng thái không trọng lực, trở về tàu của mình, sau đó cửa khoang đóng lại, hai phi thuyền rời nhau ra.
Phía Trái đất, những mảnh vụn dung nham đã nguội lạnh trôi nổi dập dềnh trên nền trời sao, trông như thể một đám bụi uể oải trong ánh Mặt trời, Trình Tâm có cảm giác thứ gì đó trong tim mình đang tan ra, dường như bản thân cô cũng biến thành một hạt bụi rồi vậy.
Trên đường trở về, khi khoảng cách giữa phi thuyền và Trái đất rút xuống còn dưới ba mươi nghìn kilômét, liên lạc về cơ bản đã không còn độ trễ, Trình Tâm gọi điện cho Ngải AA, kể chuyện mình vừa gặp lại Wade.
“Làm theo lời ông ta, cho ông ta mọi thứ ông ta cần!” AA trả lời không chút do dự.
“Cô...” Trình Tâm kinh ngạc nhìn AA trong cửa sổ thông tin, cô vốn tưởng rằng AA là trở ngại lớn nhất trong chuyện này.
“Ông ta nói đúng, chị không có khả năng làm chuyện này, chuyện này sẽ hủy hoại chị triệt để! Nhưng ông ta thì được, ông ta là tên khốn kiếp, là ma quỷ, là tội phạm giết người, là một kẻ đầy dã tâm, là một tên lưu manh chính trị, là tên cuồng công nghệ... Ông ta làm được, ông ta có sức mạnh tinh thần và bản lĩnh làm chuyện này, để ông ta làm là được rồi. Đây là địa ngục, chị cứ để ông ta nhảy vào trong đó đi!”
“Thế còn cô?”
AA mỉm cười, “Dĩ nhiên tôi sẽ không làm việc dưới quyền thằng cha này, tôi sẽ lấy đi phần thuộc về mình. Sau khi luật cấm chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng ra đời, tôi cũng sợ chuyện này rồi, tôi sẽ đi làm vài việc nhẹ nhàng mà tôi ưa thích, hy vọng là chị cũng có thể tìm được những việc như thế.”
Hai ngày sau, tại đại sảnh trong suốt ở trụ sở chính của công ty Vành Đai Sao, Trình Tâm gặp Wade.
“Tôi có thể cho ông mọi thứ ông muốn.” Trình Tâm nói.
“Sau đó cô sẽ ngủ đông,” Wade ngay lập tức tiếp lời Trình Tâm, “Vì sự có mặt của cô có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của chúng ta.”
Trình Tâm gật đầu: “Được, đây cũng là dự định của tôi.”
“Ngày thành công, chúng tôi sẽ đánh thức cô dậy, đó cũng là thành công của cô. Nếu lúc đó phi thuyền vận tốc ánh sáng vẫn còn phạm pháp, chúng tôi sẽ chấp nhận mọi trách nhiệm; nếu phi thuyền vận tốc ánh sáng được thế giới chấp nhận, mọi vinh quang thuộc về cô... Có lẽ phải nửa thế kỷ sau hoặc thậm chí là lâu hơn, chúng tôi đều đã già rồi, nhưng cô thì vẫn còn trẻ.”
Tôi có một điều kiện.
“Nói đi.”
“Khi công trình này có khả năng gây tổn hại sinh mạng con người, ông cần đánh thức tôi dậy, tôi có quyền quyết định cuối cùng, đồng thời có thể thu hồi lại tất cả quyền đã trao cho ông.”
“Tôi không chấp nhận điều kiện này.”
“Vậy thì thôi, tôi không thể cho ông bất cứ thứ gì.”
“Trình Tâm, cô biết là chúng tôi sắp làm chuyện gì, có những lúc, không thể không...”
“Vậy thôi, chúng ta cứ ai đi đường nấy.”
Wade nhìn Trình Tâm, trong mắt ông ta xuất hiện một vài cảm xúc hiếm thấy: do dự, thậm chí là bất lực - Trước đây, cực kỳ khó thấy được những tình cảm này trong thế giới tinh thần của ông ta, giống như trong ngọn lửa khó mà nhìn thấy nước vậy. “Để tôi nghĩ xem sao.” Ông ta nói, sau đó bước tới bên vách tường trong suốt, nhìn khu rừng thành phố bên ngoài. Vào buổi tối ba thế kỷ trước, ở quảng trường Liên Hiệp Quốc, trên nền biển đèn rực rỡ của thành phố New York, Trình Tâm cũng nhìn thấy bóng lưng màu đen này. Khoảng hai phút sau, Wade quay người lại, ông ta không bước tới, chỉ đứng trước bức tường trong suốt nhìn Trình Tâm từ xa.
“Được rồi, tôi chấp nhận.”
Trình Tâm nhớ lại, ba trăm năm trước, ông ta quay người lại và nói: “Send cerebra only. (Chỉ đưa đại não.)” Câu nói này về sau đã thay đổi lịch sử.
“Tôi không có cách gì để ràng buộc ông, tôi chỉ có thể tin tưởng vào lời hứa của ông thôi.”
Nụ cười mỉm lạnh lùng hiện ra trên gương mặt Wade, “Thực ra bản thân cô cũng rất rõ, nếu tôi làm trái với lời hứa đó, đối với cô, là một sự may mắn, nhưng thật đáng tiếc, tôi sẽ không làm vậy, tôi sẽ giữ lời hứa.”
Wade bước tới, một tay vuốt lại chiếc áo khoác da trên người, nhưng chỉ khiến cho nếp nhăn trên đó càng nhiều hơn. Ông ta đứng trước mặt Trình Tâm trang trọng nói: “Tôi hứa, nếu trong quá trình nghiên cứu chế tạo phi thuyền vận tốc ánh sáng có thể gây hại đến tính mạng con người, dù là với hình thức gì đi nữa, chúng tôi đều sẽ đánh thức cô dậy, tới lúc đó cô là người có quyền quyết định cuối cùng, đồng thời có thể thu hồi mọi quyền lực cô trao cho tôi.”
Nghe xong tình hình cuộc họp, AA nói với Trình Tâm: “Vậy tôi và chị có thể cùng đi ngủ đông được rồi, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận lại công ty Vành Đai Sao bất cứ lúc nào.”
“Cô tin rằng ông ta sẽ giữ lời hứa ư?” Trình Tâm hỏi.
AA nhìn hồi lâu về phía trước, tựa như đang dõi nhìn theo Wade ở một nơi nào đó không rõ, “Tôi thật lòng tin tưởng rằng tên ác quỷ này sẽ giữ lời hứa, nhưng đúng như ông ta nói, đó chưa chắc đã là chuyện tốt với chị. Trình Tâm, chị vốn đã có thể tự cứu chính mình, nhưng rốt cuộc vẫn không thành công.”
Mười ngày sau, Thomas Wade trở thành tổng giám đốc công ty Vành Đai Sao, tiếp quản toàn diện mọi sự vụ trong công ty.
Cùng thời điểm đó, Trình Tâm và Ngải AA ngủ đông. Ý thức họ dần trở nên mơ hồ trong cái lạnh, cảm giác giống như trôi xuôi dòng một con sông lớn thật lâu, rồi cuối cùng sức cùng lực kiệt bò lên bờ, dừng lại, nhìn sông lớn chảy qua trước mắt, nhìn mặt nước quen thuộc trôi về nơi xa.
Trong khi họ tạm thời lui khỏi dòng sông thời gian, câu chuyện của nhân loại vẫn đang tiếp diễn.