Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai - Chương 97
"Tôi không phải là món hàng, không cần cô nhường qua nhường lại!" Tô Thanh Dương lần đầu tiên to tiếng với An Điềm như thế, cũng không cho cơ hội để An Điềm giải thích.
"Tôi..." An Điềm há hốc miệng, cuối cùng không nói gì cả.
An Điềm nhìn vẻ mặt tức giận và thất vọng của Tô Thanh Dương rồi từ từ cuối đầu xuống: Đúng vậy, cô sai rồi, cô nên nói rõ ràng với Lâm Hiểu Hiểu. Cô không nên vì Lâm Hiểu Hiểu có ấn tượng tốt với mình mà làm mai cho Lâm Hiểu Hiểu và Tô Thanh Dương.
Dù sao thì Tô Thanh Dương cũng có suy nghĩ và mong muốn riêng của mình, hơn nữa, hôm qua mình vừa từ chối Tô Thanh Dương, hôm nay lại tác hợp cho anh và người khác. Dù ai nhìn vào đây cũng đều là hành vi thiếu tôn trọng đối phương vô cùng.
"Xin lỗi..." An Điềm cúi đầu khẽ nói.
"Sau này tôi sẽ không làm phiền cô nữa." Tô Thanh Dương cảm thấy tức giận, anh hít một hơi thật sâu, lại lùi một bước, lúc này anh mới nói với An Điềm, "Cô đừng có áp lực tâm lý, càng không nên... càng không nên đẩy tôi cho người khác."
Tô Thanh Dương nói xong thì quay người mở mạnh cửa ra.
Nhưng Tô Thanh Dương vừa mở cửa ra thì phát hiện Lâm Hiểu Hiểu đang nhìn anh với khuôn mặt đờ đẫn.
"À, chào anh Tô, em đột nhiên nhớ ra quên lấy cái túi nên quay lên." Lâm Hiểu Hiểu lúng túng cười với Tô Thanh Dương: Trốn ngoài cửa nghe lén, chính là cô!
Điều bất lực nhất là, hiệu ứng cách âm của cánh cửa này quá tốt, cô bỏ ra nhiều công sức nhưng lại chả nghe được gì! Đúng là trộm gà không được mất nắm thóc!
Tô Thanh Dương nhìn Lâm Hiểu Hiểu, sau đó đi lướt qua cô, nhanh chân bước xuống lầu.
"Này anh Tô, anh đi đâu thế?" Lâm Hiểu Hiểu vội đuổi theo xuống lầu.
Tuy nhiên chỉ có tiếng cửa đóng sầm lại hồi đáp Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu bị âm thanh lớn tiếng đó làm cho sợ hãi dừng bước, cô ủ rủ mặt mày nhìn cửa lầu một: Xong rồi, xong rồi, anh Tô giận mình nghe lén sao? Trời ơi, cô có cần phải đi tạ lỗi với anh Tô không đây?
Lâm Hiểu Hiểu như muốn khóc chạy lên lầu hai, cô vào phòng vẽ, chỉ thấy An Điềm cũng với dáng vẻ hồn bay phách lạc.
"An Điềm, anh Tô giận tôi rồi! Tôi phải làm sao đây?" Lâm Hiểu Hiểu bước tới, vội vàng kéo cánh tay của An Điềm hỏi.
"Không liên quan đến cô, Tô tổng giận tôi thôi." An Điềm thở dài giải thích.
Tuy nhiên Lâm Hiểu Hiểu nghe thấy thế thì trong lòng không được vui lắm: Sao, ngay cả khiến anh Tô giận mà cũng không tới lượt Lâm Hiểu Hiểu cô sao!
"Thế cô và anh Tô đã nói gì rồi, sao lại làm anh ấy giận như vậy! Tôi vừa áp tai sát vào cửa nhưng cũng không nghe được hai người nói gì! Cái cửa này cách âm tốt quá đi thôi!" Lâm Hiểu Hiểu hỏi.
An Điềm không nói gì, mà ngồi bất lực trên ghế sofa nhắm mắt lại.
"Sao cô không nói gì?" Lâm Hiểu Hiểu không rõ đầu đuôi ngồi bên An Điềm hỏi, "Vữa nãy vẫn bình thường mà?"
"Hiểu Hiểu, tôi muốn nói với cô chuyện này." An Điềm mở mắt nghiêm túc nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu nói.
"Ừ, cô nói đi." Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc như vậy của An Điềm cũng rất hiếm có.
"Hiểu Hiểu, sau này tôi sẽ không xen vào việc cô theo đuổi Tô tổng nữa. Vì giữa tôi và Tô tổng rất khó xử." An Điềm thở dài, cô định nói ra toàn bộ câu chuyện giữa cô và Tô Thanh Dương.
"Khó xử?" Lâm Hiểu Hiểu cau mày, "Nhưng anh ấy rất ngưỡng mộ cô, còn đối xử với cô rất tốt mà?"
"Thực ra, tối qua tôi uống say, chính Tô tổng đưa tôi về nhà, tôi..."
"Cái gì?!" Lâm Hiểu Hiểu nghe đến đây liền bật dậy.
"Không có xảy ra chuyện gì cả!" An Điềm vội giải thích.
Lâm Hiểu Hiểu vừa muốn nổi điên lên, khi nghe lời giải thích này thì cũng bình tâm lại, nhưng vẫn nghi ngờ nhìn An Điềm.
"Sáng nay, Tô tổng thổ lộ với tôi! Đương nhiên là tôi từ chối ngay lúc đó rồi." An Điềm dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Nên, bây giờ tôi và Tô tổng rất khó xử, xin cô đừng để tôi và Tô tổng có những liên lạc gì khác ngoài công việc nữa. Tôi ủng hộ cô theo đuổi Tô tổng, nhưng, đừng để tôi phải tham gia vào quá trình đó."
"Anh Tô đã tỏ tình với cô rồi sao?" An Điềm nói nhiều như vậy nhưng Lâm Hiểu Hiểu chỉ nghe được mỗi câu đó, chính là anh Tô đã bày tỏ với An Điềm! Rõ ràng cô cho rằng anh Tô chỉ có thiện cảm với An Điềm mà thôi!
Đột nhiên, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy đau nhói ở ngực.
Tuy An Điềm rất không muốn trả lời câu hỏi của Lâm Hiểu Hiểu, nhưng cô vẫn gật đầu.
"Cô còn từ chối nữa à?" Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy đau nhói lồng ngực cô sắp ngất đi rồi!
An Điềm vẫn gật đầu.
"Sao cô có thể từ chối anh Tô chứ?" Lâm Hiểu Hiểu lập tức đứng dậy, cô chỉ vào mũi của An Điềm la lên, "Anh Tô tốt như vậy, chỉ có anh ấy mới có quyền từ chối người khác, sao cô có thể từ chối anh ấy?"
An Điềm vốn cho rằng, Lâm Hiểu Hiểu sẽ nổi giận đùng đùng vì chuyện Tô Thanh Dương tỏ tình với cô, không ngờ Lâm Hiểu Hiểu còn nói hộ Tô Thanh Dương, An Điềm thật không biết đầu óc Lâm Hiểu Hiểu nghĩ thế nào nữa.
An Điềm dở khóc dở cười hỏi ngược Lâm Hiểu Hiểu: "Vậy như cô nói là muốn tôi đồng ý Tô tổng rồi?"
"Thế thì không được!" Lâm Hiểu Hiểu trợn mắt, "Anh Tô là của tôi, không ai có thể giành mất được!"
"..." An Điềm nhún vai, "Vậy thì chịu rồi!"
Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi, cô ngồi xuống ghế sofa với vẻ mặt ủ rũ, cũng không biết bây giờ nên nói cái gì, chỉ là, người mình thích, thích người khác, cảm giác này thật khó chịu!
"An Điềm, tôi hỏi cô một câu cuối cùng, cô thật sự không có chút cảm giác gì với anh Tô à?" Lâm Hiểu Hiểu đã cố gắng hết sức xem An Điềm là bạn, nhưng nghĩ đến chuyện anh Tô thích An Điềm, lòng cô lại có chút hoang mang.
"Tôi chỉ ngưỡng mộ và kính trọng Tô tổng." An Điềm nghiêm túc nói với Lâm Hiểu Hiểu, "Anh ấy là một nhà thiết kế tài hoa, tôi làm việc với anh ấy cũng học được rất nhiều thứ. Tôi cũng rất kính nể cách đổi nhân xử thế của Tô tổng. Nhưng, bây giờ tôi không có một chút cảm giác tình yêu nam nữ gì với anh ấy cả."
"Tôi tin cô." Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, từ việc An Điềm cố gắng tác hợp mình và Tô Thanh Dương thì cô có thể nhìn rõ được rồi, chỉ là cô vẫn không thể không hỏi.
"Được rồi, đừng nói những cái này nữa. Sau này tôi sẽ không làm bà mai nữa, cũng sẽ bớt gặp Tô tổng!" Tâm trạng An Điềm tụt dốc, cô đứng dậy nói với Lâm Hiểu Hiểu, "Tôi về trước đây."
"Về đâu?" Lâm Hiểu Hiểu vội chạy theo An Điềm hỏi.
"Về nhà!" An Điềm thờ dài, "Vừa nãy chọc giận Tô tổng rồi, làm cho tôi cũng không còn tâm trạng nào làm tiếp Bầu Trời Đầy Sao! Tôi về nhà nghỉ ngơi, mai tiếp tục."