Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 19

Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 19

"Cô xem lại cô đi, tại sao cứ phải so đo với Chu Tư Vũ làm gì? Cô có biết lúc nãy thử vai tôi nói muốn đổi cô ta, Kỷ Lâm lập tức phản đối không?" Trong nhà ăn ở khách sạn, Vương Đổng không hề kiên nhẫn giải thích cho Hứa Thanh Uyển, "Kỷ Lâm là tiểu thiếu gia Kỷ gia, cậu ta đã mở miệng chẳng nhẽ tôi dám không cho mặt mũi? Cậu ấy bảo vệ Chu Tư Vũ như vậy, không chừng hai người có giao tình gì rồi, chẳng may vì việc nhỏ này Kỷ Lâm nói với cha mẹ cậu ta thì làm sao bây giờ?"

Hứa Thanh Uyển nãy giờ liên tục nhắn tin hỏi han, Vương Đổng bất đắc dĩ đành gọi cô ra để giải thích. Hắn khách khí với Hứa Thanh Uyển như vậy chẳng qua vì cô giúp hắn rất nhiều thứ.

Vương đổng cảm thấy kỳ lạ, cô gái này nhìn qua cũng không có gì lợi hại nhưng ánh mắt lại rất độc đáo, bởi vì nghe kiến nghị của Hứa Thanh Uyển, Vương Đổng vài lần đầu tư lớn đều từ chỗ hiểm tìm được đường sống, lời lãi không phải là con số nhỏ, địa vị nước lên thì thuyền lên, Hứa Thanh Uyển cũng bởi vậy được không ít cổ phần, xem như một cổ đông nhỏ.

Nhưng Vương Đổng không hiểu, nếu Hứa Thanh Uyển giỏi giang như vậy thì việc gì phải đâm đầu vào giới giải trí, yên ổn chờ chia hoa hồng không tốt sao? Hứa Thanh Uyển mở miệng xin hắn lót đường, tác dụng của cô gái này vẫn còn, Vương Đổng cũng không định từ chối, giúp Hứa Thanh Uyển lấy được vai diễn thì không sao, nhưng đắc tội Kỷ gia thì không được!

"Kỷ Lâm anh ấy..." Hai tay Hứa Thanh Uyển đặt trên đầu gối không tự giác mà nắm chặt góc váy, cô cúi đầu, che khuất sự u oán trong mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn Vương Đổng nói, "Tôi biết ngài đang lo lắng điều gì, ngài yên tâm, Kỷ gia nhất định sẽ không giúp Chu Tư Vũ."

Sau khi biết lý do Vương Đổng không loại trừ được Tư Vũ, Hứa Thanh Uyển càng thêm trấn định. Đời trước Hứa Thanh Uyển từng là con dâu Kỷ gia, không một ai biết Kỷ phu nhân Đoạn Như Lan ghét Tư Vũ đến mức nào hơn cô, người hy vọng Chu Tư Vũ có thể biến mất ngay lập tức, có lẽ chính là mẹ đẻ cô ta...

Xin lỗi, Kỷ Lâm, cô cũng không muốn làm như vậy, dù gì Kỷ Lâm nếu còn tiếp tục tiếp cận với Tư Vũ, nhất định hai mẹ con sẽ bất hòa, cô chỉ là ngăn trở tình huống này xuất hiện thôi, tất cả đều là tốt cho anh!

Kỷ Lâm sớm hay muộn sẽ hiểu được sự khổ tâm của cô!

...

Sau khi buổi thử vai《 Khuynh Quốc 》kết thúc, danh sách trúng cử được công bố ngay trong ngày, Tư Vũ không chút nào ngạc nhiên khi thấy tên của mình. Vai cô đóng là vị công chúa mất nước Vân Hòa, thời lượng rất ít mấy ngày là chụp xong, thế nên Tư Vũ gọi điện cho Vu Linh báo tin vui rồi ở lại khách sạn do đoàn phim bố trí, chờ điện ảnh bắt đầu quay.

Trợ lý mới Thẩm Duyệt của cô là một vị không chịu ngồi yên bao giờ, rảnh rỗi một chút liền kéo Tư Vũ chụp ảnh, chưa được mấy ngày album trong di động đã quá tải. Tư Vũ thấy cô ấy nhiệt tình như vậy, quyết định đưa tài khoản Weibo "Chu Tư Vũ Ngư Ngư" cho cô ấy quản lý, Thẩm Duyệt mừng như bắt được vàng, mỗi ngày đều đăng một bức ảnh – không một ngày nào thiếu.

"... Có cần làm vậy không? Đăng thường xuyên như thế không sợ mọi ngươi nhàm chán à?" Tư Vũ không rõ vì cái gì mà Thẩm Duyệt thích ảnh selfie đến trình độ này, dưới con mắt của cô thì tranh cô vẽ đáng yêu hơn chúng nhiều, chưa kể cô lại như một con ma ốm nữa, đẹp chỗ nào chứ?

Thẩm Duyệt nghịch camera, nói: "Chị Tư Vũ, các fan đều muốn nhìn thấy chị thường xuyên mà, đám "Cá kho" chúng ta đều dựa vào những bức ảnh này để sống đó.".Đặc biệt là fan cuồng có id "Đầu cá kho", một ngày thổ lộ ở Weibo Tư Vũ không biết bao nhiêu lần. Bởi vì hiện giờ Thẩm Duyệt quản lý Weibo của Chu Tư Vũ, cho nên cô mỗi ngày đều nhận được tin nhắn hỏi thăm, chúc ngủ ngon của "Đầu cá kho".

Tư Vũ: "Cá kho tàu... Gì cơ?"

Thẩm Duyệt biết mình lỡ miệng liền cười ha ha lảng qua chuyện khác: "Không có gì." Cô nhìn Tư Vũ vẽ vẽ, tò mò hỏi: "Chị Tư Vũ, hóa ra chị còn biết vẽ tranh ạ?"

Tư Vũ gật đầu: "Ừ, vẽ chơi ấy mà."

Dự tính sẽ xa nhà một thời gian, Tư Vũ nói riêng với Thẩm Duyệt mang theo dụng cụ vẽ tranh của cô tới, để những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm như thế này sẽ ở lại khách sạn vẽ truyện tranh tiếp.

Bộ truyện 《Công lược thời thượng》 đã ra rất nhiều chương, Tư Vũ bây giờ là họa sĩ chủ chốt của "Tranh và Chữ", đây cũng chính là thời điểm truyện tranh của cô cực kì hot. Độc giả phát hiện ra đọc truyện trên internet dễ dàng hơn việc chờ tạp chí mỗi tuần nhiều- là người đi tiên phong đầu tiên, Tư Vũ nổi tiếng rất nhanh, Weibo @ Lại sống 500 năm Cẩm Lí cực khổ cũng có hơn hai mươi vạn fans.

Mấy ngày hôm trước biên tập Mộc Yên còn nói cho Tư Vũ: đã có nhà xuất bản nhìn trúng tác phẩm của cô, hiện tại đang trao đổi về vấn đề hợp tác, nếu thuận lợi thì cuối năm bản in lẻ đầu tiên có thể đưa ra thị trường.

Nghe thấy tin tức này, Tư Vũ vẫn rất vui sướng, cô tuy rằng tự tin với thực lực của mình nhưng có thể khiến càng nhiều người biết đến bộ truyện tranh này, tất nhiên là một chuyện tốt. Dưới sự hưng phấn, cô vội vàng tranh thủ trước khi mở máy ở lại khách sạn sửa chữa lại bộ truyện lấy Bội Bội là nguyên mẫu – vẽ về những đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ, làm xong liền lưu lại gửi cho biên tập Mộc Yên.

Bộ truyện ngắn này tên là 《 Cha mèo 》- kể về một bé trai có cuộc sống thật hạnh phúc, nhưng bỗng một ngày gia đình xảy ra biến cố, cha của bé gặp tai nạn giao thông trở thành người thực vật. Bé trai lập tức thay đổi tính cách, mắc căn bệnh tự kỉ, suốt ngày ru rú ở trong phòng, không chịu tiếp xúc với ai, cũng không bước ra ngoài.

Về sau người thân của bé nhặt được một con mèo mướp, đưa nó đến gần bé trai hy vọng có thể khiến bé vui vẻ trở lại. Con mèo này thông minh cực kì: có thể nghe hiểu tiếng người, cái gì cũng biết. Có mèo mướp làm bạn, bệnh của bé trai ngày càng tốt lên, cũng chính vào lúc này, mèo mướp mới nói cho bé rằng nó thật ra là cha của bé. Tai nạn giao thông năm đó, linh hồn của người cha bám vào một con mèo mướp, trải qua bao nhiêu khó khắn mới được gặp lại con trai, làm bạn của bé đến khi bé khỏi bệnh. Thì ra người mà bé trai tưởng đã vứt bỏ mình vẫn luôn một mực ở bên cạnh bé mọi lúc mọi nơi.

Câu chuyện này Bội Bội rất thích, tưởng như bé cảm nhận được sự giống nhau giữa mình và bé trai trong câu chuyện, Tư Vũ thấy bé yêu thích như vậy, quyết định tặng cho bé bản thảo mang về nhà. Dù như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Tư Vũ vẽ một bộ truyện có nội dung không hề "máu chó", thế nên sau khi đưa bản thảo cho Mộc Yên, cô có chút thấp thỏm không yên.

Tuy truyện tranh không dài nhưng Tư Vũ đợi hơn một tiếng Mộc Yên mới trả lời, cô vừa onl đã thả một icon khóc lớn.

Tư Vũ vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Mộc Yên nói: "Cẩm Lí, em làm hại chị nãy giờ khóc không biết trời đất gì, suýt nữa thì bị cấp dưới nhìn thấy, may là chị chạy kịp vào trong nhà vệ sinh không thì một đời anh danh của chị liền chấm dứt rồi, đôi mắt của chị bây giờ còn sưng đó!"

Tư Vũ: "Vậy chị cảm thấy... truyện này có thể đăng không?"

Mộc Yên chém đinh chặt sắt: "Không thành vấn đề, nhất định phải đăng!"

Nghĩ ngợi, Mộc Yên thở dài: "Nói thật chị cảm thấy câu chuyện này nếu có thể chiếu thành phim sẽ càng hợp lý hơn, mà không biết có ngôi sao nhí nào chịu diễn..."

Tư Vũ cảm thấy Mộc Yên nghĩ quá sâu xa, cô nói: "Em cũng không nghĩ được nhiều như thế, chẳng qua là gặp được con gái của một người bạn mắc bệnh tự kỉ, nhìn bé ấy em cảm thấy rất đáng tiếc thế nên mới vẽ ra câu chuyện này."

Tâm tư của Mộc Yên lung lay, lập tức nghĩ đến: "Đúng rồi, nếu chủ đề chính là bệnh tự kỉ, chị nghĩ có thể hợp tác với một số trung tâm nuôi dưỡng nhi đồng như là mở một quỹ gì đó, sau đó lấy truyện tranh của em tuyên truyền, một công đôi việc a!"

Đề nghị của Mộc Yên vừa lúc đánh trúng ý tưởng của Tư Vũ, có bước đầu Mộc Yên lập tức tràn đầy động lực, vội vàng nhắc Tư Vũ đừng quên cập nhật chương mới, liền chạy đi làm việc khác.

Chờ bàn xong vấn đề này trời cũng đã tối, Thẩm Duyệt bị Tư Vũ kêu về phòng nghỉ ngơi, lúc này cô còn chưa ăn cơm, định ra ngoài ăn chút gì nhưng vừa mới ra khỏi phòng liền thấy cuối hàng lang cửa phòng khách mở ra, hai tay Kỷ Lâm đút túi, tai nghe cắm ở tai, nhỏ giọng hát, hai người lập tức mặt đối mặt.

Kỷ Lâm: "..." Hình tượng của hắn!

Kỷ tiểu thiếu gia luống cuống tay chân kéo tai nghe xuống nhét vào trong túi, quy củ như học sinh tiểu học nhìn thấy chủ nhiệm lớp, đứng đối diện Tư Vũ, nhìn trộm cô một cái, nói: "Chị Tư Vũ... em có thể gọi như vậy không?"

Hắn không dám trực tiếp gọi chị hai, chỉ có thể lui mà tiến. Kỷ tiểu thiếu gia nghĩ trong lòng: lần thử vai trước mình giải vây cho Tư Vũ, chắc hẳn là trong lòng chị ấy có ấn tượng tốt với hắn nhỉ?

Tư Vũ buồn cười mà nhìn hắn: "Chị đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là em vào nghề trước chị, truyền ra ngoài sẽ không tốt."

"Em chỉ gọi lúc có hai người!" Kỷ Lâm chỉ kém không giơ tay lên trời thề, sau khi được cho phép ý cười liền không thể giấu trên khuôn mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Chị Tư Vũ định đi ăn cơm à?"

Tư Vũ gật đầu: "Nãy giờ không chú ý thời gian, định xuống nhà ăn xem một chút."

Kỷ Lâm nghiêm trang nói: "Giờ này chắc nhà ăn đóng cửa rồi, em biết có một quán gần đây kín mít cực kì, không gian cũng thanh tịnh, chi bằng chúng ta ra đó ăn?"

Rõ ràng là nói hươu nói vượn, đoàn phim vì chiếu cố diễn viên đã bao hết cả một tầng khách sạn, còn kêu nhà ăn chuẩn bị thức ăn 24/24. Do hai ngày nay Tư Vũ chỉ ở trong phòng chạy bản thảo, một ngày ba bữa đều do Thẩm Duyệt lấy giúp nên tất nhiên không biết chuyện này.

Tư Vũ không hề đa nghi, cô nghĩ bản thân chưa bao giờ nói chuyện bình thường với người em trai này vì thế đồng ý cực kì sảng khoái.

"Chị đợi chút, em đi đổi quần áo, nhanh thôi!" Kỷ Lâm lập tức mặt mày hớn hở giống như đứa con nít được cho kẹo, nhảy nhót chạy về phòng, dù gì hắn cũng là ngôi sao nổi tiếng, ra cửa tất nhiên phải cải trang một chút.

Nhưng mà hai người cũng không hề chú ý trong lúc bọn họ nói chuyện có một gian phòng đang hé cửa, Hứa Thanh Uyển đứng ở sau cửa lặng lẽ giơ điện thoại, camera hướng về phía hai người vô thanh vô tức chụp vài tấm.

Sau khi chụp xong, Hứa Thanh Uyển nhanh chóng lui về phòng, cô nhìn qua một vài bức ảnh, bởi vì góc độ rất chuẩn nên có vài tấm bị chụp vô cùng ái muội, nhất là tấm Kỷ Lâm trở về phòng thay quần áo xong liền mở cửa nhìn Tư Vũ cười, xem qua có chút mờ ám.

Khuôn mặt Hứa Thanh Uyển trầm xuống, Kỷ Lâm chưa bao giờ cười thật lòng với cô như vậy... Chu Tư Vũ cô ta dựa vào cái gì!

Cảm giác không cam lòng lại bùng cháy lên, Hứa Thanh Uyển cẩn thận chọn mấy bức ảnh có thể đổi trắng thay đen, tìm được dãy số của Đoạn Như Lan do Vương Đổng đưa liền gửi hết cho bà ta.

Làm xong này hết thảy, Hứa Thanh Uyển dựa vào cửa phòng thở dài một hơi, môi gợi lên một tia châm biếm, tin chắc Kỷ phu nhân sẽ thích món quà này của cô!

Hai người nào đó hoàn toàn không biết gì, Kỷ Lâm một lần nữa thành công cải trang đến mẹ ruột hắn cũng không nhận ra. Đưa Tư Vũ ra ngoài khách sạn, rẽ trái rẽ phải đi vào một con hẻm nhỏ, đi chừng mười phút hai người cũng tới nơi.

Đúng như lời Kỷ Lâm nói quán ăn này có vị trí rất kín, là một hộ gia đình mở, chủ quán hiển nhiên có quen biết Kỷ Lâm, nhìn thấy hắn liền hỏi: "Vẫn như cũ ba cân tôm hùm đất mười ba vị?"

Không cần chủ quán tiếp đón, Kỷ Lâm liền kéo chị gái mình bước vào trong ngồi, nghe vậy vội dặn dò: "Làm phiền dì nấu thêm một nồi cháo gà, thanh đạm một chút."

Chủ quán cười đồng ý.

Thấy ánh mắt tò mò của Tư Vũ, Kỷ Lâm ngượng ngùng gãi gãi tóc, nhỏ giọng nói: "Ở đây gà nhà tự nuôi cực kì bổ dưỡng, hương vị cũng tốt, em biết thân thể của chị không tốt, không thể ăn đồ cay nhiều dầu mỡ, em sẽ không gọi bậy."

Tư Vũ cười rộ lên: "Cảm ơn em, còn có lần thử vai hôm nọ cảm ơn em đã nói chuyện giúp chị."

Nghe được lời khích lệ của chị gái, lỗ tai Kỷ Lâm đỏ lên, may mắn ánh đèn không quá sáng nên Tư Vũ không hề phát hiện, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: "Trợ lý của em không hề biết em thường xuyên trốn ra ngoài ăn tôm hùm đất, Tiểu Ngải quản rất nghiêm, nếu như chị ấy biết một tháng tới em nhất định chỉ có cháo trắng làm bạn!"

Kỷ Lâm nói xong mặt như ăn mướp đắng, hiển nhiên trước kia đã từng "trải nghiệm" qua, Tư Vũ nhìn chằm chằm đôi má phúng phính của hắn, che miệng cười ra tiếng.

Đúng rồi, cô quên mất trong bộ truyện kia Kỷ Lâm là một người yêu thích các loại mỹ thực, ăn vặt phố phường đều thử qua, nhiều lần còn mang theo Hứa Thanh Uyển trốn ra ngoài ăn.

Nghĩ đến Hứa Thanh Uyển, nụ cười trên mặt Tư Vũ phai nhạt dần, cô cũng không phải ngu ngốc, Hứa Thanh Uyển khác thường cô làm sao nhìn không ra, cô ta... khác xa với những gì cô thiết kế...

Tư Vũ nhìn Kỷ Lâm, thử hỏi: "Em từng hợp tác với một cô gái tên Hứa Thanh Uyển nhỉ?"

Cái tên này không biết chọc trúng dây thần kinh nào của Kỷ Lâm, hắn ngẩng đầu, biểu tình khẩn trương có thêm một chút bất an: "Chị Tư Vũ... Chị nghe được điều gì không hay à?" Chẳng lẽ lời không hay của Hứa Thanh Uyển truyền tới tai chị gái?

"Cũng không phải." Tư Vũ quyết định hỏi trắng ra: "Em cảm thấy cô ấy như thế nào?"

Kỷ Lâm biểu tình trở nên có chút kỳ quái, suy tư vài giây, mới miễn cưỡng tìm một từ hình dung mà không quá xấu: "Cô ấy à... Làm việc không đàng hoàng."

Muốn công tác thì tập trung công tác, cả ngày bám lấy hắn là như nào?

Tư Vũ cả kinh, câu này của Kỷ Lâm có thể nói không hề khách khí -chứng tỏ ấn tượng của hắn đối với Hứa Thanh Uyển thật không tốt, Nhưng Tư Vũ nhớ rõ ràng trong truyện tranh Hứa Thanh Uyển làm việc rất nỗ lực, cũng chính bởi thế Kỷ Lâm mới có ánh nhìn khác về cô, hiện tại hình như... không xảy ra chuyện này?

Lại nhớ đến những lời nói kỳ quái của Hứa Thanh Uyển cùng với địch ý khó hiểu, trong lòng Tư Vũ trầm xuống. Hứa Thanh Uyển của hiện tại chẳng nhẽ không phải hàng thật?

Tư Vũ có chuyện cần suy nghĩ, không khí giữa hai người trở nên an tĩnh, mãi đến khi tôm hùm đất của Kỷ Lâm được dọn lên, Tư Vũ mới lấy lại tinh thần. Cô đeo bao tay nilong vào bóc tôm giúp Kỷ: "Em ăn đi, chị bóc vỏ cho, dù sao cháo của chị cũng chưa nấu xong."

Kỷ Lâm sửng sốt: "Chị Tư Vũ..."

Tư Vũ bóc nhanh lại còn đẹp mắt, dường như đã làm qua rất nhiều lần. Kỷ Lâm lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác ăn tôm hùm không cần bản thân đi bóc vỏ, chị gái còn ôn nhu hỏi hắn có cay hay không, muốn uống nước hay không, Kỷ Lâm nghe xong không khỏi cúi đầu, che dấu lệ quang trong mắt.

Bàn cơm ở nhà lúc nào cũng chỉ có một mình hắn lẻ loi ngồi ăn cơm, người một nhà ngồi cùng bàn chỉ có ở những buổi tiệc xã giao. Không biết đã bao nhiêu lâu mới có người hỏi han hắn ân cần như vậy?

Có lẽ do Tư Vũ rất hiền lành chu đáo, Kỷ Lâm chậm rãi cũng buông lỏng, không hề câu nệ như trước, còn kể cho Tư Vũ nghe những điều vui vẻ khi quay phim chọc cô cười liên tục.

Cháo gà nóng hầm hập cuối cùng cũng được dọn lên, lần này Kỷ Lâm giành trước múc một chén để trước mặt Tư Vũ, trong mắt hàm chứa chờ mong: "Chị ăn thử xem, em nói dì bỏ nhiều dược liệu một chút, đều là thứ bồi bổ thân thể."

Kỷ Lâm nói đến vui sướng, bất tri bất giác từ "Chị Tư Vũ" đổi thành "Chị" chính bản thân hắn cũng không phát hiện, Tư Vũ mang ý xấu cũng không hề nói rõ ràng.

Nghe Kỷ Lâm nói vậy, Tư Vũ nhìn vận khí màu đỏ thẫm trên đầu hắn, nghĩ thầm: thôi không nên nói cho đứa ngốc này biết... thật ra khí vận trên người hắn mới là liều thuốc tốt nhất...

Mới uống được nửa chén cháo, di động của Tư Vũ bỗng nhiên vang lên, cô mở ra thấy một dãy số xa lạ, đã trễ thế này còn có ai gọi nhỉ?

Tư Vũ nghi hoặc mà nghe điện thoại, vừa "Alo" một tiếng đầu bên kia liền truyền đến một thanh âm lạnh lẽo quen thuộc: "Tôi đã nói cô trong khoảng thời gian này đừng rời khỏi Giang Thành."

Tư Vũ: "...?!"

"Ngũ, Ngũ gia?" Ngữ khí quen thuộc này khiến Tư Vũ sợ tới mức chiếc thìa trong tay suýt thì rơi xuống đất, cô có chút khẩn trương nhìn Kỷ Lâm đang tò mò ngoái sang, dùng tay che lại môi, nhẹ giọng nói: "Ngài nghe tôi giải thích..."

Lục Ngũ gia thong thả ung dung nói: "Nói đi."

Tư Vũ: "..." Nhưng cô còn chưa có nghĩ ra lý do!

Thấy Tư Vũ nửa ngày không nói một câu, Lục Ngũ gia cười nhẹ, rung động rất nhỏ kia tựa hồ từ điện thoại truyền vào trong lòng Tư Vũ khiến cô không khỏi run rẩy.

"Xem ra cô coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai." Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, trong giọng nói ôn hòa chứa đầy hàn ý: "Cũng không ở khách sạn, tôi cho cô 5 phút đồng hồ để trở về, đừng khiến tôi phải gọi người mời cô về."

Vừa dứt lời đầu dây bên kia đã tắt máy.

"... "Tư Vũ nghe tiếng "Đô đô đô", khóc không ra nước mắt: Tên đại sát thần kia sao lại tìm tới đây? Vì cái gì không thể buông tha cho cô!

Kỷ Lâm thấy khuôn mặt ngưng trọng của cô, vội hỏi: "Chị, xảy ra chuyện gì hả?"

"Chuyện lớn!" Tư Vũ nhảy dựng lên, kéo lấy tay Kỷ Lâm chạy ra bên ngoài: "Liên quan đến mạng người!"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3