Chờ em lớn nhé, được không? - Chương 19

Chương 19.Vô tư là một đặc quyền, yêu có thể nói thẳng, buồn có thể khóc to...

Khi còn bé thường mong lớn thật nhanh.

Đến khi lớn lại luyến tiếc những ngày tháng vô tư thuở nhỏ.

Vô tư là một đặc quyền, yêu có thể nói thẳng, buồn có thể khóc to, không cần bận tâm cảm nhận của người khác, càng không biết dùng nụ cười giả dối để duy trì cái mặt nạ cứng rắn sắp rơi.

Vô tư tốt biết bao!

Trong phòng tập, sàn gỗ bóng như gương, phản chiếu chiếc bóng trắng mềm mại như thiên nga, cơ thể Mạt Mạt bay bổng trong những vũ điệu.

Nhảy lên cao, tiếp đất, xoạc chân, từ từ áp hai đùi xuống sàn, thân vươn thẳng như bông tuyết đậu xuống mặt đất.

Bản nhạc kết thúc bằng giai điệu vui vẻ, Tô Việt phấn khích, vỗ tay tán thưởng: “Em múa đẹp quá!”

“Cảm ơn!”

Mạt Mạt ưỡn thẳng lưng, thở dốc, chống tay xuống sàn ngồi dậy, lấy khăn bông trên lan can lau mồ hôi.

“Mạt Mạt, tối nay chị đưa em đi dự party nhé, nhất định em sẽ là ngôi sao sáng nhất đêm nay.”

“Em không đi được, ba mẹ không cho em đi.”

“Tiếc quá, vậy thì nữ hoàng của party đêm nay lại là Candy rồi.”

Candy là ngôi sao sáng giá nhất ở các buổi party, được mọi người vây quanh và tung hô.

Mạt Mạt một thời cũng rất ngưỡng mộ sức hấp dẫn của cô ta, từng hỏi nhỏ: “Làm thế nào để được đàn ông yêu điên cuồng đến vậy?”

Candy hết sức kiêu kỳ, tiết lộ, những người đàn ông đó phát điên vì cơ thể cô, họ nói cô vô cùng gợi cảm.

Nghe vậy, Mạt Mạt lướt mắt quan sát Candy một hồi. Candy mười bảy tuổi, trên người là bộ đồng phục của trường, khuôn mặt thiên sứ, thân hình bốc lửa, lại thêm đôi mắt sóng sánh mơ màng, khó mà không khiến trí tưởng tượng của đàn ông bay bổng.

Nhìn Candy, cô lại nhớ lời của An Nặc Hàn: “Em không có ngoại hình đáng yêu.” Mạt Mạt hạ quyết tâm sở hữu một thân hình làm tất cả đàn ông phải sôi máu.

Sau hôm đó, Mạt Mạt ra sức tập nhảy, tập yoga... Tất cả những biện pháp có thể giúp cô có thân hình đẹp, dẻo dai cô đều không bỏ qua.

Cô tưởng một ngày nào đó, khi cô có thân hình sexy như của Candy, An Nặc Hàn sẽ yêu cô.

Tiếc là, cô đã sai…

“Mạt Mạt?” Tô Việt khua khua tay trước mặt Mạt Mạt, đưa cô quay về hiện tại. “Đang nghĩ gì thế?”

“Nghĩ đến Candy, nghe nói cô ta thay bạn trai mới!”

“Đúng. Bởi vì ở party mấy hôm trước, Candy nhìn thấy bạn trai mình và giai nhân khác đang...” Tô Việt mắt chớp chớp ra vẻ bí hiểm, cố tình kéo dài chữ cuối cùng, Mạt Mạt hiểu ngay, cô bỗng thấy ngực mình đau âm ỉ.

Tô Việt không nhận ra sự bất thường của cô, vẫn tiếp tục nói: “Candy chính thức với Aron cũng từ tối hôm đó…”

“Ồ, ra là vậy.”

Mạt Mạt đứng trước gương, nhìn vòng eo bị thắt chặt của cô, từ từ cởi tấm gel ướt đẫm mồ hôi ra.

Vùng bụng nhẵn mịn, phẳng lì có vết hằn mẩn đỏ, còn hơi ngưa ngứa. Hơn một năm, cô cố chịu sự tra tấn này để tập múa, tập nhảy, tưởng rằng chỉ cần cố gắng sẽ thành công.

Bây giờ mới biết suy nghĩ của mình ấu trĩ đến nực cười.

Nếu phụ nữ có thể dùng cơ thể mình để trói buộc đàn ông thì có lẽ Candy đã trói buộc được tất cả đàn ông ở đất nước này!

“Đàn ông, chẳng ai là tốt đẹp cả! Mạt Mạt, vị hôn phu rùa vàng của em một mình ở nước ngoài, em phải để ý đấy, kẻo bị người đẹp khác cướp mất.”

Tô Việt rất thích trêu chọc cô em nhỏ này. Mỗi lần bị trêu, cô đều chớp chớp đôi mắt to tròn, cười bẽn lẽn. Vị ngọt tình yêu đều hiển hiện trên khuôn mặt đáng yêu đó.

Hôm nay, Mạt Mạt cũng cười, nhưng nụ cười như phiêu du bất định, váng vất ưu tư.

“Một người đàn ông có thể bị người đàn bà khác quyến rũ, níu kéo để làm gì!”

Giọng Mạt Mạt lạnh nhạt khác thường, Tô Việt nghe cũng thấy xót xa, mơ hồ một dự cảm. Cô nhớ đã lâu không thấy Mạt Mạt nhắc đến vị hôn phu của mình, có hỏi đến cũng nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Tô Việt thăm dò: “Mạt Mạt, vị hôn phu của em sắp tốt nghiệp rồi nhỉ, khi nào về?”

“Tốt nghiệp rồi, anh ấy bảo cuối tháng sẽ về. Mấy hôm nay không có tin của anh ấy, không biết anh ấy có định về không…”

“Anh ấy sắp về, sao trông em có vẻ không vui?”

Mạt Mạt cầm chai nước khoáng còn vơi nửa ở góc tường, uống một ngụm, làm trơn cổ họng đang khát khô, mỉm cười đáp: “Có khi chị đoán đúng, chắc bị người đẹp nào hút hồn rồi cũng nên.”

Tô Việt biết mình lỡ lời, nói chữa: “Chị chỉ nói đùa vậy thôi, em đừng tin, anh ấy sẽ không thế đâu, em đáng yêu vậy, làm sao anh ấy thay lòng…”

Mạt Mạt lắc đầu.

Trái tim anh vốn không ở bên cô, nói chi tới chuyện thay lòng?

Cô không muốn tiếp tục chủ đề này, liền thu dọn đồ đạc, nói: “Em đi tắm trước đây.”

Tắm xong, chưa kịp thay quần áo đã vội kiểm tra điện thoại.

Không có cuộc gọi nào. Đã năm ngày rồi, tại sao không thấy anh gọi, vẫn giận cô ư? Hay đã quên có cô trên đời…

Mạt Mạt dùng khăn tắm lau sạch người, thay bộ váy mới mua, vừa chải mái tóc rối còn ướt, vừa liếc mắt về phía điện thoại.

Tóc rối mắc vào lược, cô giật mạnh. Từng sợi tóc bị giật đứt cũng không thấy đau, tiếp tục chải, đưa từng nhát lược…

Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông, cô vội vàng chạy đến chiếc tủ cá nhân, lấy ra.

Trên màn hình là một số máy lạ. Mạt Mạt nhấn nút nghe với chút hy vọng, nhưng đầu bên kia là tiếng con gái nhỏ nhẹ: “Xin hỏi, cô có phải Hàn Mạt?”

“Vâng, tôi đây.” Giọng nói này cô đã từng nghe, là Tiêu Vy. “Chị tìm tôi có việc gì?”

“Tôi có thể nói chuyện với cô không?”

Cô đang định trả lời chúng ta không có gì để nói, Tiêu Vy lại tiếp: “Về chuyện của Thành.”

“Được!”

Mấy hôm nay cô cũng muốn biết tình hình của Thành.

Nửa tiếng sau, Mạt Mạt đi trên con đường nhỏ rụng đầy lá ngân hạnh trong trường, Tiêu Vy đã đợi cô ngoài cổng.

Mấy ngày không gặp, Tiêu Vy trông càng tiều tụy, quần áo hàng hiệu, trang sức lóng lánh cũng không thể che giấu sắc mặt xanh tái của cô. Mạt Mạt vô thức sờ lên mặt, chắc cô cũng chẳng khá hơn.

“Có thể tìm chỗ nào nói chuyện không?”

“Được!” Cô đưa Tiêu Vy đến quán giải khát gần trường, gọi hai cốc trà sữa rồi đợi Tiêu Vy mở lời.

Trước khi nói chuyện, Tiêu Vy cười, nụ cười cay đắng: “Cảnh sát đã điều tra rõ vụ việc của Thành.”

Mạt Mạt ngạc nhiên, cốc trà sữa trong tay bị bóp méo.

Tiêu Vy bình thản nói: “Cảnh sát cho biết, ông chủ ở quán bar đó thua bạc, nợ sòng bạc rất nhiều, không trả nổi, nhưng còn tiếc không đem quán bar gán nợ, người của sòng bạc đã đến gặp và thương lượng nhưng không có kết quả. Vì vậy, họ nhờ đến xã hội đen. Bọn xã hội đen ra tay không lường hậu quả, để cảnh cáo ông chủ, chúng đã đập phá quán bar và đánh Thành trọng thương…”

Đây là câu chuyện ly kỳ nhất, tựa như trong Nghìn lẻ một đêm mà cô từng nghe, hóa ra cảnh sát Úc sáng tác truyện còn giỏi hơn cả người Hy Lạp.

“Ông chủ quán bar đã xin lỗi Thành, hứa chịu mọi trách nhiệm, còn nói người của sòng bạc sẽ bồi thường cho Thành một khoản lớn, khuyên cậu ấy chấp nhận hòa giải riêng, ngoài đồng ý, Thành không có lựa chọn nào khác.”

“Vết thương của Thành đã đỡ chưa?”

Tiêu Vy lắc đầu, cúi xuống uống ngụm trà sữa, hơi nóng bốc lên, hàng mi như đọng sương: “Tại sao các người lại đối xử với Thành như vậy? Chỉ vì cậu ta là em tôi sao?”

Mạt Mạt không trả lời được, thực ra, câu hỏi này cô cũng từng đặt ra vô số lần: “Tại sao phải đối xử với Thành như vậy? Anh đã làm gì sai?”

Tất cả chỉ có một đáp án, bởi anh là em trai Tiêu Vy.

“Cô hận Thành phải không?” Tiêu Vy lại hỏi.

Mạt Mạt lắc đầu, cô không hận, dù anh là em trai Tiêu Vy, dù anh tiếp cận cô để báo thù cho chị gái, cô cũng không hận anh.

Chưa từng có tình cảm, làm sao hận được?

“Em tôi thật lòng thích cô, hôm đó cậu ấy nói như vậy vì có nỗi khổ riêng.”

“Tôi biết.”

Tiêu Vy ngẩng nhìn cô, nói tiếp: “Trước đây, Thành thích tài năng của cô, cũng khâm phục đam mê âm nhạc của cô, nhưng cậu ấy không muốn dạy cô hát, bởi cô đã cướp mất bạn trai của tôi… Nhưng cô vẫn kiên trì, không ngừng đeo bám. Sau đó cậu ấy thấy bị quấy rầy quá nhiều nên cố ý lừa cô, muốn cô thấy khó mà nản, từ bỏ ý định học nhạc với nó, không ngờ cô đã kiên nhẫn tìm suốt một ngày ở nhạc viện. Chính hôm đó, Thành nói với tôi, cậu ấy muốn dạy cô...”

Mạt Mạt nhớ lại ngày cuối tuần mấy tháng trước, cô đi khắp nhạc viện tìm Tiêu Thành, kiệt sức đến rã rời.

Nếu sớm biết quan hệ giữa Tiêu Thành và Tiêu Vy, có lẽ cô sẽ không đến tìm anh: “Tôi thật sự không biết Thành là em trai chị.”

“Thành thực lòng thích cô. Cậu ấy nói, cô có nội tâm phong phú. Thành còn bảo tôi, tình cảm của cô với An Nặc Hàn cũng không thua kém tôi, trong tình cảm không có ai đúng, ai sai, chỉ có người thắng, kẻ thua. Vì chuyện của cô, tôi đã cãi nhau với nó không chỉ một lần…”

Tiêu Vy khóc, Mạt Mạt đưa cô tờ khăn giấy. Tiêu Vy lau nước mắt, tiếp tục: “Sau đó, tôi phát hiện Thành thật lòng yêu cô, muốn dạy cô tất cả những gì cậu ấy biết, muốn giúp cô quên phiền muộn để sống vui vẻ. Tôi hiểu cảm giác yêu một người là thế nào, nên không trách cậu ấy nữa…”

“Tại sao chị nói với tôi những điều này?”

“Bởi vì…” Tiêu Vy khẩn thiết nắm tay cô. “Thành cần cô, không ai khác ngoài cô có thể giúp được cậu ấy.”

“Cần tôi? Tại sao?”

“Bác sĩ nói phổi cậu ấy bị tổn thương rất nặng, có lẽ sau này sẽ không hát được nữa.”

“Sao!?” Mạt Mạt kinh ngạc đến mức đánh đổ cốc trà sữa trong tay. “Chị nói anh ấy không thể hát nữa?”

“Cũng không hẳn là không thể, bác sĩ nói không phải không có khả năng hồi phục, nhưng Thành không tin, cậu ấy cho rằng bác sĩ nói vậy để an ủi… Bây giờ tinh thần cậu ấy rất kém, tôi lo Thành sẽ xảy ra chuyện.”

Âm nhạc là sinh mạng của Thành, không thể hát, điều đó đối với anh nghĩa là gì?

“Mạt Mạt, chỉ có cô mới giúp được cậu ấy. Cô hãy khuyên Thành lấy lại tinh thần, chấp nhận điều trị… Coi như tôi cầu xin cô, cô nhất định phải giúp cậu ấy.”

“Chị yên tâm, tôi sẽ làm vậy.” Mạt Mạt gật đầu. Khi người đàn ông yếu đuối nhất, có thể giúp anh ta lấy lại niềm tin không phải là sự thương hại, mà là sự ngưỡng mộ, trân trọng đối với anh ta.

Trước khi ra về, Tiêu Vy dặn kỹ Mạt Mạt: “Đừng để Thành biết tôi đến tìm cô, nếu không cậu ấy sẽ trách tôi… Thành không muốn làm phiền cô.”

“Tôi sẽ không cho anh ấy biết.”