Hoa và bướm-chương 13+14

Chương 13. Ngụy trang ký

Rốt cuộc Mộc Cận bận bịu việc này việc kia đến tận mười giờ tối.

Cô ra về hơi muộn, vừa đi vừa gọi điện cho Cố Tuấn Nghiêu, chẳng ngờ còn chưa có người bắt máy, điện thoại của cô đã bị ai đó giật lấy, một giọng nói từ sau lưng truyền đến: “Mộc Cận, em đang làm gì?”

Cô ngẩn ra, cười khổ sở: “Đó là do tự ông chủ anh đánh…”

Khóe miệng Bạc Tam hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn Mộc Cận, tay liền gạt nắp trượt trên điện thoại của cô, màn hình hiện ra nhật ký cuộc gọi, số đầu tiên không ai khác: Cố Tuấn Nghiêu.

Anh giơ điện thoại ra trước mắt cô, cười có phần lạnh: “Đây là cái gì?”

Mộc Cận há hốc miệng, vội vàng đổi giọng: “Đó là tôi gọi điện cho tiểu trúc mã, hỏi xem anh ta đã ăn cơm chưa, ăn rồi thì tranh thủ đi tìm chỗ ngủ tránh khỏi cứ bám lấy tôi phiền phức.”

Lệ rơi, trời đất bao la, ông chủ là to nhất, Cố Tuấn Nghiêu, xin lỗi anh…

Bạc Tam nghe xong khẽ cười một tiếng, giống như cười mà lại giống như không, trên dưới xem xét cô một hồi rồi vung tay đi ra ngoài: “Đi thôi đi thôi, đưa em đi ăn cơm.”

Mộc Cận ngơ ngác: “Sếp…”

“Sao?” Bạc Tam quay đầu, lông mày nhíu lại.

“Đây là đại sảnh công ty…” Nhắc nhở.

“Thế thì sao?” Bạc Tam nhíu mày hỏi, rõ ràng vẫn chưa hiểu được tình huống.

“Tôi… tại sao lại cùng anh… đi ăn cơm?” Mộc Cận cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở.

“À.” Bạc Tam rốt cuộc hiểu rõ, “Anh đi lấy xe, em cứ chờ bên trong hành lang, bên ngoài không an toàn.”

Mộc Cận phát điên, cuối cùng phải nhẫn nhịn nói: “Nhỡ may bị các đồng nghiệp nhìn thấy tôi ngồi trên xe anh sẽ không hay, hay là anh cứ đi ăn một mình, tôi bắt xe về nhà được rồi.”

“Hả?” Bạc Tam nhăn trán dò xét Mộc Cận, “Về nhà? Không được.”

Nói xong, anh bước tới nắm chặt cổ tay Mộc Cận, kéo cô ra khỏi cửa lớn công ty.

Vừa ra ngoài, Mộc Cận đã nghĩ tìm một cái bao tải mà chui vào, tốt nhất vẫn là loại màu đen cỡ lớn – các đồng nghiệp vừa rồi cùng nhau tăng ca, bây giờ hãy còn tụ tập ngoài cổng chưa đi, đang bàn xem bắt xe thế nào tương đối an toàn mà lại kinh tế hợp lí, kết quả giương mắt chỉ thấy Bạc Tam kéo tay Mộc Cận đi tới, trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút sững sờ.

Mộc Cận vội vàng giãy giụa khỏi tay Bạc Tam, miễn cưỡng cười cười: “Mọi người vẫn còn chưa đi sao.”

Tiểu Ảnh nhìn mặt Mộc Cận, lại liếc sang nhìn mặt Bạc Tam, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là lựa chọn im lặng trước vẻ mặt lạnh lùng của anh.

Ngược lại Mạnh Hoa tươi cười hỏi: “Giám đốc Bạc cũng tan tầm muộn như vậy à?”

Bạc Tam nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, bộ dạng rất tự nhiên cùng các đồng nghiệp chào hỏi: “Mọi người vất vả rồi.”

Mọi người nhao nhao tỏ vẻ “khổ quá khổ quá, bằng lòng như cục gạch suốt đời cống hiến cho tòa cao ốc Thực Huy”, đồng thời nhao nhao bắt xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường phát hiện án.

Cuối cùng trước khi Tiểu Ảnh đi cũng không quên sáp đến nhéo nhéo tay Mộc Cận, thì thầm vào tai cô: “Cậu, đây là cổ phiếu tiềm lực, nhất thiết phải nắm chắc lấy.” Sau đó không đợi Mộc Cận giải thích liền vui sướng nhảy lên một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.

Mộc Cận nhìn theo Tiểu Ảnh đã đi khuất, có chút ai oán nhìn Bạc Tam: “Thế là xong…”

Bạc Tam ngược lại chẳng hề sao cả, kiên nhẫn vươn tay tới dắt Mộc Cận: “Như thế nào là xong, đi nhanh lên, tăng cả ca đêm, đói lắm rồi.”

Một bữa cơm Mộc Cận ăn chẳng yên lòng, không biết ngày mai làm thế nào đối mặt với các vị bát quát tiên phong trong văn phòng. Bạc Tam thấy cô tâm để đi đâu thì có chút mất hứng, thanh âm gọi tên cô cũng dằn xuống không rõ ràng: “Mộc Cận!”

“Hả?” Mộc Cận chậm chạp phản ứng, “Sao thế?”

“Muốn em chuyên chú vào!” Đôi mắt Bạc Tam chăm chú nhìn cô, dưới ánh đèn giống như hai ánh sao, sáng chói mắt: “Anh nói em nghe, lúc ở bên cạnh anh không cho phép nghĩ đến người đàn ông khác!”

Mộc Cận nghe xong, lập tức liền sặc ho khan.

Ho một lúc, thấy người gây họa cũng không chủ động đến giúp cô đấm bóp, Mộc Cận tự động khỏi hẳn, mắt hai hàng lệ đối diện với Bạc Tam: “Giám đốc à, lúc ăn cơm anh đừng có như sấm đánh bất chợt thế có được không?”

Ngón tay thon dài của Bạc Tam cầm chiếc thìa sứ đảo qua lại chén súp, lãnh đạm ung dung nói: “Không phải em đang nghĩ đến cái tên tiểu trúc mã mới gặp hồi chiều mà định đêm nay đến nhà em ở đấy sao?”

Mộc Cận gầm gừ: “Giám đốc anh định nghĩa dài dòng quá.”

Khóe miệng Bạc Tam thoáng co giật, ho nhẹ một tiếng, phát biểu một câu có tính tổng kết: “Xét thấy cô nam quả nữ sống chung một phòng, dễ dàng củi khô lửa bốc gây tai nạn chết người, căn cứ theo nguyên tắc của công ty chúng ta, bảo vệ nhân viên như bảo vệ người nhà, theo anh, đêm nay cần phải tìm cho em một nơi an toàn để ở.”

Mộc Cận lại sặc.

Lần này cô đang húp một thìa canh, nghe anh vừa nói, một ngụm canh liền kẹt phía trên yết hầu, sặc hàng thật giá thật, nước mắt nước mũi đồng loạt rơi, vô cùng bi thương: “Giám đốc, với tư cách là người nhà, tôi lần thứ nhất yêu cầu anh ăn cơm đừng có nổi sấm, làm sao anh lại trực tiếp bỏ qua hả?”

Bạc Tam nghe xong, đột nhiên nhếch miệng cười, gật gật đầu, duỗi tay qua xoa đầu Mộc Cận: “Ừ, thay đổi thân phận vô cùng tốt.”

Mộc Cận khốn cùng, thầm nghĩ không biết vừa rồi ai nói bảo vệ nhân viên giống như bảo vệ người nhà…

Bạc Tam rõ ràng không có ý định cho Mộc Cận cơ hội phản bác, thò tay một lần nữa giúp cô múc canh, đuôi lông mày phảng phất có điểm vui vẻ: “Mau ăn mau ăn, ăn xong rồi còn về nhà.”

Nhìn anh tươi cười rạng rỡ như tắm gió xuân, Mộc Cận không khỏi ngây ngốc. Buổi chiều trong phòng làm việc nhìn thấy Bạc Tam, rõ ràng là lạnh lùng mà xa cách, có vẻ không muốn nói chuyện với ai; nhưng Bạc Tam lúc này lại như một anh chàng nhà bên, cười rộ lên như ánh mặt trời, tự tại hạnh phúc. Dường như anh có vô số mặt nạ, dịu dàng, lạnh lùng, hăng hái, độc đoán… Muôn hình muôn vẻ, nhưng lại không biết đâu mới thật sự là chính anh.

Mộc Cận nghĩ đi nghĩ lại đến thất thần. Đến tận khi Bạc Tam cốc đầu cô, hơi tức giận nhíu mày hỏi: “Mộc Cận, em lại nghĩ cái gì!”

Cô lúc này mới kịp phản ứng, thè lưỡi với Bạc Tam: “Tôi nghĩ sổ tay thực tập tối nay phải viết như thế nào!”

Bạc Tam sắc mặt hơi ngớ ra, để đũa xuống, ngang nhiên vươn người qua thành ghế, rất hào hứng hỏi cô: “Viết như thế nào?”

“Một ngày tăng ca.” Mộc Cận duỗi một ngón tay, “Buổi tối cùng một soái ca dùng bữa. Càng vui mừng hơn chính là, bữa tối tôi còn không cần trả tiền.”

Bạc Tam ha ha cười: “Thật mất mặt, mất công anh còn tưởng em là thanh niên tốt từng ngày tiến lên, không nghĩ tới tư tưởng giác ngộ một chút cũng không theo kịp hàng ngũ cách mạng.”

Mộc Cận trừng mắt: “Với tư cách là giai cấp tư sản lại dám khinh thường quần chúng lao động… Giác ngộ cũng quá kém cỏi! Để ngày mai tôi đặc biệt cho anh vào khóa giáo dục tư tưởng mới được, làm thế nào để đứng đắn đối mặt với quảng đại nhân dân quần chúng lao động.”

Bạc Tam liếc xéo: “Anh không khinh thường quần chúng lao động, anh chỉ kỳ thị em.”

Mộc Cận cau mày nuốt nước miếng: “Anh tại sao kỳ thị tôi? Tôi gặp gỡ người lạ hay kết hôn phi pháp rồi hả? Tôi kết bạn bừa bãi hay vẫn là cos thánh mẫu hả? Nói nói nói nói nói!”

Bạc Tam một tay chống cằm, giọng mũi “Ừm” một tiếng: “Anh kỳ thị em hoa tươi bày trước mặt không muốn, lại đi nhớ thương cái tên cỏ đuôi chó kia.”

“Ai ai ai nhớ thương cỏ đuôi chó?” Mộc Cận gầm gừ, “Hơn nữa, anh mà xem là hoa tươi tốt gì? Tốt thì cũng chỉ trên bầu trời đầy sao, ném ra một đóa người ta cũng không biết đó là hoa, chẳng ai nói gì, ơ cỏ này phân nhánh như thế nào hả?”

Bạc Tam lành lạnh cười: “Mộc Cận em lừa ai, khỏi cần cho rằng anh không nhận ra, em đối với tên tiểu trúc mã kia, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ!”

Sếp quả nhiên vẫn là sếp, nói liên tục mà lực sát thương vẫn lớn như vậy. Mộc Cận vỗ về tinh thần bị hao tổn, không phải quân ta không đủ mạnh, thật sự do hỏa lực của địch quá mạnh, phòng ngự mất hiệu lực.

Sau khi ăn uống no nê, Bạc Tam lại thật sự kéo Mộc Cận lên xe.

Mộc Cận ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cau mày hỏi: “Đi đâu?”

Bạc Tam nheo mắt nhìn cô, đuôi mày khẽ động, đột nhiên phì cười: “Dù sao cũng không thể đưa em vào miệng hổ, em đêm nay theo anh đi.”

Mộc Cận xuýt xoa, chẳng lẽ xác định vừa ra khỏi miệng hổ lại vào hang sói sao… Hơn nữa, Cố Tuấn Nghiêu so với sếp cô mà nói, có vẻ như tiểu trúc mã vẫn là đáng tin cậy hơn một chút mới đúng chứ…

Bạc Tam thấy nét mặt Mộc Cận biến đổi liên tục thì sắc mặt trầm xuống: “Không phải em thực ra càng muốn chủ động một chút tự đưa vào miệng hổ chứ tiểu Mộc Cận? Hả?”

Mộc Cận đang định kéo dây an toàn, bị một chữ “Hả” cuối cùng của Bạc Tam dọa sởn hết cả gai ốc, tay khẽ run rẩy, dây an toàn kéo được một nửa lại “Xoẹt” một tiếng rụt trở về.

Cô rụt cổ nhìn Bạc Tam: “Không có không có, giám đốc anh hiểu lầm rồi. Với tư cách cấp dưới, tuyệt đối tuân theo cách của giám đốc đệ nhất vũ trụ.”

Bạc Tam cũng không tiếp lời, đột nhiên cúi người về phía cô.

Mộc Cận mắt thấy Bạc Tam cách mình ngày càng gần, hương cỏ xanh nhàn nhạt trên người anh cũng ngày càng gần, phảng phất còn có một chút mùi thuốc lá, khiến cho cô mơ hồ rơi vào choáng váng.

Trong lúc mơ mơ màng màng vẫn còn duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng, cô giãy giụa đối mặt với khuôn mặt gần trước mắt, lắp bắp hỏi: “Anh… Làm gì…”

Đôi mắt to chân mày rậm của Bạc Tam dừng lại trước mắt cô, một đôi mắt phảng phất sâu thẳm như nước hồ, lại đồng thời rực sáng kỳ lạ, như một xoáy nước sâu không đáy, đem toàn bộ suy nghĩ của Mộc Cận hút vào.

Toàn thân Mộc Cận cứng ngắc, đôi mắt không tự hiểu trừng lớn, trong nháy mắt, hoàn toàn không có cảm giác cùng cặp mắt kia thẳng tắp đối diện.

Nguyên vốn là một ngày oi bức, nhiệt độ trong xe càng cao, ngột ngạt phảng phất khiến cho người ta như không thở nổi.

Trái tim Mộc Cận như nhảy lên cổ họng, rốt cục không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

Bạc Tam nhìn cô hai gò má ửng hồng, đôi mắt dưới ngọn đèn hạ xuống như dòng nước lưu chuyển, lông mi dài mà dày giống như cánh bướm khép vỗ, hàm răng trắng đều khẽ cắn môi dưới, động lòng người đến nói không nên lời, vẫn luôn trong trẻo không vướng bận.

Anh đột nhiên thu lại ý nghĩ muốn trêu chọc cô, thân thể rút lui về phía sau, đưa tay giúp cô kéo dây an toàn: “Em lại suy nghĩ nhiều? Mộc Cận, suy nghĩ trong đầu em sao lại không thuần khiết như vậy! Anh khẳng định thực ra chỉ là muốn giúp em thắt dây an toàn mà thôi!”

Anh vừa nói, tay bên cạnh còn cầm dây an toàn của cô nhoáng một cái.

Mộc Cận cũng phục hồi tinh thần, xoay mặt úp sấp bên cửa sổ không nói lời nào.

Bạc Tam khẽ cười: “Giận à?”

Cô vẫn không nói gì.

Bạc Tam đưa tay xoắn xoắn tóc Mộc Cận, cũng không nói gì, tiếp tục khởi động xe.

Chương 14. Qua đêm ký

Mất mặt. Thật xấu hổ chết người ta rồi!

Mộc Cận không ngừng cắn môi, hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Vừa rồi trong nháy mắt, trong nháy mắt đó, chính mình sao lại không bình tĩnh được như thường ngày, sao có thể rơi vào mỹ nam kế nhanh như vậy, tệ hơn nữa còn muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, muốn nói mà không nói được?

Thế nhưng mình, tại sao lại thất bại thảm hại đến vậy…

Mộc Cận cứ thế ghé vào bên cửa sổ xe, đến khi gió lạnh thổi qua, cô mới đột nhiên nhận ra đây không phải đường đi về nhà mình.

Cô bất chấp sự xấu hổ vừa rồi, liền quay đầu hỏi: “Bạc Thanh Hàn, anh định đưa tôi đi đâu?”

Bạc Tam vẫn tiếp tục lái xe, ánh mắt cũng không thèm liếc sang cô: “Đã muộn như vậy có thể đi đâu, đương nhiên là nhà anh.”

Mộc Cận thoáng chốc bị chẹn họng, khó khăn lắm mới từ từ bình tĩnh lại: “Anh… Nhà của anh?”

Bạc Tam ngó cô, ánh mắt như là đang nhìn một sinh vật nhỏ bé ngốc nghếch: “Không đến nhà anh thì đi đâu? Anh không quen giường, em đừng mong anh để cho em đi về đó.”

Khụ khụ… Mộc Cận ra sức đấm ngực, sau nửa ngày mới lại hỏi một câu: “Giám đốc anh… Có phải đã hiểu lầm không? Tôi về nhà tôi, cũng không nói… Cho anh cũng ở nhà tôi…”

Vừa dứt lời, ánh mắt Bạc Tam liền như hai thanh “tiểu Lý phi đao” đâm tới.

Mộc Cận anh dũng đối mặt với hai thanh đao anh phóng tới, nhếch nhếch khóe miệng.

Bạc Tam cũng không so đo nhiều với cô, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Để em cùng hắn ta ở cùng một chỗ, anh rất lo lắng. Mộc Cận, đừng quên em là bạn gái của anh.”

Một câu nói khiến Mộc Cận có chút ngán ngẩm, yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Rốt cuộc hai người như thế nào mới xem như thật sự cùng một chỗ? Chỉ là vì một lời hứa hẹn, hay còn vì một loại kiên trì nào đó? Như hiện tại cùng Bạc Tam thế này, nếu cũng có thể coi là “cùng một chỗ”, vậy thì cái gọi là lời hứa hẹn đó cũng quá mức gượng ép và qua loa.

Chưa hề hiểu rõ về nhau, chưa từng chia sẻ cùng nhau, thậm chí cũng không bắt buộc phải đồng cam cộng khổ, mà khi “bạn trai” đến sự tôn trọng tối thiểu hay phương tiện liên lạc cũng chưa từng cho, suy cho cùng cô còn muốn vững chắc cái gì.

Mộc Cận cười khổ lắc đầu.

Bạc Tam lại để ý đến cái lắc đầu cười của cô, hơi giảm tốc độ xe, hỏi: “Cười gì vậy?”

Mộc Cận buột miệng nói: “Giám đốc, nếu như tôi nhớ không lầm, tôi là vì một cái tát kia mới quen biết anh đúng không?”

Bạc Tam gật gật đầu: “Ừ. Làm sao?”

Mộc Cận há to miệng, cuối cũng vẫn chỉ sờ mũi: “Không có gì.”

Bạc Tam lại khó hiểu nhìn cô, đưa tay mở nhạc trong xe.

“Nếu anh mời, em sẽ nhảy cùng anh chứ? Liệu em có chạy đi và không bao giờ ngoảnh lại? Em có khóc nếu trông thấy anh rơi lệ? Và liệu em sẽ cứu rỗi linh hồn anh, đêm nay thôi?”(*)

(“Would you dance, if I asked you to dance? Would you run, and never look back? Would you cry, if you saw me cry? And would you save my soul, tonight?” – Lời bài hát Hero của Enrique Iglesias)

Mộc Cận hơi liếm môi, lắng nghe có chút thất thần.

Nửa đêm giữa mùa hạ, cây cối ngoài cửa sổ xe đều xanh um tươi tốt, ánh đèn neon biến ảo bất đồng chiếu xuống, có phần đẹp rực rỡ quá mức, không chân thật. Gió cũng thổi đến phần phật, Mộc Cận hơi rùng mình, vô ý thức xoa xoa cánh tay.

Nhất thời trong xe cực kỳ yên tĩnh.

Bài hát kết thúc, Mộc Cận nhịn không được khẽ thở dài.

Bạc Tam cau mày, sắc mặt có chút nôn nóng: “Lại sao vậy?”

“Không sao cả.” Mộc Cận không tập trung đáp, “Anh sẽ mãi ở bên em (*). Không thực tế, thật không thực tế.”

(“I will stand by you forever” – lời bài hát)

“À, cái này hả.” Bạc Tam chầm chậm nói, “Trước kia có một người bạn để lại, anh vẫn chưa đổi.”

Mộc Cận cười cười, đang định nói tiếp, Bạc Tam ngoặt tay lái, xe dừng lại vững vàng.

Bạc Tam đi hai bước, đột nhiên phát hiện bên cạnh không có người, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Mộc Cận ở cửa xe lề mà lề mề, cứ không chịu nhúc nhích.

Anh nhíu mày: “Mộc Cận, ngày mai em muốn đi muộn phải không?”

Mộc Cận có chút xấu hổ cười: “Tôi bảo này giám đốc, tôi ở chỗ anh hình như không được hay… Cô nam quả nữ…”

Bạc Tam chặn ngang kéo cổ tay Mộc Cận, không thèm để ý đến sự phản kháng của cô, kéo cô đi lên phía trước, lại như hơi ẩn ẩn vui vẻ nghiêng mắt nhìn cô: “Mộc Cận em sao tư tưởng lại không trong sáng như vậy?”

Cô bị Bạc Tam dắt đi, không tình nguyện bước theo anh: “Giám đốc, nhà của anh có mấy phòng?”

“Hai phòng. Làm sao?”

“Tôi đang nghĩ nếu không thì ngủ ở sô-pha.” Mộc Cận rất nhanh tiếp.

Bạc Tam xoay người lại nhướn mày, trên khuôn mặt không giấu được nét vui vẻ: “Em sợ cái gì hả Mộc Cận?”

Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng, cũng “Ha ha” cười: “Tôi thực ra là vì danh dự của giám đốc anh, tuyệt đối không có tí xíu tư lợi nào.”

Bạc Tam nhếch khóe miệng, khẽ hừ lạnh một tiếng: “Mộc Cận, em thoạt nhìn là một cô gái rất trung thực, như thế nào lừa gạt người mà mặt không đỏ tim không đập hả?”

Mộc Cận sững sờ, mất tự nhiên nhếch miệng: “Tôi gạt người bao giờ, lời tôi nói đều là nói thật.”

Đôi mắt Bạc Tam ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ ràng, thanh âm lại xuyên thấu qua đêm hè truyền đến bên tai cô: “Vậy em nói thật đi, em là sợ anh, hay vẫn là sợ chính em?”

***

Nhà Bạc Tam ở chính là loại căn hộ có tầng, trong nhà có một cái cầu thang xoay tròn uốn lượn lên xuống, trên cơ bản chỉ có hai màu đen trắng, các đường cong mềm mại, đơn giản mà trang nhã.

Anh gọi Mộc Cận đến tùy ý ngồi xuống, rót chén nước cho cô, sau đó đứng dậy lên lầu.

Mộc Cận nâng ly thủy tinh nhỏ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một khoảng không trên những bậc thang.

Vốn là một khoảng trống, tường bao quanh một chiếc tủ âm cỡ nhỏ. Phía trên cao nhất là một chiếc đồng hồ treo tường nhỏ, đồng hồ quả lắc thoáng lay động một cái, nhìn thật đáng yêu.

Dưới đồng hồ treo tường là một lư hương, có vẻ đã lâu không thắp, bên cạnh cũng không thấy có tàn hương rơi xuống, trái lại giống như thường xuyên có người lau chùi sạch sẽ.

Mộc Cận cầm ly đứng dậy.

Đến gần cô mới phát hiện, lư hương được đặt trên một tấm ngăn bằng thủy tinh, tấm kính dày ép lên hai bức hình.

Trên một bức hình là một người phụ nữ trẻ tuổi, làn da trắng nõn, lông mày tinh tế, ánh mắt rất sắc, khí chất đặc biệt tốt. Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám màu sắc đơn giản, miệng mỉm cười bình tĩnh dịu dàng, rõ ràng là còn trẻ như vậy thế nhưng ánh mắt lại như xa xăm ngàn dặm, mang theo vài phần lạnh nhạt.

Bức hình còn lại là một cô gái nhỏ, cổ thon dài, tóc búi lên sau gáy, một sợi tóc ngang qua trán cũng không để lại, mặc một chiếc váy múa màu trắng, giày múa cũng màu trắng, giống như là thiên nga trắng vừa bước ra từ Hồ thiên nga, kiêu ngạo mà cao quý. Khóe môi cô hơi cong lên, giống như vui mà lại không phải vui, khiến cho người ta không thể dời mắt.

Quả thật rất xinh đẹp, Mộc Cận nhịn không được cẩn thận đánh giá.

Đang lúc cô xuýt xoa trước vẻ đẹp của các mỹ nữ khí chất hơn người, đột nhiên bị người nào đó kéo ra.

Mộc Cận không để ý, một ly nước toàn bộ đổ hắt lên quần áo.

Cô có chút buồn bực, tay run rẩy mở tay Bạc Tam ra: “Đã không phải tôi đồng ý đến đây, sao anh lại còn ác độc với tôi như vậy?”

Vừa nhìn lên, Mộc Cận liền đối diện với đôi mắt có phần phiền muộn của Bạc Tam.

Khóe miệng anh thẳng thành một đường, trong ánh mắt là không kiên nhẫn cùng tức giận cô chưa bao giờ thấy qua, thậm chí còn có chút khinh thường cùng chế giễu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra những câu đâm chọc người khác.

Mộc Cận sững sờ, không cáu giận, mất tự nhiên nhìn anh nhếch nhếch miệng: “Thực xin lỗi.”

Bạc Tam nhìn cô chằm chằm, chậm rãi buông lỏng tay ra, quay đầu đi sang hướng khác: “Không sao. Anh đi tìm quần áo cho em thay.”

Mộc Cận lúc này mới chú ý anh đã thay quần áo, áo trắng ngắn tay với quần đùi, càng lộ ra thân hình thanh mảnh cao ngất, như một nam sinh đại học, trang bị đầy đủ cả, lúc nào cũng sẵn sàng trên sân bóng rổ đổ mồ hôi như mưa.

Trong lúc nhất thời cô cảm thấy hơi run sợ.

Không lâu sau, Bạc Tam cầm một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt đi ra, tiện tay đưa cho Mộc Cận: “Thay cái này ra, nhà anh chỉ có quần áo của anh thôi.”

Mộc Cận giở ra xem xét, thật sự chỉ có một cái. Cô quẫn bách, không tin tưởng nhìn Bạc Tam: “Đây… Có một cái?”

Bạc Tam đang uống nước, nghe thấy cô hỏi thì nhướn mày: “Sao, không đủ à?”

Mộc Cận hổn hển: “Nhưng mà cả áo cả váy của tôi đều ướt!”

Bạc Tam cười phớt lờ: “Áo này rất to, em cứ coi như váy cũng không thành vấn đề.”

Mộc Cận trừng mắt nói không nên lời: “Anh…”

Bạc Tam cầm cốc nước, ung dung đi lên lầu: “Dưới lầu có phòng khách, có ghế sô-pha, tủ trong phòng khách có chăn, nhà vệ sinh thì ở ngay bên cạnh, em tùy ý tìm một chỗ mà ngủ, hoặc là luân chuyển anh cũng không để ý. Giường của anh em cũng đừng có ngấp nghé, Tiểu Mộc Cận, ngủ ngon.”

Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn bóng dáng Bạc Tam biến mất trên cầu thang.

Cả đêm cô ngủ không ngon. Lúc đầu là không quen, lật qua lật lại mãi không thấy buồn ngủ; về sau vất vả lắm mới mơ mơ màng màng đang ngủ, lại toàn gặp ác mộng, lúc thì là trong rừng nhiệt đới bị rắn độc cắn, lúc thì lại là nước lũ núi sông bao quanh cô.

Lăn qua lộn lại đến tận rạng sáng bốn năm giờ, cô mới thật sự ngủ được ổn định.

Kết quả sáng ra đồng hồ báo thức điện thoại kêu, Mộc Cận căn bản không nghe thấy gì. Cô đang ngủ say, đột nhiên sau gáy bị cái gì đó một phát hung hăng bắn vào, ra tay vừa ác độc vừa chuẩn xác, làm cho cô đột nhiên bừng tỉnh.

Vừa mở mắt đã đối diện ngay với khuôn mặt vui vẻ đang nén cười của Bạc Tam.