Ngược Xuôi (Back and Forth)- Chương 13+ 14

Chương 13

Vậy là đã từ giã cuộc sống tươi sáng của tuổi thơ! Tôi ý thức được điều này trong lúc nghe các quý bà nghị luận chuyện nhà. Hiện tại không có Hoàng Hậu, Lê Nguyên Phi là người có chức vụ cao nhất, nhưng đương nhiên vẫn đứng sau hai vị phi tử của Thái Tổ. Tôi không hiểu chuyện nhà thì các bà cai quản như thế nào bởi nhà cửa to lớn như thế này và còn nhiều người hầu với các chức khác nhau luôn mau chóng nhìn mặt đoán sự trước nữa. Tôi mới đến, còn chưa được cất nhắc phong chức tước gì, mọi thứ thật lạ lẫm. Một sự lạ lẫm khó chịu. Vẫn luôn nghĩ mình có thể tự chủ sống một cuộc sống bình dị với chồng con trong một thế giới công bình, tôi mới chợt hiểu lại rằng cuộc sống này khó có khả năng sẽ xảy ra. Tôi đã luôn sống trong một giấc mơ, một giấc mơ thật xa vời, kể từ khi tôi nhảy vào thế giới này.

Về đến điện hôm qua ngủ lại, tôi được thái giám đến thông báo Hoàng Thượng sẽ đến thăm vào buổi tối, tiện thể dùng cơm luôn. Thị nữ lại bắt đầu giai đoạn hóa trang, nhìn gương mặt trong gương, tôi chưa từng thấy nó như không phải của mình như thế này bao giờ. Ngay cả khi nhiều lần lạ lẫm nhìn gương mặt mới của mình dưới giếng trong năm đầu khi mới đến đây, tôi cũng chỉ thấy nó khá trắng trẻo bé con, nhìn vui vẻ ngây thơ, vẫn có chút ý thức nó là của mình. Giờ đây, gương mặt này đã lạnh lùng như con búp bê trong tủ kính, thật xinh đẹp, thật kiêu sa, nhưng không hề có trái tim để nở nụ cười.

Tôi thẫn thờ nhỉn ra sân khi được đặt trên ghế rộng mềm mại, chắc là ở dưới có ủ than ấm. Là một ngày đông ảm đạm, trái tim tôi như đông cứng lại vì giá rét vậy. Từng giọt nước mắt nhớ nhà như đang thấm vào lồng ngực, tôi đang chờ đợi gì đây? Buổi chiều giá băng, trên trời như có nhiều đám mây đen u ám, chắc là sắp mưa. Trong đầu tôi đang dạo một bản “Dạ khúc” của Châu Kiệt Luân, tâm trạng cũng như bản nhạc đều đều chán đời. Trời bắt đầu mưa, những giọt nước lúc đầu thì nhẹ nhàng li ti, sau dần dần mạnh mẽ dập trên mái ngói nghe lộp độp. Mùi đất xông lên ngày càng mạnh, các cung nữ thái giám chạy lăng xăng tìm chỗ trú. Trời mưa rồi, tôi nhìn những giọt nước mưa thấm ướt sân gạch mau chóng hơn. Đứng lên, tôi đi về hướng cửa bất thình lình, cũng chưa định thức lại, đã ra sân. Thị nữ bên cạnh giật mình, vội chạy theo lấy tay che đầu tôi.

Tôi gạt tay họ ra, bảo: “Để ta một mình.” Hóa ra tôi vẫn chưa qui phục cái kết cục này, trời vẫn đang khóc cho tôi đấy thôi. Tôi phải ra đón tiếp lấy những giọt nước mắt này mới gọi là phải đạo chứ? Những giọt nước mạnh mẽ lạnh giá đâm vào người tôi, chẳng mấy chốc mà thấm ướt mấy làn váy áo vào da thịt. Tôi ngước lên, những giọt nước mắt dài lẫn vào những giọt mưa đang chảy xuống khóe miệng, rớt xuống cằm. Tôi đang làm gì? Vì sao? Tôi không quan tâm. Nhưng từng giọt từng giọt mưa dội xuống đầu đang khiến tôi tỉnh táo lại, người tôi không muốn gặp nhất lúc này, chính là vị Hoàng Thượng kia. Tôi đang hứng chí tắm mưa, và tôi sẽ bị bệnh để không cần phải gặp hắn nữa!

Một cái ô to được chắn ngay trên đầu tôi từ đằng sau. Tôi quay ngoắt lại, một phụ nữ già, da nhăn nheo thấy sợ, đang nghiêm khắc nhìn tôi. Cái ô là do một anh thái giám cố gắng đẩy lên cao che cho hai người bọn tôi. Bọn cung nữ cũng đang ướt đẫm nhìn hai chúng tôi sợ sệt. Bà hừ thành tiếng, kéo tay tôi thật mạnh lôi vào trong nhà. “Các ngươi còn đợi gì, không hầu hạ quận quân tắm rửa thay quần áo đi, người mà bị bệnh thì các ngươi thật có lỗi lắm!”. Bọn thị nữ run run kéo tôi vào phòng trong thay quần áo, lấy nước nóng tắm rửa. Tôi không muốn, bọn họ thân người ướt át khóc lóc: “Quận quân tha tội, người mà cứ như vậy chắc bọn tôi khó sống.” Thật không ngờ có nhiều cái oái oăm thay, tôi không muốn gặp vị Hoàng Thượng kia, giờ thành tội mất đầu của họ. Thôi đành vậy, tôi vâng lời.

Thay quần áo xong, tôi được đặt ngồi vào trong ghế, hai cô thị nữ ở cạnh bên trong khi hai cô kia đi thay đồ. Bà lão kia đã ngồi sẵn bên cạnh bàn. Bà nhìn tôi chăm chăm, hỏi: “Người cung nữ nào đã giáo huấn cho quận quân trong tháng qua thế? Người chẳng thấy có lòng từ bi cho người hầu chúng tôi gì cả.” Tôi nhìn bà lãnh đạm hỏi: “Vậy bà là ai?” Bà nhìn tôi nói: “Tôi là nữ quan đến giáo huấn cho quận quân, sắp đến sẽ làm cánh tay phải của người trong việc điều hành cung điện mà người được giao sau này. Tên tôi là Đinh thị Hoa. Quận quân cứ gọi Đinh lão là được rồi. Tôi đã là thị hầu từ những năm bằng tuổi người ở thời vua trước, được vời vào cung làm giáo huấn cho cung nữ. Nay được điều đến tùy ý quận quân sử dụng.”

Không biết sao lại phải điều bà quản gia già khọm này đến đây, chắc tôi đang bị vướng vào âm mưu thù địch của ai đây. Người chợt rùng mình, tôi hắt xì một cái. Bà ngay lập tức bảo: “Các ngươi vô lễ, để quận quân bệnh, Hoàng Thượng sắp đến, thấy các ngươi săn sóc kiểu này không biết tội tình các ngươi sẽ được xử sao?” Bọn người hầu sợ quá quì xuống xin tha tội. Tôi xua tay: “Không phải lỗi bọn họ, là ta thích nghịch mưa, đã được thay đồ, chắc không sao đâu, bà đừng phạt họ!” Bà nhìn ta nghiêm khắc: “Đã biết như thế, sao người còn nghịch mưa làm gì? Người bệnh là lỗi của người, nhưng nếu lây cho Hoàng Thượng bệnh thì sẽ ra sao? Ai lãnh tội đây? Bọn bay, mỗi đứa tự tát hai mươi bạt tai, sau đó đi thông báo cho Hoàng Thượng quận quân nhiễm cảm, lúc nào khỏi bệ hạ mới đến được.”

Tôi đờ người, đúng là đã được như ý nguyện, nhưng sao cách giải quyết của Đinh lão này như chĩa mũi dùi vào tôi, khiến không những chuyện bé xé ra to, người hầu ghét thầm tôi, còn như có ý không cho gặp Hoàng Thượng thì phải. Càng nghĩ càng thấy như tôi đang bị cuốn vào một âm mưu nào đó. Tôi nhìn bà, mặt nghiêm nghị: “ Cung này tuy chưa phải của ta, nhưng người hầu đang dưới lệnh của ta, bà có đến cũng chỉ có thể giáo huấn ta, ta đã nghe ra, còn người hầu của ta là do ta phạt, họ đã nghe lệnh ta chứ có làm gì sai? Theo lý bà chỉ có thể cho lởi khuyên thôi! Các ngươi cứ đi thông báo cho Hoàng Thượng, còn hình phạt thì thôi.” Bà ta hơi ngạc nhiên nhìn tôi, chắc hơi bất ngở về việc này, nhưng vẫn khăng khăng: “Nước có phép nước, gia có gia quy, nay luật nhà hiện đang nhẹ mà còn du di trốn thoát, thì sau này có mà loạn mất. Quận quân mới đến, tuy đã vào cung, nhưng chưa có sắc phong, người vẫn đang đứng sau ta về cấp bậc trong cung. Ta ra lệnh phạt thì bọn họ giờ phải tuân theo, người cũng cần phải học hỏi lại quy luật đi.”

Tôi thật bó tay với bà này, già thì già mà mắng người sung sức thế? Thôi thì bây giờ thân thể cũng cảm thấy mệt mỏi phần nào, đành im miệng vậy. Tôi mệt mỏi nói: “Thôi vậy, không cãi nổi bà, nhưng giờ ta đang mệt, bà cứ để các qui củ mai hãy học vậy.” Tôi vẫn chua ngoa muốn đá thêm câu: “chứ nếu không cứ bệnh suốt thế này, chẳng bao giờ gặp được Bệ hạ mà có được cái sắc phong mà dám lớn tiếng với bà!”, nhưng rồi lại thôi. Rồi hai người cung nữ đỡ tôi vào nằm, người thật mệt mỏi, tôi thiếp đi ngay. Trong giấc ngủ miên man, cả người tôi đau nhức khắp mình, người cảm thấy rất lạnh như lúc lúc lại thấy cung nữ thái giám chạy tới lui mang nước và khăn đắp cho tôi, hình như còn có ngự y vào nữa. Miên man một hồi thì tôi mới tỉnh dậy, cổ họng khô rát, muốn uống nước mà chưa kịp nói đã có người mang đến, Đinh lão nhìn tôi một cái nhìn khó tả khi đưa tôi bát nước rồi cúi chào đi ra. Tôi còn chưa biết có chuyện gì thì đã có tiếng thái giám hô lên: “Thánh thượng giá đáo”

Vật vờ được đỡ ra ngoài giường, khoác vội thêm chiếc áo ngoài trong lúc thị nữ nhanh chóng chải lại mái tóc, tôi lại thầm rủa thằng nhóc hoàng đế này, cứ làm cho ta đứng ngồi không yên. Thấy hai hàng thị vệ đến sắp ngoài sân, ta cùng các người hầu quì xuống cùng tâu lên khi nhìn thấy tấm áo vàng lấp lánh: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!”. Đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo đỡ tôi lên, cùng một giọng nói nghe như bao nhiêu thằng con trai nhỏ tuổi khác: “Bình thân!” Tôi ngẩng đầu nhìn hình dáng vẫn còn thấp hơn tôi một cái đầu trong lúc đứng lên rồi trố mắt: “Người là… Hoàng thượng sao?”

Chương 14

Nhìn người trước mặt tôi, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, thật vẫn là một đứa trẻ con. Vị Hoàng đế này không ai khác chính là người hù tôi trên đỉnh núi thân quen nọ, cũng chính là người cứu tôi bằng một cách không thể ngờ. Người này chính là cậu quí tộc nọ sao? Tuy rằng khuôn mặt điển trai của cậu không thể dễ gặp, nhưng đầu óc của tôi trong tháng qua bị vùi lấp bởi những suy nghĩ bất hạnh đã khiến cho cái dáng vẻ kia trở nên mờ nhạt, vị này có phải người đó không, giờ tôi lại băn khoăn ngay sau khi khẵng định. Lại nói, người đứng trước mặt tôi đây không thấy có dáng điệu ngượng ngùng như của cậu trai kia, mà bao quanh mình một phong thái uy nghi hiếm có cùa một đấng quân vương, không hề non nớt, tuy có sự già dặn quá đáng đối với tuổi của mình.

Tôi tròn mắt nhìn Hoàng Thượng, quan sát thật kĩ xem đây là loại người gì, trong đầu có biết bao nhiêu điều đang được kết nối. Cậu ta nhìn tôi lại, cũng rất nghiêm túc, mãi cho đến lúc Đinh lão phía sau giật vạt áo mấy lần tôi mới choàng tỉnh, cụp mắt xuống, sau lại nhanh chóng liếc vội cậu. Đây là lần đầu tiên tôi mới biết được ánh mắt cười là gì. Khuôn mặt này cực kì nghiêm nghị, đôi môi mím nhẹ, hơi nhếch lên cùng ánh mắt trong sáng kia lấp lánh ánh sao nhìn tôi một cách khá thân tình. Hoàng Thượng ra lệnh, tiếng nói thanh thoát: “Các ngươi ra ngoài đợi đi!” Mọi người cấp tốc ra ngoài, không khỏi lén nhìn tôi.

Cậu ta vẫn đứng đó, nhún chân một cái, hỏi: “Không muốn mời trẫm ngồi sao?” Ta giật mình mới phát hiện hai người cứ đối mặt nhau vậy cũng đã lâu, cố gắng tạo nụ cười nhẹ thanh thoát, tôi nói, phát hiện cổ họng mới đó uống nước mà đã nhanh chóng khô lại: “Kính mời người ngồi!” Cậu ta đi đến ghế, ngồi xuống, lại thêm: “Cũng ngồi đi!” Như cỗ máy, tôi cũng ngồi xuống đối diện, lòng thật tức sao cái cung này phòng khách mà cũng chỉ có được hai cái ghế cách nhau có một cái bàn nhỏ. Vẫn lén nhìn Hoàng Thượng này một cách dò xét, tôi im lặng. Phá vỡ bầu im lặng được tôi luyện trong mấy phút, cậu ta thản nhiên hỏi: “Quận quân thấy hoàng cung thế nào?” Tôi cụp mắt trả lời: “Cung điện to lớn, thần từ trước chưa thấy một khối kiến trúc nào lộng lẫy hơn!” Vẫn lại tiếp tục yên lặng, tôi ngước nhìn lên, mới thấy cậu ta nhìn tôi ánh mắt như càng xoáy vào lòng khi bắt gặp mắt tôi. Tôi vô thức cũng nhìn sâu lại, trong lòng đang dự đoán xem người này đang muốn tìm gì ở mình, ánh mắt cậu ta long lanh sâu thẳm như đại dương, không trách được làm Hoàng đế.

Hoàng đế, cái số đế vương này muốn gì được nấy, giờ tôi vào đây chịu khổ cũng vì hắn đây. Như kìm hãm được chính mình sau khi nhớ lại, tôi ngước mặt ra phía cửa, nói: “Thần có cái không hiểu, sao Bệ hạ lại cho triệu thần vào cung?” “Ngươi không thích cung đình sao?” Hắn hỏi. Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn: “Thưa, không!” Mặt hắn thoáng có sự ngạc nhiên nhưng rồi lại mỉm cười: “Vì ngươi là người có một không hai, mặt khác trẫm phải nhanh chóng lấy được ngươi!” Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên: “Có một không hai?” Hắn nhìn lại, nói: “Chỉ riêng khoản hỏi thẳng này cũng đã chứng minh ngươi là người hiếm có rồi, hơn nữa có ngươi làm bạn trong cung đình này cũng sẽ giúp trẫm rất nhiều. Trẫm cũng không cần vòng vo nữa, thật ra khi trẫm về chỗ Thái Bảo, đã có ý định lấy một trong mấy người con gái trong phủ về làm vợ, một là giúp trung hòa thế lực Lê Nguyên Phi cùng Lê Chiêu Nghi, hai là người trẫm có thể tin tưởng đối phó với hai vị Phi tử của Thái tổ.” Tôi choáng ngợp: “Sao lại chọn thần, một người tuổi vẫn còn nhỏ dại. Bệ hạ có thể chọn một trong hai người chị gái của thần, vốn đã trưởng thành hơn trong việc đối nhân xử thế mà?” “Chính vì ngươi vẻ mặt vẫn còn trẻ con mà sẽ không bị nghi ngờ, trẫm sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi nếu ngươi giúp trẫm đối phó hậu cung, để trẫm còn an tâm đối phó triều chính!”

Tôi thêm sững sờ, giờ đây bị kéo vào cuộc chiến là do thân phận sao? Cũng đúng, gia đình Thái Bảo hai đời trung thành hết mực, đã được coi như con em trong nhà, mà Thái Bảo trong triều cũng không giúp được Hoàng Thượng đối phó Đại tư đồ Lê Sát, vậy chỉ còn cách cử người như tôi giúp việc trong hậu cung, làm gián điệp ẩn mình rồi từ đó lúc thuận tiện đánh ra triều. Càng thêm sững sờ nhìn hắn, một cậu nhóc mới có mười một mười hai tuổi thôi mà một mình phải tính đường đi nước bước thế này, đối phó chính người giúp đỡ mình, bất chợt tôi thấy thế giới hiện đại còn tươi sáng gấp trăm lần. Ở tuổi này đã phải tự thân vận động, làm mọi cách để giữ chức đế vương. Bật cười, tôi nhìn lại hắn: “Nếu thần bất tài, làm ăn không ra gì thì sao? Một con nhóc con không biết gì, thần có thể tỏ ra ngây thơ vô tội, nhưng nổi lên làm cái chạc thứ ba trong hậu cung, một mặt đối phó các người vợ khác của người, một mặt đối phó hậu cung thâm niên hai vị tiền triều phi tử. Ngay cả thần cũng không thể tưởng tượng ra cảnh kiến tuyên chiến với hai con voi cùng một lúc như thế này!” “Thật ra trẫm đã vạch sẵn kế hoạch, chỉ cần ngươi nhất nhất trung thành với trẫm, theo chỉ thị của trẫm, thì trẫm sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi. Vinh hoa phú quý, ngươi muốn gì có nấy!”

Tôi thêm buồn cười với vẻ trẻ con muốn làm người lớn này, nói thêm: “Thật ra thần không muốn vinh hoa phú quý gì nhiều, chỉ xin người lúc giúp đỡ thần ba điều yêu cầu là được.” Hắn tròn mắt nhìn tôi: “Ngươi muốn gì thêm sao?” Tôi giải thích: “Bệ hạ yên tâm, ba điều này của thần, chắc chắn người sẽ làm được mà không tốn kém công sức của người nhiều quá đâu, chỉ cần người làm được, có gì mà người ngôi cửu đỉnh như Bệ hạ không toại nguyện được cho phận nữ nhi này?”Trong lòng tôi đang lo lắng cho dì và em gái, ba điều này sẽ là cứu tôi khỏi kiếp làm vợ của hắn, cứu họ ra khỏi cảnh nô tài bị đày đọa, có khi còn cho chúng tôi có thể sống những chuỗi ngày yên ổn. Hắn nhìn tôi, hỏi: “Ba điều đó là gì?”

Tôi cười, nói ngay: “Điều thứ nhất chính là, thần có thể làm bề tôi của người, làm bạn trung thành của người, làm tri kỷ của người, nhưng chắc chắn sẽ không làm vợ của người.” Hắn đập bàn đứng dậy: “Như vậy chẵng lẽ ngươi không đồng ý với trẫm? Giỏi cho một thân quận quân của ngươi, vẫn biết ngươi sẽ được nuông chiều trong phủ thái bảo, không ngờ hắn có thể dung túng ngươi như thế này, đến trẫm mà cũng có thể từ chối kiểu này.” Tôi cũng vội đứng lên giải thích: “Bệ hạ bớt giận, thật ra tôi đã chấp nhận giúp đỡ người, điều này chẳng qua là tôi có thể làm vợ ngài qua danh nhưng thiết nghĩ, ngài muốn trunh thanh tuyệt đối trong vụ này chỉ nên tin tưởng bạn hữu, không nên tin tưởng phi tử.” Hắn tròn mắt nhìn tôi, ngồi xuống dò xét từng cử chỉ: “Ngươi nói vậy là sao?” Tôi điền đạm ngồi xuống, nói tiếp: “Ngài không biết, vợ chồng bên nhau, đầu ấp tay kề vốn không thể nghi ngờ nhau, nay người muốn tôi làm vợ người lại đi đấu với những người vợ khác của người, chứng tỏ bệ hạ luôn dè chừng họ, vậy còn gì cái tình nghĩa vợ chồng? Hơn nữa, biết đâu bây giờ người muốn giải quyết dung hòa thế lực của họ, nhưng sau này lại phát sinh tình cảm mà lại đối phó thần, thế này nghĩ cho thần cũng không an toàn. Cái thứ hai nữa là chỉ có bạn hữu mới nói thẳng, bề tôi trung thành mới can gián, nhưng vợ thì luôn phải ủng hộ chồng. Nếu người làm sai thì thần thân vợ sao dám cản? Vậy là nếu chúng ta thật làm thân chủ tớ hay bằng hữu thì sẽ có lợi hai đằng, đảm bảo tính bền vững. Danh làm vợ người thì mọi người ai cũng đã biết khi thần vào cung, nhưng phận làm vợ người thì thần cũng xin chỉ hữu danh vô thực.”

Hắn nhìn tôi lại thêm một lần nữa như thể nghe hùng biện lần này là lần đầu, cũng có khi là lần đầu thật. Nhưng như cũng ngẫm ra được điều gì, hắn suy nghĩ rồi đáp: “Được, nhưng chỉ trong thời gian ngươi và trẫm hành sự vụ này thôi! Còn điều thứ hai là gi?” Tôi định nói: “Xong được vụ này, người cho phép tôi xuất cung đi!” nhưng vì câu trước của hắn mang ý nghĩa sâu xa, tôi lại nói: “Điều thứ hai, nếu người có điều gì trách phạt, xin chỉ xử tội một mình thần thôi, không được hại người nhà thần hay bất kì ai khác!” Hắn tròn mắt thêm nhìn tôi: “Ta công tư phân minh, tự có cách của mình” “Nếu đã công tư phân minh, việc ai làm nấy chịu, người có giết thần cũng được, chỉ xin không nên đánh đồng, hại người thân thần, đó mới là vua hiền!” Tôi nói. Hắn đáp sau một hồi suy nghĩ: “Chỉ cần là tội của mình ngươi, ngươi sẽ chịu một mình, còn nếu là tội của ai đó dính líu, trẫm cũng sẽ xử tội họ ” Tôi đành gật đầu. Hắn hỏi tiếp: “Điều thứ ba thể nào?” Tôi nói: “Tìm hộ thần hai người!” “Ai?” “Thần sẽ nói cho bệ hạ khi cần thiết!” Hắn đáp: “Được!” Tôi hỏi lại: “Nhất ngôn cửu đỉnh nhé?” Rồi đưa ngòn tay út ra, ý chỉ hắn nghéo tay. Hắn tròn mắt nhìn: “Gì thế?” Tôi hẫng: “Bệ hạ không biết nghéo tay hứa sao?”Hắn cười, ngoắc ngón út vào tay tôi: “Đồng ý!”.

Tôi cười, nhưng nhớ ra tuy hắn là bậc quân vương, làm sao có thể nhớ hết được những việc này. Lại nói, làm bạn với vua như chơi với cọp, hắn muốn đổi lúc nào cũng được mà. Tôi đành bạo gan nói: “Thần sẽ lập một bản tấu chương, xin bệ hạ kí tên đóng dấu vào để làm chứng!” Hắn nói: “Ngươi không tin trẫm sao?” Tôi nhìn hắn, trả lời: “Nói có sách, mách có chứng, mua bán trao đổi cần có văn thư, như vậy mới theo phép nước, người chắc cũng biết!” Hắn cười nói: “Đã làm vua, trẫm sẽ tuân theo, ngươi cứ thảo tấu chương và thánh chỉ đưa trẫm, sẽ được đóng dấu, trẫm sẽ giữ bản tấu, còn sẽ đưa ngươi bản thánh chỉ!” Ai chà, xem ra vị hoàng đế này cũng biết luật hợp đồng, mỗi bên một bản đây. Vậy là tôi thảo một bản tấu chương kí tên đưa hắn, nhìn hắn đọc và đồng ý, còn tôi nhận một bản thánh chỉ để đọc và đồng ý. Vậy là hợp đồng đã được viết xong.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3