Cám ơn anh, khiến em cảm thấy yêu Bắc Kinh mùa đông này - Chương 4.02

 

Mùa thu năm nay, ẩm ướt và lạnh lẽo!

Vào kỳ học, bởi vì chủ tịch của hội sinh viên và những cán bộ quan trọng đều đứng trước kỳ thi tốt nghiệp, vì thế trường đại học Chiết Giang phải tổ chức cuộc bầu cử đổi nhiệm kỳ. Lâm Tiểu Niên có số phiếu bầu cao nhất, nhưng  cô không nhận chức chủ tịch tôn kính mà nhường cho Chu Hiểu Úy.

Vu Hữu Dư tán thành cách làm của cô: “Với tính cách của em, chỉ làm những công việc đơn giản là hợp nhất!”.

Lâm Tiểu Niên bĩu môi: “Anh xem thường em rồi đấy. Nếu em muốn làm thì nhất định sẽ làm tốt hơn anh!”.

 “Vậy tại sao không làm?” Anh hỏi cô.

 “Không có hứng!”

Tô Bắc Hải nói chen vào một câu: “Anh nghĩ, em sợ bản thân mình làm tốt quá, mọi người sẽ ghen tỵ phải không?”.

Cô không nói gì, khẽ mỉm cười. Cuối tuần, Lâm Tiểu Niên cũng không dễ thoát khỏi bàn tay của Vu Hữu Dư, cô cùng với Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đi mua đồ ở lăng Công Chúa. Ban đầu Quan Lan cũng đi cùng, nhưng nhìn thấy Lâm Tiểu Niên, thì lập tức nói là có việc không đi được. Thẩm Tam Nguyệt giải thích: “Có thể là nhìn thấy Lâm Tiểu Niên thấy ngại, rốt cục, chỉ vì chuyện tiền nong mà thôi.”

Cát Ngôn không nói gì, thở dài. Nhắc đến chuyện cũ, Thẩm Tam Nguyệt cũng cảm thấy bối rối, lúc đấy cô cư xử cũng hơi quá đáng. Lâm Tiểu Niên thấy bầu không khí căng thẳng, vội nhanh chóng xoa dịu lại tất cả: “Dù thế nào cũng đã qua rồi! Nhắc lại cũng chẳng để làm gì... Không phải nói đi mua sắm sao?”.

“Đúng rồi, mau lên, đi, đi, quy tắc cũ, ai đi chậm phải đãi kem ốc quế!”

Trên đường, Thẩm Tam Nguyệt hỏi Lâm Tiểu Niên: “Nói cho mình nghe chuyện của cậu và Vu Hữu Dư như thế nào đi?”.

Lâm Tiểu Niên thờ dài, thật ra cô không muốn nhắc lại chuyện đấy nữa: “Bình thường, ừ, bình thường!”.

 “Cái gì gọi là bình thường? Tối hôm trước mình ngồi học thấy cậu và Vu công tử ở dưới lầu ôm nhau!” Tính buôn chuyện của Cát Ngôn còn hơn Thẩm Tam Nguyệt, rất rất nhiều lần rồi. Lâm Tiểu Niên giật mình và nói: “Cái gì mà ôm ôm ấp ấp? Đó là do trong

mắt Vu Hữu Dư có cát, mình giúp anh ấy thổi thôi.”

Tôi hôm trước ra khỏi lớp tự học buổi tối, Vu Hữu Dư đưa cô về ký túc. Đi được nửa đường, đột nhiên anh che một nửa mặt lại và nói không mở mắt ra được. Hình như là có cát. Lâm Tiểu Niên vội vàng banh mắt anh ra và thổi, nhìn thấy có nước mắt chảy ra, cô giúp anh lau. Bởi vì, dáng anh cao, cô chỉ với đến vai anh, cô kiễng chân lên tựa vào người anh, tay của anh lại đặt trên hông cô, cho nên cái tư thế ấy nhìn kiểu gì cũng thấy mờ ám.  Không ngờ đã để cho Cát Ngôn nhìn thấy. Buổi tối về đến ký túc, Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt vội vàng đem bộ quần áo mới mua ra mặc thử, Lâm Tiểu Niên lên mạng đọc tin tức một mình. Trong đám bạn bè trên QQ, nick cô sáng nhất, cô vội vàng để ẩn, giả vờ như không có trên mạng. Sau đó nghĩ lại thấy không cần thiết phải làm như thế, cô có lên mạng hay không, cũng không liên quan đến anh. Vì thế cô từ từ lộ diện, giả vờ như không có việc gì làm lên mạng đọc tin tức. Kiều Hoài Ninh nhìn thấy cô lên mạng. liền gửi cho cô một khuôn mặt cười. Lâm Tiểu Niên tự nói với bản thân là không được trả lời, giả vờ như không biết. Nhưng, cái khuôn mặt màu vàng, nháy mắt mỉm cười với cô, nụ cười làm cho cô cảm thấy chột dạ.

 “Có nên trả lời anh không?” Cô không ngừng đấu tranh với bản thân, cánh tay và trái tim không thống nhất, thấy sắp xiêu lòng.

Sau đó, may mắn Vu Hữu Dư gọi điện đến ký túc, gọi cô xuống lầu ăn cơm. Cô thở dài một tiếng, không do dự liền tắt QQ, lập tức chạy xuống.  “Vu công tử có ma lực từ khi nào thế nhỉ? Lại có thể khiến cho cậu vội vội vàngvàng chạy đi như vậy?” Thẩm Tam Nguyệt trợn mắt nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lâm Tiểu Niên.Nhìn cô buồn bã ủ rũ thấy rất vô vị, Vu Hữu Dư cau mày hỏi: “Làm sao thế?

Hôm nay đi mua sắm không vui à?”.

 “Làm sao anh biết hôm nay em đi mua sắm?” Lâm Tiểu Niên có phần tò mò. Vu công tử ngại ngùng mím môi: “Là Bành Hưng nói. Anh không hề chủ động hỏi.” Lâm Tiểu Niên mới hiểu ra, hóa ra từ trước tới giờ vẫn không để ý đến “nội gián” Cát Ngôn. Cô than thở: “Em thấy bộ quần áo đẹp nhưng không mua được. Đương nhiên là tâm trạng không vui!”

Anh cười: “Hóa ra vì thế sao? Có đến nỗi phải như thế không? Em không biết bạn trai em là anh dù chỉ có ít tiền nhưng nếu thấy đẹp, chỉ cần em thích, tất cả đều thuộc về em sao?”.

“Được rồi, nhưng anh chưa kiếm ra tiền.” Cách diễn đạt của anh làm cho cô cảm thấy buồn cười: “Nói như thật ấy.”

Mặc dù Vu công tử là bạn trai của cô, nhưng cô cũng không để cho anh mua đồ cho cô. Hơn nữa, cô chỉ là trong một lúc xúc động nhận anh là bạn trai giả của cô. Người bạn trai này trong tương lai sẽ đi nước ngoài, cách xa cô vạn dặm, có khả năng đến chết cũng không gặp lại.

 “Khi nào thi IELTS?”

Anh nghĩ một lúc, giống như phân vân cái gì đó, sau đó mới trả lời: “Tháng sau.”

Cô sờ trán: “Vậy thì không phải sắp đi nước ngoài sao? Anh đi nước nào?

Đợi em giàu em sẽ đi thăm anh!”.

Vu Hữu Dư tặc lưỡi, định mắng cô nhưng không nhẫn tâm: “Thật là phí khi anh đối xử tốt với em như vậy? Sao không giữ anh ở lại?”.

 “Con đường phía trước rộng rãi, đẹp đẽ không đi thì thật là ngốc, giữ anh lại có tác dụng gì?”

 “Đồ trái tim sắt đá!” Anh tiếp tục ăn cơm, không nói thêm câu gì. Lâm Tiểu Niên cảm thấy kỳ học này trôi nhanh hơn các kỳ học khác, chớp mắt một cái đã đến cuối năm, hội sinh viên bắt đầu cho công việc tuyển dụng mới, sau đó chuẩn bị cho bữa tiệc năm mới.

Lâm Tiểu Niên rất bận rộn, đến cả sự phản đối của Vu công tử cô đều không để ý. Vu Hữu Dư nhìn cô chỉ nói: “Lâm Tiểu Niên, em lạnh nhạt với anh, cẩn thận có ngày anh có người mới!”.

Lâm Tiểu Niên cười: “Anh đi tìm đi! Nhất định sẽ tìm được người xinh đẹp trẻ trung hơn em. Nếu không thì trong lòng em sẽ không yên tâm.”

Vu công tử trợn mắt nhìn cô: “Anh là bạn trai của em. Anh có điểm nào không vừa ý em mà cứ khi bận rộn thì đuổi anh đi là sao?”.

Lâm Tiểu Niên chau mày, lắc đầu bó tay. Trước mắt là một người con trai như được chạm khắc, đẹp trai tuấn tú, cao to, có thể nói là vẹn toàn, nếu không kiêu ngạo mà điềm tĩnh và tự tin, nhất định là sẽ có nhiều người theo đuổi.

 “Nhìn anh như thế là có ý gì!” Anh thắc mắc: “Không phải đi mua thịt lợn, làm gì mà soi mói như thế?”.

Cô cảm thấy ngượng, mau chóng bình tĩnh lại, nói với anh: “Vu sư huynh, anh tốt như thế, em có đuổi anh đi đâu!”. Thật ra anh là người như thế, hà tất để cô phải đuổi anh, sớm hay muộn gì anh cũng tự đi.

 “Anh đã nói bao lần rồi đừng gọi anh là sư huynh, nghe xa lạ lắm!” Trong lúc trả lời, anh cũng không la cô, vẫn nhẫn nại điều chỉnh.

 “Vâng, Hữu Dư!” Cô gọi thì thầm, hoàn toàn không thấy chút khó khăn nào.

Anh mãn nguyện cười, trả lời cô một câu: “Em Niên Niên.” Lúc anh gọi Niên Niên, giọng nói rõ ràng, vui tươi.

Cô cười và chỉnh lại: “Là Niên Niên chứ!”.

Anh gọi thử lại một lần nữa: “Em Niên Niên.” Nghe xong vẫn chưa thấy giống. Cô giả vờ nhẹ nhàng la lên: “Trẻ con thật không dễ dạy!”.

Lâm Tiểu Niên bị Vu công tử bắt ép ngồi trong phòng tự học. Cô chán ngán hết sức ngồi viết chữ, anh ngồi bên cạnh cô đang làm mẫu đề thi thử IELTS. Anh vừa làm vừa nhìn cô, Lâm Tiểu Niên thấy anh không chuyên tâm, liền dùng bút gõ lên đầu anh mấy cái: “Mau làm bài đi!”.

Anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, trợn hai mặt dọa cô: “Tên tiểu nghịch tử này, làm phản à, dám đánh ta sao?”.

Cô nói năng hùng hồn trách móc anh: “Ai bảo anh không tập trung?”.

Ban đầu anh muốn nói: “Có em ở bên cạnh, anh làm sao chuyên tâm được?”.

 Nhưng lại sợ cô nghe xong liền bỏ về, cho nên anh nghĩ lại không dám nói, chỉ nói: “Anh không biết làm, IELTS khó lắm!”.

Cô liền bắt đầu quở trách anh: “Sao anh lại đỗ được đại học hả? Tiếng Anh dễ thế này mà cũng không biết làm!”.

 “Em không phải không biết thanh niên Bắc Kinh đỗ đại học trong nước nhiều hơn là đi nước ngoài. Cho nên nếu so sánh các cử nhân trong nước và ở nước ngoài, chúng ta còn thua xa.” Vu Hữu Dư viện cớ giải thích thêm.  “Thật là khiến người khác phải ghen tỵ, hệ thống giáo dục vẫn chưa công bằng!” Nghĩ đến thời kỳ đầu, cô thi vào trường đại học Bắc Kinh đã tốn rất nhiều công sức mà cũng không được.

 “Nói với anh cũng chẳng có tác dụng gì, em đi tìm Bộ trưởng Bộ Giáo dục mà nói!” Vu Hữu Dư nhìn khuôn mặt nhăn nhó tức giận của cô, anh cảm thấy rất đáng yêu và rất buồn cười. Ngồi cùng Lâm Tiểu Niên trong phòng tự học, Vu Hữu Dư làm gì cũng thấy

không tập trung nên anh dừng lại một lúc, lấy bút và giấy của cô, như phượng múa rồng bay viết tên của mình lên. “Xem này, thế này mới gọi là chữ chứ!” Anh không phải khoe khoang, chữ của anh rất đẹp, đẹp hơn chữ cô rất nhiều.Lâm Tiểu Niên bắt đầu phục Vu Hữu Dư, không nén nổi hỏi: “Trước đây,tại sao anh không làm chân tuyên truyền cho hội sinh viên?”.

 “Bởi vì em gia nhập rồi!” Anh trả lời tiếp: “Anh và Bắc Hải đánh cược, anh cá là em chưa từng luyện chữ, cậu ấy cá là em đã từng luyện chữ.”

 “Ồ?” Cô tò mò: “Đặt cược là cái gì?”.

 “Nếu anh thắng, em sẽ gia nhập vào hội sinh viên; anh thua, sẽ mời toàn bộ mọi người trong hội sinh viên đi Xuyên Lạc Viên ăn đêm! Nếu Bắc Hải thắng, cậu ấy cũng đưa ra điều kiện đấy; cậu ấy thua, cũng sẽ mời mọi người đi ăn đêm.”

"Em nghe không hiểu!" Cô nói. Anh nói rất đơn giản, nhưng cô nghe vẫn thấy mơ hồ.

"Đầu óc bã đậu, hiểu được mới là lạ!".

Đầu óc bã đậu, câu này thì cô hiểu. Cô giơ tay gõ nhẹ lên đầu anh: "Ai là đầu óc bã đậu? Anh thử nói lại một lần nữa xem!".

Anh giơ hai tay xin đầu hàng: "Là anh sai, được chưa?".

"Không được, anh phải xin lỗi!"

"Bỏ đi? Anh dạy em luyện chữ là được chứ gì? Anh không dễ dàng dạy người khác đâu nhé."

"Xin lỗi!"

Cô không chịu bỏ qua: "Em là đệ tử quan môn của bậc thầy thư pháp... Em dạy anh thì có?".

Anh dạy cô viết chữ, nhưng chỉ dạy viết đi viết lại đúng ba chữ - Vu Hữu Dư! Cô viết đi viết lại thấy mệt mỏi liền hỏi: "Còn cái gì khác không?".

"Có chứ!" Anh tự tin, dùng một loại chữ khác viết tiếp ba chữ Vu Hữu Dư. Lâm Tiểu Niên hỏi: "Lúc anh học viết thư pháp, thầy giáo chỉ dạy anh mấy chữ này thôi à?".

Anh gật đầu: "Những chữ này anh học mất ba năm! Bây giờ em mới học được nửa tiếng, vội gì chứ?". Lâm Tiểu Niên suýt chút nữa bật khóc, nhưng sợ mọi người xung quanh chú ý nên phải nén chịu, buồn bã nói: “Em vẫn quyết định không học.”