Bây giờ là mấy giờ rồi
Bây giờ là mấy giờ rồi mà bạn bảo tôi là "đồ" con gái? Ai là “đồ”, ai là người hả bạn? Đồ vật sinh ra người được sao? Có phải vì nam tôn nên bạn cao, còn tôi nữ ti nên đương nhiên phận thấp? Này bạn nhé, đừng suy nghĩ hấp tấp , khi cung vàng điện ngọc nào cũng khởi đầu từ tử cung trong lòng mẹ.
Bây giờ là mấy giờ rồi mà ăn không dám no vì lo mất nữ tính? Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn nghe lời phỉnh nịnh: Yểu điệu thục nữ phải có mái tóc dài truyền thống.( “mái tóc truyền thống” ư? Sao không bảo mày râu tiếp tục búi tóc củ hành?). Yểu điệu thục nữa là phải nhanh tay, đi rửa bát cho đám mày râu chơi tá lả? Bây giờ là mấy giờ rồi mà nghe sao toàn chuyện lạ, em gái phải bỏ học đi làm, em gái phải nấu nướng lau nhà, anh trai ngồi nghỉ?
Bây giờ là mấy giờ rồi mà chỉ biết nước mắt làm vũ khí? Thân con gái còn lo bị ế, nhưng nói một tiếng yêu người cũng ngại cọc đi tìm trâu. Ai là cọc, ai là trâu? Thời đã qua từ lâu sao tâm lý còn ở lại? Chẳng phải cần khẩn chi một gã con trai, chỉ là ai nói và nói lời gì cũng được! Nào phải đâu là phe gương lược, thì đương nhiên thụ động chờ tay kẻ ngó ngàng!
Con gái giỏi giang hơn, dở hơn, hay có thể ngang hàng là do mình quyết định. Hãy cho tôi xem cá tính, để tôi biết bạn có thể đi đến đâu nào. Hay muỗn xếp hàng loạt giống nhau, đến kết bạn cũng là cừu Dolly thiếu muối: "Yêu màu, hồng, ghét sự giả dối, ghét màu đen, hay mộng mơ, yêu thơ, thích nhạc Trịnh...”
Bây giờ là mấy giờ rồi hả bạn, mà còn lo dựa dẫm, không tự thân vận động lên đàng! Đa thê, cưỡng hôn, bạo hành, nghèo đói, bao nỗi hoang mang... Chúng vẫn tiếp tục nếu ta còn mê ngủ, Mua bán phụ nữ, buôn người qua biên giới , những nỗ lực của ta chưa bao giờ là đủ, để thoát xa thân phận của “đồ”. Ở đâu đó, vẫn tồn tại những nấm mồ, của những người phụ nữ chết vì tay lũ đàn ông ném đá. Họ nhân danh những người cao cả, vung tay cuồng điên, ném vào kẻ da yếu môi mềm, để kết tội tình yêu phạm tội, (mà tình yêu thì có phạm tội bao giờ!). Ở Afghanistan, ở Pakistan, ở Iran...
Bây giờ là mấy giờ rồi hỡi bạn? Hãy so lại đồng hồ. Bên kia đã là ngày, bên này còn đêm. Ngoài kia đã sáng sao trong lòng anh còn tối? Hay đồng hồ của anh đã hoen gỉ, chạy bằng thời gian quờ quạng, lỗi thời? Hay chẳng còn là “chạy” mà đang lặn ngụp trong quá khứ xa xôi? Tỉnh ngủ đi thôi, bây giờ là mấy giờ rồi hỡi bạn? Cũng có những trái tim đã thấy ánh sáng, nhưng vẫn tiếp tục đập theo nhịp tối, vì có những trái tim không gõ nhịp cho mình!