Đánh cắp nụ hôn - Chương 3

Chương 3

- Mình nghe lời cậu. Mình sẽ bảo cậu ấy là chớ có cặp với Jasson. Ý cậu là, hắn là một lựa chọn sai lầm?

Amanda vẫn còn phân vân, chưa muốn tin. Laura buộc phải gật mạnh đầu, cương quyết. Cô bé cứ ngọ nguậy mãi vì cái lưng mỏi nhừ. Laura đồng ý lên đây mà không biết rằng mình sắp là tù nhân của bài độc thoại từ Amanda. Đã mấy lần Laura định viện cớ đi vệ sinh rồi trốn luôn. Nhưng xét thấy dù đi đến đâu cũng không né được hai cô bạn hay nổi hứng thích hàn huyên này, nên đành ngồi chịu trận. Niềm hy vọng duy nhất là chị gái của Raphael về đòi lại phòng, may ra mới thoát.

Ngoái đầu nhìn sau lưng cầu cứu, Laura giật mình khi thấy Mark đứng ở đầu cầu thang, vẻ ngượng ngùng. Hai tay đút trong túi quần Jeans. Mark đứng mà đổi chân liên tục. Đây là lần đầu tiên Laura thấy Mark trong một dáng điệu không lạnh lùng cũng không huênh hoang. Lại còn hơi dễ thương là đằng khác. Laura bấm bụng tự nhủ “Này, phải tỉnh táo chứ”.

- Kìa Mark, Rosita đâu?

Laura nhắc mình phải cố bình tĩnh. Cô không muốn gay gắt thêm làm gì. Đã từ lâu, Laura quyết định Mark không xứng để cô phí thời gian và cố tình tránh né anh ta. Người kiên trì như Rosita mà còn phải từ bỏ ý định muốn Mark và Laura là bạn cơ mà.
Nhưng tối nay nhìn hắn, Laura buộc phải suy nghĩ lại. Tại sao con gái thích Mark, dù có nghe người khác nói xấu bao nhiêu về hắn chăng nữa? Nhất định bởi cặp mắt xanh sẫm có cái nhìn u uẩn kia. Lauura biết mình vẫn xốn xang mỗi khi soi mình vào đó. Ánh nhìn từ đó sao quá cô đơn.
Amanda ngồi thẳng lên, cười tươi như hoa khi thấy Mark:

- Xem kìa, trợ lý mới của đạo diễn đấy! Cô Goldstein thật biết chọn người, phải không các cậu? Em là Amanda đây mà. Chắc anh còn nhớ mình đã gặp nhau ở buổi tập hôm trước. Mark tươi cười tiến đến gần, bụng thầm bảo dạ “Đừng nhìn cô ấy”. Nhưng cặp mắt bướng bỉnh chỉ làm theo ý mình. Kết quả là Mark nhận thêm một cái nhíu mày nữa của Laura.

- À, ừ, anh nhớ rồi.

“Thật điên cái đầu quá!”

- Stacey, Amanda! Hóa ra mấy bồ ở đây, làm tui tìm muốn chết!

Cái giọng cao chói lói của Chery khiến ai nấy đều phải ngoái lại nhìn. Cô bé đang đứng ngay chỗ Mark đã đứng cách đó vài giây.

- Xuống dưới nhà đi nhanh lên. Có một chàng bóng loáng như đóng hộp. Đáng để các cậu nhìn qua một tí.

Amanda nhìn Mark, chưa muốn đi:

- Thôi mà…

Cherry nôn nóng:

- Đi nào.

Laura nhìn Mark, thấy cậu nhăn mặt khi phải nghe cái giọng chói tai của Cherry. Cố bé bất giác mỉm cười. Ít nhất họ cũng đồng tình về một chi tiết, dù nhỏ.

- Được rồi, mình đi ngay đây.

Stacey nắm tay Amanda lôi xềnh xệch xuống lầu.

Căn phòng đột ngột chìm vào im lặng. Laura liếc nhìn người bên cạnh. Trước đây, chưa bao giờ chỉ có Laura và Mark đứng với nhau như thế này. Cô bé xốn xang lạ. Mà Rosita đâu mất rồi?

Mark như đoán được suy nghĩ của Laura:

- Rosita kêu mệt, nên Dennis đưa cô ấy về rồi. Dennis còn dặn anh nhất định phải đưa em về.

- Thì ra là vậy, Rosita không sao chứ?

- Chắc không có gì trầm trọng. Đau bao tử ấy mà. Rosita bảo trót ăn hơi nhiều. Các món ăn không hợp với người đau bao tử.

Laura bất chợt nhận ra một Mark khác hẳn ngày thường. Một người bạn tốt luôn quan tâm đến bạn bè.

- Vâng, anh nói đúng.

Mark ngồi xuống giường, nhìn quanh căn phòng rộng, tay mân mê mép khăn trải giường.

- Rosita nói mai sẽ gọi điện cho em.

- Cảm ơn anh.

Laura nhúc nhích như ngồi trên đóng gai. Sự im lặng ngượng ngập càng làm cô khó chịu hơn “phải bình tĩnh! Đúng là lúc trước mình hay để ý đến hắn, nhưng chuyện qua lâu rồi. Vả lại, dù có mang tiếng xấu đến đâu thì về cơ bản, Mark vẫn là một con người. Cứ bình thường như với bao người khác. Rosita làm được, tại sao mình lại không?”

Laura thăm dò:

- Mark này, sao tự nhiên anh tham gia vào vở kịch lần này? Anh làm em hơi tò mò vì lúc trước đội kịch không có tên anh. Với lại, hình như anh cũng muốn theo chuyên ngành viết kịch bản, giống Rosita đúng không?

Mark bật cười, Laura thấy rõ cặp mắt xanh của Mark như có lửa thắp bên trong. “Ừm, chả trách các cô say Mark đến thế.”

- Em nói nhanh thật đấy.

Mark nhìn thẳng mắt Laura, nói chữa:

- Xin lỗi, em đừng hiểu lầm. Những người nói nhanh có một sức hấp dẫn khó diễn đạt thành lời.

Laura cắn môi không biết phải trả lời thế nào.

- Em nói đúng. Sáng tác là ước mơ của anh. Anh muốn nhìn thấu tâm hồn con người, đọc được suy nghĩ của họ. Với lại, anh cũng thích điện ảnh lắm. Hồi trong hè, anh chợt nghĩ: hay mình tham gia làm phim? Ví dụ viết kịch bản hay đạo diễn chẳng hạn. Nếu thế, vở kịch lần này là một cơ hội tốt cho anh cọ xát với nhiều kinh nghiệm đạo diễn.

Mark mỉm cười để lộ một lúm đồng tiền con con trên má trái. Lúm đồng tiền đáng cộng thêm vào phần ưu điểm của Mark. Ngoài cặp mắt “gây mê” và chiếc răng khểnh khá duyên. Đúng là ông trời không có mắt. Mark không xứng đáng. Chỉ người tốt mới được có lúm đồng tiền thôi chứ!

Mark nhìn Laura, ánh mắt chợt trỏ nên thân thiết lạ lùng. Để trấn tĩnh, Laura vội nói sang chuyện khác:

- Anh thấy cô Goldstein thế nào?

- Cô bắt anh sắp xếp giờ làm việc và tuân thủ lịch tập tành. Làm cho ông chủ của anh nghĩ rằng một buổi tập kịch chơi chơi trong trường quan trọng hơn cả công việc của ông.

Laura cười khúc khích:

- Thế đã là gì. Năm ngoái, không may cho một bạn trong đội mất một tuần trước khi vở kịch mở màn. Vì phải cùng gia đình đi đưa đám, bạn ấy vắng mặt ở buổi tập cuối cùng. Kết quả, cô Goldstein sạc cho cậu ấy một trận nên thân. Cô ấy bảo đáng lẽ chỉ đến ngó qua ông chú quá cố rồi quay lại ngay mà tập cùng cả đội mới phải!

- Thật không?

- Thật một trăm phần trăm.

- Còn anh lúc nào cũng nghe cô nhắc lịch tập. Tất nhiên đi tập thì vui rồi. Nhưng còn việc làm thêm thì để cho ai? Chỉ mong cô thông cảm cho anh một tý, nhưng sao thấy khó quá.

Mark tự nhiên nghiêm túc khiến Laura không còn muốn châm chọc thêm nữa. Nghe Mark kể, cô bé nhớ Rosita cũng có lần kể rằng nhà Mark chỉ có hai mẹ con. Cuộc sống lại eo hẹp. Laura an ủi bạn:

- Đừng lo. Đúng là cô có hơi khắt khe thật. Nhưng khi đã hiểu học trò, cô cũng thông cảm lắm. Lại thêm tài đạo diễn xuất sắc nữa. Nhờ cô mà đội kịch trường mình khá hẳn lên.

Mark gật gù:

- Ừ, công nhận. Và đứng lên, đến bên chồng đĩa video gần ti vi trong phòng, ngắm nghía.

Vừa nhìn theo Mark, Laura thầm nghĩ, trước đây mình đã quá khắt khe với anh ta. Thực ra là không cần thiết. Ở Mark cũng có nhiều điều đáng nâng niu: dù cuộc sống hàng ngày còn khó khăn, thế mà Mark vẫn ôm ấp ước mơ làm đạo diễn. Hẳn là tiếng đồn xấu về Mark không đúng lắm. Chẳng thế mà Rosita hay bênh vực Mark trước mặt Laura. Còn khuyên Laura nên suy nghĩ thoáng hơn về anh ấy. Mark reo lên:

- Chủ nhà hẳn là mê phim của đạo diễn Spielberg. Để xem nào: The Colour Purple, E. T, Close Encounters of the Thirt Kind,… Gì nữa đây… Mark say mê xem xét đống băng đĩa:

- Có cả phim của đạo diễn Coppola nữa. Còn phim của Oliver Stone chỉ loáng thoáng vài cuốn.

Laura ngạc nhiên:

- Sao anh rành về họ quá vậy?

Mark xếp lại chồng đĩa rồi ngồi xuống sàn nhà sạch bóng, dựa lưng vào chân bàn:

- Biết chứ. Đạo diễn quyết định tất cả, làm nên một tác phẩm để đời hay biến một tác phẩm để đời thành một bộ phim chán ngắt.

Laura phản bác:

- Không đúng. Dù đạo diễn có giỏi đến đâu mà diễn viên chính không hay thì phim cũng bỏ đi. Khi có một phim mới của đạo diễn đó ra đời, khán giả sẽ không thèm đi xem nữa. Thế anh không thấy đi đâu người ta cũng chỉ bàn tán về diễn viên thôi sao.
Mark phản đối:

- Đâu có. Ối người chọn phim theo tên tuổi đạo diễn. Vả lại, ai lại đi đánh giá phim bằng dư luận. Hầu hết người xem có hiểu gì đâu.

Laura lắc đầu quầy quậy:

- Chỉ vì hâm mộ một diễn viên mà bị coi là không hiểu gì ư? Em công nhận đạo diễn quan trong, nhưng anh chưa đánh giá đúng diễn viên. Đóng phim đâu có dễ.

Mark chợt nín thinh. Suy nghĩ giây lát, cậu gật gù:

- Nếu anh đoán không lầm thì em cũng thích nghề diễn viên, Hình như anh đang nói xấu nghề mà em đang định theo đuổi cả đời thì phải?

Ngoài miệng ăn nói xóc hông như thế, nhưng trong bụng Mark cũng hối hận vì đã lỡ lời. Laura tức mình, buột miệng:

- Anh nhầm rồi.

Mark nhướng mày ngạc nhiên. Laura nói tiếp, giọng đã mềm lại:

- Thực ra em thích công việc ổn định. Một nghề nghiệp đáng tin cậy cơ.

Mark nhìn Laura, dò xét. Lát sau, cậu nói vẻ trầm ngâm:

- Muốn làm phim phải chấp nhận thăng trầm. Đôi khi, anh cũng đâm lo. Nói gì thì nói cũng không tránh được chuyện tiền bạc. Nghe nói các nghệ sĩ thường nghèo lắm.

- Ừ, theo em ai nghĩ phải sống như những nghệ sĩ nghèo thì mới lãng mạn là sai. Không thể hoạt động nghệ thuật tốt khi nơi ăn chốn ở chẳng ra hồn.

Mark đồng tình:

- Đúng vậy, nhưng dù nghèo dù không, phải làm nghề mình không thích thì còn gì là ý nghĩa cuộc sống. Mà anh lại thích viết lách quá mất rồi.

Mark cúi gằm, se sẽ lắc đầu rồi nhìn lên mỉm cười. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi cặp mắt xanh kia làm Laura xao xuyến. Cả lúm đồng tiền nữa. Laura phải cố hết sức mới khỏi ngây người khi nhìn Mark.

- Nếu không làm diễn viên, em muốn làm gì?

Laura thú nhận:

- Em cũng chưa biết. Nghề nào cũng hay cả. Em thích đủ thứ. Như ngoại giao chẳng hạn. Tìm hiểu văn hóa của các dân tộc khác, thông thạo nhiều ngoại ngữ thì không gì thú bằng. Bố em bảo em có khiếu về ngôn ngữ.

Mark nhíu mày:

- Ngoại giao có gì hay ho đâu? Học ngoại ngữ lại càng chán.

- Nhưng đó là những nghề nghiệp tương đối ổn định. Chính anh cũng công nhận cuộc sống ổn định là quan trọng cơ mà.

Mark nhún vai:

- Nhưng nghề ấy chẳng dính dáng gì đến sáng tạo cả.

Laura lắc đầu:

- Học ngoại ngữ mà không cần sáng tạo? Chỉ với ngôn ngữ, ta sẽ biết rất nhiều về văn hóa của cả một dân tộc. Ví dụ từ “say xỉn” theo tiếng Ý có nghĩa là “ướt sũng rượu”!

Mark ngẩn tò te:

- Thật à?

Laura gật đầu, trong bụng thấy vui vì Mark cũng có đôi chút chú ý đến những gì mình nói.

- Hay nhỉ! Thôi được. Công nhận nhiều lãnh vực của ngôn ngữ khá thú vị. Nhưng chẳng lẽ lúc ấy em quên luôn nghề diễn?

- Đành vậy. Diễn viên giỏi cần có nhiều tố chất lắm. Họ cần có ngoại hình và một vốn hiểu biết nhất định về con người… - Laura im bặt, hy vọng mình không đụng chạm đến nghề nghiệp và nguồn cảm hứng của Mark – Tất nhiên mơ ước của anh quá tuyệt vời. Nhưng đạo diễn chỉ toàn ở đằng sau cánh gà – Laura nhăn mặt, mình càng nói càng dở mất rồi – Ý em là, đạo diễn không cần ngoại hình…

“Lại nữa, cái miệng hư! Không chịu tuân theo cái đầu!”

Mark cười:

- Dễ thương thật. Em hay nghĩ sao nói vậy lắm, đúng không?

Mark khen mình dễ thương! Dù thích, Laura vẫn không thể dừng cỗ xe châm chọc đang tuột dốc:

- Còn anh thì không à?

- Không phải thế.

Mark hơi cúi khiến mai tóc lòa xòa xuống ngang trán. Laura sốt ruột đổi tư thế ngồi, chờ đợi:

- Có nhiều chuyện anh không thể nói với người khác. Còn em hình như… hình như khác anh ở điểm ấy.

Không hiểu sao Laura tự nhiên muốn biết ngay mọi chi tiết về tính cách và cuộc sống của Mark. Cô bé khẽ khàng:

- Anh nói đúng. Chắc nãy giờ, nghe em kể lể toàn những chi tiết nhỏ nhặt thôi, anh chán lắm nhỉ?

Mark nói nhỏ:

- Không hề, ngược lại thì có. Laura bất giác nghịch đuôi tóc “Thôi ngay! Kẻo anh ấy đoán được mình đang bối rối!”.

- Là sao?

Giọng Laura run rẩy. Cô tự mắng mỏ không tiếc lời “Đừng mềm lòng vì anh ta. Đừng! Mất tự chủ vì Mark là điều không thể chấp nhận được”.

Mark nhìn sâu vào mắt cô bé:

- Thật khó giải thích. Nhưng anh thích nói chuyện với người có lối suy nghĩ khác mình.

Laura bất giác xoa vai trái, thầm nghĩ “Có khi tin đồn về Mark chỉ là cường điệu. Khi Mark không chịu chiều theo ý mình, nhiều người đã tức tối mà nói xấu anh ấy.”

Họ im lặng, để mặc hai ánh mắt tự động tâm sự với nhau những điều quá sâu sắc đến nỗi không thể nói thành lời. Laura tự nhủ “Chắc Mark chưa tìm được người tâm đầu ý hợp. Mình có hợp chăng? Nãy giờ, mình nói chuyện cũng ăn ý đấy chứ. Mà thôi! Không được liên tưởng lung tung. Thân với anh chàng lắm tai tiếng này có mà mang họa.”

Mark đề nghị:

- Em cho phép nhé? Mẹ có dạy anh một cách giúp thư giản các cơ vai và cổ. Sẽ đỡ lắm đấy.

Lúc đầu Laura hơi hoảng. Nhưng sau đó, cô bé tự hỏi: Có nên để Mark chạm vào người mình không nhỉ? Chẳng lẽ mình lại sợ? Bạn bè giúp nhau một chút thì có gì ghê gớm?

Laura cố giữ giọng bình thường:

- Vâng.

Mark đứng sau lưng Laura, nhẹ nhàng xoa các cơ ở vai bạn. Tuy dựa vào người Mark nhưng chưa bao giờ Laura cảnh giác như bây giờ. Cô dõi theo từng cử động nhỏ của Mark. Từ đầu đến giờ, Laura không để ý đến nhạc nền. Nhưng lúc này, ngồi đây,nghe tiếng nhạc từ dưới vọng lên, những cảm xúc dịu dàng cứ dần dần xâm chiếm tâm hồn cô bé. Có tiếng Mark hỏi khẽ bên tai:

- Em đỡ nhiều chưa?

- Đỡ nhiều rồi.

Câu trả lời nhẹ như gió thoảng. Từ từ, Mark xoay vai Laura quay về phía mình. Khuôn mặt Mark đã ở sát bên gò má cô.

Cô nữ sinh như thấy mình đang bay lơ lửng trong phòng. Laura nhìn thẳng vào mắt Mark, trái tim như một con chim non vùng vẫy trong lồng ngực.

Mark chạm môi mình vào môi Laura. Cô như tan chảy dưới nụ hôn nóng bỏng. Toàn thân Laura như bồng bềnh trong không trung. Cô bé vòng tay ôm lấy Mark, quên hết không gian và thời gian. Chỉ giữ lại cho mình hương vị ngọt ngào của nụ hôn đầu đời.


“Trời ơi! Mình làm gì thế này?”. Suốt nửa giờ đi đường, Laura tự hỏi mình cả ngàn lần như thế. Cô bé nắm chặt hai bàn tay đang để trong lòng. Mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa xe. Họ đang trên đường về nhà Laura. Đây là lần thứ ba Mark hỏi:

- Đến Elm Street thì rẽ sang đường khác, đúng không em?

- Vâng. Đến đầu phố thì rẽ trái.

“Anh ấy đang nghĩ gì nhỉ? Sao anh ấy cứ im như thóc thế? Có lẽ mình nên bắt chuyện trước chăng?” Chờ mãi, cuối cùng cô bé đành hỏi.

- Mong Rosita không đau nặng.

- Ừ, mong là thế.

Laura nhìn Mark chờ đợi anh mỉm cười hoặc nói một câu dịu dàng nào đó. Nhưng không, Mark vẫn bình thản theo dõi con đường phía trước, hai tay nắm chặt vô lăng.
Laura thử lần nữa:

- Anh mở radio được không? Em biết hai đứa mình thích hai loại nhạc khác nhau, nhưng…

- Sao cũng được…

Laura nghe sống mũi cay xè. Sau chuyện vừa rồi, cô cứ tưởng quan hệ giữa họ sẽ hoàn toàn mới mẻ, không thể như lúc trước. Nhưng hình như cô quá ngây thơ khi cho rằng Mark thực lòng mến mình. Nhưng chẳng lẽ ánh mắt anh nhìn cô, cuộc trò chuyện cởi mở giữa hai người, cả nụ hôn mê say ấy đều là vô nghĩa?

- Hy vọng tối nay anh hài lòng. Cũng như em vậy.

Dù ngượng chín người, Laura vẫn cố mở ra cho Mark một cơ hội bộc bạch. Cô muốn biết anh nghĩ gì sau chuyện vừa rồi. Muốn anh hiểu cô không phải là kẻ nhẹ dạ, hay yếu đuối.

- Em hạ cửa kính xuống một chút cho thoáng.

Chỉ có thế thôi sao? Những giọt nước mắt dỗi hờn chực trào ra nơi khóe mắt Laura. Cố nén giận, cô hạ cửa kính xuống. Mình thật đại ngốc! Chứng kiến tận mắt Dara mắng vào mặt anh ta mà mình vẫn còn khờ đến độ tự biến thành trái banh tung hứng trong tay Mark. Bị tài tán tỉnh của Mark làm cho mờ mắt. Laura đă nhầm anh ta với một người rất tuyệt vời nào khác. Tin đồn hẳn nhiên là sự thật. Thôi bỏ đi. Đằng nào mình cũng không ưa gì loại người như Mark. Người yêu Laura phải đứng đắn, vững vàng, chín chắn, là trụ cột cho cô mỗi lúc yếu lòng. Giống như Ted vậy.

Đến đây, Laura tỉnh táo hẳn lên. Cô hít một hơi thật sâu. Sao mình lại quên hẳn Ted, quên buổi hẹn hò chủ nhật tuần này? Không hiểu bằng cách nào mà Laura lại quên bẵng đi một chuyện quan trọng như thế? Chắc chắn tại giây phút còn trong phòng riêng của chị gái Raphael, khi nhìn thẳng vào cặp mắt cô đơn và buồn bã của Mark. Mark dọn giọng:

- Anh hy vọng em sẽ quên nhanh chuyện tối nay. Anh mến em. Nhưng không hơn một người bạn bình thường. Em hiểu anh chứ?

Cơn thịnh nộ kèm với nỗi đau đớn trào dâng. Một năm trước Laura đã biết quen Mark chỉ chuốc lấy rắc rối. Bây giờ, chính miệng Mark vừa xác nhận điều ấy. Anh ta tưởng mình là ai cơ chứ? “Đem so với Ted chẳng khác nào so công với quạ”. Laura khó chịu:

- Đừng lo, em đã có hẹn với Ted vào tối chủ nhật rồi.

Thấy Mark im lặng, Laura lại băn khoăn tự hỏi: Liện Mark có ngăn Laura đừng đi chơi với Ted không? Liệu Mark có bảo Laura rằng chớ nên lạnh lùng như vậy, rằng anh ấy thực sự mến Laura? Nhưng Mark chỉ cười mỉm:

- Thế thì tốt. Hai người đẹp đôi lắm.

Laura choáng váng nhìn Mark. Mỗi lời nói của anh như một mũi kim châm chích vào ruột gan cô. Thật ngạo mạn! Chẳng lẽ khi hôn mình, anh ta hoàn toàn vô cảm? Cương quyết không khóc, cô không muốn Mark chứng kiến một Laura quá thảm hại. Làm thế, anh ta sẽ hởi lòng hởi dạ vì tưởng đã dắt mũi được mình. Đã làm mình có cảm giác… gì cũng được. Laura khó nhọc nuốt xuống, cố quên đi nỗi bẽ bàng và đau đớn tràn ngập cõi lòng.

“Đêm nay vừa chứng kiến một sai lầm lớn nhất của mình.”