Và chúng ta đã mất đi - Thơ Nguyễn Phong Việt

Và chúng ta đã mất đi... 
Những lần đầu tiên yêu thương trọn vẹn 
những khóc cười theo bản năng của con người sinh ra để hướng thiện 
những ngón tay chạm vào đâu cũng có thể tha thứ được 
những cái lắc đầu khi không cần thấy phải hối tiếc 
những ngày chờ đợi một mong nhớ đến điên người mà không cần biết 
mình đang sống vì ai? 

Và chúng ta đã mất đi... 
những buổi sáng nhiều nắng cùng mây trời 
cứ mắc nghẹn lo toan trên bàn ăn bày sẵn 
mang theo mình mỗi ngày một chiếc khăn mà chẳng thể nào lau hết những hoài nghi chạm mặt 
sợ cả cái cách bản thân đứng nhìn trong bất lực 
không thể đưa tay ra mà không cần điều kiện 
ta đang sống vì ai? 

Tình yêu đó đến một lần rồi mãi mãi không bao giờ đổi thay 
như giọt nước cuối cùng đã hóa thạch 
như con đóm đóm cuối cùng đã biết cười khi chết đi cho ánh sáng lịm tắt 
như trăm ngàn điều đắng cay cũng không đánh chìm nổi ước mơ hạnh phúc 
nhưng mà nào đâu biết... 
trái tim đã đập nhịp nghi ngờ? 

Bầu trời bắt đầu ngày tháng ấy với những cơn mưa 
để cho người biết dành riêng trong lòng một chỗ trú 
để chúng ta bàng hoàng nhìn thấy hoàng hôn khi bình minh ngoài kia vừa mới tỉnh ngủ 
muốn ngăn lại những tiếng thở dài nhưng tiếng thở đã dài hơn dòng sông mùa lũ 
chúng ta như bông hoa chỉ muốn sống một cuộc đời bất tử… 
từ lúc mới gặp nhau? 

Những gì phải kiếm tìm dạy cho ta cách làm quen với nỗi đau 
tìm thấy – khóc, không tìm thấy- cũng khóc 
khi ở bên cạnh nhau hóa ra là khi đáng sợ nhất 
chúng ta quen với ánh sáng và rồi bất thần chỉ còn biết câm lặng 
không dám hỏi lúc bóng tối trở về trong ngàn lần chớp mắt 
người đang sống vì ai? 

Lúc trái tim đập nhịp nghi ngờ mới biết rằng chúng ta không có quyền gì với vận may 
điềm báo trước chỉ là cách nói khác về số phận 
người bước đi với đôi bàn tay giấu tận sâu vào trong ngực 
ta mỉm cười và người thì khóc 
ta nói chạy đi mà người thì bước chậm 
còn có thể níu giữ được gì? 

Và chúng ta đã thật sự mất hết chẳng còn chi 
những hồn nhiên đáng cho hơn là nhận 
một tình yêu đáng được giữ gìn nhưng lại vuột mất… 

Từ đó chúng ta ngàn lần không còn tin vào định mệnh!

(SG, 04/1/2009)