Tam cung lục viện ta chỉ cần nàng - Chương 02

Tỉnh lại ngơ ngác


Trác Đình quốc

Phủ thái tử đột nhiên xuất hiện một nữ nhân không rõ lai lịch, thập phần xôn xao. Vĩnh Khanh tương lai không xa sẽkế vị ngai vàng, y chỉ mới 21 tuổi đã có một thái tử phi và 6 thê thiếp. Tử Quỳnh ngất đi 2 ngày một đêm, thật sựkhông biết mình đã ở trong động hồ ly 


Đám a hoàn vừa quét dọn vừa to nhỏ với nhau 

-Quá xinh đẹp! Nữ nhi thái tử đem về đúng là tuyệt sắc giai nhân



-Nhìn da nàng ta kìa, trắng nõn 

-Chúng ta sắp có thêm chủ nhân 

-Nhưng lai lịch nàng ấy bất minh, chưa chắc Thái tử chịu nạp làm phi 

-Thái tử tự biết tính toán mà, ngài ấy thông minh nhạy bén như vậy… loại con gái tầm thường làm sao có thể lọt vào tầm mắt… 

Bọn họ vừa nói vừa cưới hi hi ha ha, vô cùng huyên náo… làm cho giấc ngủ thanh khiết kia bị đánh động 


-Đây là đâu? 

Tử Quỳnh ôm lấy vết thương trước ngực đau buốt, những ký ức mờảo còn sót lại không đủ để có thể phán đoán tình hình bây giờ 


Nhìn một lượt trong phòng, không khỏi kinh ngạc, nhà ai mà to đến thế, kiến trúc thì rất kỳ lạ… cứ như Trung Quốc cổ đại ??? 

-A nàng ấy tỉnh rồi 

-Mau báo thái tử! Mau báo thái tử! 

-Mắt đẹp quá! Woo woo y như đá quý 

Đám a hoàn bu lấy Tử Quỳnh, nhao nhao lên tiếng 

“Họ…trang phục của họ…?” Một loạt câu hỏi đặt ra trong đầu, thật không hiểu rốt cuộc mình bị lôi đến chốn nào?


Thập phần rối ren cùng nghi hoặc còn chưa được giải, bên tai đã truyền đến âm thanh cực kỳ tao nhã


-Ta nghe a hoàn báo nàng đã tỉnh lại? 

Mỹ nam từ cửa bước vào nở nụ cười rất tươi, nữ nhi đi bên cạnh ăn mặc lộng lẫy, không chỉ khuôn mặt đẹp mà thân hình cũng quyến rũ đến tận xương tủy, cô ta là Thái tử phi Đường Ngọc Nhi 



(ở đâu chui ra mà lẹ vậy trời... Thái tử gắn động cơ máy bay sau chân) 

Bọn a hoàn vội vàng quỳ xuống hành lễ, Vĩnh Khanh ra hiệu toàn bộ lui, chỉ cho Đường Ngọc Nhi ở lại. Nhanh chóng bước đến cạnh Tử Quỳnh, việc cô không thỉnh an cũng chẳng làm Vĩnh Khanh bận tâm 

-Nàng tên gì? (ca này làm quen lộ liễu quá)

Nhìn người con trai gương mặt tuấn tú góc cạnh, lông mày như kiếm, đôi mắt sáng có thần, sống mũi rất cao… TửQuỳnh thoáng một nét thất thần 

-Tôi…tôi là Tử Quỳnh, Đoàn Tử Quỳnh…còn anh? 

Đường Ngọc Nhi đứng bên cạnh không nhịn được, liếc đôi mắt hồ ly mê hoặc lên tiếng 

-Vô lễ, dám xưng hô như vậy với thái tử! 

-Thái tử? Tức là… con vua? Giống như con của chủ tịch nước à? 

Những lời này khiến hai người kia đều ngơ ngác không hiểu. Chủ tịch nước là ai? Người đó sánh ngang hàng với hoàng thượng sao? 

-Ngươi đang nói nhảm cái gì đó? - Ngọc Nhi lại một lần nữa nhìn chằm chẳm Tử Quỳnh, dùng giọng điệu thái tử phi cao ngạo đàn áp 

Thấy thái độ khó chịu của chính cung, Vĩnh Khanh lạnh giọng xua tay 

-Ngọc Nhi, chuẩn bị ít điểm tâm đi 

Người kia tuy trong lòng không cam tâm nhưng cũng thi lễ rồi rút lui, ai chẳng biết Thái tử Vĩnh Khanh lúc nổi giận vô cùng đáng sợ, dù là nữ nhi người sủng ái đến đâu, dám chống lại thì chỉ có đường chết. Bước khỏi cửa, Đường Ngọc Nhi không quên tặng cho Tử Quỳnh ánh nhìn sắc như dao 

“Con mụ ngực to mà không có não!!! Đợi ta hồi phục sức khỏe đi... Hừ” Tử Quỳnh làu bàu 

-Ta là Vĩnh Khanh 

Thái tử lên tiếng đánh bay suy nghĩ của Tử Quỳnh, nàng thuận miệng hỏi 

-Đây là nhà anh à? 

-Đây là tẩm cung của ta, nàng là…đang nằm trên giường ta đó ^^ 

-Ưm…Nhưng mà chuyện gì đã xảy ra chứ? Tôi tại sao ở đây? 

Đoạn đối thoại này… Khoan đã khoan đã… rõ ràng có vấn đề? 

Ta… hình như vừa nãy tự giới thiệu mình là Thái tử… ? Nàng ấy đã biết mà nói chuyện vẫn chẳng chút phép tắc? Dù có đi lạc từ bộ tộc nào đến cũng phải học được cách cung kính với con trai trưởng của Hoàng thượng chứ? 

Kỳ lạ một chỗ, nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô đó của nàng, ta không thể nổi giận!

Đành im lặng nuốt xuống 

-Mấy ngày trước ta và hoàng đệ cùng nhau đi săn, phát hiện nàng bất tỉnh trong rừng liền mang về phủ chữa trị 

Tử Quỳnh cũng thẳng thắn đáp lại 

-Anh cứu tôi à? Cám ơn nhé! Anh có thể tốt bụng đem tôi đưa về nhà không? Cha tôi rất giàu, về đến nhà tôi sẽthanh toán tất cả chi phí cho anh, hơn nữa còn hậu tạ thêm 

Nói một lèo với gương mặt hết sức thành khẩn, mong là mỹ nam kia bỏ chút thời gian giúp mình, hic hic ngất đi lâu như vậy rồi, mọi người ở nhà ắt hẳn rất lo lắng >_< 

Chỉ tiếc... Thái tử không phải Vân Hương! Làm sao lợi hại đến mức đưa cô xuyên qua =''=

-Cha nàng rất giàu ư? Có giàu hơn phụ hoàng của ta không? - Vĩnh Khanh giương mi nhìn nàng, không quên nhếch môi cười châm chọc 

Phụ hoàng…? Anh ta tự xưng thái tử, còn gọi cha mình là phụ hoàng. Tử Quỳnh nhíu mày, thời đại gì rồi còn có một gia đình quái lại thế này? 

Thấy Tử Quỳnh thất thần, Vĩnh Khanh thoáng một nét bực bội “Cô gái này trò chuyện với ta mà đầu óc cứ mơ màng nghĩ chuyện khác >_< to gan thật” 

Tiếc là khuôn mặt đáng yêu kia một lần nữa đánh bay máu hoàng tộc ngạo mạn đang chảy trong y 

Giọng của Vĩnh Khanh trầm thấp, mang theo chút ôn nhu

-Nhà nàng ở đâu? 


Đổi lại, Tử Quỳnh thờơ phun ra mấy chữ (vẫn nghĩ mình đang trò chuyện với bạn học hay sao á) 

-Thành phố K 

-Thành…phố K? Ta chưa từng nghe 

................5 giây trôi qua

Lúc này mặt nàng mới bắt đầu tái xanh…thành phố bự như thế mà chưa từng nghe là sao? 

Ốồ…Đây là…đâu hả trời 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3